Nam Chủ Là Của Tôi

Chương 49

Quan Mộc

2024-09-07 16:34:36

Ngày hôm sau, Chu •nông thôn bá tổng• Viễn hết lòng tuân thủ lời hứa, đưa "chàng vợ nhỏ" của mình lên trấn mua mua mua.

Nói là mua mua mua, nhưng thật ra hai người bao lớn bao nhỏ từ xã Cung Tiêu đi ra cũng chỉ tốn sáu, bảy đồng tiền. Khưu Bạch cảm thấy cảm động đến rơi nước mắt vì giá hàng chất phác của thời đại này.

Mua xong đồ muốn mua, hai người liền đi bệnh viện mua thuốc cho bà nội Chu. Bác sĩ là người quen cũ, nhìn thấy Chu Viễn là biết phải kê đơn thuốc gì. Bởi vì bây giờ khá dư dả nên lần này Chu Viễn trực tiếp lấy lượng thuốc trong năm tháng luôn, năm mươi tệ mua lấy mấy hộp thuốc nhỏ.

Khưu Bạch âm thầm than thở, khó trách năng lực săn thú của Chu Viễn lại mạnh như vậy nhưng trong nhà gia cảnh vẫn khó khăn, đơn giản là vì việc thuốc thang nuốt vàng quá mà. Một tháng tốn mười tệ, trên thành phố công nhân bình thường lương một tháng cũng chỉ có hai mươi mấy tệ mà thôi.

Sau khi ra khỏi bệnh viện, Khưu Bạch cố ý hỏi: "Viễn ca, bà nội bị bệnh gì vậy?"

Chu Viễn nói: "Là bệnh ẩn do mấy năm đầu phải mệt nhọc chạy trốn để lại."

"Có thể trị tận gốc không?"

"Bác sĩ nói trị không hết, chỉ có thể dưỡng bệnh mà thôi."

Khưu Bạch gật gật đầu, sau đó lại hơi nhíu mày. Trong sách viết linh tuyền của Tô Cẩm có công hiệu cường thân kiện thể, kéo dài tuổi thọ.

Nhưng vì sao bà nội Chu cả hai đời đều không thể sống qua nổi mùa đông này, nếu như nói kiếp trước là do Tô Cẩm đào hôn mà tức chết, vậy lúc Tô Cẩm trọng sinh, tại sao bà nội Chu vẫn qua đời sớm như vậy.

Lẽ nào sau khi Tô Cẩm cùng Chu Viễn kết hôn thì không còn cho bà nội dùng linh tuyền nữa?

"Đang suy nghĩ gì vậy?" Chu Viễn nhìn dáng vẻ khổ não của Khưu Bạch, không nhịn được hỏi.

Khưu Bạch chậm rãi lắc đầu: “Không có gì. Chúng ta nhanh về nhà đi." Chẳng biết vì sao, trong lòng cậu có chút không yên.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bọn họ mới vừa đến lối vào sân nhỏ, đã nghe thấy bên trong truyền đến từng tiếng cười của nữ nhân.

Khưu Bạch, Chu Viễn liếc mắt nhìn nhau, đẩy cừa ra, quả nhiên nhìn thấy Tô Cẩm đang ngồi bên cạnh bà nội Chu nói cười vui vẻ.

Sắc mặt Chu Viễn tối sầm, anh chán ghét nữ nhân này đến cực điểm, nhưng cố tình cô ta lại cứ thích tiếp cận anh.

Khưu Bạch nhướng nhướng mày, cười đi lên: “Đồng chí Tô, sao lại rảnh rỗi mà đến đây vậy."

Tô Cẩm nhìn thấy Khưu Bạch, ánh mắt loé lên một tia hung tàn, nhưng vẫn bày ra một bộ dáng ôn nhu nhã nhẵn lịch sự, chỉ vào một cái bọc giấy trên bàn: “Tôi có làm một chút bánh bột ngô, nên muốn để bà Chu nếm thử."

Cô lại nhìn Chu Viễn, nhỏ nhẹ gọi một tiếng "Anh Chu."

Chu Viễn không để ý đến cô ta, vẻ mặt lạnh lùng xách đồ đi thẳng về phòng.

Lại bị Chu Viễn làm lơ, Tô Cẩm tức đến cắn răng, nhưng cô còn nhớ đến mục đích hôm nay mình đến đây là để lấy lòng bà Chu, nhất định phải thể hiện một mặt điềm đạm hiền thục của mình. Chờ đến lúc chiếm được sự công nhận của trưởng bối duy nhất của Chu Viễn, anh ta tự nhiên sẽ nhìn cô với cặp mắt khác xưa.

"Vừa nãy ở ngoài sân đã nghe tiếng cười, hai người đang tán gẫu chuyện gì vậy, bà nội cũng nói cho con một chút để con vui chung đi." Khưu Bạch thân mật ôm vai bà nội Chu, cười đùa hỏi.

Bà nội Chu thích nhất bộ dáng này của cậu, vỗ vỗ tay Khưu Bạch, cười ha hả nói: "Nha đầu Tô gia đang kể cho bà nghe khoảng thời gian đi học của cô ấy."

Sau đó lại quay đầu hỏi Khưu Bạch: “Đúng rồi, con đã học lớp mấy rồi?"

Khưu Bạch nói: "Con tốt nghiệp Trung học xong mới xuống nông thôn."

Bà nội Chu khó hiểu: “Bà nội là già rồi nên hồ đồ, có chút không nhớ rõ, bên nào cao hơn vậy, trung học của con hay sơ trung của cô ấy?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nam Chủ Là Của Tôi

Số ký tự: 0