Chương 30 - Tự mình quyết định

Hối lộ quân vươ...

Quyển Quyển Miêu

2024-08-08 07:13:04

"Đại... Đại ca! Đừng đánh! Đệ đệ những ngày qua đã khổ công, từ lâu hối cải để làm người mới rồi!"

Tam hoàng tử đều là nước tới chân mới nhảy. Công sức học thuộc lòng sách giờ khắc này đều sắp bị Đại hoàng tử đánh cho quên mất.

Đại hoàng tử vừa nghe lời này, tạm thời dừng động tác đánh theo tiết tấu. Một tay chắp sau lưng, hắn híp mắt nhìn chằm chằm Tam đệ ngu ngốc, hỏi:

"Vậy ta hỏi ngươi: Tần Hiếu Công thi hành biến pháp. Triều chính trong ngoài đều không đồng ý biến pháp của Thương Ưởng. Sau đó Thương Ưởng khuyên can quân vương nên làm gì đối xử con dân dị nghị?"

(Thương Ưởng (khoảng 390 TCN-338 TCN), Ông vốn gốc mang họ Cơ là con cháu công thất Chu Văn Vương trú tại đất Vệ nên còn gọi là Vệ Ưởng hoặc Công Tôn Ưởng, là nhà chính trị, pháp gia nổi tiếng, thừa tướng nước Tần.)

Bị đánh đầu óc choáng váng, Tam hoàng tử mờ mịt nhìn Đại hoàng tử. Vẻ mặt đó rõ ràng là biểu tình lên án Đại hoàng tử hỏi vấn đề cực kỳ khó.

Mà Tam hoàng tử không dám oán giận, ấp úng ăn nói linh tinh kéo dài thời gian:

"Thương Ưởng? A... Hắn a, là cái người có bản lĩnh, không... Mọi người đều không đồng ý mà, hắn liền cùng Hoàng thượng nói..."

Đại hoàng tử nhìn chăm chú hắn:

"Ừ, nói cái gì."

"Hắn nói..."

Tam hoàng tử ấp úng ánh mắt cầu cứu liếc nhìn thư đồng của chính mình, hi vọng thư đồng dùng khẩu hình nhắc nhở hắn.

Nhưng mà, đề tài xác thực cực kỳ khó. Tam hoàng tử còn chưa có học được, thư đồng tất nhiên cũng không biết. Thư đồng dùng vẻ mặt mờ mịt thâm tình đối diện Tam hoàng tử.

Tam hoàng tử bối rối.

Đại hoàng tử không hề kiên nhẫn giơ tay, lại vỗ vào đầu Tam hoàng tử có nhịp điệu.

"Nói cái gì! Nói cái gì! Nói cái gì!"

"Hắn nói, hắn nói! Ta nhớ ra rồi!"

Tam hoàng tử sắp khóc thành tiếng, nước mắt lưng tròng ôm đầu nhấc mắt nhìn về phía Đại ca giống như phát điên, run giọng kéo dài thời gian:

"Hắn... Hắn trước tiên thỉnh an Hoàng đế..."

Đại hoàng tử giơ tay lại bắt đầu nhịp gõ:

"Thời kỳ! Chiến quốc! Không có! Hoàng đế!"

Tiết Dao nín cười đến sắp nghẹn chết, lại có chút thương hại bao cỏ Tam hoàng tử!

"Ta nói! Ta nói, hắn trước tiên thỉnh an quân vương, sau đó Thương Ưởng liền..."

Tam hoàng tử lần này đem ánh mắt cầu cứu bắn về phía thư đồng của Đại hoàng tử.

Lúc này hắn tính tìm đúng người. Ở cùng chủ nhân tài trí hơn người, thư đồng tất nhiên cũng sẽ không bị vấn đề thế này làm khó.

Thư đồng Đại hoàng tử lập tức đáp lại cầu viện của Tam hoàng tử, dùng khẩu hình nhắc nhở:

"Dùng lợi dụ dỗ dân, không thể để dân lo nghĩ."

Tam hoàng tử nhìn không hiểu, thấy thư đồng lặp lại mấy lần, mới nhìn hiểu hai chữ "dụ dỗ", liền mừng rỡ vạn phần ngẩng đầu nói cho Đại ca:

"Sau đó Thương Ưởng liền móc ra một bút bạc, dụ dỗ quân vương cùng hắn hợp tác thực hành biến pháp!"

"..."

Đại hoàng tử bị Tam đệ ngốc làm nhất thời rối loạn nhịp.

Tiết Dao nhịn cười sắp nổ tung. Kỳ thực hắn cũng không biết Thương Ưởng nói cái gì, chỉ cảm thấy Thương Ưởng không thể lấy bạc mua chuộc quốc quân.

Tam hoàng tử ngày hôm nay sợ là chống đỡ không nổi tới lúc gặp phụ hoàng.

Đại hoàng tử mặt lạnh đến không còn thấy sự tức giận hiện ra. HunhHn786 Vẻ mặt bình tĩnh trước khi mưu sát thân đệ, lạnh lẽo mà mở miệng nói:

"Ngươi chính là cố gắng như thế?"

Tam hoàng tử cũng cảm thấy câu trả lời của mình không quá hợp lý, cắn răng một cái, ủy khuất nguỵ biện:

"Đại ca, câu hỏi này là xuất phát từ quyển nào trong tứ thư vậy?!"

Đại hoàng tử vẻ mặt bình tĩnh:

"Ngươi tháng sau đã tròn mười ba tuổi, còn dự định học lại tứ thư sao?"

Tam hoàng tử vừa nghe, quả nhiên là tiêu đề cực kỳ khó rồi!

Hắn ủy khuất liền nổi trận lôi đình:

"Phụ hoàng cũng chỉ yêu cầu ta trước tiên đọc một lượt tứ thư! Đại ca sao hỏi vấn đề lung tung, ai có thể đáp cho ra?"

"Hừ."

Đại hoàng tử thần sắc tự tin nhìn chằm chằm Tam hoàng tử, cao giọng gọi ra đệ đệ mình vừa ý nhất:

"Lão Thất, Vệ Ưởng nói với Tần Hiếu Công rằng... "

Thất hoàng tử chuyên tâm chơi chong chóng trong tay, không phản ứng Đại ca.

Một trận lúng túng trầm mặc.

Đại hoàng tử khó xử, quay đầu nhỏ giọng dụ dỗ Thất hoàng tử:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Có muốn đại ca dẫn đệ đi bắt con nòng nọc chơi hay không?"

Ánh mắt Thất hoàng tử sáng lên, hưng phấn ngẩng đầu nhìn về phía đại ca.

Đại hoàng tử nắm đúng thời cơ lập lại:

"Vệ Ưởng nói với Tần Hiếu Công rằng... "

Thất hoàng tử vì đi bắt con nòng nọc chơi, lập tức mở công tắt kỹ năng, không chút do dự mà trả lời:

"Phu dân không thể cùng suy nghĩ lúc bắt đầu, mà có thể cùng vui mừng khi thành công."

"Ngoan."

Đại hoàng tử đắc ý quay đầu lại ghét bỏ nhìn về phía Tam đệ.

Tam hoàng tử mặt tối sầm:

"Cái này không tính! Lão Thất... Hắn không bình thường!"

Đại hoàng tử khoát tay, tiếp tục dùng hành động dạy dỗ:

"Ngươi lấy bạc ra! Hối lộ quân vương là bình thường?"

Tiết Dao tại phải cố nín cười, chờ được nội thị đi vào điện xin chỉ thị.

Tam hoàng tử bị đánh đến ngứa ngáy da đầu, vẻ mặt tuyệt vọng.

Hắn xác thực tốn không ít công phu học thuộc lòng sách, nhưng mà bị đánh tơi bời đã quên đến gần như sạch sẽ. Trong đầu chỉ còn "hối lộ quân vương", cũng không biết phụ hoàng có nhận bạc hay không.

Một khắc trước khi tiến vào trong điện, Ngũ hoàng tử cùng Tiết Dao vẫn còn tiếp tục vang cầu Thất hoàng tử đừng nói loạn.

Thất hoàng tử chỉ trả lời một câu:

"Trước khi nhi thần ngủ ăn hai cái bánh đậu xanh."

Ngũ hoàng tử:

"..."

Cả Tiết Dao cũng không thể phiên dịch ngôn ngữ của bé mập mạp.

Kỳ thực ý của Thất hoàng rất đơn giản: Tịch Phi nương nương nói không trả lời câu hỏi của phụ hoàng thì không được ăn trước khi ngủ. Mà Điện hạ trước khi ngủ cần ăn bánh đậu xanh. Nhất định phải trả lời câu hỏi. Cho nên không thể đáp ứng yêu cầu của Ngũ ca cùng Dao Dao ngốc.

Điện hạ cực kỳ muốn ăn!

Tiết Dao cùng Ngũ hoàng tử cũng không biết Tịch Phi uy hiếp nhắc nhở Thất hoàng tử, chỉ cảm giác bé mập mạp này tựa hồ không muốn phối hợp. Vì vậy trong lòng hai người đều rất hoảng loạn, sợ Tam hoàng tử bị mất mặt, tương lai trả thù gấp đôi.

Sáu vị hoàng tử đứng xếp hàng. Hoàng đế ngồi ở vị trí đầu, nhìn quét một vòng, bất mãn nói:

"Nguyên Chiếu bận rộn gì sao?"

Thái giám tự đông tiến lên một bước, khom người đáp.

"Nhị hoàng tử uỷ thác nô tài đem thơ hàm chuyển giao Bệ hạ ngự lãm."

Hoàng đế vẻ mặt thiếu kiên nhẫn thẳng xua tay:

"Trẫm không muốn cùng hắn đánh đố, thực sự là lật trời rồi, lần trước cũng không có tới!"

"Hoàng thượng bớt giận, Nhị hoàng tử say mê đạo pháp, vì Bệ hạ cầu phúc..."

"Thôi thôi thôi! Hắn không phải không thích ra cửa sao? Truyền khẩu dụ của Trẫm, phạt hắn cấm túc một tháng!"

Tiết Dao nghe lời này mới nhớ tới, tổng cộng bảy vị hoàng tử, giờ khắc này bên trong điện còn thiếu một vị.

Nhị hoàng tử cư nhiên không có tới!

Trong nguyên tác nội dung nhắc tới Nhị hoàng tử rất ít. Bởi vì hắn thật sự không thường ra ngoài, là người cuồng đạo học, thế nhưng không luyện đan, chỉ tư tưởng theo đạo gia.

Nhị hoàng tử không có việc gì sẽ viết bùa hoặc là phù chú, sai người chuyển giao cho Hoàng đế hoặc là các huynh đệ. Phi thường thần bí, mọi người cũng không biết hắn biểu đạt ý gì.

Tiết Dao mơ hồ nhớ tới Nhị hoàng tử đứng về phe Đại hoàng tử. Sau khi Đại hoàng tử rơi đài, hắn liền bỏ đi vân du.

Hoàng đế đối với đứa con thứ hai này không có biện pháp. Cũng không phải không đánh qua, nhưng không có hiệu quả chút nào. Cũng không thể kéo ra ngoài chém, chỉ có thể tùy duyên.

Bắt đầu kiểm tra.

Lớn nhỏ có thứ tự. Đại hoàng tử là người đầu tiên được kiểm tra bài. Hắn đối đáp trôi chảy, đạt điểm tối đa.

Bởi vì Nhị hoàng tử vắng mặt, Tam hoàng tử liền đi lên làm nền cho Đại ca.

Căng thẳng vô cùng.

Không chỉ một mình Tam hoàng tử, còn có Ngũ hoàng tử cùng Tiết Dao đều sợ hãi Thất hoàng tử đột nhiên cướp lời.

Lục hoàng tử tuổi tác còn nhỏ, không biết rõ sự nguy hiểm của việc chen miệng.

Đại hoàng tử ước gì Lão Thất chen miệng trả lời. Sẽ nhục nhã người ngu ngốc như Tam đệ, kích thích hắn vươn lên.

Khắp phòng thần sắc mọi người khác nhau.

Đầu Ngũ hoàng tử mồ hôi nhỏ giọt, vẻ mặt thấp thỏm không yên.

Tiết Dao cùng các thư đồng khác đứng ở phía sau mấy Hoàng tử. Hắn nhìn chằm chằm sau gáy Long Ngạo Thiên, yên lặng cầu khẩn bé mập mạp đừng mở miệng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhưng mà thời điểm Hoàng đế hỏi Tam hoàng tử lần thứ nhất, Tiết Dao nhìn thấy đôi tai thính của Thất hoàng tử run run.

Xong rồi!

Đây là biểu hiện hưng phấn. Bé mập mạp này đang chú ý nghe câu hỏi, chuẩn bị trả lời.

"Ực! "

Tiết Dao căng thẳng nuốt xuống ngụm nước bọt.

Trước khi Hoàng đế hỏi xong một khắc, Tiết Dao đột nhiên đưa tay, lặng yên không một tiếng động... bưng kín lỗ tai Thất hoàng tử.

Thất hoàng tử hết sức chăm chú lắng nghe phụ hoàng nói. Thời điểm cuối cùng khi phụ hoàng đặt câu hỏi, bé mập mạp lại không nghe thấy.

"Người quân tử ăn không cầu được no thừa, ở không cần cho an nhàn sướng thích, làm việc siêng năng mà thận trọng lời nói, tìm người đạo đức để sửa mình, như vậy ù ù ù ù..."

Bị che lỗ tai, Thất hoàng tử nghi hoặc mà nghiêng đầu nhỏ:

"???"

Đợi đến Hoàng đế hỏi xong xuôi, Tiết Dao nhanh chóng rụt tay về.

Sau đó lặp lại mấy lần.

Thời khắc Hoàng đế đặt câu hỏi, Tiết Dao sẽ che lỗ tai bé mập mạp, hỏi xong lại buông ra.

Một lát sau.

Tam hoàng tử đáp không được. Mà Thất hoàng tử không biết phụ hoàng hỏi là cái gì. Cuối cùng, Hoàng đế nắm một quyển tấu chương ném về phía Tam hoàng tử:

"Không học vấn không sự nghiệp!"

Ánh mắt Ngũ hoàng tử sáng lên, bên tai vang lên kèn hiệu thắng lợi.

Tiết Dao lập công!

Thất hoàng tử bởi vì "đột nhiên tai điếc", toàn bộ quá trình không nghe thấy phụ hoàng hỏi cái gì.

Kết thúc kiểm tra, mấy hoàng tử lui ra khỏi Dưỡng Tâm điện, một đường đồng hành đi tới ngã rẽ.

Đại hoàng tử đối với mấy đệ đệ phân biệt phê bình giáo dục một trận, dạy bảo xong thả đi từng người một.

Mấy hoàng tử lục đục rời đi. Chung quanh yên tĩnh, chỉ còn dư lại Đại hoàng tử cao lớn vẻ mặt nghiêm nghị cúi đầu nhìn chằm chằm Thất hoàng tử thấp lè tè.

Thất hoàng tử không phát hiện ánh mắt ca ca hung hãn, dường như khiêu khích vẫn còn tiếp tục lay động chong chóng.

Tiết Dao đem đầu cúi đến rất thấp.

Nguy to, bé mập mạp sắp bị đánh rồi!

Đại hoàng tử mặt lạnh, nâng vạt áo, quỳ một gối xuống trước mặt bé mập mạp, thấp giọng hỏi:

"Chơi vui không?"

Thất hoàng tử nhìn chằm chằm chong chóng, điếc không sợ súng mà gật gật đầu.

Tiết Dao lòng lạnh ngắt.

Xong rồi! Xong rồi!

Đại hoàng tử dưới cơn nóng giận, đột nhiên đoạt lấy chong chóng nhỏ. Hắn đem một bên má tiến đến trước mặt Thất hoàng tử, thấp giọng uy hiếp:

"Hôn một cái liền trả lại cho đệ."

Tiết Dao:

"??????"

Thất hoàng tử ôm lấy mặt Đại hoàng tử, mổ một cái.

Khuôn mặt lạnh lùng của Đại hoàng tử trong nháy mắt giống như mùa xuân băng tan. Hạnh phúc nở nụ cười, hắn quay mặt lại liền vò nắn mặt bánh bao Lão Thất một trận.

Đại hoàng tử hài lòng trả lại chong chóng cho Thất hoàng tử, đứng dậy đi.

Tường thành chỗ ngã rẽ che khuất không thấy bóng người, nhưng Tiết Dao mơ hồ nghe thấy tiếng Đại hoàng tử ngâm nga diệu hát dân gian.

Là đặc biệt vui vẻ thỏa mãn!

Tiết Dao cảm thấy rất bất an, giống như phát hiện Đại hoàng tử không muốn cho ai biết con người thật. HunhHn786

Cái tên này sao không giống nguyên tác, một Đại hoàng tử nghiêm túc thận trọng, bị bức hiếp mà sinh ra thù hận, căm tức.

Tịch Phi từ trước đến nay không chú ý tới Nghi Quý Nhân.

Phi tần tới cửa nịnh bợ nàng cũng không ít. Từ khi phát hiện Đông Phi ám hại, nàng liền không tin tưởng đám phi tần chót lưỡi đầu môi.

Cho nên, tuy rằng tự mình gặp mặt Nghi Quý Nhân, thái độ của nàng trước sau khách khí xa cách, không thân cận cũng không đắc tội người.

Nghi Quý Nhân thấy không có tiến triển, liền theo kế hoạch trước tiên dâng túi thơm chính mình thêu.

Tịch Phi lần trước mới bị túi thơm ám hại, vừa thấy vật trong tay NghiQuý Nhân, không nhịn được lộ ra vẻ tức giận, nhưng rất khoái vẫn là mỉm cười tiếp nhận.

Phát hiện bên trong cũng không có hương liệu, Tịch Phi lúc này mới giảm phòng bị. Nàng khen Nghi Quý Nhân khéo tay thêu rất tinh xảo, lại gọi cung nữ mang tới một cây trâm làm quà đáp lễ Nghi Quý Nhân.

Nghi Quý Nhân thấy nàng thái độ không ai nợ ai, trong lòng biết dựa vào túi thơm khẳng định nịnh bợ không được. Không thể làm gì khác hơn là sử dụng đòn sát thủ. Nàng thỉnh cầu cho lui cung nữ, đem chuyện Xuân Phương là nội gián của Đông Phi nói cho Tịch Phi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Tự mình quyết định

Số ký tự: 0