Chương 82
Nhật Tâm (Kili)
2024-11-19 02:43:32
Hứa Quân Dục đứng bên cạnh khó hiểu nhìn tôi mua đồ. Lúc này hắn đang mặc một bồ đồ bình thường nên nhìn trông hoạt bát và năng động hơn rất nhiều . Chưa kể cả gái gương mặt đẹp không tì vết đó. Mọi sự chú ý trên đường gần như đổ dồn về phía Hứa Quân Dục.
Chậc, đi cùng tên này càng dễ bị thu hút hơn.
"Anh mua mấy cái này làm gì, ở khu quân đội nhiều lắm."
Tôi biết điều đó nhưng tôi không muốn xin vì sợ anh trai biết. Anh ấy là người hiểu rõ hơn ai hết mấy cái trò này của tôi. Anh trai mà biết chắc chẵn sẽ không cho tôi làm bom cùng thuốc mê.
Hứa Quân Dục cậu ta căn bản không có để ý đến mấy cái kiểu chế tạo như này nên chắc cũng không biết những nguyên liệu này có ý nghĩa như nào. Đối với một quân binh không chỉ có kĩ năng đánh đấm quan trọng mà còn cả kỹ năng tẩu thoát. Tôi vô tình học lỏm được điều này từ ông nội khi ông còn sống.
Ông nội đã từng là cựu chiến binh nhiều năm vậy nên ông biết rất nhiều các phương pháp tẩu thoát. Trong đấy ông có nói rằng quan trọng nhất là phải vận dụng kết hợp giữa phương pháp hóa học và vật lý. Bố tôi ban đầu không muốn tôi học chúng từ ông nội vì sợ nguy hiểm. Tôi đã lén bố đi học cùng ông, kết quả là làm bom nổ khiến cả một vườn hoa của mẹ tôi tan hoang.
Tôi cũng hay dùng nó để trả thù Yến Phong, đáng thuốc mê hắn để cưỡng ép hắn uống thuốc sổ. Hay là đánh bom vào cả phòng hắn lúc tôi còn học đại học.
À mà thật ra trước khi bỏ trốn khỏi quân đội tôi cũng đặt một quả vào phòng Yến Phong và hoàng thái tử không biết giờ sao rồi nhỉ.
Mua xong đồ đến giờ tôi đi thám thính một chút nhân tiện thưởng thức vẻ đẹp của thành phố phía Bắc về đêm.
So với thủ đô nơi này cũng tấp nập và ồn ào không khác gì mấy. Tôi lựa chọn đại một quán nhậu để vào ăn.
Những nơi như này sẽ thường hay tụ tập những kẻ thu thập tin tức.
"Xin hỏi quý khách muốn ăn gì?"
"Hai lon bia, một đĩa ba chỉ, hai đùi gà."
"Vâng thưa quý khách."
Phục vụ rất nhanh đã dọn bàn lên.
"Anh có vẻ rất thích đến những nơi như này nhỉ, thành thạo đến vậy..."
Hứa Quân Dục ngồi phía đối diện tôi, hắn tò mò nhìn tôi. Ánh đèn đường chiếu xuống hắt sáng bừng cả khuôn mặt hắn. Bỗng nhiên lúc này tôi mới nhận ra, dường như Hứa Quân Dục rất giống với hoàng thái tử có lẽ là do cùng là họ hàng đi.
Nhớ lại hồi mới gặp tôi cũng là vì bị gương mặt xinh đẹp này thu hút. Sau khi nhận nuôi bố mẹ tôi đã bí mật điều tra rõ thân phận của Hứa Quân Dục, và biết được đó chính là đứa trẻ thất lạc của công tước Lasper.
Sau khi biết tin này, bố mẹ tôi dần xa cách với Hứa Quân Dục hơn, yêu cầu hắn phải gọi cả hai là ông bà chủ thay vì bố mẹ. Kể cả khi ra ngoài cũng vậy.
Bố mẹ tôi không thích công tước Lasper, là bởi vì bản tính độc ác hung tàn của ông ta. Tiền hoàng đế có hai đứa con một là hoàng đế Felix Lasper cùng công tước Lasper. Muốn chọn xem ai sẽ là kế vị buộc hai vị hoàng tử phải tự mình đưa nhiều chiến tích về cho đế quốc và để xem ai là người có tài trị vì. Và trong cuộc tranh giành ngôi vị đó Hứa gia chọn Felix Lasper thay vì công tước Lasper đơn giản là vì những hành động cùng chiến tích ông ta mang về quá hung tàn.
Bất cứ kẻ nào khiến công tước Lasper tức giận hay cản đường ông ta đều chỉ có một kết cục, là c.h.ế.t.
Bố mệ tôi sợ Hứa Quân Dục cũng như vậy, thái độ của họ dần dần lạnh nhạt với hắn. Khi đó tôi còn nhỏ đơn giản không hiểu chuyện gì liền cảm thấy hắn đáng thương nên làm bạn với hắn. Đỉnh điểm là khi Hứa Quân Dục xảy ra một vụ ẩu đả ở trường bố mẹ tôi đã muốn đưa hắn trở về lại trại trẻ mồ côi.
"Đủ rồi, bố mẹ chuyện này là do đám nhóc kia gây sự với Hứa Quân Dục hai người không thể nào đổ oan cho em ấy như vậy."
Mẹ tôi sốt sắng muốn kéo tôi ra, khi đó tôi nhất quyết muốn bảo vệ và đòi lại công bằng cho Hứa Quân Dục. Cuối cùng họ không còn cách nào khác là giữ Hứa Quân Dục ở lại. Mọi chuyện cũng được làm sáng tỏ tất cả lỗi đều do đám trẻ kia gây ra. Thế nhưng nó cũng không hề thay đổi thái độ của bố mẹ tôi với Hứa Quân Dục.
Phải chăng đó chính là lý do Hứa Quân Dục hận gia đình tôi?
Tôi trầm tư mà cầm lên cốc bia định uống lại bị Hứa Quân Dục giắng lấy.
"Anh Thần, anh đang mang thai không thể uống bia."
Thiếu niên đối diện nghiêm túc nhìn tôi, giọng nói nhẹ nhàng quở trách. ®
Tí thì quên bản thân đang mang thai ăn mấy đồ này cũng không ổn lắm. Tôi đến đây chủ yếu là để lấy tin tức chứ có phải nhậu nhẹt gì. Nhìn một bầy thức ăn được bầy ra trước mặt tôi ngán ngẩm nghĩ thà ăn rau luộc còn hơn.
Chậc, đi cùng tên này càng dễ bị thu hút hơn.
"Anh mua mấy cái này làm gì, ở khu quân đội nhiều lắm."
Tôi biết điều đó nhưng tôi không muốn xin vì sợ anh trai biết. Anh ấy là người hiểu rõ hơn ai hết mấy cái trò này của tôi. Anh trai mà biết chắc chẵn sẽ không cho tôi làm bom cùng thuốc mê.
Hứa Quân Dục cậu ta căn bản không có để ý đến mấy cái kiểu chế tạo như này nên chắc cũng không biết những nguyên liệu này có ý nghĩa như nào. Đối với một quân binh không chỉ có kĩ năng đánh đấm quan trọng mà còn cả kỹ năng tẩu thoát. Tôi vô tình học lỏm được điều này từ ông nội khi ông còn sống.
Ông nội đã từng là cựu chiến binh nhiều năm vậy nên ông biết rất nhiều các phương pháp tẩu thoát. Trong đấy ông có nói rằng quan trọng nhất là phải vận dụng kết hợp giữa phương pháp hóa học và vật lý. Bố tôi ban đầu không muốn tôi học chúng từ ông nội vì sợ nguy hiểm. Tôi đã lén bố đi học cùng ông, kết quả là làm bom nổ khiến cả một vườn hoa của mẹ tôi tan hoang.
Tôi cũng hay dùng nó để trả thù Yến Phong, đáng thuốc mê hắn để cưỡng ép hắn uống thuốc sổ. Hay là đánh bom vào cả phòng hắn lúc tôi còn học đại học.
À mà thật ra trước khi bỏ trốn khỏi quân đội tôi cũng đặt một quả vào phòng Yến Phong và hoàng thái tử không biết giờ sao rồi nhỉ.
Mua xong đồ đến giờ tôi đi thám thính một chút nhân tiện thưởng thức vẻ đẹp của thành phố phía Bắc về đêm.
So với thủ đô nơi này cũng tấp nập và ồn ào không khác gì mấy. Tôi lựa chọn đại một quán nhậu để vào ăn.
Những nơi như này sẽ thường hay tụ tập những kẻ thu thập tin tức.
"Xin hỏi quý khách muốn ăn gì?"
"Hai lon bia, một đĩa ba chỉ, hai đùi gà."
"Vâng thưa quý khách."
Phục vụ rất nhanh đã dọn bàn lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Anh có vẻ rất thích đến những nơi như này nhỉ, thành thạo đến vậy..."
Hứa Quân Dục ngồi phía đối diện tôi, hắn tò mò nhìn tôi. Ánh đèn đường chiếu xuống hắt sáng bừng cả khuôn mặt hắn. Bỗng nhiên lúc này tôi mới nhận ra, dường như Hứa Quân Dục rất giống với hoàng thái tử có lẽ là do cùng là họ hàng đi.
Nhớ lại hồi mới gặp tôi cũng là vì bị gương mặt xinh đẹp này thu hút. Sau khi nhận nuôi bố mẹ tôi đã bí mật điều tra rõ thân phận của Hứa Quân Dục, và biết được đó chính là đứa trẻ thất lạc của công tước Lasper.
Sau khi biết tin này, bố mẹ tôi dần xa cách với Hứa Quân Dục hơn, yêu cầu hắn phải gọi cả hai là ông bà chủ thay vì bố mẹ. Kể cả khi ra ngoài cũng vậy.
Bố mẹ tôi không thích công tước Lasper, là bởi vì bản tính độc ác hung tàn của ông ta. Tiền hoàng đế có hai đứa con một là hoàng đế Felix Lasper cùng công tước Lasper. Muốn chọn xem ai sẽ là kế vị buộc hai vị hoàng tử phải tự mình đưa nhiều chiến tích về cho đế quốc và để xem ai là người có tài trị vì. Và trong cuộc tranh giành ngôi vị đó Hứa gia chọn Felix Lasper thay vì công tước Lasper đơn giản là vì những hành động cùng chiến tích ông ta mang về quá hung tàn.
Bất cứ kẻ nào khiến công tước Lasper tức giận hay cản đường ông ta đều chỉ có một kết cục, là c.h.ế.t.
Bố mệ tôi sợ Hứa Quân Dục cũng như vậy, thái độ của họ dần dần lạnh nhạt với hắn. Khi đó tôi còn nhỏ đơn giản không hiểu chuyện gì liền cảm thấy hắn đáng thương nên làm bạn với hắn. Đỉnh điểm là khi Hứa Quân Dục xảy ra một vụ ẩu đả ở trường bố mẹ tôi đã muốn đưa hắn trở về lại trại trẻ mồ côi.
"Đủ rồi, bố mẹ chuyện này là do đám nhóc kia gây sự với Hứa Quân Dục hai người không thể nào đổ oan cho em ấy như vậy."
Mẹ tôi sốt sắng muốn kéo tôi ra, khi đó tôi nhất quyết muốn bảo vệ và đòi lại công bằng cho Hứa Quân Dục. Cuối cùng họ không còn cách nào khác là giữ Hứa Quân Dục ở lại. Mọi chuyện cũng được làm sáng tỏ tất cả lỗi đều do đám trẻ kia gây ra. Thế nhưng nó cũng không hề thay đổi thái độ của bố mẹ tôi với Hứa Quân Dục.
Phải chăng đó chính là lý do Hứa Quân Dục hận gia đình tôi?
Tôi trầm tư mà cầm lên cốc bia định uống lại bị Hứa Quân Dục giắng lấy.
"Anh Thần, anh đang mang thai không thể uống bia."
Thiếu niên đối diện nghiêm túc nhìn tôi, giọng nói nhẹ nhàng quở trách. ®
Tí thì quên bản thân đang mang thai ăn mấy đồ này cũng không ổn lắm. Tôi đến đây chủ yếu là để lấy tin tức chứ có phải nhậu nhẹt gì. Nhìn một bầy thức ăn được bầy ra trước mặt tôi ngán ngẩm nghĩ thà ăn rau luộc còn hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro