Năm Đó Nhà Tôi Có Một Anh Chồng Tháo Hán
Chương 3
2024-10-05 22:32:05
Chương 3
“Không phải nuôi trong nhà, bắt ở sông, cô có muốn lấy mấy con về hấp lên ăn không?” Đến nơi xa lạ, lại thấy nữ đồng chí cảnh giác, Thẩm Bách Lương đành ngoan ngoãn.
Lấy lòng là biện pháp tốt nhất.
Lâm Sướng Sướng hỏi: “Bên đó có phải có con sông Đinh Giang không?”
Bây giờ không phải lúc ăn cá.
Lâm Sướng Sướng muốn xác định xem người đàn ông trước mặt có thật sự là Thẩm Bách Lương trong truyện hay không.
“Sao cô biết?” Thẩm Bách Lương kinh ngạc.
Lâm Sướng Sướng cười thầm trong lòng, chị đây biết nhiều chuyện lắm, chuyện này có xá là gì.
“Ở điểm thanh niên trí thức các anh có phải có một nữ thanh niên trí thức tên là Tống Vãn Thu không?” Đúng vậy, người này chính là nữ chính trọng sinh trong tiểu thuyết.
Thẩm Bách Lương gật đầu: “Cô quen cô ấy à?”
Tôi quen cô ta, nhưng cô ta không quen tôi.
Lâm Sướng Sướng lại hỏi: “Có phải còn một nam thanh niên trí thức tên là Phó Văn Thần không?”
“Có.” Ánh mắt Thẩm Bách Lương nhìn Lâm Sướng Sướng càng thêm nóng bỏng: “Đồng chí, đã quen biết bọn họ, thì phải biết tôi thật sự không phải người xấu!”
“Tôi biết anh không phải người xấu, nhưng mà anh đâu phải người!” Lâm Sướng Sướng suy sụp, nhân vật trong truyện có được coi là người sao?
Anh là nhân vật bước ra từ trong truyện mà.
Cái tình huống khó tin gì thế này.
Ông trời ơi, đừng đùa con nữa!
“Đồng chí, cô sao tự dưng lại mắng người ta thế?” Thẩm Bách Lương cau mày, sắc mặt khó coi, ai bị bảo không phải người mà chẳng tức giận.
Đừng tưởng cô xinh đẹp thì tôi sẽ không giận đấy!
“Xin lỗi, ý tôi là, anh không phải người trong hiện thực, anh là…” Chưa kịp nói hết câu “nhân vật trong truyện”, cô đã cảm thấy tê rần, giống như bị điện giật.
Toàn thân Lâm Sướng Sướng tê dại, cảm giác bị điện giật khiến cô sợ hãi.
Lâm Sướng Sướng biến sắc: “Anh là…”
Lại một lần nữa bị điện giật, hơn nữa cường độ dòng điện còn lớn hơn trước, Lâm Sướng Sướng suýt chút nữa thì sùi bọt mép.
Lâm Sướng Sướng từng trải qua khổ sở, liền rút ra một kết luận.
Thân phận của Thẩm Bách Lương, không thể nói.
Bằng không sẽ bị trừng phạt.
Lâm Sướng Sướng đọc không ít tiểu thuyết bàn tay vàng, đột nhiên như được khai thông hai mạch Nhâm Đốc, cũng không còn sợ hãi sự tồn tại của Thẩm Bách Lương: “Anh đến nhà tôi làm gì?”
Thẩm Bách Lương thành thật đáp: “Tôi đánh được ít cá định mang về nhà ăn, ai ngờ vừa mở cửa đã thấy mình ở đây, cô có tin lời tôi nói không? Ngay cả tôi cũng không dám tin.”
“Hay là anh tự tát mình một cái, xem có đau không?” Lâm Sướng Sướng đề nghị.
Thẩm Bách Lương thật sự tự cho mình một cái tát, "Chát" một tiếng, đau đến mức anh nhắm tịt mắt, xem ra là rất đau.
Lâm Sướng Sướng: "......."
“Không phải nuôi trong nhà, bắt ở sông, cô có muốn lấy mấy con về hấp lên ăn không?” Đến nơi xa lạ, lại thấy nữ đồng chí cảnh giác, Thẩm Bách Lương đành ngoan ngoãn.
Lấy lòng là biện pháp tốt nhất.
Lâm Sướng Sướng hỏi: “Bên đó có phải có con sông Đinh Giang không?”
Bây giờ không phải lúc ăn cá.
Lâm Sướng Sướng muốn xác định xem người đàn ông trước mặt có thật sự là Thẩm Bách Lương trong truyện hay không.
“Sao cô biết?” Thẩm Bách Lương kinh ngạc.
Lâm Sướng Sướng cười thầm trong lòng, chị đây biết nhiều chuyện lắm, chuyện này có xá là gì.
“Ở điểm thanh niên trí thức các anh có phải có một nữ thanh niên trí thức tên là Tống Vãn Thu không?” Đúng vậy, người này chính là nữ chính trọng sinh trong tiểu thuyết.
Thẩm Bách Lương gật đầu: “Cô quen cô ấy à?”
Tôi quen cô ta, nhưng cô ta không quen tôi.
Lâm Sướng Sướng lại hỏi: “Có phải còn một nam thanh niên trí thức tên là Phó Văn Thần không?”
“Có.” Ánh mắt Thẩm Bách Lương nhìn Lâm Sướng Sướng càng thêm nóng bỏng: “Đồng chí, đã quen biết bọn họ, thì phải biết tôi thật sự không phải người xấu!”
“Tôi biết anh không phải người xấu, nhưng mà anh đâu phải người!” Lâm Sướng Sướng suy sụp, nhân vật trong truyện có được coi là người sao?
Anh là nhân vật bước ra từ trong truyện mà.
Cái tình huống khó tin gì thế này.
Ông trời ơi, đừng đùa con nữa!
“Đồng chí, cô sao tự dưng lại mắng người ta thế?” Thẩm Bách Lương cau mày, sắc mặt khó coi, ai bị bảo không phải người mà chẳng tức giận.
Đừng tưởng cô xinh đẹp thì tôi sẽ không giận đấy!
“Xin lỗi, ý tôi là, anh không phải người trong hiện thực, anh là…” Chưa kịp nói hết câu “nhân vật trong truyện”, cô đã cảm thấy tê rần, giống như bị điện giật.
Toàn thân Lâm Sướng Sướng tê dại, cảm giác bị điện giật khiến cô sợ hãi.
Lâm Sướng Sướng biến sắc: “Anh là…”
Lại một lần nữa bị điện giật, hơn nữa cường độ dòng điện còn lớn hơn trước, Lâm Sướng Sướng suýt chút nữa thì sùi bọt mép.
Lâm Sướng Sướng từng trải qua khổ sở, liền rút ra một kết luận.
Thân phận của Thẩm Bách Lương, không thể nói.
Bằng không sẽ bị trừng phạt.
Lâm Sướng Sướng đọc không ít tiểu thuyết bàn tay vàng, đột nhiên như được khai thông hai mạch Nhâm Đốc, cũng không còn sợ hãi sự tồn tại của Thẩm Bách Lương: “Anh đến nhà tôi làm gì?”
Thẩm Bách Lương thành thật đáp: “Tôi đánh được ít cá định mang về nhà ăn, ai ngờ vừa mở cửa đã thấy mình ở đây, cô có tin lời tôi nói không? Ngay cả tôi cũng không dám tin.”
“Hay là anh tự tát mình một cái, xem có đau không?” Lâm Sướng Sướng đề nghị.
Thẩm Bách Lương thật sự tự cho mình một cái tát, "Chát" một tiếng, đau đến mức anh nhắm tịt mắt, xem ra là rất đau.
Lâm Sướng Sướng: "......."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro