Năm Ông Trùm Quỳ Xuống Trước Mặt Gọi Tôi Là Mẹ

Chương 4

2024-11-21 22:12:35

Cố Nguyên kinh ngạc nhìn người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi trước mắt, nếp nhăn nổi bật nơi khoé mắt, trên mặt đánh một lớp phấn thật dày cũng không cách nào che lấp hết tàn nhang và đốm nâu, làn da lão hóa, những dấu vết của nếp nhăn nơi khóe mắt cũng không cách nào che đi được.

Nhìn qua những dấu vết năm tháng kia, cô vẫn nhận ra được đây là em gái nhỏ hơn cô vài tháng tuổi, Cố Nguyệt.

Mẹ Cố Nguyên qua đời năm cô 12 tuổi, lúc ấy ba cô tái hôn, mẹ kế còn mang theo con gái, nhỏ hơn Cố Nguyên vài tháng, hai chị em bằng tuổi nhau, học chung một lớp, chỉ mới ở chung mấy tháng đã có không ít mâu thuẫn, vì thế bà ngoại Cố Nguyên ra mặt nhận nuôi Cố Nguyên, tự mình nuôi cô thì chuyện này mới coi như được giải quyết.

Nhưng sau này khi Cố Nguyên bị bệnh nan y, bà ngoại cũng qua đời, trước khi bà ngoại qua đời có để lại cho cô một số tiền, số tiền này vốn dĩ cô sẽ dùng làm phí điều trị bệnh nhưng đã bị mẹ kế "Mượn" cho em gái trả học phí đi du học.

Những việc này trong lòng Cố Nguyên vẫn nhớ rõ, vừa nhớ tới liền nghiến răng nghiến lợi hận không thể tiến lên đánh cho Cố Nguyệt một trận.

Nhưng bây giờ, có lẽ là do sau khi tỉnh lại thế giới hiện tại đã thay đổi quá nhiều, cũng có thể là do nhìn thấy Cố Nguyệt trước mắt đã bước vào độ tuổi trung niên làm lòng cô quá mức sửng sốt, hiếm khi cô có thể bình tĩnh được như bây giờ, cô tò mò đánh giá Cố Nguyệt: "Cố Nguyệt, là cô đúng không? Tôi là chị cô, Cố Nguyên đây, đã nhiều năm không gặp rồi nhỉ."

Cả người Cố Nguyệt ngây ngốc, miệng há thành chữ O, một câu cũng không thể nói ra.

Bành Tử Hàm là con gái cô ta, ở bên cạnh nhìn Cố Nguyên như nhìn thấy kẻ ngốc: "Cô là ai? Có bệnh à?"

Cố Nguyên nhìn qua con gái Cố Nguyệt: "Cháu tên Tử Hàm đúng không? Tôi là bác của cháu, là chị gái của mẹ cháu, cháu ngoại gái à khi gặp trưởng bối là phải lễ phép, biết chưa?"

Không thể không nói, trông mình còn trẻ hơn cháu gái, tâm tình của cô vô cùng tốt!

Tiền tài là vật ngoài thân, cô chỉ ngủ một giấc, giá trị nhan sắc cùng tuổi xuân đã đánh bại mọi người!

Bành Tử Hàm: "???"

Cố Nguyệt mặt đầy nghi hoặc hỏi: "Cô, cô thật sự là Cố Nguyên?"

Cố Nguyên đương nhiên biết Cố Nguyệt không tin, cô sờ sờ mặt của mình, không biết có phải do dịch dinh dưỡng đông lạnh của viện nghiên cứu quá tốt hay không, mà làn da của cô còn tốt hơn mấy lần so với trước khi đông lạnh, mềm mịn trắng sáng, có thể nói là trắng như trứng gà bóc, nghĩ tới liền thấy thỏa mãn.



Cô nhìn Cố Nguyệt cười cười: "Em gái, em cảm thấy chị có điểm nào khác với 25 năm trước à? Một chút cũng không khác có đúng không? Chị đây cam đoan không giả mạo chị em đâu, như này mà có thể là giả à?"

Làn da lão hóa, mặt đầy tàn nhang Cố Nguyệt: "..."

‘Chính vì cô không khác chút nào so với 25 năm trước nên mới không thích hợp đó!

25 năm, bản thân mình đã thành một bác gái trung niên, còn cô ta tại sao có thể vẫn là bộ dáng trẻ tuổi như 25 năm trước?’

Nhìn dáng vẻ Cố Nguyệt chua xót khó chịu lại khiếp sợ không dám tin kia, tâm tình Cố Nguyên càng ngày càng tốt: "Em không biết sao? Chị phẫu thuật thất bại, phải tiến hành đông lạnh, hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển, bệnh của chị đã khỏi, được giã đông."

Nói xong cô lướt qua Bành Tử Hàm và Cố Nguyệt đang khiếp sợ há hốc mồm cùng với hai nam nhân một già một trẻ, đi vào trong phòng, nhìn bài trí bên trong hoàn toàn không giống với lúc trước, hơi hơi nhíu mày: "Mấy người sao lại ở nhà tôi? Nhà tôi tại sao lại thành như này? Mấy người đã làm gì rồi?"

Lúc này Cố Nguyệt rốt cuộc cũng phản ứng lại.

Đúng đúng đúng, lúc ấy nói là phẫu thuật thất bại, phải đông lạnh, nhưng khi đó cô cho rằng đông lạnh chính là đã chết, cho rằng Cố Nguyên đã chết 25 năm rồi.

Không nghĩ tới, cô ta thế nhưng có thể sống đến giờ?

Cố Nguyệt trừng mắt nhìn Cố Nguyên: "Đây là nhà tôi, hiện tại căn hộ này là của tôi, tôi đã thừa hưởng nó."

Cố Nguyên: "Cô thừa hưởng căn hộ này?"

Cố Nguyên lập tức tức giận, thù cũ hận mới, vốn dĩ đã không muốn so đo với cô ta, kết quả hiện tại cô ta lại nói cho cô biết, đến nhà của cô, cô ta cũng muốn chiếm đoạt?

Cố Nguyệt: "Khả năng là cô không biết, sau khi cô bị đông lạnh, ba đã nhận lại căn hộ này, sau đó lại đưa cho tôi. Hiện tại người sở hữu bất động sản này là tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Năm Ông Trùm Quỳ Xuống Trước Mặt Gọi Tôi Là Mẹ

Số ký tự: 0