Năm Ông Trùm Quỳ Xuống Trước Mặt Gọi Tôi Là Mẹ
Chương 9
2024-11-21 22:12:35
Hắn nhìn Cố Nguyên đã uống xong ly nước trái cây, chu đáo đưa cho Cố Nguyên khăn giấy in hoa tinh xảo, nhẹ nhàng nói: "Mẹ à, khi nãy con qua tìm mẹ, có phải có người bắt nạt mẹ đúng không?"
Cố Nguyên cẩn thận lau khóe miệng, nhìn vẻ mặt con trai vừa chu đáo đầy khí phách lại vừa có tiền, trong lòng ít nhiều cũng có chút hổ thẹn, thân là mẹ lại để con trai nhìn thấy dáng vẻ mất mặt của mình.
Cô có chút ấp úng nói: "Cũng không hẳn là bắt nạt, mà là bọn họ chiếm mất căn hộ của mẹ... Còn đuổi mẹ ra ngoài."
Quý Kỳ Sâm nhìn cô, cô giống như có chút chột dạ, ánh mắt chột dạ né tránh.
Hắn trầm mắt khẽ hỏi: "Căn hộ hiện tại bọn họ đang ở là căn hộ của mẹ?"
Việc này nói ra thì rất dài...
Cố Nguyên nhìn qua con trai toàn thân khí thế bá tổng, vẻ mặt thiên lương vương phá*, thở dài một hơi, nhỏ giọng nói: "Chuyện này từ hơn hai mươi năm trước......"
*Thiên lương vương phá: Ngôn ngữ mạng, xuất phát từ cuốn tiểu thuyết đam mỹ “Trời lạnh rồi, làm cho tập đoàn Vương thị phá sản đi”. Thiên lương nghĩa là trời lạnh, vương ở đây là Vương thị, phá là phá sản. Giống như kiểu này này, một ngày vua đang đứng ngắm cảnh đột nhiên buông một câu: “trời hôm nay lạnh quá, abc nên ‘nghỉ ngơi’ đi” liền có kẻ dưới tiễn vong abc “đi nghỉ mát” nhưng người ngoài ko biết đây là do vua làm.
Cố Nguyên kể lại hết ân oán tình thù giữa mình và Cố Nguyệt, chuyện cô ta lấy tiền chữa bệnh của cô, cô không còn tiền, không còn cách nào khác phải tham gia thử nghiệm thí nghiệm trị liệu miễn phí, thế nhưng sau khi cô tỉnh lại đến căn hộ của mình cũng bị cướp lấy, đến cả mặt dây chuyền bằng ngọc mà mẹ cô để lại cũng bị cô ta chiếm mất.
Vốn dĩ Cố Nguyên cảm thấy khi nói ra những chuyện này bản thân sẽ mất mặt, nhưng đây là lần đầu tiên hai mẹ con cô gặp mặt, cô cũng muốn để lại ấn tượng tốt cho con trai, nhưng hiện tại lại không thể không kể cho con trai nghe những chuyện này được.
Nhắc tới những chuyện này lại làm Cố Nguyên nhớ tới những việc trong quá khứ, nhắc tới lại thấy tức, cô tức giận nắm chặt cả tay lại, gương mặt ửng hồng, nghiến răng nói: "Cô ta chiếm hết những đồ vật của mẹ, căn hộ nơi mẹ ở, ngay cả mặt dây chuyền bằng ngọc mà bà ngoại để lại cho mẹ cũng bị cô ta lấy!"
Quý Kỳ Sâm nhìn cô gái đang tức giận trước mặt mình.
Hắn nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy mẹ, lúc đó hắn chỉ mới ba tuổi, nhìn bạn bè ai nấy đều có mẹ, hắn cũng muốn có mẹ, hắn không thích những người phụ nữ bên cạnh ba.
Khi ấy hắn và ba ngồi máy bay đi tới viện nghiên cứu, gặp được "mẹ" đang nằm trong hộp kính trong suốt.
Khi đấy hắn còn rất nhỏ, rất thích người mẹ này. Vì để mỗi cuối tuần đều được ba đưa đi thăm "mẹ", hắn đã nỗ lực học tập, để bản thân càng ngày càng trở nên ưu tú. Mỗi năm tới sinh nhật hắn đều ước hy vọng mẹ nhanh tỉnh lại cùng hắn ăn bánh sinh nhật.
Hai mươi năm trôi qua, hắn đã trưởng thành, không còn thích ăn bánh sinh nhật cũng không còn thích đón sinh nhật nữa, mẹ cuối cùng cũng lại tỉnh.
Mẹ mặc dù đã tỉnh lại, nhưng vẫn là dáng vẻ trẻ trung ấy, mang theo một dung mạo không nhìn ra tuổi tác thật, ngồi trước mặt hắn, dáng vẻ tràn đầy sức sống, khi tức giận thì nắm chặt nắm tay lên án những người xấu đã bắt nạt người.
Hắn đã trưởng thành, còn người vẫn như cũ dừng lại ở tuổi 18, nhìn qua giống như một đứa trẻ.
Quý Kỳ Sâm trầm giọng nói: "Mẹ, mẹ không cần lo lắng, nếu căn hộ này là di sản mà bà ngoại để lại cho mẹ thì đó hắn là di sản quan trọng. Con sẽ nghĩ cách dùng cách thức hợp pháp lấy lại căn hộ này về cho mẹ."
Cố Nguyên vốn đang tức giận, nghe xong lời này cô kinh ngạc nhìn Quý Kỳ Sâm, không dám tin nói: "Thật sao? Con có cách để lấy lại?"
Dùng tư duy 25 năm trước của cô suy nghĩ liền biết việc này không hề dễ dàng, thời gian quan lâu nhiều thứ đã thay đổi, bây giờ cô hai bàn tay trắng, phải đi đâu để tìm chứng cứ?
Nhưng Quý Kỳ Sâm gật đầu, kiên định nói: "Có thể."
Trả lời một cách kiên định như vậy, Cố Nguyên tức khắc thấy nhẹ nhõm, nếu con trai đã nói như thế, hẳn là có thể giải quyết được?
Nghĩ đến căn hộ và khuyên tai bằng ngọc có thể lấy về, Cố Nguyên vô cùng vui mừng, thiếu chút nữa đã nhảy lên, nhưng nhớ tới đang đứng trước mặt con trai, cô vẫn nên kiềm chế hành động không đúng mực, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đè nén sự vui sướng trong lòng, giọng nói vô cùng cảm kích: "Cảm ơn con, Kỳ…"
Ấy, con trai tên là gì nhỉ?
Quý Kỳ Sâm: "Con họ Quý, tên là Kỳ Sâm."
Cố Nguyên bây giờ vô cùng ngượng ngùng, ánh mắt né tránh, ngượng ngùng cười, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn con, Kỳ Sâm."
Có con trai thật tốt, đặc biệt con trai còn có khí thế tổng tài thiên lương vương phá*.
Dáng vẻ giống như không có gì là không làm được!
Cố Nguyên cẩn thận lau khóe miệng, nhìn vẻ mặt con trai vừa chu đáo đầy khí phách lại vừa có tiền, trong lòng ít nhiều cũng có chút hổ thẹn, thân là mẹ lại để con trai nhìn thấy dáng vẻ mất mặt của mình.
Cô có chút ấp úng nói: "Cũng không hẳn là bắt nạt, mà là bọn họ chiếm mất căn hộ của mẹ... Còn đuổi mẹ ra ngoài."
Quý Kỳ Sâm nhìn cô, cô giống như có chút chột dạ, ánh mắt chột dạ né tránh.
Hắn trầm mắt khẽ hỏi: "Căn hộ hiện tại bọn họ đang ở là căn hộ của mẹ?"
Việc này nói ra thì rất dài...
Cố Nguyên nhìn qua con trai toàn thân khí thế bá tổng, vẻ mặt thiên lương vương phá*, thở dài một hơi, nhỏ giọng nói: "Chuyện này từ hơn hai mươi năm trước......"
*Thiên lương vương phá: Ngôn ngữ mạng, xuất phát từ cuốn tiểu thuyết đam mỹ “Trời lạnh rồi, làm cho tập đoàn Vương thị phá sản đi”. Thiên lương nghĩa là trời lạnh, vương ở đây là Vương thị, phá là phá sản. Giống như kiểu này này, một ngày vua đang đứng ngắm cảnh đột nhiên buông một câu: “trời hôm nay lạnh quá, abc nên ‘nghỉ ngơi’ đi” liền có kẻ dưới tiễn vong abc “đi nghỉ mát” nhưng người ngoài ko biết đây là do vua làm.
Cố Nguyên kể lại hết ân oán tình thù giữa mình và Cố Nguyệt, chuyện cô ta lấy tiền chữa bệnh của cô, cô không còn tiền, không còn cách nào khác phải tham gia thử nghiệm thí nghiệm trị liệu miễn phí, thế nhưng sau khi cô tỉnh lại đến căn hộ của mình cũng bị cướp lấy, đến cả mặt dây chuyền bằng ngọc mà mẹ cô để lại cũng bị cô ta chiếm mất.
Vốn dĩ Cố Nguyên cảm thấy khi nói ra những chuyện này bản thân sẽ mất mặt, nhưng đây là lần đầu tiên hai mẹ con cô gặp mặt, cô cũng muốn để lại ấn tượng tốt cho con trai, nhưng hiện tại lại không thể không kể cho con trai nghe những chuyện này được.
Nhắc tới những chuyện này lại làm Cố Nguyên nhớ tới những việc trong quá khứ, nhắc tới lại thấy tức, cô tức giận nắm chặt cả tay lại, gương mặt ửng hồng, nghiến răng nói: "Cô ta chiếm hết những đồ vật của mẹ, căn hộ nơi mẹ ở, ngay cả mặt dây chuyền bằng ngọc mà bà ngoại để lại cho mẹ cũng bị cô ta lấy!"
Quý Kỳ Sâm nhìn cô gái đang tức giận trước mặt mình.
Hắn nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy mẹ, lúc đó hắn chỉ mới ba tuổi, nhìn bạn bè ai nấy đều có mẹ, hắn cũng muốn có mẹ, hắn không thích những người phụ nữ bên cạnh ba.
Khi ấy hắn và ba ngồi máy bay đi tới viện nghiên cứu, gặp được "mẹ" đang nằm trong hộp kính trong suốt.
Khi đấy hắn còn rất nhỏ, rất thích người mẹ này. Vì để mỗi cuối tuần đều được ba đưa đi thăm "mẹ", hắn đã nỗ lực học tập, để bản thân càng ngày càng trở nên ưu tú. Mỗi năm tới sinh nhật hắn đều ước hy vọng mẹ nhanh tỉnh lại cùng hắn ăn bánh sinh nhật.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai mươi năm trôi qua, hắn đã trưởng thành, không còn thích ăn bánh sinh nhật cũng không còn thích đón sinh nhật nữa, mẹ cuối cùng cũng lại tỉnh.
Mẹ mặc dù đã tỉnh lại, nhưng vẫn là dáng vẻ trẻ trung ấy, mang theo một dung mạo không nhìn ra tuổi tác thật, ngồi trước mặt hắn, dáng vẻ tràn đầy sức sống, khi tức giận thì nắm chặt nắm tay lên án những người xấu đã bắt nạt người.
Hắn đã trưởng thành, còn người vẫn như cũ dừng lại ở tuổi 18, nhìn qua giống như một đứa trẻ.
Quý Kỳ Sâm trầm giọng nói: "Mẹ, mẹ không cần lo lắng, nếu căn hộ này là di sản mà bà ngoại để lại cho mẹ thì đó hắn là di sản quan trọng. Con sẽ nghĩ cách dùng cách thức hợp pháp lấy lại căn hộ này về cho mẹ."
Cố Nguyên vốn đang tức giận, nghe xong lời này cô kinh ngạc nhìn Quý Kỳ Sâm, không dám tin nói: "Thật sao? Con có cách để lấy lại?"
Dùng tư duy 25 năm trước của cô suy nghĩ liền biết việc này không hề dễ dàng, thời gian quan lâu nhiều thứ đã thay đổi, bây giờ cô hai bàn tay trắng, phải đi đâu để tìm chứng cứ?
Nhưng Quý Kỳ Sâm gật đầu, kiên định nói: "Có thể."
Trả lời một cách kiên định như vậy, Cố Nguyên tức khắc thấy nhẹ nhõm, nếu con trai đã nói như thế, hẳn là có thể giải quyết được?
Nghĩ đến căn hộ và khuyên tai bằng ngọc có thể lấy về, Cố Nguyên vô cùng vui mừng, thiếu chút nữa đã nhảy lên, nhưng nhớ tới đang đứng trước mặt con trai, cô vẫn nên kiềm chế hành động không đúng mực, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đè nén sự vui sướng trong lòng, giọng nói vô cùng cảm kích: "Cảm ơn con, Kỳ…"
Ấy, con trai tên là gì nhỉ?
Quý Kỳ Sâm: "Con họ Quý, tên là Kỳ Sâm."
Cố Nguyên bây giờ vô cùng ngượng ngùng, ánh mắt né tránh, ngượng ngùng cười, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn con, Kỳ Sâm."
Có con trai thật tốt, đặc biệt con trai còn có khí thế tổng tài thiên lương vương phá*.
Dáng vẻ giống như không có gì là không làm được!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro