Chương 42
Quan Mộc
2024-09-07 16:34:36
Khi một vài người đàn ông thở hổn hển khiêng con lợn rừng khỏi núi đã kinh động đến không ít người trong thôn.
"Con lợn này cũng thật lớn, chắc cũng tầm ba, bốn trăm cân đó!"
"Chắc không đâu, xem hai cái răng nanh dài của nó nè, thật là đáng sợ!"
"Nghe nói là Chu Viễn giết, trước đây cũng biết hắn thường xuyên lên núi săn thú, không nghĩ đến vậy mà lợi hại như vậy!"
"Đúng a, tiểu tử này lớn lên khá tốt, thân thể cũng rắn chắc, chỉ là trong nhà quá nghèo."
"Cái này, trong nhà có một bà lão nhiều năm phải uống thuốc như vậy mà, ngươi xem con lợn rừng lớn như vậy, ít nhất có thể bán được hai trăm tệ."
Trung tâm Y tế thôn Thanh Hà, ngọn đèn sợi đốt trên trần phát ra ánh sáng vàng mờ ảo.
"Bác sĩ, vết thương của Chu Viễn có nghiêm trọng không?" Khưu Bạch lo lắng hỏi.
Bác sĩ trong thôn băng bó xong cho Chu Viễn: "Cũng may là không ảnh hưởng đến xương cốt, không cần phải khâu lại, mấy ngày nay đừng đụng vào nước cũng đừng dùng lực nhiều, nhớ tới thay băng, dưỡng tốt mấy ngày là được."
Khưu Bạch rất nghiêm túc: “Phải dưỡng mấy ngày?"
"Hừm, nửa tháng, thân thể Chu Viễn cường tráng, hồi phục rất nhanh."
Khưu Bạch nghiêm nghị gật đầu: “Tôi biết rồi."
Trên đường về nhà, Chu Viễn thường xuyên nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Khưu Bạch, không nhịn được an ủi: "Bác sĩ nói không sao, em đừng lo lắng."
Khưu Bạch mím môi, ngữ khí có chút trầm xuống: “Đều tại em quá yếu, cái gì cũng không giúp được anh."
"Em đã giúp anh rồi. Nhờ có em hấp dẫn lực chú ý của lợn rừng anh mới có thể thuận lợi giết được nó." Chu Viễn sờ sờ mái tóc mềm mại của thiếu niên: “Em rất lợi hại."
Nghe Chu Viễn nói như vậy, Khưu Bạch lại vui vẻ, ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt sáng lấp lánh: “Anh cũng rất lợi hại!" Cậu lại ghé bên tai nam nhân, nói nhỏ: "Ông xã của em lợi hại nhất!"
Chu Viễn có chút mờ mịt, không biết làm sao: “Ông xã là có ý gì?"
Khưu Bạch cười hì hì: “Là..." Cậu ôm cổ nam nhân một hồi, rồi nói ra một câu.
Chu Viễn: "Ồ." Sắc mặt bình tĩnh nhưng vành tai lại lặng lẽ đỏ lên.
Khoác tay thanh niên bước nhanh về nhà.
Chờ đến khi bọn họ tới nơi, trong sân đã đứng đầy người.
Đại đội trưởng ngồi xổm ở góc tường hút một điếu thuốc, nhìn thấy Chu Viễn liền đi lên chào hỏi: “Chu Viễn, nghe nói ngươi bị thương, có chuyện gì không?"
Chu Viễn nói: "Không có."
Đại đội trưởng gật gật đầu: “Không có chuyện gì là tốt rồi." Sau đó chỉ vào lợn rừng đang nằm trong sân: “Con lợn này ngươi định làm như thế nào?"
Chu Viễn cụp mắt suy nghĩ một chút, trầm giọng nói: "Bán cho người trong thôn đi."
"Tốt." Đội trưởng vỗ tay cầm tẩu một cái, người trong thôn ít ăn được thịt, không phải vì nghèo, mà là vì không có phiếu. Không giống như những người ở thành phố có công ăn việc làm và trợ cấp, bọn họ quanh năm suốt tháng tích cóp cũng không lên mấy cân phiếu thịt, với lại cũng không biết nơi để mua.
"Cậu yên tâm, khẳng định không để cậu chịu thiệt, nhưng cậu cũng biết thịt heo rừng có mùi tanh tưởi, cũng không ngon như thịt vật nhà, cứ tính 60 xu một cân có phiếu, không phiếu thì 80 xu một cân, cậu thấy thế nào?"
Chu Viễn không hé răng.
Đại đội trưởng cho là anh không muốn, nghĩ lại cũng đúng, dù sao đây cũng là lấy mạng đổi lấy, cũng không thể quá tiện nghi. Vì vậy liền nói thêm một câu: "Cậu cũng xem là cống hiến cho thôn, đợi đến cuối năm chia lương thực, đội cho cậu thêm năm mươi ký lương thực, đồ ăn ngon! Được không?"
Lần này Chu Viễn gật đầu.
Thực ra vừa rồi anh không phải không đồng ý, chỉ là đang nghĩ cách để chút nữa vào nhà Khưu Bạch gọi thêm vài tiếng "ông xã" thôi.
Không nghĩ tới ma xui quỷ khiến lại có niềm vui bất ngờ.
Đại đội trưởng thấy Chu Viễn cuối cùng cũng đồng ý, trong lòng cảm thấy thoải mái, dù gì đây cũng là một chuyện tốt cho mọi người trong thôn.
Ông vỗ vỗ vai Chu Viễn tỏ vẻ cảm kích nói: "Con vật này nên xử lý một chút, nếu không ngày mai sẽ có mùi hôi."
Chu Viễn nói: "Tôi tự mình làm."
Vừa dứt lời, Khưu Bạch đã cắt ngang: “Không được, bác sĩ nói anh không được dùng lực!"
Vì sức khoẻ của Chu Viễn, cậu phải nghe theo lời dặn của bác sĩ.
Cậu nhìn một lượt những thôn dân đang đứng trong sân: “Mọi người ai đồng ý giúp đỡ xử lý một chút, mỗi người sẽ được một cân thịt lợn."
Các thôn dân vừa nghe có chuyện tốt này thì la hét xung phong.
Khưu Bạch liền chọn ra hai đại nương tay chân lanh lẹ và hai người thanh niên cường tráng, cộng với bản thân, năm người cuối cùng cũng đem lợn rừng xử lý xong trước nửa đêm.
Đưa vật công cho những người trợ giúp, lúc này Khưu Bạch mới ngửi được trên người mình quả nhiên có một mùi hôi thối. Cũng may Chu Viễn đã đun sẵn nước nóng để cậu tắm, giải toả được sự kiệt sức cả người lúc này của cậu.
Thời điểm trở về phòng, thấy Chu Viễn đang dựa vào tường nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Con lợn này cũng thật lớn, chắc cũng tầm ba, bốn trăm cân đó!"
"Chắc không đâu, xem hai cái răng nanh dài của nó nè, thật là đáng sợ!"
"Nghe nói là Chu Viễn giết, trước đây cũng biết hắn thường xuyên lên núi săn thú, không nghĩ đến vậy mà lợi hại như vậy!"
"Đúng a, tiểu tử này lớn lên khá tốt, thân thể cũng rắn chắc, chỉ là trong nhà quá nghèo."
"Cái này, trong nhà có một bà lão nhiều năm phải uống thuốc như vậy mà, ngươi xem con lợn rừng lớn như vậy, ít nhất có thể bán được hai trăm tệ."
Trung tâm Y tế thôn Thanh Hà, ngọn đèn sợi đốt trên trần phát ra ánh sáng vàng mờ ảo.
"Bác sĩ, vết thương của Chu Viễn có nghiêm trọng không?" Khưu Bạch lo lắng hỏi.
Bác sĩ trong thôn băng bó xong cho Chu Viễn: "Cũng may là không ảnh hưởng đến xương cốt, không cần phải khâu lại, mấy ngày nay đừng đụng vào nước cũng đừng dùng lực nhiều, nhớ tới thay băng, dưỡng tốt mấy ngày là được."
Khưu Bạch rất nghiêm túc: “Phải dưỡng mấy ngày?"
"Hừm, nửa tháng, thân thể Chu Viễn cường tráng, hồi phục rất nhanh."
Khưu Bạch nghiêm nghị gật đầu: “Tôi biết rồi."
Trên đường về nhà, Chu Viễn thường xuyên nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Khưu Bạch, không nhịn được an ủi: "Bác sĩ nói không sao, em đừng lo lắng."
Khưu Bạch mím môi, ngữ khí có chút trầm xuống: “Đều tại em quá yếu, cái gì cũng không giúp được anh."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Em đã giúp anh rồi. Nhờ có em hấp dẫn lực chú ý của lợn rừng anh mới có thể thuận lợi giết được nó." Chu Viễn sờ sờ mái tóc mềm mại của thiếu niên: “Em rất lợi hại."
Nghe Chu Viễn nói như vậy, Khưu Bạch lại vui vẻ, ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt sáng lấp lánh: “Anh cũng rất lợi hại!" Cậu lại ghé bên tai nam nhân, nói nhỏ: "Ông xã của em lợi hại nhất!"
Chu Viễn có chút mờ mịt, không biết làm sao: “Ông xã là có ý gì?"
Khưu Bạch cười hì hì: “Là..." Cậu ôm cổ nam nhân một hồi, rồi nói ra một câu.
Chu Viễn: "Ồ." Sắc mặt bình tĩnh nhưng vành tai lại lặng lẽ đỏ lên.
Khoác tay thanh niên bước nhanh về nhà.
Chờ đến khi bọn họ tới nơi, trong sân đã đứng đầy người.
Đại đội trưởng ngồi xổm ở góc tường hút một điếu thuốc, nhìn thấy Chu Viễn liền đi lên chào hỏi: “Chu Viễn, nghe nói ngươi bị thương, có chuyện gì không?"
Chu Viễn nói: "Không có."
Đại đội trưởng gật gật đầu: “Không có chuyện gì là tốt rồi." Sau đó chỉ vào lợn rừng đang nằm trong sân: “Con lợn này ngươi định làm như thế nào?"
Chu Viễn cụp mắt suy nghĩ một chút, trầm giọng nói: "Bán cho người trong thôn đi."
"Tốt." Đội trưởng vỗ tay cầm tẩu một cái, người trong thôn ít ăn được thịt, không phải vì nghèo, mà là vì không có phiếu. Không giống như những người ở thành phố có công ăn việc làm và trợ cấp, bọn họ quanh năm suốt tháng tích cóp cũng không lên mấy cân phiếu thịt, với lại cũng không biết nơi để mua.
"Cậu yên tâm, khẳng định không để cậu chịu thiệt, nhưng cậu cũng biết thịt heo rừng có mùi tanh tưởi, cũng không ngon như thịt vật nhà, cứ tính 60 xu một cân có phiếu, không phiếu thì 80 xu một cân, cậu thấy thế nào?"
Chu Viễn không hé răng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đại đội trưởng cho là anh không muốn, nghĩ lại cũng đúng, dù sao đây cũng là lấy mạng đổi lấy, cũng không thể quá tiện nghi. Vì vậy liền nói thêm một câu: "Cậu cũng xem là cống hiến cho thôn, đợi đến cuối năm chia lương thực, đội cho cậu thêm năm mươi ký lương thực, đồ ăn ngon! Được không?"
Lần này Chu Viễn gật đầu.
Thực ra vừa rồi anh không phải không đồng ý, chỉ là đang nghĩ cách để chút nữa vào nhà Khưu Bạch gọi thêm vài tiếng "ông xã" thôi.
Không nghĩ tới ma xui quỷ khiến lại có niềm vui bất ngờ.
Đại đội trưởng thấy Chu Viễn cuối cùng cũng đồng ý, trong lòng cảm thấy thoải mái, dù gì đây cũng là một chuyện tốt cho mọi người trong thôn.
Ông vỗ vỗ vai Chu Viễn tỏ vẻ cảm kích nói: "Con vật này nên xử lý một chút, nếu không ngày mai sẽ có mùi hôi."
Chu Viễn nói: "Tôi tự mình làm."
Vừa dứt lời, Khưu Bạch đã cắt ngang: “Không được, bác sĩ nói anh không được dùng lực!"
Vì sức khoẻ của Chu Viễn, cậu phải nghe theo lời dặn của bác sĩ.
Cậu nhìn một lượt những thôn dân đang đứng trong sân: “Mọi người ai đồng ý giúp đỡ xử lý một chút, mỗi người sẽ được một cân thịt lợn."
Các thôn dân vừa nghe có chuyện tốt này thì la hét xung phong.
Khưu Bạch liền chọn ra hai đại nương tay chân lanh lẹ và hai người thanh niên cường tráng, cộng với bản thân, năm người cuối cùng cũng đem lợn rừng xử lý xong trước nửa đêm.
Đưa vật công cho những người trợ giúp, lúc này Khưu Bạch mới ngửi được trên người mình quả nhiên có một mùi hôi thối. Cũng may Chu Viễn đã đun sẵn nước nóng để cậu tắm, giải toả được sự kiệt sức cả người lúc này của cậu.
Thời điểm trở về phòng, thấy Chu Viễn đang dựa vào tường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro