Nam Phong Biết Vãn Ý (Tra Án)

Chính Tà Khó Ph...

2024-10-21 11:50:51

Nhưng sau khi mẫu thân ta sinh ra ta, nhà Vương thấy là nữ nhi, từ đó không còn quan tâm đến mẫu tử ta. Vương phu nhân nhân cơ hội đó, để thỏa mãn cơn hận trong lòng, ngày ngày phái kẻ gian vũ nhục mẫu thân ta.

Mẫu thân vì che chở ta mà không hề nói nửa lời. Đại công tử lớn lên, khi ta bảy tuổi, hắn thấy mẫu thân xinh đẹp, dục vọng cuồng nhiệt, mẫu thân kiên trì từ chối, hắn đã xuống tay đánh chết mẫu thân.

Vương phu nhân làm sao có thể chịu đựng việc bảo bối của mình bị đưa vào lao ngục, liền phái người trộm đem ta trói lại và ném xuống sông. Nhưng sự thật chứng minh, trời cao luôn đứng về phía ta. "

Giọng nàng ta bình thản, tựa như đang kể lại câu chuyện của người khác.

Những lời nói ôn nhu nhưng lại hung hăng đánh vào lòng người.

Những người đứng bên cạnh theo bản năng di chuyển lại gần, cúi đầu chột dạ.

Trong ánh mắt lăng lệ dần dần hiện lên sự nhu hòa, thêm cả một chút đồng tình và kinh ngạc. Nhìn khuôn mặt bình thản nhưng gợn sóng, Tống Vãn Ý bỗng cảm thấy trống rỗng.

" Ngươi nói, bọn họ có nên chết không? " Nàng ta ngước mặt nhìn Tống Vãn Ý, sắc mặt tái nhợt.

Mạnh thị đã chết, còn bao nhiêu nữ tử vô danh vô tội khác cũng đã chịu khổ ở nơi này.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đôi tay Vưu thị run rẩy mạnh mẽ, cuối cùng không còn sức lực, buông tay tam cô nương ra.

Tam cô nương thoát khỏi sự trói buộc, hoảng sợ chạy nhanh về phía sau Tống Vãn Ý.

Nhưng ánh mắt nàng ta vẫn gắt gao bám vào tam cô nương. Đột nhiên, nàng ta ngửa mặt lên trời cười lớn, cơ thể run rẩy càng lúc càng mạnh, ngã xuống đất, ôm ngực, sắc mặt tức thì đỏ bừng.

Tống Vãn Ý hoảng hốt, bỗng nhìn thấy trên tay nàng không biết từ khi nào đã mất đi chiếc khăn tay màu trắng, ngay lập tức phản ứng lại, liền từ bên hông lấy ra một viên thuốc, chạy lại nắm lấy mặt nàng ta, muốn cạy miệng nàng ta ra nhưng phát hiện nàng ta đã siết chặt quai hàm.

Hóa ra bí mật đó chính là giải dược mạn đà la.

Vưu thị cười đắc ý, tựa như đang tận hưởng chiến thắng.

" Ta thắng. " Nàng ta cắn chặt hàm răng, từ kẽ răng khẽ nghẹn ra mấy chữ, cuối cùng ngừng run rẩy, nằm yên trên tấm ván gỗ.

Bỗng nhiên một cơn gió thổi qua, làm bay váy đỏ cũ nát của nàng ta, “tê” một tiếng rồi bị xé rách, những mảnh vải đỏ rơi xuống đất, lại theo gió thổi tan đi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nam Phong Biết Vãn Ý (Tra Án)

Số ký tự: 0