Kiếp trước (15) end
Nhật Tâm (Kili)
2024-11-19 02:43:32
Tôi còn chưa dứt câu đã có tiếng súng nổ. Quản gia Mắc hộc máu, cả người ông đổ gục lên người tôi. Nhìn máu đang không ngừng chảy ở vị trí tim của ông, tôi chết cứng người lại.
“Không, không được quản gia Mặc!!!”
Tôi đưa tay lên mũi ông, nơi đó không còn hơi thở của sự sống nữa rồi.
“Quản gia Mặc, quản gia Mặc!!! Ông mau tỉnh lại đi!!! Quản gia Mặc!!”
Không, không thể, nếu ông chết đi thì còn ai ở cạnh tôi nữa.
“Aaaaaaaa!!!! KHÔNG!!!”
“Hứa Thần, anh không biết là việc chạy trốn có thể sẽ bị phạt tù giam sao?”
Hứa Quân Dục thong thả đi đến hắn dí đầu súng vào trán tôi.
“Rồi giờ đến lượt anh rồi đó Hứa Thần. Nếu anh chịu ngoan ngoãn ở trong căn phòng kia thì có phải hay không.”
Hắn dùng một tay kéo tay cả người tôi lên, tay còn lại vẫn luôn dí súng vào trán tôi.
“Giờ thì mau đi theo tôi, nếu anh hiểu chuyện đi theo tôi thì tôi sẽ không giết anh.”
“Ha, giết tôi?”
Tôi gạt phăng cánh tay hắn ra, cánh tay đang cầm súng của hắn bị tôi cướp lấy.
“Người lấy mạng tôi chỉ có thể là tôi thôi.”
Tôi từ từ lùi lại ra phía sau, nhìn sắc mặt hoảng hốt của Hứa Quân Dục khiến cho tôi thích thú. Hiếm khi tôi mới được nhìn thấy biểu cảm này của hắn.
“Anh Thần, anh làm gì vậy? Anh mau bỏ súng xuống mau.”
“Sao thế không phải cậu muốn tôi chết sao?”
“Không phải, ý em không là vậy.”
Hứa Quân Dục càng tiến tới tôi càng lùi về phía sau hơn. Không chỉ có hắn hoảng loạn mà cả Mục Ý và Yến Phong đứng phía sau cũng đang không ngừng la hét.
“Hứa Thần!!! Anh mau bỏ súng xuống!!!”
“Hứa Thần, phía sau là biển sâu đấy bộ cậu muốn chết lắm sao?”
Tôi tức giận trừng mắt nhìn bọn họ. Chỉ một bước nữa thôi là tôi sẽ ngã xuống biển sâu vô vọng. Nhưng tôi không sợ, so với nước biển lạnh lẽo thì sự cô đơn tuyệt vọng này còn kinh khủng hơn nhiều.
“Đúng, tôi muốn chết đấy thì sao? Chẳng phải mấy người muốn tôi chết lắm sao? Sao giờ trưng ra cái bộ mặt giả nhân giả nghĩa này?”
Hứa Quân Dục muốn lao tới nhưng lại bị tôi chĩa súng.
“Hứa Quân Dục, cậu đứng yên đó cho tôi!! Đời này chuyện tôi hối hận nhất chính là cưu mang loại sói cắn chủ như cậu. Nếu có thể quay ngược lại thời gian tôi nhất định sẽ không cứu cậu.”
“Cậu cứ thử tiến tới xem tôi không chỉ bắn cậu mà còn nhảy xuống dưới biển.”
“Được rồi, được rồi em không tiến tới nữa anh mau bỏ súng xuống đi. Chúng ta từ từ nói chuyện có được không?”
Thấy cậu ta có vẻ thật sự cũng thoả hiệp người tôi cũng dần thả lỏng ra nhưng giây tiếp theo Mục Ý từ phía sau lao đên muốn cướp súng từ tay tôi.
Tôi nhanh chóng thoát được đồng thời bắn cho cậu ta một phát.
“Mấy người cũng nhanh chân nhanh tay thật nóng lòng muốn đưa tôi về cho hoàng thái tử của mấy người đến vậy sao?”
Ánh mắt họ như không thể tin được mà nhìn tôi. Cả ba người đồng thanh nói.
“Anh biết hết rồi.”
Nếu như tôi không nghe được cuộc hội thoại đó thì chắc có lẽ sẽ chả bao giờ biết được nỗi ra đi của gia đình tôi oan ức đến như thế nào.
“Đúng vậy tôi biết hết tất cả rồi. Có phải mấy người thấy tôi rất ngu không đến giờ mới biết chuyện này.”
Nhìn làn nước xanh thẳm đằng sau lưng mình, tôi chợt nhớ đến ngày xưa mẹ từng kể tôi đã được sinh ra trong một lần bố mẹ đang đi du lịch. Bởi vì chỉ là một đảo nhỏ nên các thiết bị y tế ở đó vô cùng thiếu thốn. Mẹ tôi buộc phải sinh tôi ra theo kiểu truyền thống ngày xưa. Mẹ nói không hiểu sao nhưng vào lúc mà tôi ra đời, cảnh biển bỗng trở lên đẹp một cách kỳ là. Điều đó đã dần trở thành một kỷ niệm khó quên đối với bà.
Mà không biết có phải do tôi sinh ra ở gần biển hay không mà mỗi lần đến nơi đó tôi đều rất thích thú. Cây cỏ hoa lá trên hòn đào ấy đều nở rộ khi tôi đặt chân đến. Phải chăng giữa tôi và hòn đảo đó có một mối liên hệ gì.
Và giờ nơi đó đã dần dần phát triển thành một thành phố nhỏ của khu vực phía Bắc và cũng sẽ là nơi kết thúc sinh mạng của tôi.
Nhìn làn nước xanh thẳm sâu không đáy của biển khơi tôi không chút do dự mà thả mình xuống. Nhìn gương mặt từ hoảng loạn, lo lắng chuyển thành sợ hãi của họ khiến tôi thích thú. Không ngờ sẽ còn có ngày tôi nhìn thấy cảnh này, thật thú vị.
Ít nhất thì đó cũng là một kỉ niệm đáng nhớ trước khi chết của tôi.
Tôi dần dần chìn đắm vào trong dòng nước lạnh lẽo. Thật thoải mái, cuối cùng thì tôi cũng đã có thể thoát khỏi nơi đây.
“Không, không được quản gia Mặc!!!”
Tôi đưa tay lên mũi ông, nơi đó không còn hơi thở của sự sống nữa rồi.
“Quản gia Mặc, quản gia Mặc!!! Ông mau tỉnh lại đi!!! Quản gia Mặc!!”
Không, không thể, nếu ông chết đi thì còn ai ở cạnh tôi nữa.
“Aaaaaaaa!!!! KHÔNG!!!”
“Hứa Thần, anh không biết là việc chạy trốn có thể sẽ bị phạt tù giam sao?”
Hứa Quân Dục thong thả đi đến hắn dí đầu súng vào trán tôi.
“Rồi giờ đến lượt anh rồi đó Hứa Thần. Nếu anh chịu ngoan ngoãn ở trong căn phòng kia thì có phải hay không.”
Hắn dùng một tay kéo tay cả người tôi lên, tay còn lại vẫn luôn dí súng vào trán tôi.
“Giờ thì mau đi theo tôi, nếu anh hiểu chuyện đi theo tôi thì tôi sẽ không giết anh.”
“Ha, giết tôi?”
Tôi gạt phăng cánh tay hắn ra, cánh tay đang cầm súng của hắn bị tôi cướp lấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Người lấy mạng tôi chỉ có thể là tôi thôi.”
Tôi từ từ lùi lại ra phía sau, nhìn sắc mặt hoảng hốt của Hứa Quân Dục khiến cho tôi thích thú. Hiếm khi tôi mới được nhìn thấy biểu cảm này của hắn.
“Anh Thần, anh làm gì vậy? Anh mau bỏ súng xuống mau.”
“Sao thế không phải cậu muốn tôi chết sao?”
“Không phải, ý em không là vậy.”
Hứa Quân Dục càng tiến tới tôi càng lùi về phía sau hơn. Không chỉ có hắn hoảng loạn mà cả Mục Ý và Yến Phong đứng phía sau cũng đang không ngừng la hét.
“Hứa Thần!!! Anh mau bỏ súng xuống!!!”
“Hứa Thần, phía sau là biển sâu đấy bộ cậu muốn chết lắm sao?”
Tôi tức giận trừng mắt nhìn bọn họ. Chỉ một bước nữa thôi là tôi sẽ ngã xuống biển sâu vô vọng. Nhưng tôi không sợ, so với nước biển lạnh lẽo thì sự cô đơn tuyệt vọng này còn kinh khủng hơn nhiều.
“Đúng, tôi muốn chết đấy thì sao? Chẳng phải mấy người muốn tôi chết lắm sao? Sao giờ trưng ra cái bộ mặt giả nhân giả nghĩa này?”
Hứa Quân Dục muốn lao tới nhưng lại bị tôi chĩa súng.
“Hứa Quân Dục, cậu đứng yên đó cho tôi!! Đời này chuyện tôi hối hận nhất chính là cưu mang loại sói cắn chủ như cậu. Nếu có thể quay ngược lại thời gian tôi nhất định sẽ không cứu cậu.”
“Cậu cứ thử tiến tới xem tôi không chỉ bắn cậu mà còn nhảy xuống dưới biển.”
“Được rồi, được rồi em không tiến tới nữa anh mau bỏ súng xuống đi. Chúng ta từ từ nói chuyện có được không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy cậu ta có vẻ thật sự cũng thoả hiệp người tôi cũng dần thả lỏng ra nhưng giây tiếp theo Mục Ý từ phía sau lao đên muốn cướp súng từ tay tôi.
Tôi nhanh chóng thoát được đồng thời bắn cho cậu ta một phát.
“Mấy người cũng nhanh chân nhanh tay thật nóng lòng muốn đưa tôi về cho hoàng thái tử của mấy người đến vậy sao?”
Ánh mắt họ như không thể tin được mà nhìn tôi. Cả ba người đồng thanh nói.
“Anh biết hết rồi.”
Nếu như tôi không nghe được cuộc hội thoại đó thì chắc có lẽ sẽ chả bao giờ biết được nỗi ra đi của gia đình tôi oan ức đến như thế nào.
“Đúng vậy tôi biết hết tất cả rồi. Có phải mấy người thấy tôi rất ngu không đến giờ mới biết chuyện này.”
Nhìn làn nước xanh thẳm đằng sau lưng mình, tôi chợt nhớ đến ngày xưa mẹ từng kể tôi đã được sinh ra trong một lần bố mẹ đang đi du lịch. Bởi vì chỉ là một đảo nhỏ nên các thiết bị y tế ở đó vô cùng thiếu thốn. Mẹ tôi buộc phải sinh tôi ra theo kiểu truyền thống ngày xưa. Mẹ nói không hiểu sao nhưng vào lúc mà tôi ra đời, cảnh biển bỗng trở lên đẹp một cách kỳ là. Điều đó đã dần trở thành một kỷ niệm khó quên đối với bà.
Mà không biết có phải do tôi sinh ra ở gần biển hay không mà mỗi lần đến nơi đó tôi đều rất thích thú. Cây cỏ hoa lá trên hòn đào ấy đều nở rộ khi tôi đặt chân đến. Phải chăng giữa tôi và hòn đảo đó có một mối liên hệ gì.
Và giờ nơi đó đã dần dần phát triển thành một thành phố nhỏ của khu vực phía Bắc và cũng sẽ là nơi kết thúc sinh mạng của tôi.
Nhìn làn nước xanh thẳm sâu không đáy của biển khơi tôi không chút do dự mà thả mình xuống. Nhìn gương mặt từ hoảng loạn, lo lắng chuyển thành sợ hãi của họ khiến tôi thích thú. Không ngờ sẽ còn có ngày tôi nhìn thấy cảnh này, thật thú vị.
Ít nhất thì đó cũng là một kỉ niệm đáng nhớ trước khi chết của tôi.
Tôi dần dần chìn đắm vào trong dòng nước lạnh lẽo. Thật thoải mái, cuối cùng thì tôi cũng đã có thể thoát khỏi nơi đây.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro