Năm Nạn Đói Thông Cổ Kim, Mở Siêu Thị Nuôi Tướng Quân
Bộ Đàm
2024-11-11 11:30:00
Sau một hồi ngạc nhiên, Kỷ Dận Hiên thốt lên: “Đúng là một vật kỳ diệu.” Hắn nhìn Thẩm Vân Huyên, trong mắt đầy sự tò mò và kinh ngạc.
Thẩm Vân Huyên mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ lên chiếc điện thoại: “Điện thoại di động này là thành tựu của công nghệ ở thế giới của ta, không chỉ có thể gọi điện mà còn có thể nhắn tin, tra cứu thông tin trên mạng, thậm chí còn có thể chụp ảnh nữa.”
Dù không hiểu hết nhưng mắt Kỷ Dận Hiên vẫn ánh lên vẻ khao khát. Hắn tưởng tượng rằng nếu Tây Ngụy có thiết bị như thế này trên chiến trường thì khả năng ứng phó của triều đình chắc chắn sẽ được nâng cao.
Hắn không kiềm được mà hỏi: “Nếu Tây Ngụy có loại công cụ này thì việc đối phó trên tiền tuyến sẽ thuận lợi hơn rất nhiều. Cái ‘điện thoại’ này giá bao nhiêu bạc?”
Thẩm Vân Huyên mỉm cười đáp: “Giá điện thoại không rẻ, nhưng với tướng quân thì không thành vấn đề.”
Kỷ Dận Hiên gật đầu, ánh mắt đầy sự quyết tâm: “Ta sẵn lòng mua một chiếc điện thoại, để phòng lúc cần.”
Nghe vậy, Thẩm Vân Huyên khẽ cười lắc đầu: “Tướng quân, ta có thể bán điện thoại cho ngài, nhưng tiếc rằng nếu không có các thiết bị hỗ trợ thì ngài sẽ không thể dùng được.”
Kỷ Dận Hiên nhíu mày, có chút thất vọng: “Tại sao vậy?”
Thẩm Vân Huyên thở dài giải thích: “Điện thoại cần có SIM và phải kết nối với mạng di động mới có thể dùng. Còn trong thời đại của các ngài không có trạm phát sóng hay tín hiệu di động thì điện thoại cũng trở nên vô dụng.”
Kỷ Dận Hiên nghe xong, thất vọng càng thêm rõ nét, nhưng hắn vẫn cố gắng mỉm cười: “Thì ra là vậy, thế thì thôi vậy.”
Thẩm Vân Huyên nhìn Kỷ Dận Hiên trông có vẻ buồn bã, khẽ nhíu mày suy nghĩ. Đột nhiên có một ý tưởng lóe lên khiến mắt cô sáng bừng lên.
“Đúng rồi! Ta có cách rồi!” Thẩm Vân Huyên hào hứng kêu lên.
Kỷ Dận Hiên ngẩng đầu lên, nhìn cô đầy tò mò: “Có cách gì vậy?”
Không giải thích nhiều, Thẩm Vân Huyên liền đi nhanh về phía cuối gian hàng của siêu thị.
“Nhìn xem, đây là bộ đàm, có thể thay thế điện thoại để liên lạc từ xa.” Cô giơ một cái bộ đàm lên và chỉ cho Kỷ Dận Hiên.
Hắn nhìn bộ đàm với vẻ nghi ngờ hỏi: “Thứ này có dùng được không?”
Thẩm Vân Huyên tự tin đáp: “Tin ta đi, bộ đàm này chắc chắn sẽ đáp ứng được nhu cầu của ngài. Vừa hay siêu thị của ta còn có hai bộ, chúng ta có thể thử ngay.”
Kỷ Dận Hiên do dự một chút rồi gật đầu: “Được, vậy thử xem.”
Thẩm Vân Huyên mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ lên chiếc điện thoại: “Điện thoại di động này là thành tựu của công nghệ ở thế giới của ta, không chỉ có thể gọi điện mà còn có thể nhắn tin, tra cứu thông tin trên mạng, thậm chí còn có thể chụp ảnh nữa.”
Dù không hiểu hết nhưng mắt Kỷ Dận Hiên vẫn ánh lên vẻ khao khát. Hắn tưởng tượng rằng nếu Tây Ngụy có thiết bị như thế này trên chiến trường thì khả năng ứng phó của triều đình chắc chắn sẽ được nâng cao.
Hắn không kiềm được mà hỏi: “Nếu Tây Ngụy có loại công cụ này thì việc đối phó trên tiền tuyến sẽ thuận lợi hơn rất nhiều. Cái ‘điện thoại’ này giá bao nhiêu bạc?”
Thẩm Vân Huyên mỉm cười đáp: “Giá điện thoại không rẻ, nhưng với tướng quân thì không thành vấn đề.”
Kỷ Dận Hiên gật đầu, ánh mắt đầy sự quyết tâm: “Ta sẵn lòng mua một chiếc điện thoại, để phòng lúc cần.”
Nghe vậy, Thẩm Vân Huyên khẽ cười lắc đầu: “Tướng quân, ta có thể bán điện thoại cho ngài, nhưng tiếc rằng nếu không có các thiết bị hỗ trợ thì ngài sẽ không thể dùng được.”
Kỷ Dận Hiên nhíu mày, có chút thất vọng: “Tại sao vậy?”
Thẩm Vân Huyên thở dài giải thích: “Điện thoại cần có SIM và phải kết nối với mạng di động mới có thể dùng. Còn trong thời đại của các ngài không có trạm phát sóng hay tín hiệu di động thì điện thoại cũng trở nên vô dụng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kỷ Dận Hiên nghe xong, thất vọng càng thêm rõ nét, nhưng hắn vẫn cố gắng mỉm cười: “Thì ra là vậy, thế thì thôi vậy.”
Thẩm Vân Huyên nhìn Kỷ Dận Hiên trông có vẻ buồn bã, khẽ nhíu mày suy nghĩ. Đột nhiên có một ý tưởng lóe lên khiến mắt cô sáng bừng lên.
“Đúng rồi! Ta có cách rồi!” Thẩm Vân Huyên hào hứng kêu lên.
Kỷ Dận Hiên ngẩng đầu lên, nhìn cô đầy tò mò: “Có cách gì vậy?”
Không giải thích nhiều, Thẩm Vân Huyên liền đi nhanh về phía cuối gian hàng của siêu thị.
“Nhìn xem, đây là bộ đàm, có thể thay thế điện thoại để liên lạc từ xa.” Cô giơ một cái bộ đàm lên và chỉ cho Kỷ Dận Hiên.
Hắn nhìn bộ đàm với vẻ nghi ngờ hỏi: “Thứ này có dùng được không?”
Thẩm Vân Huyên tự tin đáp: “Tin ta đi, bộ đàm này chắc chắn sẽ đáp ứng được nhu cầu của ngài. Vừa hay siêu thị của ta còn có hai bộ, chúng ta có thể thử ngay.”
Kỷ Dận Hiên do dự một chút rồi gật đầu: “Được, vậy thử xem.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro