Năm Ông Trùm Quỳ Xuống Trước Mặt Gọi Tôi Là Mẹ

Chương 40

2024-11-21 22:12:35

Cố Nguyên hết cách, đành phải nhỏ giọng khuyên nhủ: "Hơn nữa hôm nay chúng ta đánh cậu ta, cậu ta bị đánh, cũng dạy cho cậu ta một bài học rồi.”

Cô thật sự không hiểu, rốt cuộc con trai đang tức giận chuyện gì?

Chẳng lẽ đây chính là khoảng cách thế hệ trong truyền thuyết?

Cố Nguyên thở dài: "Con trai, con có chuyện gì thì cứ nói với mẹ, đừng giữ buồn bực trong lòng..."

Quý Kỳ Sâm vẫn lạnh lùng như vậy.

Cố Nguyên cũng hết cách, mặt mày ủ rũ chống cằm thở dài: "Con trai, nhìn thấy con như này, mẹ đau lòng lắm..."

Đến khi hai người trở về tới biệt thự, lúc xuống xe, Quý Kỳ Sâm vẫn không nói gì, Cố Nguyên cảm thấy tâm trạng của mình cũng không ổn.

Tuy rằng đứa con này cũng không phải do mình sinh ra, cũng không phải do mình nuôi nấng, nhưng con trai rất hiếu thuận, rất tốt với cô, trong lòng cô cũng nhận định đây là con ruột của mình.

Nhìn thấy con trai dáng vẻ buồn bực, cô cũng rất khó chịu, chỉ ước bản thân có thể làm gì đó để con trai vui vẻ trở lại.

Cô sốt ruột đến mức túm tóc, nỗ lực suy nghĩ lại xem hôm nay mình đã làm sai chuyện gì? Làm gì có?

Con trai nói không được để tên xấu xa Nhiếp Ngộ kia lừa gạt, cô quả thật không hề bị lừa. Nhiếp Ngộ muốn ức hiếp cô, cô còn tặng cho cậu ta một cái tát, hẳn là không làm sai chuyện gì nhỉ?

Quý Kỳ Sâm trầm mặc nhìn thoáng qua mẹ mình, anh đương nhiên nhìn ra cô đang lo lắng cho mình, dáng vẻ cẩn thận muốn lấy lòng mình.

Quý Kỳ Sâm hít một hơi thật sâu, đứng trong sân nhìn lên bầu trời xa xa: "Không có gì.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Không có gì?

Cố Nguyên đương nhiên không tin, sắc mặt kém, dáng vẻ lạnh lùng như vậy còn nói không có gì, lừa ai thế?

Nhóc con này tính tình khó chiều quá!

Cố Nguyên bất đắc dĩ thở dài, quả nhiên là khoảng cách thế hệ, xuất hiện vấn đề nghiêm trọng trong giao tiếp giữa hai mẹ con.

"Thật ra..." Cố Nguyên không biết nên an ủi con trai mình như nào, đành phải chia sẻ kinh nghiệm của mình: "Thật ra tâm trạng không tốt cũng không sao, chúng ta đi ăn vài bữa tiệc lớn Michelin, đi chơi game.”

"..." Quý Kỳ Sâm nhìn Cố Nguyên với ánh mắt không biết nói gì, im lặng một lát, sau đó lại bất đắc dĩ cười.

Anh trời sinh có khuôn mặt lạnh lùng, lạnh lùng như một tảng đá, cũng không hay cười, bây giờ cười lên chẳng khác gì núi tuyết tan chảy.

Cố Nguyên nhìn thấy có chút ngây người, con trai nhà mình thật đẹp.

Nghĩ đến trong cơ thể con trai có một nửa là gen của mình, lập tức cảm thấy thoả mãn.

Quý Kỳ Sâm không cười nữa, lạnh nhạt nói: "Mẹ, hai mẹ con mình đi dạo đi.”

Đương nhiên Cố Nguyên sẽ đồng ý.

Thời điểm đi dạo có thể nói chuyện tâm sự với con trai, tìm hiểu nội tâm con trai, gia tăng tình cảm giữa hai mẹ con, đây là cơ hội tốt nhất giúp con trai hết ưu sầu!

Biệt thự có diện tích khá lớn, trước sau đều có bãi cỏ, trên bãi cỏ trồng còn mấy cây ngô đồng Pháp. Ánh chiều tà phủ xuống bóng cây ngô đồng, khung cảnh này vô cùng yên tĩnh.

Cố Nguyên cùng con trai đi dạo, đi được một lúc vẫn đang chờ con trai mở miệng nói chuyện.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Một lúc lâu sau, Quý Kỳ Sâm đột nhiên nói: "Từ năm 4 tuổi, con đã quen Nhiếp Ngộ rồi.”

Cố Nguyên vội hỏi: "Hai người từ nhỏ đã luôn đối đầu nhau?”

Quý Kỳ Sâm: "Cũng không phải, khi còn nhỏ đã từng chơi với nhau.”

Quý Kỳ Sâm vẫn nhớ rõ, lần đầu tiên anh gặp Nhiếp Ngộ là khi anh bốn tuổi, ba anh và ba Nhiếp Ngộ có quan hệ tốt, giống như có cảm giác ăn ý kỳ lạ nào đó.

Lúc đó ba muốn anh với Nhiếp Ngộ chơi chung với nhau, muốn hai người trở thành anh em tốt.

Anh là con một, là một đứa trẻ từ nhỏ đã trầm mặc ít nói. Lần đầu tiên gặp một cậu nhóc nghịch ngợm như Nhiếp Ngộ, trong lòng anh cũng muốn bản thân sẽ trở nên như vậy, anh cũng rất thích người bạn này.

Sau đó hai người chơi với nhau rất vui vẻ, trở thành anh em tốt.

Vì cái gì mối quan hệ hiện tại giữa hai người lại trở thành như vậy?

Quý Kỳ Sâm nhớ có một lần vào cuối tuần, ba dẫn anh đi thăm mẹ, sau khi trở về, anh kể chuyện của mẹ mình cho Nhiếp Ngộ nghe.

Lúc ấy Nhiếp Ngộ đã cười nhạo và không tin anh lời anh nói.

Khi đó Nhiếp Ngộ vẫn là một đứa trẻ mập mạp, cậu ta nói không có mẹ thì không có mẹ, mình cũng không có mẹ, sẽ không cười nhạo cậu, sao mẹ có thể nằm trong lồng kính, cậu đang lừa tôi?

Quý Kỳ Sâm giải thích cho Nhiếp Ngộ nhưng Nhiếp Ngộ vẫn không tin.

Khi đó Quý Kỳ Sâm rất bực bội, bèn lên án việc Nhiếp ngộ không có mẹ nên hy vọng người khác cũng không có mẹ giống mình.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Năm Ông Trùm Quỳ Xuống Trước Mặt Gọi Tôi Là Mẹ

Số ký tự: 0