Năm Ông Trùm Quỳ Xuống Trước Mặt Gọi Tôi Là Mẹ
Chương 44
2024-11-21 22:12:35
Quý Chấn Thiên khiếp sợ nhìn Cố Nguyên đang đứng bên cạnh con trai, một lúc lâu sau mới trợn mắt hỏi dì Trần: "Bà nói cô ấy họ Cố?”
Dì Trần hoảng sợ, trước giờ bà ấy chưa từng thấy ông chủ như vậy, vội vàng trả lời: "Đúng đúng đúng, đây là cô Cố.”
Quý Chấn Thiên vội vàng nhìn về phía con trai mình: "Kỳ, Kỳ Sâm, cô ấy cô ấy…"
Quý Kỳ Sâm nét mặt vẫn bình tĩnh nói: "Ba cũng biết mà, chắc không cần con phải giới thiệu đâu nhỉ? Đây là mẹ con.”
Anh nói một cách cực kì thản nhiên, nhưng lời anh nói lại giống như tia sét đánh xuống, nổ tung từng người trong phòng khách.
Dì Trần cảm thấy tai mình chắc có vấn đề rồi!
Bà ấy nghe thấy cậu chủ gọi cô Cố là “Ma Ma” nhưng bà vẫn luôn cảm thấy đây là thú vui của người trẻ tuổi, hoặc tên của cô ấy vốn là như vậy!
Nhưng bây giờ cậu chủ lại nói “Đây là mẹ con”?
Trừ khi đầu óc của cậu chủ xảy ra vấn đề, nếu không chẳng lẽ đây là sự thật? Sao có thể như vậy được!
Tuy quản gia Tư Mã cũng khiếp sợ lùi lại một bước, nhưng ông ấy cũng biết một ít chuyện trước kia, không nhịn được mà cẩn thận đánh giá Cố Nguyên từ trên xuống dưới, càng nhìn càng cảm thấy có chút giống cậu chủ, khuôn mặt, đôi lông mày, quả thật giống cậu chủ nhà mình!
Cho nên, đây thật sự là mẹ ruột của cậu chủ?
Còn trẻ như vậy sao?
Trông còn trẻ hơn cả cậu chủ nữa!
Còn Camille thì kinh ngạc há to miệng, hét ra một tiếng "OH MY GOD", sau đó vội vàng lấy tay che miệng lại, dáng vẻ vô cùng khiếp sợ không thể tin nổi.
Đối mặt với dáng vẻ khiếp sợ và không thể tưởng tượng nổi của mọi người, Cố Nguyên vẫn rất bình tĩnh.
Cô rất tò mò về Quý Chấn Thiên, người đã trở thành truyền kì trong giới kinh doanh từ khi cô còn là sinh viên, nhưng bây giờ thấy Quý Chấn Thiên uy danh hiển hách cũng đang dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn mình, cô cảm thấy ông cũng giống người bình thường mà thôi, đều có một đầu hai mắt, chẳng có gì ghê gớm cả.
Cô mỉm cười với Quý Chấn Thiên, sau đó lễ phép vươn tay ra: "Xin chào ngài Quý, tôi tên là Cố Nguyên.”
Dù sao Quý Chấn Thiên cũng là người từng trải qua biết bao sóng to gió lớn, ông cũng dần lấy lại bình tĩnh.
Ông đánh giá cô gái nhỏ trước mắt rồi xác nhận lại một nữa. Không sai! Chính là cô ấy!
Ông đã từng quen rất nhiều cô gái nhưng lại là người theo chủ nghĩa không kết hôn. Sau khi biết có thể dùng biện pháp khoa học để có con, ông đã nhanh chóng đăng ký và thành công có được một đứa con trai.
Nhưng khi con trai ba bốn tuổi, bắt đầu khát vọng muốn có mẹ. Ông rất yêu thương con trai, nhưng lại không biết nên làm thế nào để thỏa mãn khát vọng vốn rất bình thường này của con trai, bởi vì mang thai hộ là vi phạm pháp luật, vậy nên cách con trai đến với thế gian là áp dụng phương pháp khoa học kỹ thuật mà pháp luật cho phép. Với sự mong chờ này của con trai, ông biết đi đâu tìm một người mẹ cho con trai đây?
Vì thế ông đành dẫn con trai đến gặp người đã cung cấp trứng, là Cố Nguyên người đã bị đóng băng mấy chục năm.
Cô ấy bị đóng băng nằm bất động, không chết không già cũng không có dấu hiệu của sự sống.
Đối với Quý Chấn Thiên, cô giống như một vật mẫu được cất giữ ở nơi đó để gửi gắm khát vọng tình mẹ của con trai, sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì đến cuộc sống của hai ba con.
Nhưng ông không ngờ được cô sẽ tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại, cô có làn da trắng như tuyết, đôi mắt trong suốt đơn thuần, lúc cười lại còn rất đáng yêu.
Một Cố Nguyên như vậy lại có nét giống với con trai ông.
Điều này khiến Quý Chấn Thiên ít nhiều cũng cảm thấy có chút kỳ dị.
Cô ấy nhìn qua còn trẻ hơn con trai mình, thế mà lại là mẹ của thằng bé.
Nên nói thế nào đây?
Quý Chấn Thiên ho nhẹ một tiếng, lấy lại tinh thần rồi lập tức vươn tay, mỉm cười bắt tay với Cố Nguyên: "Chào cô, Cố Nguyên đúng không? Chúc mừng cô đã tỉnh lại.”
Vẻ mặt rất có phong thái của bậc trưởng bối!
Cố Nguyên càng cười tươi hơn: "Rất vui được gặp ngài, ngài Quý.”
Hai bên thân thiện bắt tay nhau, sau đó Quý Chấn Thiên mời Cố Nguyên ngồi xuống, Quý Kỳ Sâm ngồi bên cạnh cô, bầu không khí còn rất hòa hợp.
Hòa hợp tới mức Camille cảm thấy đầu mình như có vấn đề!
Rốt cuộc là chuyện gì thế này?
Camille nhìn chằm chằm cô gái được cho là bạn gái của Quý Kỳ Sâm, sau đó cô gái này lại biến thành mẹ của Quý Kỳ Sâm. Cô ấy không trang điểm, ngay cả kem chống nắng cũng không dùng, làn da trắng sáng mềm mịn, ánh mắt trong sáng đơn thuần, cười tươi khi nói chuyện với người đối diện, thật là… Dáng vẻ lẳng lơ!
Rốt cuộc người này có ý với con hay cha vậy? Rõ ràng một chút đi chứ!
Có ý với Quý Kỳ Sâm thì cô mặc kệ, nhưng có ý với Quý Chấn Thiên thì chính là kẻ thù của cô!
Dì Trần hoảng sợ, trước giờ bà ấy chưa từng thấy ông chủ như vậy, vội vàng trả lời: "Đúng đúng đúng, đây là cô Cố.”
Quý Chấn Thiên vội vàng nhìn về phía con trai mình: "Kỳ, Kỳ Sâm, cô ấy cô ấy…"
Quý Kỳ Sâm nét mặt vẫn bình tĩnh nói: "Ba cũng biết mà, chắc không cần con phải giới thiệu đâu nhỉ? Đây là mẹ con.”
Anh nói một cách cực kì thản nhiên, nhưng lời anh nói lại giống như tia sét đánh xuống, nổ tung từng người trong phòng khách.
Dì Trần cảm thấy tai mình chắc có vấn đề rồi!
Bà ấy nghe thấy cậu chủ gọi cô Cố là “Ma Ma” nhưng bà vẫn luôn cảm thấy đây là thú vui của người trẻ tuổi, hoặc tên của cô ấy vốn là như vậy!
Nhưng bây giờ cậu chủ lại nói “Đây là mẹ con”?
Trừ khi đầu óc của cậu chủ xảy ra vấn đề, nếu không chẳng lẽ đây là sự thật? Sao có thể như vậy được!
Tuy quản gia Tư Mã cũng khiếp sợ lùi lại một bước, nhưng ông ấy cũng biết một ít chuyện trước kia, không nhịn được mà cẩn thận đánh giá Cố Nguyên từ trên xuống dưới, càng nhìn càng cảm thấy có chút giống cậu chủ, khuôn mặt, đôi lông mày, quả thật giống cậu chủ nhà mình!
Cho nên, đây thật sự là mẹ ruột của cậu chủ?
Còn trẻ như vậy sao?
Trông còn trẻ hơn cả cậu chủ nữa!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Còn Camille thì kinh ngạc há to miệng, hét ra một tiếng "OH MY GOD", sau đó vội vàng lấy tay che miệng lại, dáng vẻ vô cùng khiếp sợ không thể tin nổi.
Đối mặt với dáng vẻ khiếp sợ và không thể tưởng tượng nổi của mọi người, Cố Nguyên vẫn rất bình tĩnh.
Cô rất tò mò về Quý Chấn Thiên, người đã trở thành truyền kì trong giới kinh doanh từ khi cô còn là sinh viên, nhưng bây giờ thấy Quý Chấn Thiên uy danh hiển hách cũng đang dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn mình, cô cảm thấy ông cũng giống người bình thường mà thôi, đều có một đầu hai mắt, chẳng có gì ghê gớm cả.
Cô mỉm cười với Quý Chấn Thiên, sau đó lễ phép vươn tay ra: "Xin chào ngài Quý, tôi tên là Cố Nguyên.”
Dù sao Quý Chấn Thiên cũng là người từng trải qua biết bao sóng to gió lớn, ông cũng dần lấy lại bình tĩnh.
Ông đánh giá cô gái nhỏ trước mắt rồi xác nhận lại một nữa. Không sai! Chính là cô ấy!
Ông đã từng quen rất nhiều cô gái nhưng lại là người theo chủ nghĩa không kết hôn. Sau khi biết có thể dùng biện pháp khoa học để có con, ông đã nhanh chóng đăng ký và thành công có được một đứa con trai.
Nhưng khi con trai ba bốn tuổi, bắt đầu khát vọng muốn có mẹ. Ông rất yêu thương con trai, nhưng lại không biết nên làm thế nào để thỏa mãn khát vọng vốn rất bình thường này của con trai, bởi vì mang thai hộ là vi phạm pháp luật, vậy nên cách con trai đến với thế gian là áp dụng phương pháp khoa học kỹ thuật mà pháp luật cho phép. Với sự mong chờ này của con trai, ông biết đi đâu tìm một người mẹ cho con trai đây?
Vì thế ông đành dẫn con trai đến gặp người đã cung cấp trứng, là Cố Nguyên người đã bị đóng băng mấy chục năm.
Cô ấy bị đóng băng nằm bất động, không chết không già cũng không có dấu hiệu của sự sống.
Đối với Quý Chấn Thiên, cô giống như một vật mẫu được cất giữ ở nơi đó để gửi gắm khát vọng tình mẹ của con trai, sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì đến cuộc sống của hai ba con.
Nhưng ông không ngờ được cô sẽ tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại, cô có làn da trắng như tuyết, đôi mắt trong suốt đơn thuần, lúc cười lại còn rất đáng yêu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một Cố Nguyên như vậy lại có nét giống với con trai ông.
Điều này khiến Quý Chấn Thiên ít nhiều cũng cảm thấy có chút kỳ dị.
Cô ấy nhìn qua còn trẻ hơn con trai mình, thế mà lại là mẹ của thằng bé.
Nên nói thế nào đây?
Quý Chấn Thiên ho nhẹ một tiếng, lấy lại tinh thần rồi lập tức vươn tay, mỉm cười bắt tay với Cố Nguyên: "Chào cô, Cố Nguyên đúng không? Chúc mừng cô đã tỉnh lại.”
Vẻ mặt rất có phong thái của bậc trưởng bối!
Cố Nguyên càng cười tươi hơn: "Rất vui được gặp ngài, ngài Quý.”
Hai bên thân thiện bắt tay nhau, sau đó Quý Chấn Thiên mời Cố Nguyên ngồi xuống, Quý Kỳ Sâm ngồi bên cạnh cô, bầu không khí còn rất hòa hợp.
Hòa hợp tới mức Camille cảm thấy đầu mình như có vấn đề!
Rốt cuộc là chuyện gì thế này?
Camille nhìn chằm chằm cô gái được cho là bạn gái của Quý Kỳ Sâm, sau đó cô gái này lại biến thành mẹ của Quý Kỳ Sâm. Cô ấy không trang điểm, ngay cả kem chống nắng cũng không dùng, làn da trắng sáng mềm mịn, ánh mắt trong sáng đơn thuần, cười tươi khi nói chuyện với người đối diện, thật là… Dáng vẻ lẳng lơ!
Rốt cuộc người này có ý với con hay cha vậy? Rõ ràng một chút đi chứ!
Có ý với Quý Kỳ Sâm thì cô mặc kệ, nhưng có ý với Quý Chấn Thiên thì chính là kẻ thù của cô!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro