Năm Nạn Đói Thông Cổ Kim, Mở Siêu Thị Nuôi Tướng Quân
Thanh Toán Bằng...
2024-11-11 11:30:00
Hứa Sâm đứng đó, mắt mở lớn, không tin nổi những gì đang xảy ra trước mặt. Ban đầu, hắn còn bán tín bán nghi, không chắc ngoài cửa sổ thực sự có một nữ tử kỳ lạ không.
Nhưng khi từng chai nước và gói bánh mì lần lượt xuất hiện ngay trước mắt thì hắn buộc phải tin rằng bên ngoài thật sự có một nữ tử mà mắt thường hắn không nhìn thấy được.
Nàng giấu kín tới nỗi mà thậm chí Lăng Kỳ đang canh gác ngoài lều cũng không phát hiện điều gì bất thường, dường như chỉ có tướng quân mới có khả năng nhìn thấy nữ tử ấy.
Kỷ Dận Hiên ngồi ngay ngắn, gọi: “Hứa Sâm.”
“Tướng quân, có mạt tướng!”
“Mang một ít vàng đến đây.”
“Tuân lệnh!”
Thẩm Vân Huyên liên tục chạy tới lui giữa các kệ hàng trong siêu thị, chăm chỉ như một chú ong, cẩn thận lựa từng món có thể ăn được, chất đầy vào giỏ rồi nhanh chóng mang đến cửa sổ. Khi trao từng món cho Kỷ Dận Hiên, cô còn kiên nhẫn giải thích tỉ mỉ tên gọi và cách sử dụng.
Dù các kệ hàng có đủ mọi thứ, trông thật phong phú, nhưng do kích thước nhỏ nên thực phẩm ở đó cũng không nhiều, chỉ đủ cung cấp cho vài trăm người trong một ngày.
Cô thoáng chau mày, suy nghĩ tìm cách giải quyết.
Ngay lúc ấy, Hứa Sâm trở lại, tay cầm một hộp sắt nặng trịch đựng đầy vàng, nhưng khi nhìn thấy đủ loại thực phẩm xếp la liệt dưới đất thì hắn bỗng ngây người.
“Tướng quân, mấy thứ này là gì—?” Hứa Sâm nghi hoặc hỏi.
Kỷ Dận Hiên thản nhiên đáp: “Đây là thực phẩm. Đem vàng lại đây.”
“Dạ!” Hứa Sâm lập tức đưa chiếc hộp sắt nặng nề đến cho Kỷ Dận Hiên.
Không vội mở chiếc hộp trong tay, Kỷ Dận Hiên xoay người về phía cửa sổ, ánh mắt tự tin, nói lớn: “Xin cô nương tránh ra một chút, ta sẽ ném vàng sang cho cô.”
Nghe vậy, Thẩm Vân Huyên nhanh nhẹn lui lại, chừa chỗ cho chiếc hộp nặng sắp được chuyển qua.
Ngay vị trí cô vừa đứng, hộp sắt rơi xuống đất, phát ra một tiếng vang nặng nề.
Thẩm Vân Huyên tiến tới nhặt chiếc hộp lên, cảm thấy trọng lượng của nó lớn hơn nhiều so với tưởng tượng.
Cẩn thận mở hộp ra, ánh vàng chói lóa lập tức đập vào mắt cô: một hàng những thỏi vàng lớn nhỏ xếp ngay ngắn, bề mặt được chạm khắc tinh xảo với thông tin về niên đại, nơi đúc, trọng lượng, độ tinh khiết. Mỗi thỏi đều khắc một chữ “Thọ” ở giữa, ngụ ý cầu chúc phúc lộc và thọ lâu.
Thẩm Vân Huyên hồi hộp và đầy hào hứng cầm một thỏi vàng đặt lên cân điện tử.
Con số trên màn hình nhảy lên rồi dừng lại ở mức: 426 gram.
Theo giá vàng hiện tại khoảng 600 tệ mỗi gram thì giá trị của thỏi vàng này lên đến 255,600 tệ.
Thẩm Vân Huyên liếc vào trong hộp sắt, nhận ra vẫn còn bảy thỏi vàng nguyên bảo nằm gọn bên trong.
Nói cách khác, nếu đổi toàn bộ số vàng này thành tiền mặt, cô sẽ có khoảng hơn 2,04 triệu tệ!
Cô mở to mắt, trong lòng tràn ngập niềm vui mừng không sao tả xiết: “Đúng là vận may từ trên trời rơi xuống rồi!”
Nhưng khi từng chai nước và gói bánh mì lần lượt xuất hiện ngay trước mắt thì hắn buộc phải tin rằng bên ngoài thật sự có một nữ tử mà mắt thường hắn không nhìn thấy được.
Nàng giấu kín tới nỗi mà thậm chí Lăng Kỳ đang canh gác ngoài lều cũng không phát hiện điều gì bất thường, dường như chỉ có tướng quân mới có khả năng nhìn thấy nữ tử ấy.
Kỷ Dận Hiên ngồi ngay ngắn, gọi: “Hứa Sâm.”
“Tướng quân, có mạt tướng!”
“Mang một ít vàng đến đây.”
“Tuân lệnh!”
Thẩm Vân Huyên liên tục chạy tới lui giữa các kệ hàng trong siêu thị, chăm chỉ như một chú ong, cẩn thận lựa từng món có thể ăn được, chất đầy vào giỏ rồi nhanh chóng mang đến cửa sổ. Khi trao từng món cho Kỷ Dận Hiên, cô còn kiên nhẫn giải thích tỉ mỉ tên gọi và cách sử dụng.
Dù các kệ hàng có đủ mọi thứ, trông thật phong phú, nhưng do kích thước nhỏ nên thực phẩm ở đó cũng không nhiều, chỉ đủ cung cấp cho vài trăm người trong một ngày.
Cô thoáng chau mày, suy nghĩ tìm cách giải quyết.
Ngay lúc ấy, Hứa Sâm trở lại, tay cầm một hộp sắt nặng trịch đựng đầy vàng, nhưng khi nhìn thấy đủ loại thực phẩm xếp la liệt dưới đất thì hắn bỗng ngây người.
“Tướng quân, mấy thứ này là gì—?” Hứa Sâm nghi hoặc hỏi.
Kỷ Dận Hiên thản nhiên đáp: “Đây là thực phẩm. Đem vàng lại đây.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Dạ!” Hứa Sâm lập tức đưa chiếc hộp sắt nặng nề đến cho Kỷ Dận Hiên.
Không vội mở chiếc hộp trong tay, Kỷ Dận Hiên xoay người về phía cửa sổ, ánh mắt tự tin, nói lớn: “Xin cô nương tránh ra một chút, ta sẽ ném vàng sang cho cô.”
Nghe vậy, Thẩm Vân Huyên nhanh nhẹn lui lại, chừa chỗ cho chiếc hộp nặng sắp được chuyển qua.
Ngay vị trí cô vừa đứng, hộp sắt rơi xuống đất, phát ra một tiếng vang nặng nề.
Thẩm Vân Huyên tiến tới nhặt chiếc hộp lên, cảm thấy trọng lượng của nó lớn hơn nhiều so với tưởng tượng.
Cẩn thận mở hộp ra, ánh vàng chói lóa lập tức đập vào mắt cô: một hàng những thỏi vàng lớn nhỏ xếp ngay ngắn, bề mặt được chạm khắc tinh xảo với thông tin về niên đại, nơi đúc, trọng lượng, độ tinh khiết. Mỗi thỏi đều khắc một chữ “Thọ” ở giữa, ngụ ý cầu chúc phúc lộc và thọ lâu.
Thẩm Vân Huyên hồi hộp và đầy hào hứng cầm một thỏi vàng đặt lên cân điện tử.
Con số trên màn hình nhảy lên rồi dừng lại ở mức: 426 gram.
Theo giá vàng hiện tại khoảng 600 tệ mỗi gram thì giá trị của thỏi vàng này lên đến 255,600 tệ.
Thẩm Vân Huyên liếc vào trong hộp sắt, nhận ra vẫn còn bảy thỏi vàng nguyên bảo nằm gọn bên trong.
Nói cách khác, nếu đổi toàn bộ số vàng này thành tiền mặt, cô sẽ có khoảng hơn 2,04 triệu tệ!
Cô mở to mắt, trong lòng tràn ngập niềm vui mừng không sao tả xiết: “Đúng là vận may từ trên trời rơi xuống rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro