Năm Nạn Đói Thông Cổ Kim, Mở Siêu Thị Nuôi Tướng Quân
Đặt Cơm Hộp 2
2024-11-11 11:30:00
Hắn không tài nào hiểu nổi, vì sao ở Tây Ngụy phải đến tận quán cơm để ăn, trong khi ở thế giới của Thẩm Vân Huyên thì họ chỉ cần ngồi ở nhà mà thức ăn lại có thể được giao đến.
“Tại sao các cô lại làm thế? Chẳng phải tự mình đến quán ăn sẽ đảm bảo hơn sao?” Kỷ Dận Hiên hỏi, ánh mắt đầy ngạc nhiên và khó hiểu.
Thẩm Vân Huyên mỉm cười, nhìn Kỷ Dận Hiên và kiên nhẫn giải thích: “Thật ra, mỗi nơi đều có lợi ích riêng của nó. Cuộc sống của người Long Quốc chúng ta thường rất bận rộn, đôi khi không có thời gian để ra ngoài ăn. Hơn nữa, có lúc ngồi ở nhà, vừa xem phim vừa ăn cơm cũng là một cách thư giãn thoải mái.”
Kỷ Dận Hiên nghe lời giải thích của Thẩm Vân Huyên, trong mắt ánh lên chút khó hiểu. Hắn chưa từng nghe đến việc “xem phim” mà cô nói, chỉ biết ở nơi hắn sống thì mọi người luôn đến tửu lầu để ăn uống, đó là một thói quen, cũng là một truyền thống.
“Thế làm sao các cô có thể liên lạc với nhà hàng được?” Kỷ Dận Hiên hỏi, mắt đầy tò mò.
Thẩm Vân Huyên rút điện thoại ra, mở ứng dụng đặt đồ ăn trực tuyến và chỉ cho Kỷ Dận Hiên thấy hàng loạt hình ảnh về các nhà hàng và món ăn.
“Đây này, bọn ta chỉ cần mở cái ứng dụng này ra, chọn món mình muốn ăn, điền địa chỉ rồi ngồi đợi nhà hàng mang đồ đến thôi.”
Kỷ Dận Hiên nhìn vào chiếc điện thoại của cô mà không khỏi ngạc nhiên. Hắn không thể tưởng tượng được một thứ nhỏ nhắn như vậy lại có thể làm được những việc kỳ diệu như thế.
“Thật là thần kỳ!” Kỷ Dận Hiên thốt lên, ánh mắt không giấu nổi sự kinh ngạc.
Đôi mắt Thẩm Vân Huyên xoay tròn, cô đề xuất: “Tướng quân, ta có ý này! Sao ngài không thử lắp bộ đàm cho các quản sự tửu lầu của mình? Như vậy thì đặt món cũng dễ hơn đấy chứ!”
Kỷ Dận Hiên thoáng sững người. Suy nghĩ một lúc, hắn vẫn còn chút lưỡng lự: “Nhưng mà, dùng một thứ hiếm có như bộ đàm chỉ để đặt đồ ăn, có phải hơi phí phạm không?”
Thẩm Vân Huyên mở to mắt, nghiêm túc đáp: “Tướng quân, ngài không hiểu đâu. Bây giờ là thời đại nào rồi, cái gì cũng cần nhanh gọn lẹ. Bộ đàm ở siêu thị nhà ta, một thỏi vàng là có thể mua được cả đống. Dùng nó để đặt đồ ăn vừa tiết kiệm thời gian, lại còn có hiệu quả cao, sao lại không làm nhỉ?”
“Thì ra là vậy!” Ánh mắt của Kỷ Dận Hiên sáng rỡ vui vẻ nói: “Thẩm tiểu thư, không ngờ cô thông minh như thế. Dùng bộ đàm để đặt món đúng là tiết kiệm được không ít thời gian, như vậy việc trong quân cũng có thể xử lý hiệu quả hơn rồi.”
“Tại sao các cô lại làm thế? Chẳng phải tự mình đến quán ăn sẽ đảm bảo hơn sao?” Kỷ Dận Hiên hỏi, ánh mắt đầy ngạc nhiên và khó hiểu.
Thẩm Vân Huyên mỉm cười, nhìn Kỷ Dận Hiên và kiên nhẫn giải thích: “Thật ra, mỗi nơi đều có lợi ích riêng của nó. Cuộc sống của người Long Quốc chúng ta thường rất bận rộn, đôi khi không có thời gian để ra ngoài ăn. Hơn nữa, có lúc ngồi ở nhà, vừa xem phim vừa ăn cơm cũng là một cách thư giãn thoải mái.”
Kỷ Dận Hiên nghe lời giải thích của Thẩm Vân Huyên, trong mắt ánh lên chút khó hiểu. Hắn chưa từng nghe đến việc “xem phim” mà cô nói, chỉ biết ở nơi hắn sống thì mọi người luôn đến tửu lầu để ăn uống, đó là một thói quen, cũng là một truyền thống.
“Thế làm sao các cô có thể liên lạc với nhà hàng được?” Kỷ Dận Hiên hỏi, mắt đầy tò mò.
Thẩm Vân Huyên rút điện thoại ra, mở ứng dụng đặt đồ ăn trực tuyến và chỉ cho Kỷ Dận Hiên thấy hàng loạt hình ảnh về các nhà hàng và món ăn.
“Đây này, bọn ta chỉ cần mở cái ứng dụng này ra, chọn món mình muốn ăn, điền địa chỉ rồi ngồi đợi nhà hàng mang đồ đến thôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kỷ Dận Hiên nhìn vào chiếc điện thoại của cô mà không khỏi ngạc nhiên. Hắn không thể tưởng tượng được một thứ nhỏ nhắn như vậy lại có thể làm được những việc kỳ diệu như thế.
“Thật là thần kỳ!” Kỷ Dận Hiên thốt lên, ánh mắt không giấu nổi sự kinh ngạc.
Đôi mắt Thẩm Vân Huyên xoay tròn, cô đề xuất: “Tướng quân, ta có ý này! Sao ngài không thử lắp bộ đàm cho các quản sự tửu lầu của mình? Như vậy thì đặt món cũng dễ hơn đấy chứ!”
Kỷ Dận Hiên thoáng sững người. Suy nghĩ một lúc, hắn vẫn còn chút lưỡng lự: “Nhưng mà, dùng một thứ hiếm có như bộ đàm chỉ để đặt đồ ăn, có phải hơi phí phạm không?”
Thẩm Vân Huyên mở to mắt, nghiêm túc đáp: “Tướng quân, ngài không hiểu đâu. Bây giờ là thời đại nào rồi, cái gì cũng cần nhanh gọn lẹ. Bộ đàm ở siêu thị nhà ta, một thỏi vàng là có thể mua được cả đống. Dùng nó để đặt đồ ăn vừa tiết kiệm thời gian, lại còn có hiệu quả cao, sao lại không làm nhỉ?”
“Thì ra là vậy!” Ánh mắt của Kỷ Dận Hiên sáng rỡ vui vẻ nói: “Thẩm tiểu thư, không ngờ cô thông minh như thế. Dùng bộ đàm để đặt món đúng là tiết kiệm được không ít thời gian, như vậy việc trong quân cũng có thể xử lý hiệu quả hơn rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro