Năm Ông Trùm Quỳ Xuống Trước Mặt Gọi Tôi Là Mẹ
Chương 32
2024-11-21 22:12:35
Bành Tử Hàm hậm hực mắng to: "Không thể nào, tôi không phục, dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà các người nói đòi là đòi được nhà của tôi? Tôi sẽ kiện mấy người không? Tôi sẽ đi tìm phóng viên về tố cáo mấy người, mấy người thông đồng với nhau chiếm đoạt nhà tôi một cách bất hợp pháp!”
Quý Kỳ Sâm quay đầu lịch sự nói chuyện với cảnh sát: "Đồng chí cảnh sát, bây giờ nhờ các anh đuổi người đang chiếm giữ nhà chúng tôi một cách trái phép rồi còn chửi ngược lại chúng tôi đi ra khỏi căn nhà này.”
****************
Cảnh sát đương nhiên không thể cứ như vậy mà đuổi người đi, chỉ có thể khuyên nhủ từng bên.
Vì thế nên sau khi các nhân viên được Quý Kỳ Sâm mời tới quay trở về, cảnh sát lại khổ tâm khuyên nhủ cả nhà Cố Nguyệt rời đi, Cố Nguyệt khóc lóc kêu trời kêu đất, Bành Tử Hàm không dám tin, chỉ có chồng Cố Nguyệt coi như còn có lý trí, tỏ vẻ mình sẽ nhanh chóng chuyển đi, xin cảnh sát yên tâm.
Cảnh sát thấy vậy, lại giảng hòa một lúc rồi mới rời đi.
Chuyện này ầm ĩ như vậy, hàng xóm ai nấy đều biết căn nhà kia là của Cố Nguyên.
Bên trong cửa chống trộm, Cố Nguyệt hận đến mức nghiến răng nghiến lợi: "Đừng hòng chúng ta sẽ dọn đi, tuyệt đối không dọn đi!”
Bành Tử Hàm: "Mấy người tưởng có giấy chứng nhận là lấy được nhà sao? Tôi nói cho mấy người biết, chúng tôi đã sống trong ngôi nhà này hơn mười năm, hơn mười năm đấy! Mấy người nhìn đi, đồ đạc nội thất, ghế sofa, tủ lạnh đều là đồ của chúng tôi, mấy người dám ném ra ngoài không? Nếu mấy người dám động vào dù chỉ là một cái ghế, tôi sẽ không để yên đâu!”
Chồng của Cố Nguyệt cũng la lên: "Ai muốn đuổi ông đây đi? Ông cứ ở đây đấy, ông đây mắc bệnh tim. Mầy người đừng có tới đây, lỡ như làm bệnh tim của ông đây tái phát thì mấy người phải đền mạng!”
Nói xong, ông ta còn giả vờ che ngực lại, dáng vẻ giống như có thể phát bệnh bất cứ lúc nào!
Nghe ông ta nói vậy, hàng xóm xung quanh đều lui về phía sau một bước.
Cả nhà này đều không biết nói lý lẽ, người ta bị bệnh tim, đầu trọc đâu sợ bị người khác nắm tóc, lỡ như xảy ra chuyện gì thì bọn họ sẽ dựa vào đấy mà ăn vạ.
Tất cả mọi người đều đồng tình nhìn về phía Cố Nguyên. Có giấy chứng nhận bất động sản trong tay thì thế nào, nhà vẫn nằm trong tay người ta, cảnh sát tới cũng không đuổi người đi được. Bây giờ người ta còn bị bệnh tim, ai dám đụng vào chứ!
Đây chính là kẻ vô lại, cho dù có nói lý cũng không nói được, cho dù cảnh sát có tới cũng chỉ có thể nói vài ba câu mà thôi!
Xã hội hướng tới hòa bình, ai có thể thể cưỡng ép đuổi một người đàn ông lớn tuổi bị bệnh tim ra ngoài chứ?
Cố Nguyên đương nhiên nhìn ra, cô nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của cả nhà Cố Nguyệt, tức giận nắm chặt tay: "Kỳ Sâm, làm sao bây giờ, bọn họ chắc chắn không chịu chuyển đi!”
Quý Kỳ Sâm tỏ vẻ tất cả đều nằm trong tính toán của mình: "Mẹ, bây giờ căn nhà này thuộc quyền sở hữu của mẹ một cách hợp pháp, hình như em gái và em rể của mẹ đã thừa nhận rồi kìa.”
Cố Nguyên nghe xong, suýt chút nữa đã bật khóc.
Con trai vẫn quá non trẻ! Mẹ từng trải hơn con nhiều, con không hiểu, con không hiểu được đâu!
Đến cảnh sát còn không làm gì được, bọn họ chính là công khai ức hiếp người thành. Bọn họ cứ ăn vạ ở đây không dọn đi, hôm nay, ngày mai, ngày kia cũng sẽ như vậy. Không thể phá cửa, không thể đuổi người đi, gọi cảnh sát tới cũng không làm gì được!
Quý Kỳ Sâm nhìn dáng vẻ muốn khóc mà không khóc được của Cố Nguyên, dáng vẻ giống trẻ con bị bắt nạt, vô cùng đáng thương.
Quý Kỳ Sâm hơi nhíu mày lại, lạnh nhạt phân phó: "Phá cửa đi vào.”
Câu này vừa nói xong, chỉ thấy vệ sĩ hùng hổ xông thẳng vào cửa chống trộm, khí thế hùng hổ không ai cản được.
Cố Nguyệt vội vàng la to: "Cứu mạng, cứu mạng, người xấu tới cướp!”
Bành Tử Hàm giậm chân mắng to: "Đây là nhà tôi, các người không thể vào, không thể vào!”
Chồng Cố Nguyệt thì bắt đầu dáng vẻ suy yếu, chân bắt đầu lảo đảo: "Không được không được, bệnh tim tái phát rồi, mọi người mau đến nhìn xem, bọn họ giết người!”
Cố Nguyên không ngờ được con trai mình lại trực tiếp dùng biện pháp này. Nhìn người đàn ông kêu la như vậy, cô vội vàng nói: "Kỳ Sâm, như vậy có làm sao không? Lỡ như thật sự xảy ra chuyện…"
Lời còn chưa nói hết, cô chợt nghe thấy Quý Kỳ Sâm thản nhiên nói: "Nếu đã có bệnh nhân, vậy mời bác sĩ tới thôi.”
Bác sĩ?
Cố Nguyên ngơ ngác, quần chúng đứng hóng chuyện cũng ngơ ngác.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng lại đã nghe thấy phía dưới truyền đến tiếng xe cấp cứu, ngay sau đó có mấy y tá vội vã đi tới: "Có người bị bệnh tim sao? Bệnh nhân ở đâu?”
Mà bên trong cửa chống trộm, "bệnh nhân" trợn tròn mắt...
Quý Kỳ Sâm quay đầu lịch sự nói chuyện với cảnh sát: "Đồng chí cảnh sát, bây giờ nhờ các anh đuổi người đang chiếm giữ nhà chúng tôi một cách trái phép rồi còn chửi ngược lại chúng tôi đi ra khỏi căn nhà này.”
****************
Cảnh sát đương nhiên không thể cứ như vậy mà đuổi người đi, chỉ có thể khuyên nhủ từng bên.
Vì thế nên sau khi các nhân viên được Quý Kỳ Sâm mời tới quay trở về, cảnh sát lại khổ tâm khuyên nhủ cả nhà Cố Nguyệt rời đi, Cố Nguyệt khóc lóc kêu trời kêu đất, Bành Tử Hàm không dám tin, chỉ có chồng Cố Nguyệt coi như còn có lý trí, tỏ vẻ mình sẽ nhanh chóng chuyển đi, xin cảnh sát yên tâm.
Cảnh sát thấy vậy, lại giảng hòa một lúc rồi mới rời đi.
Chuyện này ầm ĩ như vậy, hàng xóm ai nấy đều biết căn nhà kia là của Cố Nguyên.
Bên trong cửa chống trộm, Cố Nguyệt hận đến mức nghiến răng nghiến lợi: "Đừng hòng chúng ta sẽ dọn đi, tuyệt đối không dọn đi!”
Bành Tử Hàm: "Mấy người tưởng có giấy chứng nhận là lấy được nhà sao? Tôi nói cho mấy người biết, chúng tôi đã sống trong ngôi nhà này hơn mười năm, hơn mười năm đấy! Mấy người nhìn đi, đồ đạc nội thất, ghế sofa, tủ lạnh đều là đồ của chúng tôi, mấy người dám ném ra ngoài không? Nếu mấy người dám động vào dù chỉ là một cái ghế, tôi sẽ không để yên đâu!”
Chồng của Cố Nguyệt cũng la lên: "Ai muốn đuổi ông đây đi? Ông cứ ở đây đấy, ông đây mắc bệnh tim. Mầy người đừng có tới đây, lỡ như làm bệnh tim của ông đây tái phát thì mấy người phải đền mạng!”
Nói xong, ông ta còn giả vờ che ngực lại, dáng vẻ giống như có thể phát bệnh bất cứ lúc nào!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe ông ta nói vậy, hàng xóm xung quanh đều lui về phía sau một bước.
Cả nhà này đều không biết nói lý lẽ, người ta bị bệnh tim, đầu trọc đâu sợ bị người khác nắm tóc, lỡ như xảy ra chuyện gì thì bọn họ sẽ dựa vào đấy mà ăn vạ.
Tất cả mọi người đều đồng tình nhìn về phía Cố Nguyên. Có giấy chứng nhận bất động sản trong tay thì thế nào, nhà vẫn nằm trong tay người ta, cảnh sát tới cũng không đuổi người đi được. Bây giờ người ta còn bị bệnh tim, ai dám đụng vào chứ!
Đây chính là kẻ vô lại, cho dù có nói lý cũng không nói được, cho dù cảnh sát có tới cũng chỉ có thể nói vài ba câu mà thôi!
Xã hội hướng tới hòa bình, ai có thể thể cưỡng ép đuổi một người đàn ông lớn tuổi bị bệnh tim ra ngoài chứ?
Cố Nguyên đương nhiên nhìn ra, cô nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của cả nhà Cố Nguyệt, tức giận nắm chặt tay: "Kỳ Sâm, làm sao bây giờ, bọn họ chắc chắn không chịu chuyển đi!”
Quý Kỳ Sâm tỏ vẻ tất cả đều nằm trong tính toán của mình: "Mẹ, bây giờ căn nhà này thuộc quyền sở hữu của mẹ một cách hợp pháp, hình như em gái và em rể của mẹ đã thừa nhận rồi kìa.”
Cố Nguyên nghe xong, suýt chút nữa đã bật khóc.
Con trai vẫn quá non trẻ! Mẹ từng trải hơn con nhiều, con không hiểu, con không hiểu được đâu!
Đến cảnh sát còn không làm gì được, bọn họ chính là công khai ức hiếp người thành. Bọn họ cứ ăn vạ ở đây không dọn đi, hôm nay, ngày mai, ngày kia cũng sẽ như vậy. Không thể phá cửa, không thể đuổi người đi, gọi cảnh sát tới cũng không làm gì được!
Quý Kỳ Sâm nhìn dáng vẻ muốn khóc mà không khóc được của Cố Nguyên, dáng vẻ giống trẻ con bị bắt nạt, vô cùng đáng thương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quý Kỳ Sâm hơi nhíu mày lại, lạnh nhạt phân phó: "Phá cửa đi vào.”
Câu này vừa nói xong, chỉ thấy vệ sĩ hùng hổ xông thẳng vào cửa chống trộm, khí thế hùng hổ không ai cản được.
Cố Nguyệt vội vàng la to: "Cứu mạng, cứu mạng, người xấu tới cướp!”
Bành Tử Hàm giậm chân mắng to: "Đây là nhà tôi, các người không thể vào, không thể vào!”
Chồng Cố Nguyệt thì bắt đầu dáng vẻ suy yếu, chân bắt đầu lảo đảo: "Không được không được, bệnh tim tái phát rồi, mọi người mau đến nhìn xem, bọn họ giết người!”
Cố Nguyên không ngờ được con trai mình lại trực tiếp dùng biện pháp này. Nhìn người đàn ông kêu la như vậy, cô vội vàng nói: "Kỳ Sâm, như vậy có làm sao không? Lỡ như thật sự xảy ra chuyện…"
Lời còn chưa nói hết, cô chợt nghe thấy Quý Kỳ Sâm thản nhiên nói: "Nếu đã có bệnh nhân, vậy mời bác sĩ tới thôi.”
Bác sĩ?
Cố Nguyên ngơ ngác, quần chúng đứng hóng chuyện cũng ngơ ngác.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng lại đã nghe thấy phía dưới truyền đến tiếng xe cấp cứu, ngay sau đó có mấy y tá vội vã đi tới: "Có người bị bệnh tim sao? Bệnh nhân ở đâu?”
Mà bên trong cửa chống trộm, "bệnh nhân" trợn tròn mắt...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro