Chương 83
Nhật Tâm (Kili)
2024-11-19 02:43:32
"Cậu ăn hết đống này đi nhé, bỏ đi thì phí lắm. "
"Anh có muốn em gọi cho anh một ly sữa bò không?"
"Không cần."
Quán nhậu ai lại đi uống sữa bò, tôi liếc nhìn đồng hồ. Đợi thêm một lúc nữa, nếu như đến chín giờ không thu thập được gì thì mình buộc phải về khu quân đội. Tầm mười giờ là anh trai về rồi.
Tôi giả vờ tựa vào ghế, tai thì dỏng lên lắng nghe.
"Ực... nào mấy anh em cạn ly."
"Dô !!!"
"Cuối cùng thì hoàng thái tử cũng lên ngôi."
"Hừ, kể cả đại hoàng tử có về cũng chả thể làm gì khi hoàng thái tử đã lên ngôi."
"Suyt, mấy người nói nhỏ thôi."
"Ai quan tâm chứ?!!"
Đâu rồi thứ tôi đang cần tìm, nhìn mấy gã say xỉn kia chắc là sẽ có thể moi được một ít thông tin đây. Tuy nhiên...
Hứa Quân Dục ngồi đây tôi sẽ không thể ra đó được. Tôi giả vờ thèm ăn hồ lô nhờ Hứa Quân Dục đi mua. Hứa Quân Dục không an tâm để tôi một mình liền đeo cái đồng hồ định vị lên tay tôi.
"Anh ở yên đây nhé, em sẽ sớm quay về."
Dặn dò xong đủ điều Hứa Quân Dục mới rời đi. Tôi thử mở cái đồng hồ ra nhưng không thành công. Thôi kệ đi, tôi việc gì phải trốn Hứa Quân Dục.
Tôi tiến lại gần bàn mấy gã say xỉn kia tiếp chuyện.
"Mấy ông bạn, có phải mấy người đang nói về hoàng thái tử không? Có thể kể cho tôi nghe chút không? Tôi mới lánh nạn trở về đây nên không biết gì hết..."
Nghe tôi nói vậy một người đàn ông trung niên tiến tới nhìn tôi bằng ánh mắt cảm thương vỗ vỗ vai tôi.
"Tội nghiệp anh bạn, phải vất vả lánh nạn tới đây... chắc cậu chưa biết đúng không ngai vàng của đế quốc đã đổi chủ rồi."
"Đúng vậy, tuy rằng chúng tôi vẫn hy vọng bệ hạ Felix tiếp tục trị vì, thôi bỏ đi ngài Theo cũng được miễn không phải kẻ không rõ danh tính bị đồn là đại hoàng tử là được ."
Bỗng một gã đập mạnh cốc bia xuống bàn tức giận nói.
"Hừ, kể cả cho dù đại hoàng tử có trở về tôi cũng phản đối. Đứa con của kẻ phản bội không xứng đáng trở thành hoàng đế!!"
Thấy gã kia nói quá to thu hút nhiều sự chú ý xung quanh mấy tên còn lại liên tiền tới bịt miệng hắn lại.
"Tên này nói nhỏ thôi ông muốn chết hay sao?"
"Hơn nữa ngày kia hoàng đế Theo và bệ hạ Felix sẽ đến đây nếu có người nghe thấy chúng ta sẽ chết đấy!!"
Ngày kia hoàng đế Felix sẽ đến đây??!!! Tôi vội vàng tiến tới dò hỏi lại bọn họ.
"Đúng thế, ngày kia hoàng đế sẽ đến đây để ăn mừng lễ hội mùa thu cùng người dân thành phố phía Bắc chẳng phải rất tuyệt sao? Ngài ấy vừa lên ngôi đã đến đây để thăm chúng ta rồi quả là một vị hoàng đế thương dân!!"
Nếu tính toán theo thời điểm giống kiếp trước thì vào khoảng thời gian này hoàng để cũng đến đây nhưng Theo
Lasper thì không vì khi đó hắn đang bận theo đuổi với giữ Yến Phong.
Chẳng lẽ là do việc hắn lên ngôi sớm hơn nên mới thay đổi? Chưa kịp để tôi suy nghĩ tiếp bóng dáng Hứa Quân Dục đã loáng thoáng ở trước cửa.
"Xin lỗi mọi người, bạn tôi quay về rồi tôi phải rời đi đây."
Vậy là chuyến đến thăm thành phố phía Bắc vẫn diễn ra chỉ là có thêm ngoại lệ là Theo Lasper. Tôi phải cảnh báo với anh trai như nào đây.
Tôi cắn móng tay suy nghĩ cách làm sao để có thể cảnh báo cho anh mình. Bổng trên miệng có thứ gì đó ngọt ngọt là kẹo hồ lô.
"Anh nghĩ gì thế? Suy tư như vậy..."
Tôi cầm lấy cây kẹo hồ lô trên tay Hứa Quân Dục.
"Không có nghĩ gì cả, chỉ thấy chán thôi."
"Kẹo hồ lô ăn ngon lắm sao anh?"
"Ngon."
Tôi vừa nói xong đã thấy một cái đầu lông xù cúi xuống ngoạm mất một miếng hồ lô của tôi.
Hứa Quần Dục ăn vụng xong còn vô liềm sỉ liêm mép nhìn tôi. (D
"Đúng là ngọt thật."
Nhìn cái ánh mắt trêu ngươi của Hứa Quân Dục khiến tôi tức phát điên. Sao hắn dám ăn vụng hồ lô của tôi chứ.
Tự nhiên nhớ đến một thứ, tôi cười khẩy mỉa mai nói.
"Hứa Quân Dục đừng giả vờ nữa. Cậu ghét ăn đồ ngọt còn gì. Đưa ra cái bộ mặt giả tạo đó cho ai coi."
Tôi nhớ khi còn nhớ mỗi lần tôi ăn bánh ngọt đều chia sẻ cho Hứa Quân Dục. Hắn ban đầu còn vui vẻ ăn với tôi đến khi tôi vô tình bắt gặp được hẳn lén lút đồ đi cái bánh mà tôi đã vất vả làm để tặng cho Hứa Quân Dục.
"Kinh tởm."
Khi đó tôi còn tự lừa dối mình rằng sao đứa em trai mà mình yêu quý lại có thể như vậy. Dần dần tôi cũng chợt nhận ra Hứa Quân Dục dường như không thích đồ ngọt lắm, lúc nào được thì miễn cưỡng còn lại toàn bỏ đi.
Hứa Quân Dục khẽ nhíu mày, khuôn mặt xinh đẹp tựa như tạc tượng hiện lên một tia buồn man mác. Hứa Quân Dục từ từ cúi gần xuống một tay ôm lấy eo tôi kéo lại gần.
"Cậu làm___”
Không kịp để tôi nói Hứa Quân Dục đã lấp đầy lấy môi tôi. Cánh môi mềm mại bị cắn lây, tôi nhịn đau đẩy Hứa Quân Dục. Hắn cố chấp ôm lấy tôi, mùi vị máu tanh dần dần lan tỏa trong miệng. Lưỡi hắn không ngừng khuấy đảo quấn lấy tôi. Đến khi tôi sắp không chịu nổi Hứa Quân Dục mới thả ra.
"Mọi thứ của anh, em đều thấy ngọt."
Hứa Quân Dục thoả mãn nhìn tôi thất thần sau nụ hôn. Tên khốn.
"Anh có muốn em gọi cho anh một ly sữa bò không?"
"Không cần."
Quán nhậu ai lại đi uống sữa bò, tôi liếc nhìn đồng hồ. Đợi thêm một lúc nữa, nếu như đến chín giờ không thu thập được gì thì mình buộc phải về khu quân đội. Tầm mười giờ là anh trai về rồi.
Tôi giả vờ tựa vào ghế, tai thì dỏng lên lắng nghe.
"Ực... nào mấy anh em cạn ly."
"Dô !!!"
"Cuối cùng thì hoàng thái tử cũng lên ngôi."
"Hừ, kể cả đại hoàng tử có về cũng chả thể làm gì khi hoàng thái tử đã lên ngôi."
"Suyt, mấy người nói nhỏ thôi."
"Ai quan tâm chứ?!!"
Đâu rồi thứ tôi đang cần tìm, nhìn mấy gã say xỉn kia chắc là sẽ có thể moi được một ít thông tin đây. Tuy nhiên...
Hứa Quân Dục ngồi đây tôi sẽ không thể ra đó được. Tôi giả vờ thèm ăn hồ lô nhờ Hứa Quân Dục đi mua. Hứa Quân Dục không an tâm để tôi một mình liền đeo cái đồng hồ định vị lên tay tôi.
"Anh ở yên đây nhé, em sẽ sớm quay về."
Dặn dò xong đủ điều Hứa Quân Dục mới rời đi. Tôi thử mở cái đồng hồ ra nhưng không thành công. Thôi kệ đi, tôi việc gì phải trốn Hứa Quân Dục.
Tôi tiến lại gần bàn mấy gã say xỉn kia tiếp chuyện.
"Mấy ông bạn, có phải mấy người đang nói về hoàng thái tử không? Có thể kể cho tôi nghe chút không? Tôi mới lánh nạn trở về đây nên không biết gì hết..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe tôi nói vậy một người đàn ông trung niên tiến tới nhìn tôi bằng ánh mắt cảm thương vỗ vỗ vai tôi.
"Tội nghiệp anh bạn, phải vất vả lánh nạn tới đây... chắc cậu chưa biết đúng không ngai vàng của đế quốc đã đổi chủ rồi."
"Đúng vậy, tuy rằng chúng tôi vẫn hy vọng bệ hạ Felix tiếp tục trị vì, thôi bỏ đi ngài Theo cũng được miễn không phải kẻ không rõ danh tính bị đồn là đại hoàng tử là được ."
Bỗng một gã đập mạnh cốc bia xuống bàn tức giận nói.
"Hừ, kể cả cho dù đại hoàng tử có trở về tôi cũng phản đối. Đứa con của kẻ phản bội không xứng đáng trở thành hoàng đế!!"
Thấy gã kia nói quá to thu hút nhiều sự chú ý xung quanh mấy tên còn lại liên tiền tới bịt miệng hắn lại.
"Tên này nói nhỏ thôi ông muốn chết hay sao?"
"Hơn nữa ngày kia hoàng đế Theo và bệ hạ Felix sẽ đến đây nếu có người nghe thấy chúng ta sẽ chết đấy!!"
Ngày kia hoàng đế Felix sẽ đến đây??!!! Tôi vội vàng tiến tới dò hỏi lại bọn họ.
"Đúng thế, ngày kia hoàng đế sẽ đến đây để ăn mừng lễ hội mùa thu cùng người dân thành phố phía Bắc chẳng phải rất tuyệt sao? Ngài ấy vừa lên ngôi đã đến đây để thăm chúng ta rồi quả là một vị hoàng đế thương dân!!"
Nếu tính toán theo thời điểm giống kiếp trước thì vào khoảng thời gian này hoàng để cũng đến đây nhưng Theo
Lasper thì không vì khi đó hắn đang bận theo đuổi với giữ Yến Phong.
Chẳng lẽ là do việc hắn lên ngôi sớm hơn nên mới thay đổi? Chưa kịp để tôi suy nghĩ tiếp bóng dáng Hứa Quân Dục đã loáng thoáng ở trước cửa.
"Xin lỗi mọi người, bạn tôi quay về rồi tôi phải rời đi đây."
Vậy là chuyến đến thăm thành phố phía Bắc vẫn diễn ra chỉ là có thêm ngoại lệ là Theo Lasper. Tôi phải cảnh báo với anh trai như nào đây.
Tôi cắn móng tay suy nghĩ cách làm sao để có thể cảnh báo cho anh mình. Bổng trên miệng có thứ gì đó ngọt ngọt là kẹo hồ lô.
"Anh nghĩ gì thế? Suy tư như vậy..."
Tôi cầm lấy cây kẹo hồ lô trên tay Hứa Quân Dục.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không có nghĩ gì cả, chỉ thấy chán thôi."
"Kẹo hồ lô ăn ngon lắm sao anh?"
"Ngon."
Tôi vừa nói xong đã thấy một cái đầu lông xù cúi xuống ngoạm mất một miếng hồ lô của tôi.
Hứa Quần Dục ăn vụng xong còn vô liềm sỉ liêm mép nhìn tôi. (D
"Đúng là ngọt thật."
Nhìn cái ánh mắt trêu ngươi của Hứa Quân Dục khiến tôi tức phát điên. Sao hắn dám ăn vụng hồ lô của tôi chứ.
Tự nhiên nhớ đến một thứ, tôi cười khẩy mỉa mai nói.
"Hứa Quân Dục đừng giả vờ nữa. Cậu ghét ăn đồ ngọt còn gì. Đưa ra cái bộ mặt giả tạo đó cho ai coi."
Tôi nhớ khi còn nhớ mỗi lần tôi ăn bánh ngọt đều chia sẻ cho Hứa Quân Dục. Hắn ban đầu còn vui vẻ ăn với tôi đến khi tôi vô tình bắt gặp được hẳn lén lút đồ đi cái bánh mà tôi đã vất vả làm để tặng cho Hứa Quân Dục.
"Kinh tởm."
Khi đó tôi còn tự lừa dối mình rằng sao đứa em trai mà mình yêu quý lại có thể như vậy. Dần dần tôi cũng chợt nhận ra Hứa Quân Dục dường như không thích đồ ngọt lắm, lúc nào được thì miễn cưỡng còn lại toàn bỏ đi.
Hứa Quân Dục khẽ nhíu mày, khuôn mặt xinh đẹp tựa như tạc tượng hiện lên một tia buồn man mác. Hứa Quân Dục từ từ cúi gần xuống một tay ôm lấy eo tôi kéo lại gần.
"Cậu làm___”
Không kịp để tôi nói Hứa Quân Dục đã lấp đầy lấy môi tôi. Cánh môi mềm mại bị cắn lây, tôi nhịn đau đẩy Hứa Quân Dục. Hắn cố chấp ôm lấy tôi, mùi vị máu tanh dần dần lan tỏa trong miệng. Lưỡi hắn không ngừng khuấy đảo quấn lấy tôi. Đến khi tôi sắp không chịu nổi Hứa Quân Dục mới thả ra.
"Mọi thứ của anh, em đều thấy ngọt."
Hứa Quân Dục thoả mãn nhìn tôi thất thần sau nụ hôn. Tên khốn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro