Chính Tà Khó Ph...
2024-10-21 11:50:51
" Vạn vật trong đời đều có định số, điều gì là tà, điều gì là chính, ai có thể phán đoán chính xác? " Giọng Diệp Nam Phong dần dần hòa hoãn lại, " Vừa rồi, ngươi không cần quá để tâm, có lẽ cái chết đối với Vưu thị mà nói, là một loại giải thoát. "
Tống Vãn Ý hơi sửng sốt, hóa ra Diệp đại nhân lạnh lùng và vô tình cũng biết an ủi người khác.
Bỗng nhiên, mặt nàng ửng đỏ, nhưng lại dễ dàng bị hắn nhìn thấu nội tâm.
Nàng ho nhẹ vài tiếng, cúi đầu ăn cơm để che giấu sự xấu hổ trong lòng.
Thấy nàng khôi phục thái độ bình thường, Diệp Nam Phong cũng không tiếp tục nói chuyện, im lặng cùng nàng dùng bữa tối.
Một giờ sau, hai người đồng thời xuất hiện trên phố.
Đêm ở kinh thành thật náo nhiệt, đặc biệt là sắp đến trung thu, bên đường có nhiều quầy bán hoa đăng đủ kiểu dáng, chiếu sáng khắp nơi.
Tiếng cười nói ồn ào, nhưng lại không thể làm rối loạn sự trầm mặc của hai người.
Diệp Nam Phong không nhịn được mà lén nhìn nàng, thấy nàng có vẻ đang suy tư, cũng không làm phiền.
Cứ như vậy, hai người đi tới Đại Lý Tự, Tống Vãn Ý tạm biệt Diệp Nam Phong rồi vội vàng hướng Đông viện mà đi.
Nhìn bóng dáng nàng rời đi, Diệp Nam Phong khẽ nhíu mày, như có chút không vui, nhưng hắn cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ đi về phòng của mình.
Xa xa, Tống Vãn Ý thấy Phục Linh đứng chờ ở cửa Đông viện, liền chạy nhanh tới.
" Ngươi sao lại đứng ở đây? Bây giờ là mùa thu gió lớn, sau này không cần đứng chờ ta nữa. " Tống Vãn Ý vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé tái nhợt của Phục Linh, lại chà xát tay cho nàng ấy, lôi kéo nàng ấy vào trong phòng.
" Vậy phải làm sao? Cả ngày không thấy cô nương, nô tỳ lo lắng gần chết. "
Khuôn mặt trẻ con của nàng ấy cau lại, mang theo nỗi buồn.
Tống Vãn Ý bật cười, lập tức cầm lấy lò sưởi trên bàn đưa cho nàng ấy, trêu chọc:
" Bây giờ mới là mùa thu mà ngươi đã lạnh như vậy, nếu đến mùa đông, khi ta trở về chắc chỉ thấy một cái người tuyết thôi! "
Sắc mặt tái nhợt của Phục Linh dần dần khôi phục màu huyết sắc, thân thể run rẩy cũng ngừng lại.
Nàng ấy nhỏ giọng đáp: " Nô tỳ đã biết. "
" Đi thôi, bôn ba suốt thời gian qua, còn không có được tắm gội một phen. " Tống Vãn Ý nhéo nhéo mũi Phục Linh, cười hì hì đẩy nàng ấy.
Tống Vãn Ý hơi sửng sốt, hóa ra Diệp đại nhân lạnh lùng và vô tình cũng biết an ủi người khác.
Bỗng nhiên, mặt nàng ửng đỏ, nhưng lại dễ dàng bị hắn nhìn thấu nội tâm.
Nàng ho nhẹ vài tiếng, cúi đầu ăn cơm để che giấu sự xấu hổ trong lòng.
Thấy nàng khôi phục thái độ bình thường, Diệp Nam Phong cũng không tiếp tục nói chuyện, im lặng cùng nàng dùng bữa tối.
Một giờ sau, hai người đồng thời xuất hiện trên phố.
Đêm ở kinh thành thật náo nhiệt, đặc biệt là sắp đến trung thu, bên đường có nhiều quầy bán hoa đăng đủ kiểu dáng, chiếu sáng khắp nơi.
Tiếng cười nói ồn ào, nhưng lại không thể làm rối loạn sự trầm mặc của hai người.
Diệp Nam Phong không nhịn được mà lén nhìn nàng, thấy nàng có vẻ đang suy tư, cũng không làm phiền.
Cứ như vậy, hai người đi tới Đại Lý Tự, Tống Vãn Ý tạm biệt Diệp Nam Phong rồi vội vàng hướng Đông viện mà đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn bóng dáng nàng rời đi, Diệp Nam Phong khẽ nhíu mày, như có chút không vui, nhưng hắn cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ đi về phòng của mình.
Xa xa, Tống Vãn Ý thấy Phục Linh đứng chờ ở cửa Đông viện, liền chạy nhanh tới.
" Ngươi sao lại đứng ở đây? Bây giờ là mùa thu gió lớn, sau này không cần đứng chờ ta nữa. " Tống Vãn Ý vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé tái nhợt của Phục Linh, lại chà xát tay cho nàng ấy, lôi kéo nàng ấy vào trong phòng.
" Vậy phải làm sao? Cả ngày không thấy cô nương, nô tỳ lo lắng gần chết. "
Khuôn mặt trẻ con của nàng ấy cau lại, mang theo nỗi buồn.
Tống Vãn Ý bật cười, lập tức cầm lấy lò sưởi trên bàn đưa cho nàng ấy, trêu chọc:
" Bây giờ mới là mùa thu mà ngươi đã lạnh như vậy, nếu đến mùa đông, khi ta trở về chắc chỉ thấy một cái người tuyết thôi! "
Sắc mặt tái nhợt của Phục Linh dần dần khôi phục màu huyết sắc, thân thể run rẩy cũng ngừng lại.
Nàng ấy nhỏ giọng đáp: " Nô tỳ đã biết. "
" Đi thôi, bôn ba suốt thời gian qua, còn không có được tắm gội một phen. " Tống Vãn Ý nhéo nhéo mũi Phục Linh, cười hì hì đẩy nàng ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro