Năm Ông Trùm Quỳ Xuống Trước Mặt Gọi Tôi Là Mẹ

Chương 18

2024-11-21 22:12:35

Từ lúc gặp mặt cho tới bây giờ cô vẫn luôn cảm thấy tuy rằng nhìn bên ngoài con trai mình có vẻ lạnh lùng, dáng vẻ bá tổng, nhưng lúc nói chuyện rất hòa nhã, thế nhưng lời vừa rồi của con trai giống như lời anh nói là đáng tin, cảm giác như anh đã ra quyết định, thì không thể thay đổi được.

Cảm giác được hơi thở của bá tổng, Cố Nguyên tức khắc thành rùa rụt cổ, đành phải nhượng bộ, nhỏ giọng nói: "Được...... Nghe theo ý con."

Giọng nói có chút nhỏ, có chút ủy khuất cùng bất đắc dĩ.

Quý Kỳ Sâm liếc cô một cái, không nói chuyện.

Mới gặp nhau được một ngày, nhưng anh cũng khá hiểu người mẹ này của mình.

Để mẹ tự đi một mình? anh sợ lúc mình đang mở hội nghị quốc tế lại đột nhiên nhận được điện thoại từ cảnh sát gọi tới báo có cô gái lạc đường ở cầu vượt.

Vì thế sau khi ăn sáng xong, Qúy Kỳ Sâm ngồi trên chiếc xe xa hoa của mình đi làm, còn quản gia Tư Mã thì vô cùng bận rộn phục vụ Cố Nguyên đi đến học viện Điện ảnh.

Cố Nguyên cảm thấy cô muốn làm một sinh viên bình thường chứ không phải đi phô trương sự giàu có, huống hồ siêu xe này cũng không phải của cô, vì vậy cô vẫn nên khiêm tốn một chút, thương lượng với quản gia mãi, cuối cùng quản gia Tư Mã cũng quyết định gọi người đem chiếc siêu xe kia về lại gara, thay đổi một chiếc xe nhìn qua rất bình thường.

Cố Nguyên vui vẻ đi theo quản gia Tư Mã lên xe: "Xe này bao nhiêu tiền vậy ạ?"

Quản gia Tư Mã: "Đây là xe rẻ nhất trong gara, khoảng chừng 700 đến 800 vạn, nếu Cố tiểu thư yêu cầu một con số cụ thể, tôi sẽ cho người đi tìm hiểu."

Gía khoảng 700 đến 800 vạn?

Chân Cố Nguyên thiếu chút là mềm nhũn, mông ngồi trên ghế xe cũng có chút nóng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chiếc xe bảy tám trăm vạn!!

Còn là chiếc xe rẻ nhất trong nhà!!

Có điều là mẹ của người sở hữu siêu xe bảy tám trăm vạn, dù Cố Nguyên bị dọa đến mềm chân nhưng vẫn phải giữ bình tĩnh, cô khụ một tiếng, lắc đầu: "Không cần, cháu cũng không quan tâm lắm chỉ tùy tiện hỏi thôi ạ."

Quản gia Tư Mã gật đầu, lại cười nói: "Đã tới Học viện điện ảnh."

Cố Nguyên ngẩng đầu lên nhìn, phía trước quả nhiên là bảng hiệu Học viện điện ảnh.

Chỉ là sau 25 năm, hết thảy đã không còn như trước, địa chỉ vẫn là địa chỉ kia nhưng Học viện đã sớm thay đổi, bên trong là tòa nhà cao chót vót, tràn ngập hơi thở hiện đại, đã không còn dáng vẻ của 25 năm trước.

Cố Nguyên cân nhắc một lát, đề nghị nói: "Để cháu tự đi qua hỏi thăm, bác cứ dừng ở đây để cháu tự mình đi được chứ?"

Quản gia Tư Mã hiển nhiên không quá yên tâm: "Nhưng Cố tiểu thư, thiếu gia đã phân phó --"

Vừa nãy trước mặt Quý Kỳ Sâm, cô đã không có tiếng nói rồi vì vậy cô không thể nghe lời một quản gia nữa!

Nếu Cố Nguyên đã thi đậu vào Học viện điện ảnh thì mục tiêu tương lai chính là tiến vào giới giải trí, tuy rằng cô vẫn là một sinh viên vô hình trong trường nhưng cũng phải suy xét đến tương lai, mang theo quản gia và siêu xe đi vào trường quá mức rêu rao.

Vì thế cô học theo bộ dáng bá tổng của Kỳ Sâm, xua xua tay, trầm giọng nói: "Quản gia Tư Mã, cháu có thể tự mình đi, nếu cùng nhau đi chung sẽ bị người ta chú ý tới."

Quản gia Tư Mã nhìn dáng vẻ kiên định của Cố Nguyên, vậy mà có chút bất ngờ, có cảm giác dáng vẻ vừa rồi của Cố tiểu thư có chút giống với thiếu gia nhà mình?

Chỉ là.... Dáng vẻ vừa rồi của cô giống như đứa trẻ học theo người lớn...

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Quản gia thấy hơi nhức nhức đầu, nghĩ nghĩ một lát, vẫn để tài xế dừng xe lại, rồi dặn dò Cố Nguyên một lúc rồi mới để Cố Nguyên đi vào trường.

Một mình đi vào Học viện điện ảnh, Cố Nguyên đang hoài nghi nhân sinh, 25 năm thực sự thay đổi rất nhiều, không chỉ thay đổi kiến trúc của trường học mà còn có sinh viên ở đây, quần áo cùng với cách ăn mặc trang điểm của sinh viên bây giờ so với 25 năm trước hoàn toàn khác nhau, con gái mặc áo lộ rốn, trên tai đeo một đống đinh, vẫn có ít người ăn mặc bình thường, da trắng xinh đẹp, cặp chân dài lắc lư đi trong sân trường.

Cố Nguyên vừa đi vừa hỏi thăm, chuẩn bị đi tới lớp dạy diễn xuất hỏi một chút, ai ngờ vừa mới đi tới liền thấy giảng đường phía trước bị một đám người vây quanh, cả đám kích động kêu gào không ngừng.

"Thầy Lục, thầy Lục!"

"Học trưởng Lục, Học trưởng Lục!"

Lục?

Cố Nguyên buồn bực hỏi bạn học nam bên cạnh: "Tại sao mọi người đều chạy tới giảng đường vậy?"

Nam sinh kia nhìn thoáng qua Cố Nguyên, vậy mà bị dáng vẻ của cô làm cho kinh ngạc, Cố Nguyên là một mỹ nữ, hơn nữa còn có dáng vẻ mỹ nữ cổ điển, có điều cũng không quá bất ngờ, Học viện điện ảnh dù có thiếu gì cũng không bao giờ thiếu mỹ nữ.

Nam sinh: "Cô không biết? Thầy Lục tới trường chúng ta diễn thuyết!"

Cố Nguyên giật mình, họ Lục? Sẽ không trùng hợp như vậy đi?

25 năm trước, tên tra nam kia cũng họ Lục, cũng là sinh viên Học viện điện ảnh, mặc dù họ Lục cũng không hề hiếm, nhưng chưa chắc lại trùng hợp như vậy.

Cô tò mò giữ chặt nam sinh kia hỏi: "Cho hỏi người kia tên là gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Năm Ông Trùm Quỳ Xuống Trước Mặt Gọi Tôi Là Mẹ

Số ký tự: 0