Năm Ông Trùm Quỳ Xuống Trước Mặt Gọi Tôi Là Mẹ

Chương 13

2024-11-21 22:12:35

Vất vả lắm mới chờ được con trai thích lải nhải ra ngoài, cô thở phào một hơi, rồi y như chú khỉ nhỏ lần đầu được ra khỏi vườn bách thú, vui sướng nhảy cẫng lên, nhào xuống giường lớn.

Giường rất thoải mái!

Đời người quả thật là khổ trước sướng sau!

Cô mới hai mươi tuổi đã được hưởng thụ sự phụng dưỡng hiếu kính của con trai!

Con trai vừa có tiền vừa hiếu thảo, vừa chu đáo lại còn đẹp! trong lòng cô như có ngàn bông hoa nở rộ, từng bông hoa nhảy múa, thế giới trở nên thật rực rỡ như những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời.

Cô nằm trên giường, nhớ lại những gì đã trải qua ngày hôm nay, quả thực là như đang mơ vậy.

"Leng keng ——" tiếng chuông cửa bỗng vang lên.

Tiếng chuông đánh thức Cố Nguyên tỉnh dậy từ trong mộng đẹp, cô không tình nguyện bò dậy từ chiếc giường êm ái rồi thu lại nụ cười ngây ngô, lấy lại bình tĩnh đi ra mở cửa.

Ngoài cửa là một người phụ nữ trung niên tầm 50 tuổi, bà mỉm cười, gương mặt đầy yêu thương nhìn cô.

Nhìn người phụ nữ trước mắt, Cố Nguyên lập tức có chút buồn bực, không biết vì sao cô cứ cảm thấy ánh mắt người này nhìn cô không đúng lắm, là ánh mắt gì nhỉ? Giống như đang xem con dâu?

Trong chốc lát lòng cô thấy bất an.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Người Phụ nữ trung niên: "Dì họ Tôn, con cứ gọi dì là dì Tôn, từ nhỏ thiếu gia đã gọi dì như vậy."

Cố Nguyên nghe thấy xưng hô này, có chút mơ hồ, cô đáng lý nên gọi người này là chị Tôn mới phải? Nếu không gọi như vậy thì chẳng khác nào vai vế của cô và con trai giống nhau.

Có điều ngẫm lại, sau khi tới biệt thự, Quý Kỳ Sâm cũng không nhắc tới thân phận của cô với những người khác, cô mỉm cười chào: "Chào dì Tôn."

Dì Tôn cười cười nhìn cô gái trước mặt, bà cảm thấy cô gái này đặc biệt ngoan ngoãn và đáng yêu, làn da trắng nõn mịn màng giống như được ngâm từ sữa tươi, còn mái tóc vừa nhìn là biết chưa từng nhuộm tóc, mềm mại óng ả, một cô gái như vậy thật sự khiến người khác phải yêu thích.

Bà cười vui vẻ nói: "Cố tiểu thư, dì lên đưa đồ uống cho con. Đây là thiếu gia đặn dò bảo lên đưa cho con chút nước uống, ở đây có sữa tươi, nước lọc, nước trái cây, con xem con muốn uống gì."

Nói xong dì Tôn liền kéo một xe đẩy thức ăn rất bắt mắt từ phía sau cửa ra, trên xe có đủ loại đồ uống.

Vốn dĩ Cố Nguyên không cảm thấy khát nhưng nhìn xe đẩy xong lập tức thấy khát nước: "Cảm ơn dì Tôn, dì cho con một ly sữa bò."

Dì Tôn vội rót cho Cố Nguyên ly sữa tươi, cười nói: "Thiếu gia cũng dặn dì phải chuẩn bị một ly sữa nóng cho con, mà thật ra thiếu gia đã từng này tuổi rồi mà chưa từng thấy có bạn gái, trong nhà cũng không có khách đến bao giờ, hiếm khi thấy thiếu gia chu đáo được như này."

Tin tức từ dì Tôn có chút lớn, da đầu Cố Nguyên tức khắc tê dại, cô lại càng có cảm giác dì Tôn đang dùng ánh mắt xem con dâu nhìn cô.

Nhưng Quý Kỳ Sâm không nói rõ ràng với người khác, cô cũng không rõ lắm về quan hệ người làm trong nhà con trai, cô sẽ không tự ý đi rêu rao khắp nơi nói mình thật ra là mẹ của người ta.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cho nên cô cũng chỉ khách khí cảm ơn, không dám nhiều lời.

Nhưng mà dì Tôn cũng không có ý định rời đi, ngược lại còn ở đây muốn làm người mật thám: "Cố tiểu thư, con rất thân với thiếu gia nhà dì phải không?"

Cố Nguyên cầm lấy ly sữa, cân nhắc rồi trả lời: "Con với Kỳ Sâm đúng là có quen nhau, nhưng cũng không quá thân, lần này là do cậu ấy tốt bụng, thấy con không có chỗ để ở nên mới giúp đỡ con, để con tạm thời ở đây."

Dì Tôn chăm chú nghe, nghe thấy lời này của Cố Nguyên, lập tức nhắm bắt được tin tức quan trọng.

Vị Cố tiểu thư này vậy mà lại trực tiếp gọi tên thiếu gia là Kỳ Sâm?

Ôi trời ơi, trên đời này nào có mấy người có thể trực tiếp gọi tên thiếu gia? Ngoại trừ bạn bè của thiếu gia thì cũng chỉ có ông chủ! Nhưng cô gái này lại có thể gọi thẳng tên của thiếu gia??

Còn nữa còn nữa, thiếu gia từ khi nào đối người ngoài lại có lòng tốt như vậy rồi??

Thiếu gia cũng không phải là nhà từ thiện, sao có thể tùy tiện nhặt một con mèo con chó về nuôi?

Thiếu gia có thói quen ở sạch, chưa bao giờ tùy tiện cho người khác vào nhà mình!

Ngay cả mời một người làm vườn, cũng phải điều tra thật kỹ xuất thân có trong sạch hay không, còn kèm theo kiểm tra sức khỏe tổng quát!

Thiếu gia từ trước giờ là như vậy, nhưng bây giờ lại để một cô gái vào nhà mình, còn để cô ấy ở phòng cho khách trên tầng hai? Phải biết rằng phòng cho khách ở lầu hai của nhà họ Quý, không phải ai cũng có thể tùy tiện ở lại!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Năm Ông Trùm Quỳ Xuống Trước Mặt Gọi Tôi Là Mẹ

Số ký tự: 0