Ngoại truyện 2:...
2024-09-16 14:45:28
Buổi tối Cảnh Minh và Cảnh Nghi chạy vào phòng của anh trai để chơi cùng anh. Khi Cảnh Nghi rón rén mở, Cảnh Minh đứng phía sau cô quan sát vào bên trong. Căn phòng tối đen như mực.
" Có anh hai trong đó không?"" Em chả thấy gì hết"Đột nhiên có một giọng nói phát ra từ phía sau lưng hai người.
-" Hai đứa làm gì thế?"
Tiểu Minh và Tiểu Nghi giật mình quay lại nhìn, Cảnh Dương đứng nhìn hai đứa em của mình làm trò.
" A-anh hai, anh hai đi chơi với tụi em không?"" Anh bận rồi"Cảnh Dương từ chối Tiểu Nghi rồi bước vào phòng. Cô bé phụng phịu nhìn anh trai
-" Anh hai ghét em sao?"
Cảnh Dương quay lại nhìn em gái mình, đôi mắt cô bé đang đỏ ửng. Một phần nào đó trong lòng cậu muốn an ủi, nhưng cảm giác xa cách, rối rắm trong tâm trí cậu lại quá mạnh mẽ.
-"Anh không ghét em, Cảnh Nghi. Chỉ là... anh có việc khác phải làm."
Cảnh Nghi nhìn anh trai, rồi nhìn Cảnh Minh. Hai anh em hiểu rằng anh trai đã thay đổi. Không còn là người anh luôn bảo vệ, yêu thương chúng như trước kia nữa. Giờ đây, anh trai trở nên trầm lặng, xa cách, và lạnh lùng. Cảnh Minh và Cảnh Nghi 5 tuổi còn Cảnh Dương 8 tuổi, ở cái tuổi mà vô lo vô ưu đó cậu nên chơi cùng các em mới phải, không phải là cứ tuân theo một đống quy tắc cổ hủ mà ông nội cậu đặt ra.
Cảnh Dương ngồi lại một mình, trái tim chợt thắt lại. Cậu biết mình đang tự đẩy gia đình ra xa, nhưng cũng không biết cách nào để thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn này. Những năm tháng xa nhà đã khiến cậu trở thành một người khác, một người không còn dễ dàng hòa hợp với những gì từng thân thuộc. Cậu viết dòng cuối cùng cho cuốn nhật ký
"Mình muốn chơi được ba ôm như lúc nhỏ"
Trình Tú Dao nghe Tiểu Nghi kể lại câu chuyện lúc nãy thì đau sót vô cùng. Cô nang theo một cốc sữa ấm vào phòng con trai nhưng lại thấy phòng cậu tắt điện. Nhìn thấy vợ u sầu ngồi một mình trên xích đu trong công viên, anh đi đến
" Sao thế?"" Ừm.em đang nghĩ về Cảnh Dương"Cô nghiêng đầu tựa lên vai Lý Cảnh Thiên
-" Mới hai năm mà thằng bé thay đổi nhiều quá..."
Việc là người thừa kế của hai gia tộc Lý và Trình đã là một gánh nặng đè lên vai cậu bé khi vừa sinh ra đời rồi. Việc Trình Vũ Phong tập trung phát triển Thành Kim cũng đã định sẵn rằng tương lai cổ phần của tập đoàn dầu khí ấy sẽ có phần của Cảnh Dương.
" Anh xin lỗi...bởi vì ba đã quyết nên anh không làm gì được. Anh chưa từng trải qua cảm giác ấy vì mẹ đã đứng ra bảo vệ anh. Chúng ta...""Em tệ quá"Nhìn thấy Trình Tú Dao rưng rưng khiến Lý Cảnh Thiên chua sót. Anh ôm lấy cô
-" không đi Mỹ nữa, anh không cho con đi Mỹ nữa em đừng khóc"
Sáng hôm sau, Trình Tú Dao đứng ở cửa phòng khách, mắt nhìn con trai đang ngồi lặng lẽ trên ghế sofa, đôi mắt chăm chú dán vào màn hình máy tính bảng. Lý Cảnh Thiên ngồi kế bên, cố gắng bắt chuyện với Cảnh Dương, nhưng câu trả lời chỉ là những tiếng đáp gọn lỏn, xa lạ.
" Con thích lập trình sao?"" Vâng ạ"" Ai dạy con thế?"" Con tự học ạ"Con có muốn đi dạo cùng mẹ không?" Tú Dao nhẹ nhàng hỏi, nụ cười dịu dàng trên môi. Cô nhớ những ngày trước, Cảnh Dương luôn là người con trai quấn quýt bên cô, cùng cô đi dạo mỗi chiều. Thế nhưng, giờ đây, sự xa cách đã khiến mọi thứ thay đổi.
Cảnh Dương không ngẩng đầu lên, vẫn chăm chú vào màn hình. "Con bận rồi mẹ. Hôm khác được không?"
Trái tim Tú Dao khẽ nhói lên. Cô đã nghe câu này quá nhiều lần kể từ khi Cảnh Dương trở về từ Mỹ. Cảm giác lạc lõng giữa mẹ con dần lớn lên từng ngày, như một bức tường vô hình mà cô không thể vượt qua. "Được rồi. Nếu con có thời gian thì nói với mẹ nhé," Tú Dao cố nén nỗi buồn, giọng nói dịu dàng nhưng ẩn chứa sự lo lắng.
Cảnh Thiên nhìn vợ, đôi mắt anh hiện rõ sự lo âu. Anh cũng nhận ra sự thay đổi ở con trai, nhưng anh hiểu rõ hơn ai hết răng càng ép buộc, càng làm tình hình tệ thêm. Anh chọn cách im lặng, quan sát và chờ đợi.
"Dương, cuối tuần này ba muốn dẫn con ra ngoài chơi. Chúng ta có thể đi câu cá, hoặc đến khu vui chơi mà con thích. Con nghĩ sao?" Cảnh Thiên lên tiếng, hy vọng có thể kéo gần khoảng cách với con trai.
"Con muốn ở nhà lập trình," Cảnh Dương trả lời, giọng điệu dửng dưng. Đối với cậu, những hoạt động cùng ba mẹ giờ chỉ là ký ức của một thời thơ ấu xa xôi, không còn phù hợp với cuộc sống hiện tại của mình.
Không khí trong phòng trở nên ngột ngạt, nặng nề. Cảnh Thiên và Tú Dao nhìn nhau, không biết phải nói gì thêm.
Họ cảm nhận rõ ràng khoảng cách với con trai mình, như một dòng sông lạnh giá ngăn cách, mà mỗi lần cố gắng bắc cầu qua lại càng bị cuốn trôi xa hơn.
Trình Tú Dao lặng lẽ quay đi, lòng chùng xuống. Cô nhớ lại những ngày tháng trước khi Cảnh Dương đi Mỹ, khi con trai luôn gần gũi, ấm áp. Giờ đây, đứa con trai mà cô từng ôm ấp, chăm sóc đã trở nên xa lạ, lạnh lùng đến không ngờ.
Lý Cảnh Thiên đứng dậy, bước tới cửa sổ. Anh nhìn ra khoảng sân rộng phía ngoài, lòng tự hỏi làm thế nào để kéo lại sợi dây tình cảm đã bị đứt đoạn. Cả hai vợ chồng đều hiểu rằng, thời gian xa cách đã khiến Cảnh Dương dần biến thành một người khác, một người mà họ khó lòng hiểu thấu.
Cảnh Dương vẫn ngồi đó, một mình với màn hình máy tính bảng. Cậu không hề nhận ra ánh mắt của ba mẹ, hay có lẽ cậu đã chọn cách phớt lờ chúng. Trong lòng cậu, những cảm xúc ngày xưa dường như đã bị gói ghém và cất giấu, để lại chỉ là sự thờ ơ và lạnh lùng. Một bức tường vô hình, nhưng chắc chắn và cứng rắn, đang dần hình thành giữa cậu và gia đình.
" Hay mẹ đưa con đi gặp cậu Vincent nhé? Cậu làm công việc lập trình game, cậu giỏi lắm có thể chơi cùng con"" Vậy cũng được ạ"
" Có anh hai trong đó không?"" Em chả thấy gì hết"Đột nhiên có một giọng nói phát ra từ phía sau lưng hai người.
-" Hai đứa làm gì thế?"
Tiểu Minh và Tiểu Nghi giật mình quay lại nhìn, Cảnh Dương đứng nhìn hai đứa em của mình làm trò.
" A-anh hai, anh hai đi chơi với tụi em không?"" Anh bận rồi"Cảnh Dương từ chối Tiểu Nghi rồi bước vào phòng. Cô bé phụng phịu nhìn anh trai
-" Anh hai ghét em sao?"
Cảnh Dương quay lại nhìn em gái mình, đôi mắt cô bé đang đỏ ửng. Một phần nào đó trong lòng cậu muốn an ủi, nhưng cảm giác xa cách, rối rắm trong tâm trí cậu lại quá mạnh mẽ.
-"Anh không ghét em, Cảnh Nghi. Chỉ là... anh có việc khác phải làm."
Cảnh Nghi nhìn anh trai, rồi nhìn Cảnh Minh. Hai anh em hiểu rằng anh trai đã thay đổi. Không còn là người anh luôn bảo vệ, yêu thương chúng như trước kia nữa. Giờ đây, anh trai trở nên trầm lặng, xa cách, và lạnh lùng. Cảnh Minh và Cảnh Nghi 5 tuổi còn Cảnh Dương 8 tuổi, ở cái tuổi mà vô lo vô ưu đó cậu nên chơi cùng các em mới phải, không phải là cứ tuân theo một đống quy tắc cổ hủ mà ông nội cậu đặt ra.
Cảnh Dương ngồi lại một mình, trái tim chợt thắt lại. Cậu biết mình đang tự đẩy gia đình ra xa, nhưng cũng không biết cách nào để thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn này. Những năm tháng xa nhà đã khiến cậu trở thành một người khác, một người không còn dễ dàng hòa hợp với những gì từng thân thuộc. Cậu viết dòng cuối cùng cho cuốn nhật ký
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Mình muốn chơi được ba ôm như lúc nhỏ"
Trình Tú Dao nghe Tiểu Nghi kể lại câu chuyện lúc nãy thì đau sót vô cùng. Cô nang theo một cốc sữa ấm vào phòng con trai nhưng lại thấy phòng cậu tắt điện. Nhìn thấy vợ u sầu ngồi một mình trên xích đu trong công viên, anh đi đến
" Sao thế?"" Ừm.em đang nghĩ về Cảnh Dương"Cô nghiêng đầu tựa lên vai Lý Cảnh Thiên
-" Mới hai năm mà thằng bé thay đổi nhiều quá..."
Việc là người thừa kế của hai gia tộc Lý và Trình đã là một gánh nặng đè lên vai cậu bé khi vừa sinh ra đời rồi. Việc Trình Vũ Phong tập trung phát triển Thành Kim cũng đã định sẵn rằng tương lai cổ phần của tập đoàn dầu khí ấy sẽ có phần của Cảnh Dương.
" Anh xin lỗi...bởi vì ba đã quyết nên anh không làm gì được. Anh chưa từng trải qua cảm giác ấy vì mẹ đã đứng ra bảo vệ anh. Chúng ta...""Em tệ quá"Nhìn thấy Trình Tú Dao rưng rưng khiến Lý Cảnh Thiên chua sót. Anh ôm lấy cô
-" không đi Mỹ nữa, anh không cho con đi Mỹ nữa em đừng khóc"
Sáng hôm sau, Trình Tú Dao đứng ở cửa phòng khách, mắt nhìn con trai đang ngồi lặng lẽ trên ghế sofa, đôi mắt chăm chú dán vào màn hình máy tính bảng. Lý Cảnh Thiên ngồi kế bên, cố gắng bắt chuyện với Cảnh Dương, nhưng câu trả lời chỉ là những tiếng đáp gọn lỏn, xa lạ.
" Con thích lập trình sao?"" Vâng ạ"" Ai dạy con thế?"" Con tự học ạ"Con có muốn đi dạo cùng mẹ không?" Tú Dao nhẹ nhàng hỏi, nụ cười dịu dàng trên môi. Cô nhớ những ngày trước, Cảnh Dương luôn là người con trai quấn quýt bên cô, cùng cô đi dạo mỗi chiều. Thế nhưng, giờ đây, sự xa cách đã khiến mọi thứ thay đổi.
Cảnh Dương không ngẩng đầu lên, vẫn chăm chú vào màn hình. "Con bận rồi mẹ. Hôm khác được không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trái tim Tú Dao khẽ nhói lên. Cô đã nghe câu này quá nhiều lần kể từ khi Cảnh Dương trở về từ Mỹ. Cảm giác lạc lõng giữa mẹ con dần lớn lên từng ngày, như một bức tường vô hình mà cô không thể vượt qua. "Được rồi. Nếu con có thời gian thì nói với mẹ nhé," Tú Dao cố nén nỗi buồn, giọng nói dịu dàng nhưng ẩn chứa sự lo lắng.
Cảnh Thiên nhìn vợ, đôi mắt anh hiện rõ sự lo âu. Anh cũng nhận ra sự thay đổi ở con trai, nhưng anh hiểu rõ hơn ai hết răng càng ép buộc, càng làm tình hình tệ thêm. Anh chọn cách im lặng, quan sát và chờ đợi.
"Dương, cuối tuần này ba muốn dẫn con ra ngoài chơi. Chúng ta có thể đi câu cá, hoặc đến khu vui chơi mà con thích. Con nghĩ sao?" Cảnh Thiên lên tiếng, hy vọng có thể kéo gần khoảng cách với con trai.
"Con muốn ở nhà lập trình," Cảnh Dương trả lời, giọng điệu dửng dưng. Đối với cậu, những hoạt động cùng ba mẹ giờ chỉ là ký ức của một thời thơ ấu xa xôi, không còn phù hợp với cuộc sống hiện tại của mình.
Không khí trong phòng trở nên ngột ngạt, nặng nề. Cảnh Thiên và Tú Dao nhìn nhau, không biết phải nói gì thêm.
Họ cảm nhận rõ ràng khoảng cách với con trai mình, như một dòng sông lạnh giá ngăn cách, mà mỗi lần cố gắng bắc cầu qua lại càng bị cuốn trôi xa hơn.
Trình Tú Dao lặng lẽ quay đi, lòng chùng xuống. Cô nhớ lại những ngày tháng trước khi Cảnh Dương đi Mỹ, khi con trai luôn gần gũi, ấm áp. Giờ đây, đứa con trai mà cô từng ôm ấp, chăm sóc đã trở nên xa lạ, lạnh lùng đến không ngờ.
Lý Cảnh Thiên đứng dậy, bước tới cửa sổ. Anh nhìn ra khoảng sân rộng phía ngoài, lòng tự hỏi làm thế nào để kéo lại sợi dây tình cảm đã bị đứt đoạn. Cả hai vợ chồng đều hiểu rằng, thời gian xa cách đã khiến Cảnh Dương dần biến thành một người khác, một người mà họ khó lòng hiểu thấu.
Cảnh Dương vẫn ngồi đó, một mình với màn hình máy tính bảng. Cậu không hề nhận ra ánh mắt của ba mẹ, hay có lẽ cậu đã chọn cách phớt lờ chúng. Trong lòng cậu, những cảm xúc ngày xưa dường như đã bị gói ghém và cất giấu, để lại chỉ là sự thờ ơ và lạnh lùng. Một bức tường vô hình, nhưng chắc chắn và cứng rắn, đang dần hình thành giữa cậu và gia đình.
" Hay mẹ đưa con đi gặp cậu Vincent nhé? Cậu làm công việc lập trình game, cậu giỏi lắm có thể chơi cùng con"" Vậy cũng được ạ"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro