Chương 72
Nhật Tâm (Kili)
2024-11-19 02:43:32
Sáng hôm sau, tôi lờ mờ tỉnh giấc, hương pheromone thanh mát cùng vị socola hoà lẫn vào nhau. Lúc tỉnh lại tôi đang nằm trong lòng Kai, trên người của cả hai đều mặc đồ ngủ. Ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa màu trắng chiếu lên sàn nhà, Kai giống như đứa bé đang ngủ say, giờ phút này hết thảy đều yên ổn đến không chân thực.
Tôi thử cự quậy một chút cơ thể liền đau nhức đến xanh mặt.
Liếc nhìn kẻ hại tôi đang nằm ngủ say sưa bên cạnh. Ai lại có thể ngờ tên này thoạt nhìn dịu dàng mà lúc lên giường lại dữ dội như vậy.
Tôi cố gắng lê lết thân thể mệt mỏi của mình xuống dưới nhà, phần eo vừa đau vừa mỏi, tôi đành phải khập khiễng chống eo đi.
Vừa mới ra cầu thang dưới nhà đã vang lên tiếng đổ vỡ. Trực giác mách bảo có chuyện không hay. Tôi lết thân thể của mình đi nhanh hơn dù cả cơ thể đang rất ê ẩm.
“Minh Dương có chuyện gì vậy?!!”
Phía dưới nhà, Minh Dương đang cản lại mấy người quân binh tuần tra. Có thể thấy ở đây vừa mới xảy ra một vụ ẩu đả không nhỏ.
Tiếng động lớn mà mình lại không biết gì.
“Mấy người đang làm gì đây?! Có biết xâm phạm vào nhà người khác là đang phạm luật không?!”
“Chúng tôi được nhận lệnh đến đây để bắt mấy người. Các người đã bị cho là tình nghi của tên tội phạm bỏ trốn hôm qua.”
Tên trộm ngày hôm qua? Ha, đúng là đi vệ sinh cũng không xong. Tên kia hôm qua còn bắt tôi làm con tin giờ lại thành đồng phạm??
“Mấy người có nhầm lẫn gì không? Tên đó hôm qua còn muốn giết tôi, vết dao cứa còn in trên da cổ tôi chỗ này đây. Có ai lại muốn giết đồng đội của mình không.
Tôi chỉ vào vết cắn, đám quân binh dần dần dần rơi vào thế bí nhưng vẫn cố cãi lại.
“Bọn tôi không cần biết. Lệnh là lệnh. Chúng tôi nhất định phải đưa các người đi.”
Chậc, đám này thực sự phiền phức. Trước mặt tôi đành phải đi theo bọn chúng rồi nghĩ cách tẩu thoát sau. E là nếu đến đấy thì sẽ gặp hai cục phiền phức lớn.
“Anh Thần…”
Minh Dương lo lắng kéo kéo tay áo tôi. Tôi đưa tay xoa xoa đầu Minh Dương.
“Không sao…”
“Mau đi thôi.”
Tên quân binh cầm đầu không đợi được vội giục tôi.
Trên xe, tôi liếc nhìn các cảnh vật xung quanh. Người dân tấp nập sắm sửa, đi chợ mua đồ. Khu phố này có vẻ rất nhộn nhịp, dòng người đi qua đi lại nhiều không kể đợi đến khi tới một tiệm cơm nhỏ lũ quân binh liền dừng xe lại để mua đồ.
“Đói quá, mau đi ăn tí thôi.”
“Vậy còn tên này thì sao?”
“Kệ hắn đi một gã shipper bình thường thì có thể làm được gì chứ.”
Đợi đến khi bọn chúng đi gần hết,tôi lặng lẽ mở khoá còng tay.
Nhận thấy xung quanh khá đông người, nhân lúc bọn quân binh đang mải tận hưởng bữa sáng, tôi nhẹ nhàng rời khỏi xe.
Lẩn qua dòng người đông đúc, hình ảnh đám quân binh càng ngày càng xa.
Ha thoát khỏi chúng dễ hơn tôi nghĩ, lũ này trông tội phạm quá lỏng lẻo thảo nào tên hôm qua lại thoát ra được.
Chỗ ở cũ cũng không thể ở được nữa, phải đi tìm chỗ ở mới vậy. Và thân phận hiện tại của tôi, e là khó mà thoát được. Điện thoại trong túi quần bỗng rung lên.
Người gọi tới là Minh Dương.
“Anh Thần, em đã chuẩn bị xong hết những gì anh dặn rồi. Anh bây giờ đang ở đâu?”
Tôi liếc nhìn xung quanh đọc đại tên của một tiệm cơm. Một lúc sau Minh Dương và Kai đã tới.
Kai vừa thấy tồi liền lao tới.
“Thần Thần sao anh lại bỏ đi, anh có biết tôi đã lo cho anh như nào không?”
“Kai tôi không sao, cậu xem nè tôi hoàn toàn khoẻ mạnh không có bị thương.”
Tôi vỗ vỗ vai an ủi Kai, tên này lúc nào cũng đều lo lắng quá mức như này. Chả biết Kai còn có thể như này đến lúc nào nữa đây.
Tính toán thời gian thì chắc hẳn giờ Kai cũng sắp lấy lại được trí nhớ rồi. Lần này tôi đã nhờ Minh Dương tìm nhà mới ở gần biển.
Đơn giản là vì đấy là nơi quân binh của khu phía Bắc ít hoạt động sẽ an toàn cho tôi.
Tạm thời tôi chưa thể rời khỏi đây, phải đợi đến sự kiện hoàng đế đến đây để ăn mừng với người dân mùa lễ hội của phía Bắc tôi mới có thể rời đi.
Đó chính là khởi nguồn cho mọi việc, là cái bẫy mà hoàng thái tử dành cho anh tôi.
Vụ hoàng đế ngộ độc ở kiếp trước kèm theo thích khách tất cả tội lỗi đều đổ lên đầu anh trai, Hứa gia.
Khoảng cách từ đây đến đấy chỉ còn một tháng nữa thôi. Trùng tộc cũng sắp quay trở lại.
Tôi dùng bút đỏ đánh dậu lại ngày hoàng đế tới.
Sự xâm lược của trùng tộc là vì trùng mẫu. Vậy trùng mẫu mà họ đang tìm là ai. Tự nhiên tôi lại nhớ đại hoàng tử. Tin đồn hắn là trùng mẫu dường như chỉ là tin giả.
Lục Kiều Linh đã từng nói trùng mẫu có một đặc điểm khác với chúng ta. Chính là mùi pheromone của họ. Mùi hương đấy không chỉ hấp dẫn trùng đực mà ngay cả nhân loại như chúng ta cũng khó mà không bị hấp dẫn. Thế nhưng Yến Phong khi ngửi mùi pheromone của đại hoàng tử trên người tôi lại nói nó khó ngửi.
Tự nhiên tôi lại nhớ tới hoàng thái tử không phải hắn ta cũng là trùng tộc sao? Vậy hắn ta chắc chắn là biết gì đấy về trùng mẫu.
Tôi thử cự quậy một chút cơ thể liền đau nhức đến xanh mặt.
Liếc nhìn kẻ hại tôi đang nằm ngủ say sưa bên cạnh. Ai lại có thể ngờ tên này thoạt nhìn dịu dàng mà lúc lên giường lại dữ dội như vậy.
Tôi cố gắng lê lết thân thể mệt mỏi của mình xuống dưới nhà, phần eo vừa đau vừa mỏi, tôi đành phải khập khiễng chống eo đi.
Vừa mới ra cầu thang dưới nhà đã vang lên tiếng đổ vỡ. Trực giác mách bảo có chuyện không hay. Tôi lết thân thể của mình đi nhanh hơn dù cả cơ thể đang rất ê ẩm.
“Minh Dương có chuyện gì vậy?!!”
Phía dưới nhà, Minh Dương đang cản lại mấy người quân binh tuần tra. Có thể thấy ở đây vừa mới xảy ra một vụ ẩu đả không nhỏ.
Tiếng động lớn mà mình lại không biết gì.
“Mấy người đang làm gì đây?! Có biết xâm phạm vào nhà người khác là đang phạm luật không?!”
“Chúng tôi được nhận lệnh đến đây để bắt mấy người. Các người đã bị cho là tình nghi của tên tội phạm bỏ trốn hôm qua.”
Tên trộm ngày hôm qua? Ha, đúng là đi vệ sinh cũng không xong. Tên kia hôm qua còn bắt tôi làm con tin giờ lại thành đồng phạm??
“Mấy người có nhầm lẫn gì không? Tên đó hôm qua còn muốn giết tôi, vết dao cứa còn in trên da cổ tôi chỗ này đây. Có ai lại muốn giết đồng đội của mình không.
Tôi chỉ vào vết cắn, đám quân binh dần dần dần rơi vào thế bí nhưng vẫn cố cãi lại.
“Bọn tôi không cần biết. Lệnh là lệnh. Chúng tôi nhất định phải đưa các người đi.”
Chậc, đám này thực sự phiền phức. Trước mặt tôi đành phải đi theo bọn chúng rồi nghĩ cách tẩu thoát sau. E là nếu đến đấy thì sẽ gặp hai cục phiền phức lớn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Anh Thần…”
Minh Dương lo lắng kéo kéo tay áo tôi. Tôi đưa tay xoa xoa đầu Minh Dương.
“Không sao…”
“Mau đi thôi.”
Tên quân binh cầm đầu không đợi được vội giục tôi.
Trên xe, tôi liếc nhìn các cảnh vật xung quanh. Người dân tấp nập sắm sửa, đi chợ mua đồ. Khu phố này có vẻ rất nhộn nhịp, dòng người đi qua đi lại nhiều không kể đợi đến khi tới một tiệm cơm nhỏ lũ quân binh liền dừng xe lại để mua đồ.
“Đói quá, mau đi ăn tí thôi.”
“Vậy còn tên này thì sao?”
“Kệ hắn đi một gã shipper bình thường thì có thể làm được gì chứ.”
Đợi đến khi bọn chúng đi gần hết,tôi lặng lẽ mở khoá còng tay.
Nhận thấy xung quanh khá đông người, nhân lúc bọn quân binh đang mải tận hưởng bữa sáng, tôi nhẹ nhàng rời khỏi xe.
Lẩn qua dòng người đông đúc, hình ảnh đám quân binh càng ngày càng xa.
Ha thoát khỏi chúng dễ hơn tôi nghĩ, lũ này trông tội phạm quá lỏng lẻo thảo nào tên hôm qua lại thoát ra được.
Chỗ ở cũ cũng không thể ở được nữa, phải đi tìm chỗ ở mới vậy. Và thân phận hiện tại của tôi, e là khó mà thoát được. Điện thoại trong túi quần bỗng rung lên.
Người gọi tới là Minh Dương.
“Anh Thần, em đã chuẩn bị xong hết những gì anh dặn rồi. Anh bây giờ đang ở đâu?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôi liếc nhìn xung quanh đọc đại tên của một tiệm cơm. Một lúc sau Minh Dương và Kai đã tới.
Kai vừa thấy tồi liền lao tới.
“Thần Thần sao anh lại bỏ đi, anh có biết tôi đã lo cho anh như nào không?”
“Kai tôi không sao, cậu xem nè tôi hoàn toàn khoẻ mạnh không có bị thương.”
Tôi vỗ vỗ vai an ủi Kai, tên này lúc nào cũng đều lo lắng quá mức như này. Chả biết Kai còn có thể như này đến lúc nào nữa đây.
Tính toán thời gian thì chắc hẳn giờ Kai cũng sắp lấy lại được trí nhớ rồi. Lần này tôi đã nhờ Minh Dương tìm nhà mới ở gần biển.
Đơn giản là vì đấy là nơi quân binh của khu phía Bắc ít hoạt động sẽ an toàn cho tôi.
Tạm thời tôi chưa thể rời khỏi đây, phải đợi đến sự kiện hoàng đế đến đây để ăn mừng với người dân mùa lễ hội của phía Bắc tôi mới có thể rời đi.
Đó chính là khởi nguồn cho mọi việc, là cái bẫy mà hoàng thái tử dành cho anh tôi.
Vụ hoàng đế ngộ độc ở kiếp trước kèm theo thích khách tất cả tội lỗi đều đổ lên đầu anh trai, Hứa gia.
Khoảng cách từ đây đến đấy chỉ còn một tháng nữa thôi. Trùng tộc cũng sắp quay trở lại.
Tôi dùng bút đỏ đánh dậu lại ngày hoàng đế tới.
Sự xâm lược của trùng tộc là vì trùng mẫu. Vậy trùng mẫu mà họ đang tìm là ai. Tự nhiên tôi lại nhớ đại hoàng tử. Tin đồn hắn là trùng mẫu dường như chỉ là tin giả.
Lục Kiều Linh đã từng nói trùng mẫu có một đặc điểm khác với chúng ta. Chính là mùi pheromone của họ. Mùi hương đấy không chỉ hấp dẫn trùng đực mà ngay cả nhân loại như chúng ta cũng khó mà không bị hấp dẫn. Thế nhưng Yến Phong khi ngửi mùi pheromone của đại hoàng tử trên người tôi lại nói nó khó ngửi.
Tự nhiên tôi lại nhớ tới hoàng thái tử không phải hắn ta cũng là trùng tộc sao? Vậy hắn ta chắc chắn là biết gì đấy về trùng mẫu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro