Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng
Chương 38
Bạo Phú Hạng Mục Phụ Trách Nhân
2024-11-09 23:07:18
Tiền Mộc Mộc híp mắt.
Trong đầu hiện lên hình ảnh Tiểu Thạch Đầu bị thương, nàng kéo căng hàm dưới, bắt lấy tay người, nhanh tay nhanh mắt động thủ!
"Ba! Ba! Ba!"
Từng tiếng giòn vang.
Liên tiếp tát mười mấy cái mới dừng tay.
Cả gương mặt Hứa Cúc Hoa sưng thành một cái bánh bao máu, mặt ngoài da mặt hiện lên tơ máu, nhìn có chút đáng sợ.
Nàng ta yếu ớt giãy giụa, ban đầu còn có thể ồn ào hai câu, đến sau đau đến mức nàng ta căn bản không mở miệng được.
Đau.
Quá đau.
Hu hu hu...
Nước mắt theo hốc mắt chảy xuống, đâm vào miệng vết thương càng đau.
Thấy đã dạy dỗ đủ rồi, Tiền Mộc Mộc giống như ném rác rưởi mà vung tay ra.
Thân thể Hứa Cúc Hoa mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất, nước mắt tủi thân chảy ào ào.
Đương gia, ta đau quá...
"Hứa Tiền thị, ngươi thật đúng là ác độc."
Tiền Mộc Mộc nhướng mày.
Nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, trong đám người có một người đi ra.
Người này là trượng phu của Hứa Lưu thị, Hứa Đại.
Hứa Đại là một người có dáng người ngũ đoản, hai mắt to như hạt đậu, híp mắt đánh giá người ta, vẻ mặt tà mị sờ cằm, tựa hồ như đang thưởng thức.
Ông ta chỉ vào tiểu nam hài bên cạnh bà nương nhà mình, vẻ mặt bất đắc dĩ lại giống như lẽ thường nói: "Cho dù ngươi không thừa nhận cũng vô dụng, đây chính là con của Hứa tú tài. Hiện giờ nó đã bốn tuổi rưỡi, còn chưa vào gia phả, chuyện này ngươi nhất định phải chịu trách nhiệm, nếu không chúng ta sẽ không để yên."
Ông ta cũng biết như vậy là trái với lẽ thường, nhưng nha đầu thối kia chính là thích tên tú tài đã chết năm năm kia, ông ta cũng từng mắng, nhưng vẫn không hề có tác dụng.
Cái gì cũng thử, nha đầu chết tiệt kia vẫn không chịu quay đầu. Vạn bất đắc dĩ, ông ta làm cha cũng chỉ có thể nghĩ hết biện pháp, tranh thủ cho nữ nhi.
Hơn nữa cháu ngoại của Hứa đại gia ông ta, nhất định phải ghi vào trong gia phả Hứa gia!
Còn phải là trên danh nghĩa của Hứa tú tài!
Tiền Mộc Mộc cau mày thành hình chữ Xuyên.
Thật sự đủ rồi!
Vì sao những chuyện xấu của trượng phu nguyên thân cũng phải do nàng thu dọn?!
Trong đôi mắt hạnh kia xẹt qua một tia không kiên nhẫn, đáy mắt càng hiện lên nhàn nhạt sát ý, nhưng lại nhanh chóng đè xuống.
"Ta nói rồi, lấy chứng cứ ra."
"Nếu chứng cớ vô cùng xác thực, hơn nữa mấy vị lão tổ tông Hứa gia đều thừa nhận, nên làm cái gì thì làm cái đó. Cho dù các ngươi muốn bày tiệc lớn, gả khuê nữ của ngươi cho nhà ta làm tiểu thiếp, ta cũng không có ý kiến."
Lời này vừa nói ra, xung quanh liên tiếp vang lên tiếng hít khí.
"Hứa Tiền thị này không phải đầu óc bị hỏng rồi chứ, lại còn nói ra những lời như vậy. Ta nhớ nàng và Hứa tú tài tình cảm khắng khít đến mức làm người ta buồn nôn, người này mới chết bao lâu chứ..."
"Ta nói chứ, Hứa thị này chính là bị Hứa tú tài làm cho thất vọng đau khổ, ngươi ngẫm lại trước kia tình cảm tốt bao nhiêu, hiện tại lại nhìn mà xem, những thứ tốt đẹp lúc trước kia tựa như là trò cười."
"Dù sao ta là chịu không được nam nhân của mình cùng nữ nhân khác ở chung, nếu đương gia kia của ta dám cưới tiểu lão bà, xem ta có xé hắn ra hay không!"
"Lỡ như thật sự là con của Hứa tú tài, cũng không thể lưu lạc mãi bên ngoài được chứ? Ta cảm thấy Hứa thị nói cũng không có vấn đề gì."
"..."
Nghe những lời nói lảm nhảm kia vào trong tai, Tiền Mộc Mộc thần sắc nhàn nhạt, không có phản ứng gì.
Nàng dạo bước đến cạnh Hứa Gia Thạch, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nó.
"Đi thôi, chúng ta về nhà."
Hứa Gia Thạch nhu thuận gật đầu.
"Vâng, nương."
Thấy người rời đi, Hứa Đại khép hai tay lại thành loa, lớn tiếng hô lên với bóng lưng một lớn một nhỏ kia: "Nếu chuyện này không có kết quả, hai nhà chúng ta không xong đâu! Ngươi chờ đó cho ta!"
Đối với lời này.
Tiền Mộc Mộc ngay cả đầu cũng không quay lại.
...
Trong đầu hiện lên hình ảnh Tiểu Thạch Đầu bị thương, nàng kéo căng hàm dưới, bắt lấy tay người, nhanh tay nhanh mắt động thủ!
"Ba! Ba! Ba!"
Từng tiếng giòn vang.
Liên tiếp tát mười mấy cái mới dừng tay.
Cả gương mặt Hứa Cúc Hoa sưng thành một cái bánh bao máu, mặt ngoài da mặt hiện lên tơ máu, nhìn có chút đáng sợ.
Nàng ta yếu ớt giãy giụa, ban đầu còn có thể ồn ào hai câu, đến sau đau đến mức nàng ta căn bản không mở miệng được.
Đau.
Quá đau.
Hu hu hu...
Nước mắt theo hốc mắt chảy xuống, đâm vào miệng vết thương càng đau.
Thấy đã dạy dỗ đủ rồi, Tiền Mộc Mộc giống như ném rác rưởi mà vung tay ra.
Thân thể Hứa Cúc Hoa mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất, nước mắt tủi thân chảy ào ào.
Đương gia, ta đau quá...
"Hứa Tiền thị, ngươi thật đúng là ác độc."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiền Mộc Mộc nhướng mày.
Nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, trong đám người có một người đi ra.
Người này là trượng phu của Hứa Lưu thị, Hứa Đại.
Hứa Đại là một người có dáng người ngũ đoản, hai mắt to như hạt đậu, híp mắt đánh giá người ta, vẻ mặt tà mị sờ cằm, tựa hồ như đang thưởng thức.
Ông ta chỉ vào tiểu nam hài bên cạnh bà nương nhà mình, vẻ mặt bất đắc dĩ lại giống như lẽ thường nói: "Cho dù ngươi không thừa nhận cũng vô dụng, đây chính là con của Hứa tú tài. Hiện giờ nó đã bốn tuổi rưỡi, còn chưa vào gia phả, chuyện này ngươi nhất định phải chịu trách nhiệm, nếu không chúng ta sẽ không để yên."
Ông ta cũng biết như vậy là trái với lẽ thường, nhưng nha đầu thối kia chính là thích tên tú tài đã chết năm năm kia, ông ta cũng từng mắng, nhưng vẫn không hề có tác dụng.
Cái gì cũng thử, nha đầu chết tiệt kia vẫn không chịu quay đầu. Vạn bất đắc dĩ, ông ta làm cha cũng chỉ có thể nghĩ hết biện pháp, tranh thủ cho nữ nhi.
Hơn nữa cháu ngoại của Hứa đại gia ông ta, nhất định phải ghi vào trong gia phả Hứa gia!
Còn phải là trên danh nghĩa của Hứa tú tài!
Tiền Mộc Mộc cau mày thành hình chữ Xuyên.
Thật sự đủ rồi!
Vì sao những chuyện xấu của trượng phu nguyên thân cũng phải do nàng thu dọn?!
Trong đôi mắt hạnh kia xẹt qua một tia không kiên nhẫn, đáy mắt càng hiện lên nhàn nhạt sát ý, nhưng lại nhanh chóng đè xuống.
"Ta nói rồi, lấy chứng cứ ra."
"Nếu chứng cớ vô cùng xác thực, hơn nữa mấy vị lão tổ tông Hứa gia đều thừa nhận, nên làm cái gì thì làm cái đó. Cho dù các ngươi muốn bày tiệc lớn, gả khuê nữ của ngươi cho nhà ta làm tiểu thiếp, ta cũng không có ý kiến."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lời này vừa nói ra, xung quanh liên tiếp vang lên tiếng hít khí.
"Hứa Tiền thị này không phải đầu óc bị hỏng rồi chứ, lại còn nói ra những lời như vậy. Ta nhớ nàng và Hứa tú tài tình cảm khắng khít đến mức làm người ta buồn nôn, người này mới chết bao lâu chứ..."
"Ta nói chứ, Hứa thị này chính là bị Hứa tú tài làm cho thất vọng đau khổ, ngươi ngẫm lại trước kia tình cảm tốt bao nhiêu, hiện tại lại nhìn mà xem, những thứ tốt đẹp lúc trước kia tựa như là trò cười."
"Dù sao ta là chịu không được nam nhân của mình cùng nữ nhân khác ở chung, nếu đương gia kia của ta dám cưới tiểu lão bà, xem ta có xé hắn ra hay không!"
"Lỡ như thật sự là con của Hứa tú tài, cũng không thể lưu lạc mãi bên ngoài được chứ? Ta cảm thấy Hứa thị nói cũng không có vấn đề gì."
"..."
Nghe những lời nói lảm nhảm kia vào trong tai, Tiền Mộc Mộc thần sắc nhàn nhạt, không có phản ứng gì.
Nàng dạo bước đến cạnh Hứa Gia Thạch, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nó.
"Đi thôi, chúng ta về nhà."
Hứa Gia Thạch nhu thuận gật đầu.
"Vâng, nương."
Thấy người rời đi, Hứa Đại khép hai tay lại thành loa, lớn tiếng hô lên với bóng lưng một lớn một nhỏ kia: "Nếu chuyện này không có kết quả, hai nhà chúng ta không xong đâu! Ngươi chờ đó cho ta!"
Đối với lời này.
Tiền Mộc Mộc ngay cả đầu cũng không quay lại.
...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro