Chương 30 - Tự mình quyết định
Cứu giá
Quyển Quyển Miêu
2024-08-08 07:13:04
Hơn một tháng sau, Tiết Dao đi theo đội ngũ đến gần biên giới.
Quân địa phương đã dựng hành dinh cùng kho chứa vật tư.
Bởi vì Lục hoàng tử cùng Thất hoàng tử không tham tác chiến ở tiền tuyến, Tiết Dao cũng chỉ có thể ở lại hành dinh.
Cách hành dinh hơn bốn mươi dặm về phía tây chính là con sông nơi quân tiên phong Đại Tề cùng quân địch cắm trại hai bên bờ sông.
Bởi vì không tham gia chiến đấu, Tiết Dao đến hành dinh sẽ mất liên lạc với Thái tử cùng Ngũ hoàng tử. Nên những điều cần căn dặn, ở trên đường Tiết Dao đã hướng hai người nói vô số lần.
Cũng không phải có kế sách gì đặc biệt. Tiết Dao đối với cuộc chiến tranh này không hiểu nhiều, chỉ biết là Đại Tề cuối cùng xác thực thắng lợi. Ngoại trừ Hoàng đế trúng mai phục, mấy lần giao chiến quân Tề đều dùng ưu thế nghiền ép đối phương.
Nguyên nhân chính vì chiếm ưu thế như vậy, Hoàng đế mới tự tin truy kích, cuối cùng rơi vào mai phục.
Cuộc chiến tranh này tổng cộng tốn thời gian hơn bốn tháng. Trong nguyên tác cũng không có đề cập thời gian cụ thể Hoàng đế gặp rủi ro, nên không có cách nào phòng bị.
Tiết Dao chỉ có thể nhắc nhở Thái tử chú ý, đặc biệt là chú ý an nguy của quân phụ, không thể để cho Hoàng thượng mạo hiểm tiến vào nơi hiểm địa Bạch Túc.
Đối với quân sự không biết gì cả, lời Tiết Dao nói sẽ tương đối thiếu sức thuyết phục. Nhưng mà trải qua thu mua lương thực cùng khống chế bệnh dịch lập đại công, Thái tử đối với lời của Tiết Dao phi thường coi trọng, nên cũng chú ý tỉ mỉ đề phòng.
Nhưng ở hành dinh mấy ngày, nghe quân báo, khiến Tiết Dao phát hiện chiến tranh thật sự là tràn ngập đủ loại nhân tố không thể khống chế.
Trước khi xuất phát kế hoạch tác chiến được chuẩn bị kỹ càng. Tề quân dự định dùng binh lực gấp ba cùng ưu thế địa lý vây công quân Khiết Đan. Trước tiên dọa quân Khiết Đan một trận, chiêu hàng một phần, cuối cùng tiêu diệt tàn quân.
Mà trên thực tế, kế hoạch không đuổi kịp biến hóa. Sau mười ngày Tiết Dao liền nghe nói tiền tuyến đã xảy ra giao chiến.
Động thủ trước lại là một tiểu đội Khiết Đan.
Bọn họ ban đêm qua sông đánh lén quân doanh, chém giết pháo binh Đại Tề.
Khiết Đan cũng không sợ Đại Tề có số lượng quân gấp ba mình, sợ hãi duy nhất của bọn họ chính là Đại Tề có vũ khí nhiều.
Pháo có tầm bắn xa cùng lực sát thương, có thể gây tổn hại khi giao chiến.
Trong đêm Tề quân đang ngủ say, một nhóm nhỏ quân Khiết Đan xâm nhập tàn sát.
Trong quân doanh đánh lén, ở ngoài mai phục, quân Khiết Đan chiếm hết tiên cơ, pháo binh rất nhanh đã tan rã.
Trong tuyệt cảnh, pháo binh ở bước ngoặt sinh tử, hấp hối không sợ chia làm ba tổ, hai tổ bảo vệ, một tổ phá vòng vây đi cầu viện.
Trong hai tổ còn lại, một tổ liều mạng chống cự, tranh thủ thời gian để một khác tổ đột kích vào kho vũ khí, hoàn thành chức trách.
Trước khi chết phải phá hủy súng cùng pháo, để tránh bị quân địch cướp đi phản công quân ta.
Khi viện quân chạy đến, đội quân Khiết Đan đánh lén đã toàn thân trở ra, chỉ còn dư lại binh lính Tề chết trận.
Vì vậy kế hoạch bị rối loạn hoàn toàn.
Các binh sĩ bị hận thù làm cho cơ hồ muốn ngay lập tức qua sông, hận không thể xé xác đám chó Khiết Đan.
Tướng lĩnh quanh năm mang binh biết việc này thúc đẩy sĩ khí xuất chiến tốt nhất, dồn dập hướng Hoàng đế thỉnh cầu phản kích.
Vào lúc này không chỉ là tâm tình ảnh hưởng kế hoạch tác chiến. Dùng lý trí phán đoán, quân Khiết Đan dám đánh lén quân doanh, liền nói rõ bọn họ ý chí chiến đấu rất cao, thật sự chuẩn bị nghênh chiến mới có thể làm như vậy. Vây mà không đánh, cùng chiêu hàng đối với bọn họ hiển nhiên tác dụng không lớn.
Thế nhưng, coi như chuẩn bị đánh, cũng vẫn phải đưa ra kế hoạch tác chiến mới.
Hoàng đế chậm chạp không có truyền đạt kế hoạch mới. Trong quân doanh dưới trướng tổng binh Lưu Kế Đông có một đội quân nhỏ lửa hận công tâm, không để ý tính mạng, muốn vì chiến hữu báo thù, làm trái quân lệnh, làm theo quân Khiết Đan, nửa đêm qua sông, phát động đánh lén.
Nhưng bởi vì Khiết Đan đã sớm chuẩn bị, toàn bộ đội quân đã bị nhấn chìm.
Tin tức này bị tổng chỉ huy cuống quít đè xuống, để tránh tổn thương sĩ khí.
Liên tiếp hai nhóm quy mô nhỏ giao thủ đều ở thế hạ phong, điều này làm cho Hoàng đế vốn có ưu thế mất hết mặt mũi.
Dưới sự tức giận giục giã, trước khi kế hoạch tác chiến hoàn chỉnh, chiến đấu thật sự đã bắt đầu.
Hành dinh mỗi ngày đều có đội quân dự bị điều ra tiền tuyến, điều này làm cho Tiết Dao bắt đầu lo lắng quân Tề có thể giống nguyên tác nghiền ép quân Khiết Đan hay không.
Lo lắng làm cho Tiết Dao mỗi ngày đều đi canh chừng hai đứa nhỏ còn lại. Hắn sợ nếu lơ là một phút, bảo bảo ấm áp cùng bé mập mạp sẽ biến mất, rất may hai đứa nhỏ đều vẫn còn, chỉ thiếu Ngũ hoàng tử.
Nói đến còn rất ngoài ý muốn, từ khi nghe nói tiền tuyến quân doanh gặp đánh lén, Lục hoàng tử mỗi ngày đều hận không thể tự mình đi tiền tuyến giết địch báo thù. Vẫn luôn như cừu nhỏ, Lục hoàng tử nhắc đến người Khiết Đan, thậm chí sẽ nói rất hung ác, muốn chặt tay chân móc mắt.
Ngược lại là Thất hoàng tử, trong nguyên tác là Chiến Thần Tu La, người khác nghe nói đã sợ mất mật, đến nay không có biểu hiện bất kỳ ý muốn chiến đấu nào.
Tiết Dao cảm thấy bé mập mạp thậm chí là hơi bất an, cho nên mỗi đêm đều phải cần người dỗ dành mới ngủ.
Bất quá, quân doanh tiền tuyến bị đánh lén cũng làm cho Thất hoàng tử rất phiền muộn. Tiết Dao nhìn ra được sức ăn Lục Tiềm giảm xuống, chính là chứng minh tốt nhất.
Một tháng sau, hai quân đã trải qua hai lần chính diện giao chiến.
Quân Tề quả nhiên như nguyên tác có ưu thế rõ ràng. Tiết Dao mỗi ngày đều bất an, chỉ sợ tiền tuyến ngày nào đó truyền đến tin tức xấu của Hoàng đế cùng Thái tử.
Còn có đứa nhỏ Lục Kỳ Duệ nhà hắn.
Lại qua một tháng, Khiết Đan gặp vấn đề lương thảo chuẩn bị không đủ. Quân Tề tiến thêm một bước mở rộng.
Sĩ khí tiền tuyến không thể tránh khỏi bắt đầu tiến vào giai đoạn tự cao.
Bất luận là chính diện đối chiến hay là cục bộ tập kích bất ngờ, mấy lần giao chiến quân Tề đều hoàn toàn thắng lợi. Binh lính tướng lĩnh đều không thể chờ đợi được nữa muốn tranh đoạt quân công, nhưng đã bị Hoàng đế đoạt đi cơ hội nổi bật.
Ngày 2 tháng mười hôm đó, Hoàng đế tự mình dẫn đại quân qua sông, phát động trận toàn lực tiêu diệt địch.
Tin chiến thắng liên tiếp báo về, mắt thấy thắng lợi trong tầm tay, trấn thủ ở phòng tuyến thứ hai, Thái tử lại nhận được mật thư khẩn cấp đến từ trong cung.
Thư là Nhị hoàng tử tự mình viết.
Nội dung được viết giản lược rất nhiều nhưng vẫn khiến Thái tử mắt tối sầm lại, suýt nữa ngất.
Thái tử phi đẻ non.
Nội dung đại thể là báo bình an. Đứa bé bình an, chỉ là Thái tử phi tổn thương nguyên khí, ý thức không rõ. Nếu Thái tử có thể, thì trở về nhìn một cái.
Thân là một trong số fan trung thành của Thái tử, Nhị hoàng tử rất rõ ràng đại ca đối với đại tẩu tình cảm đã dần dần sâu đậm. Lỡ như đại tẩu không qua khỏi, hắn lại không báo tin cho đại ca trở về gặp mặt lần cuối, sẽ khiến đại ca lưu lại tiếc nuối biết bao nhiêu.
Cho nên Lục Nguyên Chiếu vẫn là viết phong thư này. Có trở về hay không, để đại ca tự mình quyết định.
Dù sao trận này đã thắng chắc, thiếu một mình đại ca cũng không có gì khác biệt. Nhưng với đại tẩu, đại ca mà nói liền không giống như vậy.
Thái tử quyết định hồi cung.
Hắn vốn định tự mình đi nói rõ với phụ hoàng tình huống, nhưng phụ hoàng có quân lệnh không cho phép các hoàng tử qua sông.
Thái tử dự định phái người truyền báo lại e sợ lan truyền tin "Thái tử lâm trận bỏ chạy". Trong thời khắc mấu chốt thắng lợi trong tầm tay, sẽ ảnh hưởng sĩ khí.
Thái tử sốt ruột đi thăm thê tử, thực sự không kịp lo lắng nhiều hơn nữa, lúc này đem binh phù giao cho Ngũ đệ, cho hắn lưu thủ chờ đợi mệnh lệnh. Thái tử trong đêm rời quân doanh.
Chuyện này chỉ có Ngũ hoàng tử rõ ràng lý do. Tam hoàng tử biết đại ca đem binh phù giao cho Ngũ hoàng tử sinh bất mãn đến tìm hắn để gây sự. Ngũ hoàng tử dựa theo đại ca dặn dò, mượn cớ nói đại ca được mật lệnh mang một đội quân gấp rút tiếp viện phụ hoàng. Chắc chắn có thể thắng mà về, muốn hắn đóng giữ phòng tuyến thứ hai.
Tam hoàng tử cùng Tứ hoàng tử nghe được, đều không có hoài nghi.
Bởi vì dưới cái nhìn của bọn họ, nếu không phải phụ hoàng không chuẩn Thái tử tham chiến, Thái tử khẳng định đã sớm qua sông giết địch. Lâm trận bỏ chạy, chuyện như vậy phát sinh ở trên người ai, cũng không thể phát sinh ở trên người Thái tử.
Nếu như đổi thành đời trước, Thái tử quả thật cũng sẽ không bởi vì mật thư mà một mình hồi kinh.
Đời này không giống trước.
Thái tử vội vàng gấp rút lên đường hồi kinh với tâm lý trận chiến đã cơ bản đánh xong. Cũng không ngờ tới hắn đi ngày thứ hai, một tàn binh thoát khỏi trùng vây nửa đêm qua sông, liên tục lăn lộn mà vọt vào liều tổng chỉ huy, chết ở trong lồng ngực Ngũ hoàng tử.
Người binh sĩ này phía sau lưng cắm ba mũi tên, trên người vết cắt đếm không hết, cả người toàn là máu. Được đồng đội dìu quỳ rạp xuống trước mặt Ngũ hoàng tử, hắn đã không có cách nào biểu đạt rõ ràng lời nói. Thân thể hắn tàn tạ bất kham chỉ nói vài lời:
"Gặp truy kích... Mai phục... Hoàng thượng... Hoàng thượng... Cứu giá!"
"Phụ hoàng ở nơi nào!"
Nghe ra đại sự không ổn, Ngũ hoàng tử muốn rách cả mí mắt, quỳ một chân trên đất ôm người binh sĩ kia dùng sức lay động:
"Nói mau!"
Người thương binh trợn tròn cặp mắt nhìn Ngũ hoàng tử, trong cổ họng bốc lên máu, trào ra lại biến thành màu đen. Hắn tóm chặt lấy tay Ngũ hoàng tử run rẩy cố gắn dùng hết sức, thiêu đốt sinh mệnh đã sắp tàn, phun ra ba chữ cuối cùng.
"Kênh Bạch Túc..."
Nói xong liền lệch đầu, tắt thở, hai mắt vẫn còn hữu thần, tựa hồ khẩn cấp còn muốn theo Ngũ hoàng tử đi đánh giặc.
Hoàng đế bị bắt, tin tức này không có truyền ra ngoài.
Tiết Dao lại phát hiện không đúng.
Trong đêm toàn bộ quân dự bị ở hành dinh đã đưa ra tiền tuyến.
Một suy đoán đáng sợ nổ tung trong đầu Tiết Dao.
Có phải Hoàng đế vẫn là bước vào tử địa như ở đời trước hay không?
Lập tức điều đi nhiều binh lính như vậy, binh phù là của Thái tử.
Thái tử hiện tại nhất định đã sắp điên, chuẩn bị mang hết thảy binh mã liều chết một trận.
Tương lai đáng sợ trong nguyên tác đang lặp lại ở hiện tại. Tiết Dao gấp đến độ vừa vò tai vừa bứt tóc, khiến Lục hoàng tử cùng Thất hoàng tử bị dọa sợ.
Hai vị hoàng tử cũng không rõ ràng tiền tuyến xảy ra chuyện gì, bởi vì không có kinh nghiệm đánh trận, đối với việc toàn bộ quân dự bị điều đi, cũng không có quá nhiều suy đoán.
"Làm sao bây giờ... Làm sao bây giờ..."
Tiết Dao trong đầu giống chong chóng quay mòng mòng. Nghĩ đến trước khi chia ra chính mình cố ý căn dặn Thái tử cẩn thận kênh Bạch Túc.
Nếu như Hoàng đế vẫn là ở nơi đó, Thái tử một lần nữa đối với việc hắn biết trước cảm thấy kinh ngạc, cũng sẽ bởi vì thế càng tín nhiệm hắn phải không?
Như vậy, hắn bây giờ cùng quân dự bị chạy tới tiền tuyến, cầu xin Thái tử đừng đích thân xuất chiến, có thể cứu Thái tử, khuyên Thái tử trực tiếp đăng cơ?
Ôm ý nghĩ như thế, Tiết Dao muốn theo nhóm quân dự bị đi tiền tuyến.
Mà thân phận Tiết Dao căn bản không có thể cùng Chỉ Huy Sứ thương lượng, chỉ có thể tìm hai vị hoàng tử đi gặp Chỉ Huy Sứ đề cập yêu cầu này.
Lục hoàng tử cùng Thất hoàng tử đối với yêu cầu của Tiết Dao biểu thị không tán thành. Trong mắt hai vị hoàng tử:
Dao Dao căn bản tay trói gà không chặt, đi tiền tuyến xem náo nhiệt sao?
Tiết Dao thiếu chút nữa quỳ lạy hai đứa nhỏ, luôn mãi biểu thị chính mình sẽ không qua sông tham chiến, chỉ là có việc quan trọng phải nhắc nhở Thái tử.
Lục hoàng tử nghe hắn nói như vậy, liền dự định giúp hắn đi nói với Chỉ Huy Sứ nói một chút. HunhHn786
Thất hoàng tử lại không yên lòng, cảm thấy thư đồng không có mình bảo vệ sẽ lập tức chết.
Điện hạ quyết định cùng thư đồng đi tiền tuyến.
Sau đó Chỉ Huy Sứ đã cự tuyệt.
Hai vị hoàng tử nhỏ nhất không được phép đi tiền tuyến.
Hoàng đế lần này dẫn bọn họ đi ngụ ý là vui vẻ du ngoạn học tập.
Bốn vị hoàng tử lớn tuổi hơn đều không được phép ra chiến tuyến, làm sao có khả năng để hai vị hoàng tử nhỏ nhất đi tiền tuyến tham gia trò vui?
Hoàng tử bước đi tự mình té ngã, Chỉ Huy Sứ cũng phải chịu trách nhiệm hoàn toàn. Mang đi tiền tuyến là không thể.
Tiết Dao gấp đến độ muốn đâm đầu vào tường.
Đời này cùng nguyên tác không giống nhau. Còn Ngũ hoàng tử, Ngũ hoàng tử cũng ở tiền tuyến!
Trong nguyên tác phế Thái tử không có binh quyền, binh phù quân binh dự bị trong tay ca ca Đông Phi. Cho nên phế Thái tử chỉ cùng đội thị vệ nửa đêm đánh lén. Mà Ngũ hoàng tử bị phế Thái tử lệnh đi kinh thành cầu viện.
Đời này, Thái tử có binh phù, Tiết Dao suy đoán hắn rất có thể mang theo Ngũ hoàng tử cùng qua bờ bên kia.
Trên lý thuyết mà nói, mang theo mấy trăm người tập kích mà phế Thái tử có thể cứu Hoàng đế, bây giờ chỉ huy mấy chục ngàn người tác chiến sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng.
Mà lý thuyết chỉ là lý thuyết, Hoàng đế không phải mất mạng sao?
Lỡ như Thái tử mang theo Ngũ hoàng tử cùng chịu chết thì làm sao đây?
Tiết Dao gấp đến độ thậm chí muốn lén lẻn vào trại tiền tuyến, nhưng rất nhanh liền bỏ đi cái ý tưởng không thiết thực này.
Đánh trận là chuyện nghiêm túc, hắn một thân áo vải, không được phép tự ý lẻn vào quân trại. Bị tóm là trực tiếp xử như gian tế, phỏng chừng cũng không kịp nhìn thấy Thái tử, trước hết thấy Diêm Vương.
Trong khi Tiết Dao còn lo lắng tính mạng Thái tử, Ngũ hoàng tử đã tự mình mang binh qua sông.
Quân địa phương đã dựng hành dinh cùng kho chứa vật tư.
Bởi vì Lục hoàng tử cùng Thất hoàng tử không tham tác chiến ở tiền tuyến, Tiết Dao cũng chỉ có thể ở lại hành dinh.
Cách hành dinh hơn bốn mươi dặm về phía tây chính là con sông nơi quân tiên phong Đại Tề cùng quân địch cắm trại hai bên bờ sông.
Bởi vì không tham gia chiến đấu, Tiết Dao đến hành dinh sẽ mất liên lạc với Thái tử cùng Ngũ hoàng tử. Nên những điều cần căn dặn, ở trên đường Tiết Dao đã hướng hai người nói vô số lần.
Cũng không phải có kế sách gì đặc biệt. Tiết Dao đối với cuộc chiến tranh này không hiểu nhiều, chỉ biết là Đại Tề cuối cùng xác thực thắng lợi. Ngoại trừ Hoàng đế trúng mai phục, mấy lần giao chiến quân Tề đều dùng ưu thế nghiền ép đối phương.
Nguyên nhân chính vì chiếm ưu thế như vậy, Hoàng đế mới tự tin truy kích, cuối cùng rơi vào mai phục.
Cuộc chiến tranh này tổng cộng tốn thời gian hơn bốn tháng. Trong nguyên tác cũng không có đề cập thời gian cụ thể Hoàng đế gặp rủi ro, nên không có cách nào phòng bị.
Tiết Dao chỉ có thể nhắc nhở Thái tử chú ý, đặc biệt là chú ý an nguy của quân phụ, không thể để cho Hoàng thượng mạo hiểm tiến vào nơi hiểm địa Bạch Túc.
Đối với quân sự không biết gì cả, lời Tiết Dao nói sẽ tương đối thiếu sức thuyết phục. Nhưng mà trải qua thu mua lương thực cùng khống chế bệnh dịch lập đại công, Thái tử đối với lời của Tiết Dao phi thường coi trọng, nên cũng chú ý tỉ mỉ đề phòng.
Nhưng ở hành dinh mấy ngày, nghe quân báo, khiến Tiết Dao phát hiện chiến tranh thật sự là tràn ngập đủ loại nhân tố không thể khống chế.
Trước khi xuất phát kế hoạch tác chiến được chuẩn bị kỹ càng. Tề quân dự định dùng binh lực gấp ba cùng ưu thế địa lý vây công quân Khiết Đan. Trước tiên dọa quân Khiết Đan một trận, chiêu hàng một phần, cuối cùng tiêu diệt tàn quân.
Mà trên thực tế, kế hoạch không đuổi kịp biến hóa. Sau mười ngày Tiết Dao liền nghe nói tiền tuyến đã xảy ra giao chiến.
Động thủ trước lại là một tiểu đội Khiết Đan.
Bọn họ ban đêm qua sông đánh lén quân doanh, chém giết pháo binh Đại Tề.
Khiết Đan cũng không sợ Đại Tề có số lượng quân gấp ba mình, sợ hãi duy nhất của bọn họ chính là Đại Tề có vũ khí nhiều.
Pháo có tầm bắn xa cùng lực sát thương, có thể gây tổn hại khi giao chiến.
Trong đêm Tề quân đang ngủ say, một nhóm nhỏ quân Khiết Đan xâm nhập tàn sát.
Trong quân doanh đánh lén, ở ngoài mai phục, quân Khiết Đan chiếm hết tiên cơ, pháo binh rất nhanh đã tan rã.
Trong tuyệt cảnh, pháo binh ở bước ngoặt sinh tử, hấp hối không sợ chia làm ba tổ, hai tổ bảo vệ, một tổ phá vòng vây đi cầu viện.
Trong hai tổ còn lại, một tổ liều mạng chống cự, tranh thủ thời gian để một khác tổ đột kích vào kho vũ khí, hoàn thành chức trách.
Trước khi chết phải phá hủy súng cùng pháo, để tránh bị quân địch cướp đi phản công quân ta.
Khi viện quân chạy đến, đội quân Khiết Đan đánh lén đã toàn thân trở ra, chỉ còn dư lại binh lính Tề chết trận.
Vì vậy kế hoạch bị rối loạn hoàn toàn.
Các binh sĩ bị hận thù làm cho cơ hồ muốn ngay lập tức qua sông, hận không thể xé xác đám chó Khiết Đan.
Tướng lĩnh quanh năm mang binh biết việc này thúc đẩy sĩ khí xuất chiến tốt nhất, dồn dập hướng Hoàng đế thỉnh cầu phản kích.
Vào lúc này không chỉ là tâm tình ảnh hưởng kế hoạch tác chiến. Dùng lý trí phán đoán, quân Khiết Đan dám đánh lén quân doanh, liền nói rõ bọn họ ý chí chiến đấu rất cao, thật sự chuẩn bị nghênh chiến mới có thể làm như vậy. Vây mà không đánh, cùng chiêu hàng đối với bọn họ hiển nhiên tác dụng không lớn.
Thế nhưng, coi như chuẩn bị đánh, cũng vẫn phải đưa ra kế hoạch tác chiến mới.
Hoàng đế chậm chạp không có truyền đạt kế hoạch mới. Trong quân doanh dưới trướng tổng binh Lưu Kế Đông có một đội quân nhỏ lửa hận công tâm, không để ý tính mạng, muốn vì chiến hữu báo thù, làm trái quân lệnh, làm theo quân Khiết Đan, nửa đêm qua sông, phát động đánh lén.
Nhưng bởi vì Khiết Đan đã sớm chuẩn bị, toàn bộ đội quân đã bị nhấn chìm.
Tin tức này bị tổng chỉ huy cuống quít đè xuống, để tránh tổn thương sĩ khí.
Liên tiếp hai nhóm quy mô nhỏ giao thủ đều ở thế hạ phong, điều này làm cho Hoàng đế vốn có ưu thế mất hết mặt mũi.
Dưới sự tức giận giục giã, trước khi kế hoạch tác chiến hoàn chỉnh, chiến đấu thật sự đã bắt đầu.
Hành dinh mỗi ngày đều có đội quân dự bị điều ra tiền tuyến, điều này làm cho Tiết Dao bắt đầu lo lắng quân Tề có thể giống nguyên tác nghiền ép quân Khiết Đan hay không.
Lo lắng làm cho Tiết Dao mỗi ngày đều đi canh chừng hai đứa nhỏ còn lại. Hắn sợ nếu lơ là một phút, bảo bảo ấm áp cùng bé mập mạp sẽ biến mất, rất may hai đứa nhỏ đều vẫn còn, chỉ thiếu Ngũ hoàng tử.
Nói đến còn rất ngoài ý muốn, từ khi nghe nói tiền tuyến quân doanh gặp đánh lén, Lục hoàng tử mỗi ngày đều hận không thể tự mình đi tiền tuyến giết địch báo thù. Vẫn luôn như cừu nhỏ, Lục hoàng tử nhắc đến người Khiết Đan, thậm chí sẽ nói rất hung ác, muốn chặt tay chân móc mắt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngược lại là Thất hoàng tử, trong nguyên tác là Chiến Thần Tu La, người khác nghe nói đã sợ mất mật, đến nay không có biểu hiện bất kỳ ý muốn chiến đấu nào.
Tiết Dao cảm thấy bé mập mạp thậm chí là hơi bất an, cho nên mỗi đêm đều phải cần người dỗ dành mới ngủ.
Bất quá, quân doanh tiền tuyến bị đánh lén cũng làm cho Thất hoàng tử rất phiền muộn. Tiết Dao nhìn ra được sức ăn Lục Tiềm giảm xuống, chính là chứng minh tốt nhất.
Một tháng sau, hai quân đã trải qua hai lần chính diện giao chiến.
Quân Tề quả nhiên như nguyên tác có ưu thế rõ ràng. Tiết Dao mỗi ngày đều bất an, chỉ sợ tiền tuyến ngày nào đó truyền đến tin tức xấu của Hoàng đế cùng Thái tử.
Còn có đứa nhỏ Lục Kỳ Duệ nhà hắn.
Lại qua một tháng, Khiết Đan gặp vấn đề lương thảo chuẩn bị không đủ. Quân Tề tiến thêm một bước mở rộng.
Sĩ khí tiền tuyến không thể tránh khỏi bắt đầu tiến vào giai đoạn tự cao.
Bất luận là chính diện đối chiến hay là cục bộ tập kích bất ngờ, mấy lần giao chiến quân Tề đều hoàn toàn thắng lợi. Binh lính tướng lĩnh đều không thể chờ đợi được nữa muốn tranh đoạt quân công, nhưng đã bị Hoàng đế đoạt đi cơ hội nổi bật.
Ngày 2 tháng mười hôm đó, Hoàng đế tự mình dẫn đại quân qua sông, phát động trận toàn lực tiêu diệt địch.
Tin chiến thắng liên tiếp báo về, mắt thấy thắng lợi trong tầm tay, trấn thủ ở phòng tuyến thứ hai, Thái tử lại nhận được mật thư khẩn cấp đến từ trong cung.
Thư là Nhị hoàng tử tự mình viết.
Nội dung được viết giản lược rất nhiều nhưng vẫn khiến Thái tử mắt tối sầm lại, suýt nữa ngất.
Thái tử phi đẻ non.
Nội dung đại thể là báo bình an. Đứa bé bình an, chỉ là Thái tử phi tổn thương nguyên khí, ý thức không rõ. Nếu Thái tử có thể, thì trở về nhìn một cái.
Thân là một trong số fan trung thành của Thái tử, Nhị hoàng tử rất rõ ràng đại ca đối với đại tẩu tình cảm đã dần dần sâu đậm. Lỡ như đại tẩu không qua khỏi, hắn lại không báo tin cho đại ca trở về gặp mặt lần cuối, sẽ khiến đại ca lưu lại tiếc nuối biết bao nhiêu.
Cho nên Lục Nguyên Chiếu vẫn là viết phong thư này. Có trở về hay không, để đại ca tự mình quyết định.
Dù sao trận này đã thắng chắc, thiếu một mình đại ca cũng không có gì khác biệt. Nhưng với đại tẩu, đại ca mà nói liền không giống như vậy.
Thái tử quyết định hồi cung.
Hắn vốn định tự mình đi nói rõ với phụ hoàng tình huống, nhưng phụ hoàng có quân lệnh không cho phép các hoàng tử qua sông.
Thái tử dự định phái người truyền báo lại e sợ lan truyền tin "Thái tử lâm trận bỏ chạy". Trong thời khắc mấu chốt thắng lợi trong tầm tay, sẽ ảnh hưởng sĩ khí.
Thái tử sốt ruột đi thăm thê tử, thực sự không kịp lo lắng nhiều hơn nữa, lúc này đem binh phù giao cho Ngũ đệ, cho hắn lưu thủ chờ đợi mệnh lệnh. Thái tử trong đêm rời quân doanh.
Chuyện này chỉ có Ngũ hoàng tử rõ ràng lý do. Tam hoàng tử biết đại ca đem binh phù giao cho Ngũ hoàng tử sinh bất mãn đến tìm hắn để gây sự. Ngũ hoàng tử dựa theo đại ca dặn dò, mượn cớ nói đại ca được mật lệnh mang một đội quân gấp rút tiếp viện phụ hoàng. Chắc chắn có thể thắng mà về, muốn hắn đóng giữ phòng tuyến thứ hai.
Tam hoàng tử cùng Tứ hoàng tử nghe được, đều không có hoài nghi.
Bởi vì dưới cái nhìn của bọn họ, nếu không phải phụ hoàng không chuẩn Thái tử tham chiến, Thái tử khẳng định đã sớm qua sông giết địch. Lâm trận bỏ chạy, chuyện như vậy phát sinh ở trên người ai, cũng không thể phát sinh ở trên người Thái tử.
Nếu như đổi thành đời trước, Thái tử quả thật cũng sẽ không bởi vì mật thư mà một mình hồi kinh.
Đời này không giống trước.
Thái tử vội vàng gấp rút lên đường hồi kinh với tâm lý trận chiến đã cơ bản đánh xong. Cũng không ngờ tới hắn đi ngày thứ hai, một tàn binh thoát khỏi trùng vây nửa đêm qua sông, liên tục lăn lộn mà vọt vào liều tổng chỉ huy, chết ở trong lồng ngực Ngũ hoàng tử.
Người binh sĩ này phía sau lưng cắm ba mũi tên, trên người vết cắt đếm không hết, cả người toàn là máu. Được đồng đội dìu quỳ rạp xuống trước mặt Ngũ hoàng tử, hắn đã không có cách nào biểu đạt rõ ràng lời nói. Thân thể hắn tàn tạ bất kham chỉ nói vài lời:
"Gặp truy kích... Mai phục... Hoàng thượng... Hoàng thượng... Cứu giá!"
"Phụ hoàng ở nơi nào!"
Nghe ra đại sự không ổn, Ngũ hoàng tử muốn rách cả mí mắt, quỳ một chân trên đất ôm người binh sĩ kia dùng sức lay động:
"Nói mau!"
Người thương binh trợn tròn cặp mắt nhìn Ngũ hoàng tử, trong cổ họng bốc lên máu, trào ra lại biến thành màu đen. Hắn tóm chặt lấy tay Ngũ hoàng tử run rẩy cố gắn dùng hết sức, thiêu đốt sinh mệnh đã sắp tàn, phun ra ba chữ cuối cùng.
"Kênh Bạch Túc..."
Nói xong liền lệch đầu, tắt thở, hai mắt vẫn còn hữu thần, tựa hồ khẩn cấp còn muốn theo Ngũ hoàng tử đi đánh giặc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoàng đế bị bắt, tin tức này không có truyền ra ngoài.
Tiết Dao lại phát hiện không đúng.
Trong đêm toàn bộ quân dự bị ở hành dinh đã đưa ra tiền tuyến.
Một suy đoán đáng sợ nổ tung trong đầu Tiết Dao.
Có phải Hoàng đế vẫn là bước vào tử địa như ở đời trước hay không?
Lập tức điều đi nhiều binh lính như vậy, binh phù là của Thái tử.
Thái tử hiện tại nhất định đã sắp điên, chuẩn bị mang hết thảy binh mã liều chết một trận.
Tương lai đáng sợ trong nguyên tác đang lặp lại ở hiện tại. Tiết Dao gấp đến độ vừa vò tai vừa bứt tóc, khiến Lục hoàng tử cùng Thất hoàng tử bị dọa sợ.
Hai vị hoàng tử cũng không rõ ràng tiền tuyến xảy ra chuyện gì, bởi vì không có kinh nghiệm đánh trận, đối với việc toàn bộ quân dự bị điều đi, cũng không có quá nhiều suy đoán.
"Làm sao bây giờ... Làm sao bây giờ..."
Tiết Dao trong đầu giống chong chóng quay mòng mòng. Nghĩ đến trước khi chia ra chính mình cố ý căn dặn Thái tử cẩn thận kênh Bạch Túc.
Nếu như Hoàng đế vẫn là ở nơi đó, Thái tử một lần nữa đối với việc hắn biết trước cảm thấy kinh ngạc, cũng sẽ bởi vì thế càng tín nhiệm hắn phải không?
Như vậy, hắn bây giờ cùng quân dự bị chạy tới tiền tuyến, cầu xin Thái tử đừng đích thân xuất chiến, có thể cứu Thái tử, khuyên Thái tử trực tiếp đăng cơ?
Ôm ý nghĩ như thế, Tiết Dao muốn theo nhóm quân dự bị đi tiền tuyến.
Mà thân phận Tiết Dao căn bản không có thể cùng Chỉ Huy Sứ thương lượng, chỉ có thể tìm hai vị hoàng tử đi gặp Chỉ Huy Sứ đề cập yêu cầu này.
Lục hoàng tử cùng Thất hoàng tử đối với yêu cầu của Tiết Dao biểu thị không tán thành. Trong mắt hai vị hoàng tử:
Dao Dao căn bản tay trói gà không chặt, đi tiền tuyến xem náo nhiệt sao?
Tiết Dao thiếu chút nữa quỳ lạy hai đứa nhỏ, luôn mãi biểu thị chính mình sẽ không qua sông tham chiến, chỉ là có việc quan trọng phải nhắc nhở Thái tử.
Lục hoàng tử nghe hắn nói như vậy, liền dự định giúp hắn đi nói với Chỉ Huy Sứ nói một chút. HunhHn786
Thất hoàng tử lại không yên lòng, cảm thấy thư đồng không có mình bảo vệ sẽ lập tức chết.
Điện hạ quyết định cùng thư đồng đi tiền tuyến.
Sau đó Chỉ Huy Sứ đã cự tuyệt.
Hai vị hoàng tử nhỏ nhất không được phép đi tiền tuyến.
Hoàng đế lần này dẫn bọn họ đi ngụ ý là vui vẻ du ngoạn học tập.
Bốn vị hoàng tử lớn tuổi hơn đều không được phép ra chiến tuyến, làm sao có khả năng để hai vị hoàng tử nhỏ nhất đi tiền tuyến tham gia trò vui?
Hoàng tử bước đi tự mình té ngã, Chỉ Huy Sứ cũng phải chịu trách nhiệm hoàn toàn. Mang đi tiền tuyến là không thể.
Tiết Dao gấp đến độ muốn đâm đầu vào tường.
Đời này cùng nguyên tác không giống nhau. Còn Ngũ hoàng tử, Ngũ hoàng tử cũng ở tiền tuyến!
Trong nguyên tác phế Thái tử không có binh quyền, binh phù quân binh dự bị trong tay ca ca Đông Phi. Cho nên phế Thái tử chỉ cùng đội thị vệ nửa đêm đánh lén. Mà Ngũ hoàng tử bị phế Thái tử lệnh đi kinh thành cầu viện.
Đời này, Thái tử có binh phù, Tiết Dao suy đoán hắn rất có thể mang theo Ngũ hoàng tử cùng qua bờ bên kia.
Trên lý thuyết mà nói, mang theo mấy trăm người tập kích mà phế Thái tử có thể cứu Hoàng đế, bây giờ chỉ huy mấy chục ngàn người tác chiến sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng.
Mà lý thuyết chỉ là lý thuyết, Hoàng đế không phải mất mạng sao?
Lỡ như Thái tử mang theo Ngũ hoàng tử cùng chịu chết thì làm sao đây?
Tiết Dao gấp đến độ thậm chí muốn lén lẻn vào trại tiền tuyến, nhưng rất nhanh liền bỏ đi cái ý tưởng không thiết thực này.
Đánh trận là chuyện nghiêm túc, hắn một thân áo vải, không được phép tự ý lẻn vào quân trại. Bị tóm là trực tiếp xử như gian tế, phỏng chừng cũng không kịp nhìn thấy Thái tử, trước hết thấy Diêm Vương.
Trong khi Tiết Dao còn lo lắng tính mạng Thái tử, Ngũ hoàng tử đã tự mình mang binh qua sông.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro