Năm Ông Trùm Quỳ Xuống Trước Mặt Gọi Tôi Là Mẹ
Chương 7
2024-11-21 22:12:35
Khi mọi người còn đang khiếp sợ đến mức không thể tin nổi thì Cố Nguyên vẫn đang ước lượng 800 tệ trong túi, đồng thời kéo khóa vali lại rồi suy nghĩ xem tiếp theo bản thân nên làm gì.
Vì đang suy nghĩ quá tập chung nên cô không nghe thấy mọi người bên cạnh nói gì.
Ngay lúc cô đứng lên, chắc do ngồi xổm quá lâu nên khi vừa đứng lên trước mắt cô tối sầm lại.
Hôm nay sau khi rời khỏi viện nghiên cứu cô chỉ mới ăn cơm trên máy bay, bây giờ có chút đói, vốn dĩ cô rất dễ hạ đường huyết.
Bỗng một bóng hình thoáng qua, sau đó có một đôi tay rắn chắc lễ phép đỡ vai cô.
Sở dĩ nói lễ phép, bởi vì lúc đỡ lấy cô, cử chỉ rất đúng mực, sẽ không làm cho người ta cảm thấy bị xúc phạm.
Cô kinh ngạc nhìn qua, đập vào mắt là một nam nhân mặt mày sắc bén vẻ mặt lạnh lùng, ngũ quan cân đối, mày kiếm mắt sáng, ngoại trừ vẻ mặt quá mức nghiêm túc ra thì cô chắc chắn sẽ cho người đàn ông này một trăm điểm, là hình mẫu tiêu chuẩn của nam chính trong mấy tiểu thuyết ngôn tình trước kia cô từng đọc qua.
Quan trọng là, người đàn ông này bây giờ còn tốt bụng đỡ vai cô một cách ân cần, còn rất lễ phép.
Từ lúc ra khỏi viện nghiên cứu, cô vẫn luôn trong trạng thái bất an, đột nhiên có một người đối tốt với cô như vậy, Cố Nguyên thực sự rất cảm động, cô xấu hổ cười cười, ngượng ngùng nói: "Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu, tôi không sao."
Người đàn ông nhìn cô, nhướng mày, nhẹ giọng nói: "Mẹ à, không cần khách khí như vậy."
Cố Nguyên: "???"
Hàng xóm xung quanh, còn có Cố Nguyệt, Bành Tử Hàm, cả đám người há hốc kinh ngạc, không thể tin nổi nhìn người đàn ông trước mặt vừa khí thế lại vừa có tiền.
Hiện tại lại xem một màn này nữa, lại càng há hốc mồm, thiếu chút nữa đã cho rằng đây chỉ là ảo giác của bản thân?
Có ý gì đây? Một người đàn ông nhìn có tiền như vậy lại gọi Cố Nguyên là mẹ?
Nhưng Cố Nguyên còn trẻ như vậy?
Mọi người xung quanh đồng loạt nhìn về phía Cố Nguyên, chỉ thấy vẻ mặt cô vừa đơn thuần vừa mờ mịt, giống như không rõ chuyện gì đang diễn ra.
Đột nhiên có người nói cho bọn họ biết một cô gái trẻ ngây ngô như vậy lại có một người con trai dáng vẻ thành thục ổn trọng hơn cô ta một trăm lần, ai mà tin được?
Cố Nguyệt không thể tin nổi, Bành Tử Hàm trợn tròn mắt há hốc miệng.
Người đàn ông cúi đầu nhìn về phía Cố Nguyên, chỉ thấy Cố Nguyên bởi vì quá mức khiếp sợ mà hơi hơi há miệng, hai mắt mở to khó tin nhìn về phía hắn.
Mày kiếm của hắn khẽ nhếch, vẻ mặt vẫn hờ hững như cũ, giọng nói lại nhỏ nhẹ: "Mẹ đúng thật là mẹ của con, chuyện này con sẽ từ từ giải thích với me sau, hiện tại tình trạng của mẹ hình như không tốt lắm, không bằng chúng ta tìm một quán ăn trước, trước tiên chúng ta ăn tạm một chút gì đã?"
Ăn tạm một chút gì đó, đại não ngốc nghếch của Cố Nguyên tự động hiểu thành ăn một bữa cơm?
Cổ họng khát khô giật giật, quả thật bây giờ cô cần ăn một bữa cơm, bụng cô vì quá đói mà réo lên không ngừng.
Nhưng là…
Cô nhìn người đàn ông, bất đắc dĩ nói: "Có khả năng là cậu nhận sai người rồi, tôi không phải mẹ cậu——"
Nói đến một nửa, cô dừng lại.
Trong đầu đột nhiên nhớ tới lời nói của bác sĩ Trần muốn nói rồi lại thôi lúc ở sân bay.
Năm trứng của cô giống như năm anh em hồ lô, đã phá vỏ chui ra, biến thành năm đứa con trai tung tăng nhảy nhót!
Đứa lớn nhất năm nay đã 24 tuổi!
Cô không dám tin đánh giá người đàn ông trước mặt, bỏ qua dáng vẻ thành thục và lạnh lùng, nhìn bề ngoài ước chừng hơn hai mươi, cho nên đây có thể là con trai cô?
Biết mình có năm đứa con trai là một chuyện, nhưng tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác.
Hắn trầm mặc nhìn cô, phảng phất như nhìn ra được nghi vấn của cô, gật đầu giọng nói kiên định: "Không sai đâu mẹ, con thật sự là con của người."
Chân Cố Nguyên mềm nhũn, thiếu chút nữa té ngã.
Hắn cẩn thận đỡ lấy cánh tay cô: "Mẹ chúng ta đi, trước tiên con đưa mẹ đi ăn cơm."
Cố Nguyên chỉ cảm thấy cả người trống rỗng mềm nhũn, không biết là vì đói hay là do quá kích động, cô gật gật đầu, nhỏ giọng nói: "Được, được..."
Vì thế, trong ánh mắt khiếp sợ không thể tin nổi của hàng xóm xung quanh, nhìn theo Cố Nguyên cả đoạn đường được người đàn ông kia dìu đi đến trước chiếc xe Rolls-Royce.
Lúc lên xe, trợ lý cung kính nhanh chóng mở cửa xe ra.
Hắn nâng tay lên, che trên nóc xe tránh cho Cố Nguyên bị đụng đầu.
Cố Nguyên cảm động mà nhìn thoáng qua "con trai" mình thật biết cách săn sóc, cô ngồi vào trong xe.
Mà trong tiểu khu, mọi người ở đây thiếu chút nữa đã nghi ngờ đầu họ có vấn đề, bọn họ nhìn về phía Cố Nguyệt hỏi: "Rốt cuộc chuyện này là sao thế?"
Vì đang suy nghĩ quá tập chung nên cô không nghe thấy mọi người bên cạnh nói gì.
Ngay lúc cô đứng lên, chắc do ngồi xổm quá lâu nên khi vừa đứng lên trước mắt cô tối sầm lại.
Hôm nay sau khi rời khỏi viện nghiên cứu cô chỉ mới ăn cơm trên máy bay, bây giờ có chút đói, vốn dĩ cô rất dễ hạ đường huyết.
Bỗng một bóng hình thoáng qua, sau đó có một đôi tay rắn chắc lễ phép đỡ vai cô.
Sở dĩ nói lễ phép, bởi vì lúc đỡ lấy cô, cử chỉ rất đúng mực, sẽ không làm cho người ta cảm thấy bị xúc phạm.
Cô kinh ngạc nhìn qua, đập vào mắt là một nam nhân mặt mày sắc bén vẻ mặt lạnh lùng, ngũ quan cân đối, mày kiếm mắt sáng, ngoại trừ vẻ mặt quá mức nghiêm túc ra thì cô chắc chắn sẽ cho người đàn ông này một trăm điểm, là hình mẫu tiêu chuẩn của nam chính trong mấy tiểu thuyết ngôn tình trước kia cô từng đọc qua.
Quan trọng là, người đàn ông này bây giờ còn tốt bụng đỡ vai cô một cách ân cần, còn rất lễ phép.
Từ lúc ra khỏi viện nghiên cứu, cô vẫn luôn trong trạng thái bất an, đột nhiên có một người đối tốt với cô như vậy, Cố Nguyên thực sự rất cảm động, cô xấu hổ cười cười, ngượng ngùng nói: "Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu, tôi không sao."
Người đàn ông nhìn cô, nhướng mày, nhẹ giọng nói: "Mẹ à, không cần khách khí như vậy."
Cố Nguyên: "???"
Hàng xóm xung quanh, còn có Cố Nguyệt, Bành Tử Hàm, cả đám người há hốc kinh ngạc, không thể tin nổi nhìn người đàn ông trước mặt vừa khí thế lại vừa có tiền.
Hiện tại lại xem một màn này nữa, lại càng há hốc mồm, thiếu chút nữa đã cho rằng đây chỉ là ảo giác của bản thân?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có ý gì đây? Một người đàn ông nhìn có tiền như vậy lại gọi Cố Nguyên là mẹ?
Nhưng Cố Nguyên còn trẻ như vậy?
Mọi người xung quanh đồng loạt nhìn về phía Cố Nguyên, chỉ thấy vẻ mặt cô vừa đơn thuần vừa mờ mịt, giống như không rõ chuyện gì đang diễn ra.
Đột nhiên có người nói cho bọn họ biết một cô gái trẻ ngây ngô như vậy lại có một người con trai dáng vẻ thành thục ổn trọng hơn cô ta một trăm lần, ai mà tin được?
Cố Nguyệt không thể tin nổi, Bành Tử Hàm trợn tròn mắt há hốc miệng.
Người đàn ông cúi đầu nhìn về phía Cố Nguyên, chỉ thấy Cố Nguyên bởi vì quá mức khiếp sợ mà hơi hơi há miệng, hai mắt mở to khó tin nhìn về phía hắn.
Mày kiếm của hắn khẽ nhếch, vẻ mặt vẫn hờ hững như cũ, giọng nói lại nhỏ nhẹ: "Mẹ đúng thật là mẹ của con, chuyện này con sẽ từ từ giải thích với me sau, hiện tại tình trạng của mẹ hình như không tốt lắm, không bằng chúng ta tìm một quán ăn trước, trước tiên chúng ta ăn tạm một chút gì đã?"
Ăn tạm một chút gì đó, đại não ngốc nghếch của Cố Nguyên tự động hiểu thành ăn một bữa cơm?
Cổ họng khát khô giật giật, quả thật bây giờ cô cần ăn một bữa cơm, bụng cô vì quá đói mà réo lên không ngừng.
Nhưng là…
Cô nhìn người đàn ông, bất đắc dĩ nói: "Có khả năng là cậu nhận sai người rồi, tôi không phải mẹ cậu——"
Nói đến một nửa, cô dừng lại.
Trong đầu đột nhiên nhớ tới lời nói của bác sĩ Trần muốn nói rồi lại thôi lúc ở sân bay.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Năm trứng của cô giống như năm anh em hồ lô, đã phá vỏ chui ra, biến thành năm đứa con trai tung tăng nhảy nhót!
Đứa lớn nhất năm nay đã 24 tuổi!
Cô không dám tin đánh giá người đàn ông trước mặt, bỏ qua dáng vẻ thành thục và lạnh lùng, nhìn bề ngoài ước chừng hơn hai mươi, cho nên đây có thể là con trai cô?
Biết mình có năm đứa con trai là một chuyện, nhưng tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác.
Hắn trầm mặc nhìn cô, phảng phất như nhìn ra được nghi vấn của cô, gật đầu giọng nói kiên định: "Không sai đâu mẹ, con thật sự là con của người."
Chân Cố Nguyên mềm nhũn, thiếu chút nữa té ngã.
Hắn cẩn thận đỡ lấy cánh tay cô: "Mẹ chúng ta đi, trước tiên con đưa mẹ đi ăn cơm."
Cố Nguyên chỉ cảm thấy cả người trống rỗng mềm nhũn, không biết là vì đói hay là do quá kích động, cô gật gật đầu, nhỏ giọng nói: "Được, được..."
Vì thế, trong ánh mắt khiếp sợ không thể tin nổi của hàng xóm xung quanh, nhìn theo Cố Nguyên cả đoạn đường được người đàn ông kia dìu đi đến trước chiếc xe Rolls-Royce.
Lúc lên xe, trợ lý cung kính nhanh chóng mở cửa xe ra.
Hắn nâng tay lên, che trên nóc xe tránh cho Cố Nguyên bị đụng đầu.
Cố Nguyên cảm động mà nhìn thoáng qua "con trai" mình thật biết cách săn sóc, cô ngồi vào trong xe.
Mà trong tiểu khu, mọi người ở đây thiếu chút nữa đã nghi ngờ đầu họ có vấn đề, bọn họ nhìn về phía Cố Nguyệt hỏi: "Rốt cuộc chuyện này là sao thế?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro