Chương 37
Quan Mộc
2024-09-07 16:34:36
Sự xuất hiện của Tô Cẩm khiến Khưu Bạch, người đang vui vẻ hái nấm ngay lập tức tắt nắng, thậm chí cậu nhìn những cây nấm trên mặt đất cũng không đáng yêu nữa.
Cậu phiền chán thở dài, tự mình đi lên núi, căn bản không có ý muốn để ý đến cô ta.
Chu Viễn đi theo sát Khưu Bạch, cũng không quay đầu lại.
Hai người không hẹn mà cùng chọn cách: phớt lờ Tô Cẩm.
Thấy mình bị quăng một cục bơ bự chảng, nụ cười giả tạo trên mặt Tô Cẩm cứng đờ trong nháy mắt, rồi lập tức khôi phục bình thường, làm như không có chuyện gì mà đi theo sau.
Cô chạy chậm đến bên người Chu Viễn, nhỏ giọng nói chuyện với Chu Viễn, vẻ mặt e thẹn cúi đầu, dùng tay vén tóc ra sau tai.
Nhưng đáng tiếc bộ dáng làm bộ làm tịch của cô ta không có ai thưởng thức, Chu Viễn đẩy nhanh tốc độ nện bước đi bên cạnh Khưu Bạch, ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm cho Tô Cẩm.
Tô Cẩm nghiến răng, thầm nghĩ Chu Viễn đúng là cái tên không biết điều, một đại mỹ nhân như mình ở bên cũng không nhìn, cứ khăng khăng đuổi theo tên Khưu Bạch kia, hơn nữa quan hệ bọn họ từ lúc nào lại tốt như vậy? Đời trước không hề có chuyện này.
Khi đang đi, Tô Cẩm bất ngờ bị trượt chân khiến cô loạng choạng ngã xuống đất. Cô nhìn bùn đất dính trên quần với vẻ mặt chán ghét, vừa muốn nhanh chóng đứng lên, trong đầu chợt loé lên một ý nghĩ.
Cô ta đảo mắt: “ôi" một tiếng, lông mày khẽ nhíu, hai mắt nhắm chặt giả vờ đau đớn, bày ra bộ dáng yếu đuối mong manh.
Chờ Chu Viễn quay lại tìm cô, sau đó cô sẽ giả bộ không thể động đậy kêu Chu Viễn cõng mình xuống núi, sau đó bị người ta nhìn thấy, khi đó chuyện giữa cô và Chu Viễn sẽ lan khắp thôn, cộng thêm bị cha cô cưỡng ép, Chu Viễn nhất định sẽ lấy cô.
Tô Cẩm có ý đồ này nên nhắm mắt lại ngồi tại chỗ đợi.
Nửa phút trôi qua, một phút trôi qua...
Tô Cẩm khẽ mở mắt, một trận gió nhẹ thổi qua, lá cây xào xạc, hai người trước mặt đã biến mất không còn tăm tích......
"Khưu Bạch, em giận sao?"
Khưu Bạch hừ nhẹ một tiếng: “Em có gì mà phải tức giận, có người yêu thích anh chứng minh anh có mị lực, nhưng nam nhân có mị lực như vậy lại là của em, em vui còn không kịp."
Chu Viễn ghé sát vào cậu: “Em thật sự nghĩ vậy à?" Anh chọt chọt mặt Khưu Bạch: “Vậy sao cái miệng lại vểnh cao như vậy? Còn có thể treo lọ dầu lên luôn rồi."
Khưu Bạch vỗ vỗ tay anh: “Tức giận cùng ăn giấm là hai chuyện khác nhau!"
"Đúng, em nói cái gì cũng đúng!" Chu Viễn vuốt lông cậu, anh biết tính tình Khưu Bạch là thích mềm không thích cứng, dỗ dành cậu một chút là được.
Khưu Bạch hơi hất cằm, cao ngạo "ừm" một tiếng tỏ vẻ nguôi giận, sau đó hung hăng bổ sung: "Anh không được phép nói chuyện với Tô Cẩm!"
Trong mắt Chu Viễn chứa ý cười, gật đầu đáp ứng.
Khưu Bạch hài lòng, sờ sờ đầu nam nhân khen: "Bé ngoan!"
Hai người vừa đi vừa nghỉ, vừa nói chuyện cười đùa vừa hái nấm, bất tri bất giác đã hái đầy một sọt.
Nhìn mặt trời treo lơ lửng trên cao, Khưu Bạch xoa xoa cái bụng trống rỗng, vẻ mặt đau khổ nói: "Em đói quá."
Chu Viễn nói: "Anh dẫn em đi ăn thịt."
Khưu Bạch mở to hai mắt: "Ăn thịt? Chỗ nào có thịt?"
Chu Viễn dẫn cậu đi đến một bãi cỏ, nói với cậu: "Em nghe thử xem."
"Cô, cô, ục, ục."
Có tiếng kêu, Khưu Bái ngạc nhiên hỏi: "Là chim sao?"
Chu Viễn không trả lời cậu, theo tiếng động đi tới một bụi cây, dùng tay gạt cỏ dại cao sang một bên, chỉ thấy bên trong có một con chim trĩ* đực đang tức giận.
*Chim trĩ:
Chim trĩ được bao phủ bởi bộ lông sặc sỡ, đặc biệt là phần lông đuôi mảnh mai mà lộng lẫy, rất đẹp.
Chỉ là lúc này nó hơi nôn nóng bất an, khua cánh, xoay tròn một vòng, dường như đang tím cách trốn khỏi đây nhưng lại không có cách nào bay được.
Khưu Bạch há hốc mồm kinh ngạc, nhìn kỹ lại, hóa ra một bên chân của con chim trĩ bị một cái nút thắt nho nhỏ của dây thừng chụp lại nên không thể bay đi.
"Dây thừng đó là anh thả sao?" Khưu Bạch chỉ vào con chim trĩ: “Làm sao anh biết nó sẽ bay đến đây?"
Chu Viễn tháo thòng lọng ra, đồng thời tóm chặt hai cánh của nó, không cho nó nhúc nhích.
"Đây là nơi ở của mấy con gà rừng mà, thường có động vật đến đây ăn gà, nhưng người lại không ăn được."
Khưu Bạch thán phục, trí tuệ của nhân dân lao động đúng là không tầm thường.
Cậu bước tới sờ bộ lông tuyệt đẹp của chim trĩ, kìm lòng không được nói: "Bộ lông này thật đẹp, thật đáng tiếc."
Chu Viễn thoáng nhướng mày: “Vậy thả nó?"
Khưu Bạch vội vàng lắc đầu: “Em cảm thấy mùi vị của nó tốt hơn."
Giỡn vừa, thịt đến miệng còn để cho chạy thì sao được. Ngày hôm nay không ăn sạch sẽ nó thì thật có lỗi với bản thân.
Chu Viễn xách chim trĩ tới một con suối, giơ đao chém xuống, lấy máu, nhổ lông, mổ bụng, một loạt động tác làm trơn tru như nước chảy mây trôi khiến Khưu Bạch tấm tắc không thôi.
Nam nhân này thực sự là... Lên được phòng khách, xuống được nhà bếp mà, hơn nữa còn cao lớn, đẹp trai, thân hình tốt, nhìn thế nào cũng đều là cậu chiếm hời.
Cậu phiền chán thở dài, tự mình đi lên núi, căn bản không có ý muốn để ý đến cô ta.
Chu Viễn đi theo sát Khưu Bạch, cũng không quay đầu lại.
Hai người không hẹn mà cùng chọn cách: phớt lờ Tô Cẩm.
Thấy mình bị quăng một cục bơ bự chảng, nụ cười giả tạo trên mặt Tô Cẩm cứng đờ trong nháy mắt, rồi lập tức khôi phục bình thường, làm như không có chuyện gì mà đi theo sau.
Cô chạy chậm đến bên người Chu Viễn, nhỏ giọng nói chuyện với Chu Viễn, vẻ mặt e thẹn cúi đầu, dùng tay vén tóc ra sau tai.
Nhưng đáng tiếc bộ dáng làm bộ làm tịch của cô ta không có ai thưởng thức, Chu Viễn đẩy nhanh tốc độ nện bước đi bên cạnh Khưu Bạch, ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm cho Tô Cẩm.
Tô Cẩm nghiến răng, thầm nghĩ Chu Viễn đúng là cái tên không biết điều, một đại mỹ nhân như mình ở bên cũng không nhìn, cứ khăng khăng đuổi theo tên Khưu Bạch kia, hơn nữa quan hệ bọn họ từ lúc nào lại tốt như vậy? Đời trước không hề có chuyện này.
Khi đang đi, Tô Cẩm bất ngờ bị trượt chân khiến cô loạng choạng ngã xuống đất. Cô nhìn bùn đất dính trên quần với vẻ mặt chán ghét, vừa muốn nhanh chóng đứng lên, trong đầu chợt loé lên một ý nghĩ.
Cô ta đảo mắt: “ôi" một tiếng, lông mày khẽ nhíu, hai mắt nhắm chặt giả vờ đau đớn, bày ra bộ dáng yếu đuối mong manh.
Chờ Chu Viễn quay lại tìm cô, sau đó cô sẽ giả bộ không thể động đậy kêu Chu Viễn cõng mình xuống núi, sau đó bị người ta nhìn thấy, khi đó chuyện giữa cô và Chu Viễn sẽ lan khắp thôn, cộng thêm bị cha cô cưỡng ép, Chu Viễn nhất định sẽ lấy cô.
Tô Cẩm có ý đồ này nên nhắm mắt lại ngồi tại chỗ đợi.
Nửa phút trôi qua, một phút trôi qua...
Tô Cẩm khẽ mở mắt, một trận gió nhẹ thổi qua, lá cây xào xạc, hai người trước mặt đã biến mất không còn tăm tích......
"Khưu Bạch, em giận sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khưu Bạch hừ nhẹ một tiếng: “Em có gì mà phải tức giận, có người yêu thích anh chứng minh anh có mị lực, nhưng nam nhân có mị lực như vậy lại là của em, em vui còn không kịp."
Chu Viễn ghé sát vào cậu: “Em thật sự nghĩ vậy à?" Anh chọt chọt mặt Khưu Bạch: “Vậy sao cái miệng lại vểnh cao như vậy? Còn có thể treo lọ dầu lên luôn rồi."
Khưu Bạch vỗ vỗ tay anh: “Tức giận cùng ăn giấm là hai chuyện khác nhau!"
"Đúng, em nói cái gì cũng đúng!" Chu Viễn vuốt lông cậu, anh biết tính tình Khưu Bạch là thích mềm không thích cứng, dỗ dành cậu một chút là được.
Khưu Bạch hơi hất cằm, cao ngạo "ừm" một tiếng tỏ vẻ nguôi giận, sau đó hung hăng bổ sung: "Anh không được phép nói chuyện với Tô Cẩm!"
Trong mắt Chu Viễn chứa ý cười, gật đầu đáp ứng.
Khưu Bạch hài lòng, sờ sờ đầu nam nhân khen: "Bé ngoan!"
Hai người vừa đi vừa nghỉ, vừa nói chuyện cười đùa vừa hái nấm, bất tri bất giác đã hái đầy một sọt.
Nhìn mặt trời treo lơ lửng trên cao, Khưu Bạch xoa xoa cái bụng trống rỗng, vẻ mặt đau khổ nói: "Em đói quá."
Chu Viễn nói: "Anh dẫn em đi ăn thịt."
Khưu Bạch mở to hai mắt: "Ăn thịt? Chỗ nào có thịt?"
Chu Viễn dẫn cậu đi đến một bãi cỏ, nói với cậu: "Em nghe thử xem."
"Cô, cô, ục, ục."
Có tiếng kêu, Khưu Bái ngạc nhiên hỏi: "Là chim sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Viễn không trả lời cậu, theo tiếng động đi tới một bụi cây, dùng tay gạt cỏ dại cao sang một bên, chỉ thấy bên trong có một con chim trĩ* đực đang tức giận.
*Chim trĩ:
Chim trĩ được bao phủ bởi bộ lông sặc sỡ, đặc biệt là phần lông đuôi mảnh mai mà lộng lẫy, rất đẹp.
Chỉ là lúc này nó hơi nôn nóng bất an, khua cánh, xoay tròn một vòng, dường như đang tím cách trốn khỏi đây nhưng lại không có cách nào bay được.
Khưu Bạch há hốc mồm kinh ngạc, nhìn kỹ lại, hóa ra một bên chân của con chim trĩ bị một cái nút thắt nho nhỏ của dây thừng chụp lại nên không thể bay đi.
"Dây thừng đó là anh thả sao?" Khưu Bạch chỉ vào con chim trĩ: “Làm sao anh biết nó sẽ bay đến đây?"
Chu Viễn tháo thòng lọng ra, đồng thời tóm chặt hai cánh của nó, không cho nó nhúc nhích.
"Đây là nơi ở của mấy con gà rừng mà, thường có động vật đến đây ăn gà, nhưng người lại không ăn được."
Khưu Bạch thán phục, trí tuệ của nhân dân lao động đúng là không tầm thường.
Cậu bước tới sờ bộ lông tuyệt đẹp của chim trĩ, kìm lòng không được nói: "Bộ lông này thật đẹp, thật đáng tiếc."
Chu Viễn thoáng nhướng mày: “Vậy thả nó?"
Khưu Bạch vội vàng lắc đầu: “Em cảm thấy mùi vị của nó tốt hơn."
Giỡn vừa, thịt đến miệng còn để cho chạy thì sao được. Ngày hôm nay không ăn sạch sẽ nó thì thật có lỗi với bản thân.
Chu Viễn xách chim trĩ tới một con suối, giơ đao chém xuống, lấy máu, nhổ lông, mổ bụng, một loạt động tác làm trơn tru như nước chảy mây trôi khiến Khưu Bạch tấm tắc không thôi.
Nam nhân này thực sự là... Lên được phòng khách, xuống được nhà bếp mà, hơn nữa còn cao lớn, đẹp trai, thân hình tốt, nhìn thế nào cũng đều là cậu chiếm hời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro