Đứng Ngồi Không...
2024-10-21 11:50:51
===========
Mới vừa ngồi lên xe ngựa, Tống Vãn Ý liền cảm thấy hối hận. Vệ đại nhân tuy là một hạt mè tiểu quan, nhưng không phải là người mà nàng có thể tùy tiện đắc tội.
Hiện giờ không có chứng cứ lại cứ bạch bạch tìm đến quấy rầy, nếu như đắc tội ông ta, thì nàng còn có thể dừng chân ở đâu trong kinh thành này?
Tống Vãn Ý đột nhiên lắc đầu, không nhịn được nuốt nước miếng, quay đầu nhìn Diệp Nam Phong, chậm rãi nói: " Bây giờ vẫn chưa có chứng cứ, hay là thôi đi. "
Diệp Nam Phong đột nhiên cười, lông mày nhướng lên, trong giọng nói có chút hài hước: " Tống ngỗ tác sợ sao? "
Người nam nhân này thật là!
Tống Vãn Ý hít vào một hơi, dời ánh mắt đi, cố gắng bình tĩnh nói: " Ta chỉ cảm thấy không nên bôi nhọ sự trong sạch của người khác, hơn nữa nói không chừng đây chỉ là việc làm của bọn thổ phỉ. "
" Nếu ông ta thực sự trong sạch, thì có gì mà sợ ta tra xét. " Hắn nói một cách thẳng thừng.
Nhìn thấy vẻ mặt chính nghĩa của hắn, Tống Vãn Ý càng cảm thấy không nói nên lời. Hắn không sợ, nhưng rốt cuộc chức quan của Đại Lý Tự lại đè ép Vệ gia, còn nàng chỉ là một ngỗ tác nhỏ bé. Nếu như bị ném chức quan, thì làm thế nào để tra lại cái chết của phụ thân?
Thấy nàng cau mày, Diệp Nam Phong như hiểu được tâm tư của nàng, từ tốn nói: " Ngươi không cần lo lắng, ngươi là người của ta, Vệ gia không dám động đến ngươi. "
Nói xong câu này, chính hắn cũng ngây người, đơn giản nhắm mắt lại, không thèm để ý đến.
Tống Vãn Ý hơi ngạc nhiên, quay đầu nhìn Diệp Nam Phong, thấy hắn nhắm mắt dưỡng thần, nên không dám lên tiếng hỏi.
Cũng đúng thôi, dù sao nàng cũng đang ăn vạ hắn, xảy ra chuyện cũng sẽ liên lụy đến hắn.
Một lúc sau, xe ngựa dừng lại trước cửa Vệ phủ.
Hai người vừa xuống xe, lập tức thấy Vệ chủ sự mỉm cười từ trong phủ đi ra đón.
" Diệp đại nhân đến thăm nhà là vì chuyện gì vậy? "
Diệp Nam Phong nhìn xung quanh, nhẹ nhàng đưa tay kéo Tống Vãn Ý đứng bên cạnh.
Tống Vãn Ý hoảng sợ, chỉ có thể nơm nớp lo sợ cúi đầu đứng bên cạnh hắn.
Vệ chủ sự có vẻ phát hiện ra hành động nhỏ của hai người, hơi ngạc nhiên, sau đó chuyển ánh mắt sang Tống Vãn Ý, mỉm cười hỏi: " Cô nương này là —— " ngữ điệu kéo dài, ông ta khẽ quay đầu lén nhìn Diệp Nam Phong.
" Là ngỗ tác mới tới. "
Vệ chủ sự hơi sửng sốt, rồi gật đầu, vẫn tươi cười nói: " Không biết Vệ mỗ đã phạm phải chuyện gì, lại làm phiền đại nhân phải tự mình đến đây như vậy? "
" Có một người tên Tiêu thư sinh đã chết, hình như có chút quan hệ với Vệ cô nương? "
Vệ chủ sự nhíu mày, trên mặt hiện rõ vẻ mờ mịt và giật mình. Ông ta suy nghĩ một chút, rồi quay đầu nhìn về phía gã sai vặt bên cạnh, thấp giọng ra lệnh: " Mau đi mời đại cô nương đến. "
Gã sai vặt vâng dạ, hoang mang chạy vào.
" Diệp đại nhân xin mời bên này. "
Mới vừa ngồi lên xe ngựa, Tống Vãn Ý liền cảm thấy hối hận. Vệ đại nhân tuy là một hạt mè tiểu quan, nhưng không phải là người mà nàng có thể tùy tiện đắc tội.
Hiện giờ không có chứng cứ lại cứ bạch bạch tìm đến quấy rầy, nếu như đắc tội ông ta, thì nàng còn có thể dừng chân ở đâu trong kinh thành này?
Tống Vãn Ý đột nhiên lắc đầu, không nhịn được nuốt nước miếng, quay đầu nhìn Diệp Nam Phong, chậm rãi nói: " Bây giờ vẫn chưa có chứng cứ, hay là thôi đi. "
Diệp Nam Phong đột nhiên cười, lông mày nhướng lên, trong giọng nói có chút hài hước: " Tống ngỗ tác sợ sao? "
Người nam nhân này thật là!
Tống Vãn Ý hít vào một hơi, dời ánh mắt đi, cố gắng bình tĩnh nói: " Ta chỉ cảm thấy không nên bôi nhọ sự trong sạch của người khác, hơn nữa nói không chừng đây chỉ là việc làm của bọn thổ phỉ. "
" Nếu ông ta thực sự trong sạch, thì có gì mà sợ ta tra xét. " Hắn nói một cách thẳng thừng.
Nhìn thấy vẻ mặt chính nghĩa của hắn, Tống Vãn Ý càng cảm thấy không nói nên lời. Hắn không sợ, nhưng rốt cuộc chức quan của Đại Lý Tự lại đè ép Vệ gia, còn nàng chỉ là một ngỗ tác nhỏ bé. Nếu như bị ném chức quan, thì làm thế nào để tra lại cái chết của phụ thân?
Thấy nàng cau mày, Diệp Nam Phong như hiểu được tâm tư của nàng, từ tốn nói: " Ngươi không cần lo lắng, ngươi là người của ta, Vệ gia không dám động đến ngươi. "
Nói xong câu này, chính hắn cũng ngây người, đơn giản nhắm mắt lại, không thèm để ý đến.
Tống Vãn Ý hơi ngạc nhiên, quay đầu nhìn Diệp Nam Phong, thấy hắn nhắm mắt dưỡng thần, nên không dám lên tiếng hỏi.
Cũng đúng thôi, dù sao nàng cũng đang ăn vạ hắn, xảy ra chuyện cũng sẽ liên lụy đến hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một lúc sau, xe ngựa dừng lại trước cửa Vệ phủ.
Hai người vừa xuống xe, lập tức thấy Vệ chủ sự mỉm cười từ trong phủ đi ra đón.
" Diệp đại nhân đến thăm nhà là vì chuyện gì vậy? "
Diệp Nam Phong nhìn xung quanh, nhẹ nhàng đưa tay kéo Tống Vãn Ý đứng bên cạnh.
Tống Vãn Ý hoảng sợ, chỉ có thể nơm nớp lo sợ cúi đầu đứng bên cạnh hắn.
Vệ chủ sự có vẻ phát hiện ra hành động nhỏ của hai người, hơi ngạc nhiên, sau đó chuyển ánh mắt sang Tống Vãn Ý, mỉm cười hỏi: " Cô nương này là —— " ngữ điệu kéo dài, ông ta khẽ quay đầu lén nhìn Diệp Nam Phong.
" Là ngỗ tác mới tới. "
Vệ chủ sự hơi sửng sốt, rồi gật đầu, vẫn tươi cười nói: " Không biết Vệ mỗ đã phạm phải chuyện gì, lại làm phiền đại nhân phải tự mình đến đây như vậy? "
" Có một người tên Tiêu thư sinh đã chết, hình như có chút quan hệ với Vệ cô nương? "
Vệ chủ sự nhíu mày, trên mặt hiện rõ vẻ mờ mịt và giật mình. Ông ta suy nghĩ một chút, rồi quay đầu nhìn về phía gã sai vặt bên cạnh, thấp giọng ra lệnh: " Mau đi mời đại cô nương đến. "
Gã sai vặt vâng dạ, hoang mang chạy vào.
" Diệp đại nhân xin mời bên này. "
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro