Chương 66
Giang La La
2024-11-18 21:44:17
Tám giờ tối ngày hai mươi sáu tháng Mười, vòng bạn bè yên lặng gần tám tháng của Thẩm Trạm bỗng dưng được cập nhật.
Trong thời gian này, có nhiều người quan tâm đến lý do “đứt đoạn” trên vòng bạn bè của anh, có người suy đoán hai vợ chồng đổ vỡ, có người nghĩ Thẩm Trạm nhận ra mình khoe tình cảm quá mức, còn có người đoán bản thân anh gặp chuyện không may nên không thể cập nhật.
Không ai ngờ tới, tám tháng trôi qua, người nào đó đã đăng ảnh ba em bé ngủ cạnh nhau.
Bề ngoài của các bé bị che khuất bởi những sticker hình đầu gấu đáng yêu, mặc dù không thể thấy mặt nhưng qua màn hình, họ vẫn có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc vô bờ. Thảo nào tám tháng nay anh không xuất hiện, hóa ra đang chăm vợ sinh con. Về việc này, anh đã làm tốt hơn những gì người khác đã chật vật trong nhiều năm.
Mọi người bắt đầu khen ngợi trong phần bình luận.
Cảnh Hành luôn là người nhanh tay nhất: Chúc mừng anh Trạm, tên các bé là gì thế?
SZ: Bên trái Thẩm Nhất Nhất, ở giữa Thẩm Nhị Nhị, bên phải Thẩm Tam Tam.
Người ngoài không thể đọc bình luận của những người không phải bạn bè, vì vậy câu trả lời của Thẩm Trạm rất nổi bật.
Em bé dễ thương như thế, tại sao lại lấy cái tên qua loa vậy?
Dương Minh Khải: Chúc mừng.
Sau đó anh ấy gửi riêng một bao lì xì bày tỏ tấm lòng.
YSN: Nhắc nhở thân thiện, hậu quả chọc giận bà xã rất nghiêm trọng.
SZ: …
Từ trước đến nay, quân sư họ Ngôn luôn chính xác khi lên tiếng về mặt này, người đàn ông đang cầm điện thoại đọc bình luận chột dạ nhìn vợ ngồi ăn cháo bên giường.
Hai ngày trước Vân Kiều hạ sinh ba bé gái, mẹ tròn con vuông. Họ đưa Vân Kiều vào ICU quan sát, may sao tất cả đều thuận lợi, hôm qua cô được đưa về phòng bệnh, giờ đã có thể ăn cơm.
Hai ngày nay, gần như Thẩm Trạm không rời cô nửa bước, ngày nào hai bà mẹ cũng đến thăm Vân Kiều và các bé.
Khi tin ba đứa bé chào đời bình an vừa lan ra, cả hai bắt đầu nhận được những lời thăm hỏi từ người thân và bạn bè. Bà nội Thẩm ở Cảnh Thành xa xôi đã vung một số tiền lớn, ba đứa chắt nữ mới được sinh ra đã trở nên giàu có.
Thẩm Trạm choáng váng đầu óc không còn thời gian lo chuyện khác, mãi đến khi bảo đảm Vân Kiều bình an thì anh mới yên tâm, dành thời gian cập nhật vòng bạn bè, chia sẻ niềm vui không thể kiềm chế trong lòng.
“Thẩm Trạm, bao giờ em mới được xem cục cưng?” Tiếng muỗng sứ va chạm, căn phòng yên tĩnh vang lên giọng Vân Kiều.
“Đừng gấp, đừng gấp.” Người đàn ông cất điện thoại vào túi, lập tức đến dỗ cô: “Đợi tình hình của em và em bé ổn định lại một chút thì anh sẽ bế tới đây.”
Dù sao cô cũng sinh ba, mặc dù các bé đã chào đời mạnh khỏe, nhưng thể chất và trọng lượng của cô vẫn sẽ suy yếu phần nào, có điều đây chỉ là tạm thời.
Vân Kiều mới ra khỏi phòng quan sát đã bắt đầu nhớ con: “Em muốn con gái.”
Thật sự không được, Thẩm Trạm lấy điện thoại mở album ra: “Vợ, hay em xem ảnh bé con trước nhé.”
“Đáng yêu lắm.” Anh buột miệng khen ngợi, một giây sau lại phản ứng kịp: “Anh đã xem mấy tấm hình này rồi.”
Trông mơ đỡ khát* đại khái như thế, Vân Kiều nhướn mày thở dài: “Suýt quên mất, tên mấy bé là gì?”
*Trông mơ đỡ khát (望梅止渴): Câu thành ngữ có hàm ý dùng những ảo tưởng không thực tế để an ủi bản thân, hoặc để hình dung những mong muốn không thể nào thực hiện được.
Trong thời gian có bầu, cô chỉ biết là thai ba, không rõ giới tính, gia đình suy nghĩ và đã đề nghị nhiều cái tên nhưng không biết nên dùng cái nào.
Lúc anh đang ngẫm nghĩ, tin nhắn trò chuyện riêng của Cảnh Hành hiện lên, Vân Kiều vô tình ấn vào khung chat, phát hiện Cảnh Hành gửi tới ảnh chụp màn hình phần trả lời bình luận của Thẩm Trạm.
“Thẩm Nhất Nhất? Thẩm Nhị Nhị? Thẩm Tam Tam?” Thấy tên trên ảnh, Vân Kiều suýt tức nghẹn không thở được.
“Không, không phải, Kiều Kiều em nghe anh giải thích.” Trước khi vợ nổi đóa, Thẩm Trạm nhanh tay gõ chữ cứu nguy, đưa cô xem: “Đây mới là tên con gái anh.”
Bé thứ nhất Thẩm Gia Nhất.
Bé thứ hai Thẩm Tích Vân.
Bé thứ ba Vân Tri Ái.
Ba cái tên thoạt nhìn không giống sinh ba bình thường, Vân Kiều khó hiểu: “Không phải chúng ta nên đặt tên tương đồng sao?”
“Anh nghĩ rồi, bọn nó vốn không khác nhau mấy, đến lúc đó tên cũng không khác nhau thì rất khó phân biệt.” Nên anh dứt khoát phân biệt bằng tên.
Vân Kiều không biết nên nói gì, giơ ngón cái với anh. Não anh chàng nhà cô nhạy bén thật, khi ba cái tên ghép lại, người ta sẽ không nghĩ là chị em sinh ba.
Vân Kiều liếc nhìn màn hình: “Nhắc mới nhớ một việc, lúc trước em cứ hiếu kỳ.”
Thẩm Trạm nhướn mày: “Việc gì?”
“Trong lúc mang bầu, em cứ nghĩ anh sẽ chia sẻ lên vòng bạn bè như thường lệ.” Trên thực tế, từ khi Thẩm Trạm biết cô mang thai cho đến khi sinh con, vòng bạn bè của anh đã yên lặng một thời gian.
“Chuyện ấy…” Thẩm Trạm vò đầu.
Có thể những người khác nghe thấy tin này đều chúc mừng, kể cả anh cũng vui. Nhưng chỉ cần nghĩ tới việc Vân Kiều sẽ chịu khổ cực, anh không có cách nào giữ được tâm trạng vui vẻ, đến tận mấy tháng sau, vào ngày hôm nay, khi anh đã xác định mẹ con bình an.
Vân Kiều không suy nghĩ nữa, cô đã ăn hết cháo trong bát. Thẩm Trạm đỡ lấy đặt xuống bàn bên cạnh: “Còn muốn ăn gì nữa không em?”
Cô xua tay: “Thôi anh ạ.”
Đợi Thẩm Trạm thu dọn bàn, Vân Kiều vén chăn trắng lên, nằm xuống lần nữa.
Cô muốn chóng khỏe để bế con mình.
Người nhà trông nom Vân Kiều chu đáo vô cùng, Vân Kiều cố gắng phối hợp trị liệu hồi phục, vào ngày thứ tư ở bệnh viện, rốt cuộc cô đã được bế con.
“Ôi chu choa, đáng yêu quá anh ơi.” Ba cục cưng, cô cũng không biết bế đứa nào trước.
“Ừm ừm ừm.” Thẩm Trạm nhớ tới lúc các bé mới ra đời, mặt đứa nào đứa nấy cũng đỏ bừng nhăn nheo, nhưng được nuôi mấy ngày thì chúng lập tức phát triển.
Thẩm Nhất Nhất cuộn bàn tay bé nhỏ của mình thành nắm đấm cho vào miệng.
Thẩm Nhị Nhị nhắm hai mắt, có người kể trên đường tới đây bé luôn ngủ, đổi chỗ vẫn kiên trì ngủ.
Bạn nhỏ Thẩm Tam Tam rất tinh quái, nhóc cứ mở to đôi mắt như quả nho nhìn quanh, tràn ngập hiếu kỳ với thế giới xa lạ.
Vân Kiều ngắm các em bé dễ thương mãi, trong lòng mềm nhũn. Họ đưa đứa bé nào trước thì Vân Kiều bế bé đó, không phân biệt rõ lắm.
Một tuần sau cả mẹ lẫn con đều đạt các chỉ tiêu, cuối cùng cũng được xuất viện. Người nhà tới đón, người lớn tranh nhau muốn bế các bé.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Khi họ đưa lưng về phía hai người, Thẩm Trạm giơ ngón cái lên với Vân Kiều: “May mà chúng ta có ba đứa.”
Mỗi người mỗi cháu, không phải tranh nhau.
Vân Kiều mím môi cười, đẩy tay anh ra: “Anh đã thu xếp xong việc chăm sóc cục cưng chưa?”
Người đàn ông hất cằm kiêu ngạo: “Anh đã làm việc thì em cứ yên tâm.”
Đã có ba bảo mẫu và dì chăm sóc Vân Kiều đợi ở nhà, ba đứa bé nằm ngay ngắn trên chiếc giường lớn dành riêng cho bọn trẻ.
Vì trước đó không thể xác định được giới tính của các bé, họ chỉ tạm trang trí một phòng cho em bé với gam màu cam ấm áp và nhiều ánh sáng. Đây là căn phòng được thiết kế bởi Vân Kiều, cũng như được Thẩm Trạm giám sát xuyên suốt quá trình. Từ cấu trúc căn phòng cho tới các chi tiết trong trang trí, mỗi điểm đều được chăm chút tỉ mỉ.
Trong khoảng thời gian Vân Kiều ở cữ, giấy khai sinh của ba bé gái đã làm xong. Người lớn trong nhà cũng quay lại sinh hoạt thường nhật, cuộc sống của gia đình năm người chính thức bắt đầu.
Các bé được bảo mẫu chuyên nghiệp chăm sóc, Vân Kiều gần như không phải bận tâm, việc phải làm hằng ngày giống một lịch trình, cô chỉ cần thực hiện từng chuyện một.
Sau khi Vân Kiều sinh em bé, cân nặng ngày càng giảm, cô sợ cơ thể bị mất dáng nên nhất quyết đi phục hồi chức năng sau sinh.
Đến thời gian ăn cơm, chú Liễu sẽ phục vụ thực đơn đặc biệt cho cô: Đu đủ, tổ yến với tác dụng dưỡng da, cháo dinh dưỡng mang hương vị độc đáo, ngân nhĩ để bổ máu…
Chú Liễu dốc sức nghiên cứu các món ăn mới, hầu như chưa từng thất bại, ngay cả trong thời điểm hạn chế một số thực phẩm cũng như khẩu vị của cô không tốt, thực đơn dành cho Vân Kiều vẫn rất phong phú.
Tới tối, hai vợ chồng chơi đùa với các con trong phòng.
Người ta thường bảo con gái được tạo nên từ nước, nhưng các bé nhà họ lại khác. Từ khi chào đời tới giờ, chỉ lúc đói hoặc khó chịu, chúng mới kêu một chút, không thì các bé sẽ không bao giờ khóc quấy.
“Điểm này chắc chắn giống em.” Thẩm Trạm nghĩ tính cách của các con giống cô, không khóc.
“Nói vớ vẩn, khi còn bé em rất hay khóc.” Vân Kiều nhỏ giọng phản bác.
“Vân Tiểu Kiều, em còn rất kiêu ngạo nữa phải không?” Thẩm Trạm vui vẻ cười, dời mắt về phía con gái một lần nữa: “Để anh đoán thử suy nghĩ của bọn nó một tí.”
“Thẩm Tam Tam thích cười nên không khóc, Thẩm Nhị Nhị ngại mệt khi trợn mắt nên lười khóc, Thẩm Nhất Nhất thì…” Tính cách con gái thứ hai và thứ ba đều rõ ràng, đứa đầu thì chưa ổn định, hiện giờ tuổi tác của em quá nhỏ, họ vẫn không chắc tính em thế nào.
“Khẳng định vậy sao?”
“Đương nhiên!” Thẩm Trạm vỗ ngực bảo đảm: “Không tin em chờ xem.”
Thấm thoát đã ba tháng trôi qua, kỷ niệm một trăm ngày của bọn nhỏ sắp đến, hai vợ chồng quyết định đưa ba cục cưng đi chụp ảnh.
Tay chân nhỏ bé của Thẩm Gia Nhất như có ý đồ riêng, dù nhân viên hay ba mẹ cố gắng kéo ra, em vẫn tự động co lại ngay lập tức.
Thẩm Tích Vân vẫn luôn im lặng, lên xe đã bắt đầu ngủ. Khi họ đặt nôi lên phim trường chụp ảnh, bé mới mở mắt một chút rồi nhắm mắt tiếp.
Tri Ái hễ gặp ai là cười ngay, nhóc không sợ người lạ, chỉ cần đặt ở đâu, nhóc sẽ nhìn vào ống kính rồi tự tạo kiểu, đây là một cô bé đỏm dáng.
Chụp ảnh cho các bạn nhỏ có độ khó không kém người trưởng thành, ngoại trừ ảnh riêng còn cả ảnh chụp chung, mất vô số thời gian.
“Nghe nói nhóc Tri Ái ngày càng giống em khi còn bé.” Thẩm Trạm lặng lẽ đến sát bên vợ.
“Anh nghe ai nói?” Vân Kiều quay mặt đi.
“Hiển nhiên là mẹ vợ rồi.” Người quen thuộc bé Vân Kiều nhất trên thế giới này, không phải Tần Ngọc Sương thì có thể là ai.
Thấy ba cô cháu gái, dù là một người có tính cách lạnh nhạt nhưng Tần Ngọc Sương vẫn không thể nén nổi niềm vui trong lòng. Bà thản nhiên kể về tuổi thơ của Vân Kiều, nói con gái út giống cô hồi nhỏ nhất.
Bé út hoạt bát thích cười nhất, quả thực anh đã có một cô con gái mà anh có thể nhìn thấy hình ảnh của vợ vào thuở nhỏ.
Hai vợ chồng vừa nói chuyện vừa dịu dàng quan sát ba đứa trẻ.
Không biết tại sao Thẩm Tích Vân lại bật khóc, hai chị em khác hình như cũng cảm nhận được, khóc ré theo.
Hai vợ chồng vội vàng bế mấy bé.
Không khóc thì thôi, một khi khóc là không dứt, ba chị em rất ăn nhịp.
Tụi nhỏ khóc xong, hai vợ chồng lần lượt bế ba đứa bé lên, để lại dấu tay và dấu chân của các con lên tờ giấy đặc biệt.
Buổi chụp ảnh mừng một trăm ngày của các bé diễn ra thành công, tỷ lệ ảnh rất đẹp. Vốn dĩ gói dịch vụ có số lượng ảnh được chỉnh sửa nhất định, nhưng nhờ vào mức giá hào phóng của ông ba mới nào đó mà các nhân viên hận không thể hoàn thành chỉnh sửa từng bức ảnh ngay lập tức.
Bữa tiệc một trăm ngày đã đến đúng dự kiến, nhóm bạn thân quen lần lượt tới thăm.
Cảnh Hành đến nhanh như gió, ít nhiều đã để lộ ra ý định trở thành ba nuôi, Thẩm Trạm suýt đá người ra: “Thích thì tự sinh.”
Người ta thường bảo ba nuôi con gái sẽ trở nên ngày càng “keo kiệt”, luôn quan tâm chăm sóc con gái mình. Mỗi khi đi làm về, Thẩm Trạm luôn nhìn Vân Kiều trước rồi bế con gái, điều này gần như trở thành thói quen không thể thiếu của Thẩm Trạm.
Dương Minh Khải dẫn theo vợ con, cười rạng rỡ: “Nghe nói mấy ngày trước Cảnh Hành khiến bạn gái tức giận rời khỏi nhà nữa đấy. Không biết tới khi nào mới có thể uống rượu mừng của cậu ấy đây.”
Ngôn Tư Mộ đến gần, cầm theo hai món quà: “Đây là một ít tấm lòng của tớ và anh trai.”
Tặng quà là một cách trao đổi tình cảm, Vân Kiều nhận lấy và cảm ơn, sau đó cô tiếp tục đón khách.
Tất cả mọi người đến vì ba nàng công chúa nhỏ. Nằm trên chiếc giường lớn trong phòng trẻ em, các bé mặc áo len màu vàng, xanh và hồng, hệt như ba cánh hoa.
Ngôn Tư Mộ và anh trai là song sinh, khi gặp ba cô công chúa, hai anh em vẫn cảm thấy kỳ diệu: “Quào, làm sao hai người phân biệt được vậy?”
“Quần áo vàng là đứa cả, đứa giữa đồ xanh, bé út mặc màu hồng nhạt.” Vân Kiều dịu giọng giới thiệu.
“À ~” Ngôn Tư Mộ ngẩng đầu: “Tớ biết rồi, Thẩm Nhất Nhất, Thẩm Nhị Nhị, Thẩm Tam Tam.”
Vân Kiều vỗ trán.
Cái tên mà Thẩm Trạm thuận miệng nói ăn sâu vào lòng người quá rồi, đến nỗi tên họ đầy đủ mang ý nghĩa sâu sắc của ba bé đã bị lãng quên.
Ngôn Tư Mộ thấy vẻ buồn rầu của cô, bật cười thành tiếng: “Nói đùa thôi, tớ biết tên của các bé là Thẩm Gia Nhất, Thẩm Tích Vân, Vân Tri Ái, đúng không nè?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Ừm.”
“Không tệ đâu.” Lời nói hay, cử chỉ đẹp, chan chứa yêu thương, ý nghĩa rõ ràng.
Bây giờ ba đứa trẻ có vẻ ngoài và kích thước không khác biệt nhiều, nhưng Ngôn Tư Mộ vẫn có thể dễ dàng phân biệt được chúng.
Thẩm Nhất Nhất không ngủ, em nằm trên giường nhìn thấy người xa lạ xuất hiện, cứ ngọ nguậy nhưng đáng tiếc tạm thời không xoay người được, em lắc mạnh đến mấy cũng không thể động đậy.
Thẩm Nhị Nhị có thể nói là vua ngủ, từ khi chào đời tới giờ, mỗi ngày hai mươi tư tiếng thì hết hai mươi tiếng bé luôn ngủ, dọa hai vợ chồng nghĩ cơ thể bé không tốt, kết quả kiểm tra cho thấy bé rất mạnh khỏe.
Thẩm Tam Tam khác hai chị gái, nhóc mới lọt lòng đã nở nụ cười, đôi mắt như quả nho trong veo vừa đen vừa sáng, đôi khi nhóc không kìm được mà cong môi, đôi khi có thể mở miệng lè lưỡi với người khác.
“A a a, đáng yêu không chịu nổi luôn.” Tư thế đứng thanh lịch của Ngôn Tư Mộ dần thay đổi, thậm chí cô ấy còn nằm bò lên giường xoa nắn bàn tay mềm mại của tụi nhỏ: “Thực sự muốn tặng cho chúng một căn nhà thật đẹp.”
Cô ấy nghĩ, công chúa nhỏ xinh đẹp dễ thương nên sống trong tòa lâu đài đẹp đẽ.
“Tớ và Thẩm Trạm đang lên kế hoạch mua nhà.”
“Thật à? Các cậu ưng kiểu nào thì hãy nói cho tớ biết, tớ sẽ xem giúp.”
…
Ba cục cưng này cực kỳ hiếm có.
Khương Tư Nguyên tới Cảnh Thành thăm trong dịp nghỉ Tết, nóng lòng xông vào phòng trẻ con.
“Kiều Kiều, cậu thật sự, quá giỏi rồi.” Từ khi biết tin cô mang bầu cho đến khi sinh con, Khương Tư Nguyên đã nhắc đi nhắc lại ba từ này không biết bao nhiêu lần.
“Dừng biểu cảm khoa trương của cậu lại đi.”
“Dạo trước khi trò chuyện với đồng nghiệp, tớ kể rằng một người bạn của mình đã sinh ba cô con gái cùng một lúc. Ai nấy cũng phản ứng giống tớ bây giờ.” Từ trước đến nay trường hợp sinh nhiều con rất hiếm, cô ấy nhìn vóc dáng nhỏ bé gầy gò của mình, quả thực khó lòng tưởng tượng được.
“Cậu đừng nói nữa, cả đời tớ sẽ không bao giờ trải qua chuyện này thêm lần nào đâu.” Trường hợp của cô được xem như suôn sẻ, nhưng cô vẫn phải chịu đựng rất nhiều trong quá trình mang thai và sinh con.
“Sau này cậu không định sinh nữa à?”
“Thật ra ban đầu lời này không phải do tớ nói.” Là chính miệng Thẩm Trạm bảo khi cô đang nằm viện.
“Bên nhà họ Thẩm không cần một người thừa kế sao?” Sống trong giới như vậy, Khương Tư Nguyên không khỏi suy nghĩ nhiều.
“Nhà họ Vân chính là ví dụ tốt nhất.” Vân Kiều cúi xuống lắc đầu, nêu ví dụ mà mình tự trải nghiệm.
Ông nội cô có hai đứa con trai, con út qua đời ngoài ý muốn, con cả không nên người, cuối cùng nhà họ Vân suy tàn, điều này không liên quan đến nam hay nữ. Hôm nay có được ba cục cưng khỏe mạnh, cô và Thẩm Trạm đã cực kỳ thỏa mãn rồi.
Ngoài quà cáp của bạn bè, Vân Kiều còn nhận được nhiều lời chúc phúc từ bà Thẩm dành cho các đứa trẻ. Cách thức đơn giản, quà tặng cũng giản dị, khóa trường thọ, lắc tay, lắc chân, toàn bộ đều được làm bằng vàng thật.
Mấy bé quá nhỏ, không thích hợp đeo lâu nên Vân Kiều tạm thời giữ giúp chúng.
Lúc tổ chức tiệc một trăm ngày, dù có người giúp đỡ nhưng cả hai vẫn kiệt sức, họ ngồi phịch xuống sô pha, không thể nghĩ ngợi gì thêm.
“Mệt quá…” Vân Kiều tựa vào sô pha thở dài một hơi.
Thẩm Trạm không có nguyên tắc lập tức phụ họa: “Lần sau không làm nữa.”
Vân Kiều quay đầu lườm anh: “Còn có lần sau à.”
Mỗi giai đoạn trong cuộc sống của các bé đều chỉ đến một lần, thế nên anh thà cực khổ cũng phải làm hết sức cẩn thận.
May sao người lớn gần như không muốn rời xa bọn trẻ, có thêm bảo mẫu chăm sóc, ba mẹ tạm thời có thể thoát, cuối cùng cả hai cũng được nghỉ ngơi một lát.
“Qua đây cho ông xã ôm nào.” Thẩm Trạm vươn tay ra.
“Em không muốn làm gì hết.” Cô mím môi hít sâu một hơi.
“Được, em không cần làm, để tự anh làm.” Vừa dứt lời, Thẩm Trạm bắt đầu hành động.
Dựa vào trực giác siêu nhạy bén của cô, lời này nghe không ổn, lúc này Vân Kiều mới vểnh tai lên.
Hai chân cô bỗng lơ lửng trên không, vị trí chuyển từ sô pha lên giường rộng rãi và thoải mái hơn, mọi sự nghi ngờ không đứng đắn nhanh chóng được chứng minh.
Thắt lưng bị nhéo, Vân Kiều khóc không ra nước mắt: “Anh không mệt à?”
“Cho nên anh cần tí động lực.” Người nọ được như ý bật cười.
Hơn cả một tí, quả thực là tràn đầy động lực.
Thẩm Trạm không còn mạnh mẽ như trước nữa, tới lần thứ hai thì dừng lại.
“Kiều Kiều, có phải gần đây em lười vận động không?”
“Nói vớ vẩn, ngày nào em cũng tập mà.”
“Vậy tại sao thể lực không đủ dùng?”
“Chơi với các bé cưng mệt chứ anh còn nghĩ gì nữa.”
“Được, từ nay về sau anh sẽ chăm sóc con, em kiếm tiền.”
“Anh muốn để em đi làm bây giờ sao?”
“Em rất thích thiết kế, không phải sao?” Một tháng trước, anh phát hiện Vân Kiều đang dành thời gian để theo kịp tiến độ khi cô bỏ lỡ lúc mang thai, trong máy tính cô lưu rất nhiều tài liệu.
Vân Kiều vẫn quyến luyến tụi nhỏ nên chưa nói ra, điều này liên quan đến quá trình phát triển của chúng, vì đã tự trải qua nên Vân Kiều không muốn các con thiếu hụt tình yêu thương.
Vân Kiều được chồng cổ vũ, bỗng ngộ ra.
Còn Thẩm Trạm một câu thành sấm, kể từ ngày ấy, cậu Thẩm ngang tàng tự do của trước đây hoàn toàn biến mất, anh đã biến hóa hoàn hảo sau năm năm tiếp theo.
Trên bàn mấy đứa trẻ, ba bữa sáng và ba bình nước giống hệt nhau được đặt thành một hàng.
Tiếng bước chân “chíp chíp chíp chíp” vang lên, cô bé tóc ngắn mặc đồ ngủ ôm váy hoa nhỏ, nhíu mày: “Ba, con không mặc váy.”
Ngay sau đó, một cô bé mặc váy xanh gần như lặng lẽ tới trước bàn ăn: “Ba, cho con xin một nửa ly sữa nữa, cảm ơn ba ạ.”
Người đàn ông được gọi đã tập thành thói quen từ lâu, nghiêm túc kéo ghế cho con gái, gõ ngón tay lên bàn: “Uống hết ly này trước đi.”
Rồi anh tới trước mặt cô con gái lớn, bình tĩnh lấy chiếc váy hoa trong tay em: “Đây là váy em gái con, con cầm nhầm rồi, tự về đổi đi.”
Anh vừa dứt lời, một cô bé mềm mại lập tức đâm vào đùi anh, tóc trên đầu rối tung, hai tay nhóc giơ cao chiếc lược và hoa cài, giọng trẻ con non nớt: “Ba ơi, chải tóc.”
Trong thời gian này, có nhiều người quan tâm đến lý do “đứt đoạn” trên vòng bạn bè của anh, có người suy đoán hai vợ chồng đổ vỡ, có người nghĩ Thẩm Trạm nhận ra mình khoe tình cảm quá mức, còn có người đoán bản thân anh gặp chuyện không may nên không thể cập nhật.
Không ai ngờ tới, tám tháng trôi qua, người nào đó đã đăng ảnh ba em bé ngủ cạnh nhau.
Bề ngoài của các bé bị che khuất bởi những sticker hình đầu gấu đáng yêu, mặc dù không thể thấy mặt nhưng qua màn hình, họ vẫn có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc vô bờ. Thảo nào tám tháng nay anh không xuất hiện, hóa ra đang chăm vợ sinh con. Về việc này, anh đã làm tốt hơn những gì người khác đã chật vật trong nhiều năm.
Mọi người bắt đầu khen ngợi trong phần bình luận.
Cảnh Hành luôn là người nhanh tay nhất: Chúc mừng anh Trạm, tên các bé là gì thế?
SZ: Bên trái Thẩm Nhất Nhất, ở giữa Thẩm Nhị Nhị, bên phải Thẩm Tam Tam.
Người ngoài không thể đọc bình luận của những người không phải bạn bè, vì vậy câu trả lời của Thẩm Trạm rất nổi bật.
Em bé dễ thương như thế, tại sao lại lấy cái tên qua loa vậy?
Dương Minh Khải: Chúc mừng.
Sau đó anh ấy gửi riêng một bao lì xì bày tỏ tấm lòng.
YSN: Nhắc nhở thân thiện, hậu quả chọc giận bà xã rất nghiêm trọng.
SZ: …
Từ trước đến nay, quân sư họ Ngôn luôn chính xác khi lên tiếng về mặt này, người đàn ông đang cầm điện thoại đọc bình luận chột dạ nhìn vợ ngồi ăn cháo bên giường.
Hai ngày trước Vân Kiều hạ sinh ba bé gái, mẹ tròn con vuông. Họ đưa Vân Kiều vào ICU quan sát, may sao tất cả đều thuận lợi, hôm qua cô được đưa về phòng bệnh, giờ đã có thể ăn cơm.
Hai ngày nay, gần như Thẩm Trạm không rời cô nửa bước, ngày nào hai bà mẹ cũng đến thăm Vân Kiều và các bé.
Khi tin ba đứa bé chào đời bình an vừa lan ra, cả hai bắt đầu nhận được những lời thăm hỏi từ người thân và bạn bè. Bà nội Thẩm ở Cảnh Thành xa xôi đã vung một số tiền lớn, ba đứa chắt nữ mới được sinh ra đã trở nên giàu có.
Thẩm Trạm choáng váng đầu óc không còn thời gian lo chuyện khác, mãi đến khi bảo đảm Vân Kiều bình an thì anh mới yên tâm, dành thời gian cập nhật vòng bạn bè, chia sẻ niềm vui không thể kiềm chế trong lòng.
“Thẩm Trạm, bao giờ em mới được xem cục cưng?” Tiếng muỗng sứ va chạm, căn phòng yên tĩnh vang lên giọng Vân Kiều.
“Đừng gấp, đừng gấp.” Người đàn ông cất điện thoại vào túi, lập tức đến dỗ cô: “Đợi tình hình của em và em bé ổn định lại một chút thì anh sẽ bế tới đây.”
Dù sao cô cũng sinh ba, mặc dù các bé đã chào đời mạnh khỏe, nhưng thể chất và trọng lượng của cô vẫn sẽ suy yếu phần nào, có điều đây chỉ là tạm thời.
Vân Kiều mới ra khỏi phòng quan sát đã bắt đầu nhớ con: “Em muốn con gái.”
Thật sự không được, Thẩm Trạm lấy điện thoại mở album ra: “Vợ, hay em xem ảnh bé con trước nhé.”
“Đáng yêu lắm.” Anh buột miệng khen ngợi, một giây sau lại phản ứng kịp: “Anh đã xem mấy tấm hình này rồi.”
Trông mơ đỡ khát* đại khái như thế, Vân Kiều nhướn mày thở dài: “Suýt quên mất, tên mấy bé là gì?”
*Trông mơ đỡ khát (望梅止渴): Câu thành ngữ có hàm ý dùng những ảo tưởng không thực tế để an ủi bản thân, hoặc để hình dung những mong muốn không thể nào thực hiện được.
Trong thời gian có bầu, cô chỉ biết là thai ba, không rõ giới tính, gia đình suy nghĩ và đã đề nghị nhiều cái tên nhưng không biết nên dùng cái nào.
Lúc anh đang ngẫm nghĩ, tin nhắn trò chuyện riêng của Cảnh Hành hiện lên, Vân Kiều vô tình ấn vào khung chat, phát hiện Cảnh Hành gửi tới ảnh chụp màn hình phần trả lời bình luận của Thẩm Trạm.
“Thẩm Nhất Nhất? Thẩm Nhị Nhị? Thẩm Tam Tam?” Thấy tên trên ảnh, Vân Kiều suýt tức nghẹn không thở được.
“Không, không phải, Kiều Kiều em nghe anh giải thích.” Trước khi vợ nổi đóa, Thẩm Trạm nhanh tay gõ chữ cứu nguy, đưa cô xem: “Đây mới là tên con gái anh.”
Bé thứ nhất Thẩm Gia Nhất.
Bé thứ hai Thẩm Tích Vân.
Bé thứ ba Vân Tri Ái.
Ba cái tên thoạt nhìn không giống sinh ba bình thường, Vân Kiều khó hiểu: “Không phải chúng ta nên đặt tên tương đồng sao?”
“Anh nghĩ rồi, bọn nó vốn không khác nhau mấy, đến lúc đó tên cũng không khác nhau thì rất khó phân biệt.” Nên anh dứt khoát phân biệt bằng tên.
Vân Kiều không biết nên nói gì, giơ ngón cái với anh. Não anh chàng nhà cô nhạy bén thật, khi ba cái tên ghép lại, người ta sẽ không nghĩ là chị em sinh ba.
Vân Kiều liếc nhìn màn hình: “Nhắc mới nhớ một việc, lúc trước em cứ hiếu kỳ.”
Thẩm Trạm nhướn mày: “Việc gì?”
“Trong lúc mang bầu, em cứ nghĩ anh sẽ chia sẻ lên vòng bạn bè như thường lệ.” Trên thực tế, từ khi Thẩm Trạm biết cô mang thai cho đến khi sinh con, vòng bạn bè của anh đã yên lặng một thời gian.
“Chuyện ấy…” Thẩm Trạm vò đầu.
Có thể những người khác nghe thấy tin này đều chúc mừng, kể cả anh cũng vui. Nhưng chỉ cần nghĩ tới việc Vân Kiều sẽ chịu khổ cực, anh không có cách nào giữ được tâm trạng vui vẻ, đến tận mấy tháng sau, vào ngày hôm nay, khi anh đã xác định mẹ con bình an.
Vân Kiều không suy nghĩ nữa, cô đã ăn hết cháo trong bát. Thẩm Trạm đỡ lấy đặt xuống bàn bên cạnh: “Còn muốn ăn gì nữa không em?”
Cô xua tay: “Thôi anh ạ.”
Đợi Thẩm Trạm thu dọn bàn, Vân Kiều vén chăn trắng lên, nằm xuống lần nữa.
Cô muốn chóng khỏe để bế con mình.
Người nhà trông nom Vân Kiều chu đáo vô cùng, Vân Kiều cố gắng phối hợp trị liệu hồi phục, vào ngày thứ tư ở bệnh viện, rốt cuộc cô đã được bế con.
“Ôi chu choa, đáng yêu quá anh ơi.” Ba cục cưng, cô cũng không biết bế đứa nào trước.
“Ừm ừm ừm.” Thẩm Trạm nhớ tới lúc các bé mới ra đời, mặt đứa nào đứa nấy cũng đỏ bừng nhăn nheo, nhưng được nuôi mấy ngày thì chúng lập tức phát triển.
Thẩm Nhất Nhất cuộn bàn tay bé nhỏ của mình thành nắm đấm cho vào miệng.
Thẩm Nhị Nhị nhắm hai mắt, có người kể trên đường tới đây bé luôn ngủ, đổi chỗ vẫn kiên trì ngủ.
Bạn nhỏ Thẩm Tam Tam rất tinh quái, nhóc cứ mở to đôi mắt như quả nho nhìn quanh, tràn ngập hiếu kỳ với thế giới xa lạ.
Vân Kiều ngắm các em bé dễ thương mãi, trong lòng mềm nhũn. Họ đưa đứa bé nào trước thì Vân Kiều bế bé đó, không phân biệt rõ lắm.
Một tuần sau cả mẹ lẫn con đều đạt các chỉ tiêu, cuối cùng cũng được xuất viện. Người nhà tới đón, người lớn tranh nhau muốn bế các bé.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Khi họ đưa lưng về phía hai người, Thẩm Trạm giơ ngón cái lên với Vân Kiều: “May mà chúng ta có ba đứa.”
Mỗi người mỗi cháu, không phải tranh nhau.
Vân Kiều mím môi cười, đẩy tay anh ra: “Anh đã thu xếp xong việc chăm sóc cục cưng chưa?”
Người đàn ông hất cằm kiêu ngạo: “Anh đã làm việc thì em cứ yên tâm.”
Đã có ba bảo mẫu và dì chăm sóc Vân Kiều đợi ở nhà, ba đứa bé nằm ngay ngắn trên chiếc giường lớn dành riêng cho bọn trẻ.
Vì trước đó không thể xác định được giới tính của các bé, họ chỉ tạm trang trí một phòng cho em bé với gam màu cam ấm áp và nhiều ánh sáng. Đây là căn phòng được thiết kế bởi Vân Kiều, cũng như được Thẩm Trạm giám sát xuyên suốt quá trình. Từ cấu trúc căn phòng cho tới các chi tiết trong trang trí, mỗi điểm đều được chăm chút tỉ mỉ.
Trong khoảng thời gian Vân Kiều ở cữ, giấy khai sinh của ba bé gái đã làm xong. Người lớn trong nhà cũng quay lại sinh hoạt thường nhật, cuộc sống của gia đình năm người chính thức bắt đầu.
Các bé được bảo mẫu chuyên nghiệp chăm sóc, Vân Kiều gần như không phải bận tâm, việc phải làm hằng ngày giống một lịch trình, cô chỉ cần thực hiện từng chuyện một.
Sau khi Vân Kiều sinh em bé, cân nặng ngày càng giảm, cô sợ cơ thể bị mất dáng nên nhất quyết đi phục hồi chức năng sau sinh.
Đến thời gian ăn cơm, chú Liễu sẽ phục vụ thực đơn đặc biệt cho cô: Đu đủ, tổ yến với tác dụng dưỡng da, cháo dinh dưỡng mang hương vị độc đáo, ngân nhĩ để bổ máu…
Chú Liễu dốc sức nghiên cứu các món ăn mới, hầu như chưa từng thất bại, ngay cả trong thời điểm hạn chế một số thực phẩm cũng như khẩu vị của cô không tốt, thực đơn dành cho Vân Kiều vẫn rất phong phú.
Tới tối, hai vợ chồng chơi đùa với các con trong phòng.
Người ta thường bảo con gái được tạo nên từ nước, nhưng các bé nhà họ lại khác. Từ khi chào đời tới giờ, chỉ lúc đói hoặc khó chịu, chúng mới kêu một chút, không thì các bé sẽ không bao giờ khóc quấy.
“Điểm này chắc chắn giống em.” Thẩm Trạm nghĩ tính cách của các con giống cô, không khóc.
“Nói vớ vẩn, khi còn bé em rất hay khóc.” Vân Kiều nhỏ giọng phản bác.
“Vân Tiểu Kiều, em còn rất kiêu ngạo nữa phải không?” Thẩm Trạm vui vẻ cười, dời mắt về phía con gái một lần nữa: “Để anh đoán thử suy nghĩ của bọn nó một tí.”
“Thẩm Tam Tam thích cười nên không khóc, Thẩm Nhị Nhị ngại mệt khi trợn mắt nên lười khóc, Thẩm Nhất Nhất thì…” Tính cách con gái thứ hai và thứ ba đều rõ ràng, đứa đầu thì chưa ổn định, hiện giờ tuổi tác của em quá nhỏ, họ vẫn không chắc tính em thế nào.
“Khẳng định vậy sao?”
“Đương nhiên!” Thẩm Trạm vỗ ngực bảo đảm: “Không tin em chờ xem.”
Thấm thoát đã ba tháng trôi qua, kỷ niệm một trăm ngày của bọn nhỏ sắp đến, hai vợ chồng quyết định đưa ba cục cưng đi chụp ảnh.
Tay chân nhỏ bé của Thẩm Gia Nhất như có ý đồ riêng, dù nhân viên hay ba mẹ cố gắng kéo ra, em vẫn tự động co lại ngay lập tức.
Thẩm Tích Vân vẫn luôn im lặng, lên xe đã bắt đầu ngủ. Khi họ đặt nôi lên phim trường chụp ảnh, bé mới mở mắt một chút rồi nhắm mắt tiếp.
Tri Ái hễ gặp ai là cười ngay, nhóc không sợ người lạ, chỉ cần đặt ở đâu, nhóc sẽ nhìn vào ống kính rồi tự tạo kiểu, đây là một cô bé đỏm dáng.
Chụp ảnh cho các bạn nhỏ có độ khó không kém người trưởng thành, ngoại trừ ảnh riêng còn cả ảnh chụp chung, mất vô số thời gian.
“Nghe nói nhóc Tri Ái ngày càng giống em khi còn bé.” Thẩm Trạm lặng lẽ đến sát bên vợ.
“Anh nghe ai nói?” Vân Kiều quay mặt đi.
“Hiển nhiên là mẹ vợ rồi.” Người quen thuộc bé Vân Kiều nhất trên thế giới này, không phải Tần Ngọc Sương thì có thể là ai.
Thấy ba cô cháu gái, dù là một người có tính cách lạnh nhạt nhưng Tần Ngọc Sương vẫn không thể nén nổi niềm vui trong lòng. Bà thản nhiên kể về tuổi thơ của Vân Kiều, nói con gái út giống cô hồi nhỏ nhất.
Bé út hoạt bát thích cười nhất, quả thực anh đã có một cô con gái mà anh có thể nhìn thấy hình ảnh của vợ vào thuở nhỏ.
Hai vợ chồng vừa nói chuyện vừa dịu dàng quan sát ba đứa trẻ.
Không biết tại sao Thẩm Tích Vân lại bật khóc, hai chị em khác hình như cũng cảm nhận được, khóc ré theo.
Hai vợ chồng vội vàng bế mấy bé.
Không khóc thì thôi, một khi khóc là không dứt, ba chị em rất ăn nhịp.
Tụi nhỏ khóc xong, hai vợ chồng lần lượt bế ba đứa bé lên, để lại dấu tay và dấu chân của các con lên tờ giấy đặc biệt.
Buổi chụp ảnh mừng một trăm ngày của các bé diễn ra thành công, tỷ lệ ảnh rất đẹp. Vốn dĩ gói dịch vụ có số lượng ảnh được chỉnh sửa nhất định, nhưng nhờ vào mức giá hào phóng của ông ba mới nào đó mà các nhân viên hận không thể hoàn thành chỉnh sửa từng bức ảnh ngay lập tức.
Bữa tiệc một trăm ngày đã đến đúng dự kiến, nhóm bạn thân quen lần lượt tới thăm.
Cảnh Hành đến nhanh như gió, ít nhiều đã để lộ ra ý định trở thành ba nuôi, Thẩm Trạm suýt đá người ra: “Thích thì tự sinh.”
Người ta thường bảo ba nuôi con gái sẽ trở nên ngày càng “keo kiệt”, luôn quan tâm chăm sóc con gái mình. Mỗi khi đi làm về, Thẩm Trạm luôn nhìn Vân Kiều trước rồi bế con gái, điều này gần như trở thành thói quen không thể thiếu của Thẩm Trạm.
Dương Minh Khải dẫn theo vợ con, cười rạng rỡ: “Nghe nói mấy ngày trước Cảnh Hành khiến bạn gái tức giận rời khỏi nhà nữa đấy. Không biết tới khi nào mới có thể uống rượu mừng của cậu ấy đây.”
Ngôn Tư Mộ đến gần, cầm theo hai món quà: “Đây là một ít tấm lòng của tớ và anh trai.”
Tặng quà là một cách trao đổi tình cảm, Vân Kiều nhận lấy và cảm ơn, sau đó cô tiếp tục đón khách.
Tất cả mọi người đến vì ba nàng công chúa nhỏ. Nằm trên chiếc giường lớn trong phòng trẻ em, các bé mặc áo len màu vàng, xanh và hồng, hệt như ba cánh hoa.
Ngôn Tư Mộ và anh trai là song sinh, khi gặp ba cô công chúa, hai anh em vẫn cảm thấy kỳ diệu: “Quào, làm sao hai người phân biệt được vậy?”
“Quần áo vàng là đứa cả, đứa giữa đồ xanh, bé út mặc màu hồng nhạt.” Vân Kiều dịu giọng giới thiệu.
“À ~” Ngôn Tư Mộ ngẩng đầu: “Tớ biết rồi, Thẩm Nhất Nhất, Thẩm Nhị Nhị, Thẩm Tam Tam.”
Vân Kiều vỗ trán.
Cái tên mà Thẩm Trạm thuận miệng nói ăn sâu vào lòng người quá rồi, đến nỗi tên họ đầy đủ mang ý nghĩa sâu sắc của ba bé đã bị lãng quên.
Ngôn Tư Mộ thấy vẻ buồn rầu của cô, bật cười thành tiếng: “Nói đùa thôi, tớ biết tên của các bé là Thẩm Gia Nhất, Thẩm Tích Vân, Vân Tri Ái, đúng không nè?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Ừm.”
“Không tệ đâu.” Lời nói hay, cử chỉ đẹp, chan chứa yêu thương, ý nghĩa rõ ràng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bây giờ ba đứa trẻ có vẻ ngoài và kích thước không khác biệt nhiều, nhưng Ngôn Tư Mộ vẫn có thể dễ dàng phân biệt được chúng.
Thẩm Nhất Nhất không ngủ, em nằm trên giường nhìn thấy người xa lạ xuất hiện, cứ ngọ nguậy nhưng đáng tiếc tạm thời không xoay người được, em lắc mạnh đến mấy cũng không thể động đậy.
Thẩm Nhị Nhị có thể nói là vua ngủ, từ khi chào đời tới giờ, mỗi ngày hai mươi tư tiếng thì hết hai mươi tiếng bé luôn ngủ, dọa hai vợ chồng nghĩ cơ thể bé không tốt, kết quả kiểm tra cho thấy bé rất mạnh khỏe.
Thẩm Tam Tam khác hai chị gái, nhóc mới lọt lòng đã nở nụ cười, đôi mắt như quả nho trong veo vừa đen vừa sáng, đôi khi nhóc không kìm được mà cong môi, đôi khi có thể mở miệng lè lưỡi với người khác.
“A a a, đáng yêu không chịu nổi luôn.” Tư thế đứng thanh lịch của Ngôn Tư Mộ dần thay đổi, thậm chí cô ấy còn nằm bò lên giường xoa nắn bàn tay mềm mại của tụi nhỏ: “Thực sự muốn tặng cho chúng một căn nhà thật đẹp.”
Cô ấy nghĩ, công chúa nhỏ xinh đẹp dễ thương nên sống trong tòa lâu đài đẹp đẽ.
“Tớ và Thẩm Trạm đang lên kế hoạch mua nhà.”
“Thật à? Các cậu ưng kiểu nào thì hãy nói cho tớ biết, tớ sẽ xem giúp.”
…
Ba cục cưng này cực kỳ hiếm có.
Khương Tư Nguyên tới Cảnh Thành thăm trong dịp nghỉ Tết, nóng lòng xông vào phòng trẻ con.
“Kiều Kiều, cậu thật sự, quá giỏi rồi.” Từ khi biết tin cô mang bầu cho đến khi sinh con, Khương Tư Nguyên đã nhắc đi nhắc lại ba từ này không biết bao nhiêu lần.
“Dừng biểu cảm khoa trương của cậu lại đi.”
“Dạo trước khi trò chuyện với đồng nghiệp, tớ kể rằng một người bạn của mình đã sinh ba cô con gái cùng một lúc. Ai nấy cũng phản ứng giống tớ bây giờ.” Từ trước đến nay trường hợp sinh nhiều con rất hiếm, cô ấy nhìn vóc dáng nhỏ bé gầy gò của mình, quả thực khó lòng tưởng tượng được.
“Cậu đừng nói nữa, cả đời tớ sẽ không bao giờ trải qua chuyện này thêm lần nào đâu.” Trường hợp của cô được xem như suôn sẻ, nhưng cô vẫn phải chịu đựng rất nhiều trong quá trình mang thai và sinh con.
“Sau này cậu không định sinh nữa à?”
“Thật ra ban đầu lời này không phải do tớ nói.” Là chính miệng Thẩm Trạm bảo khi cô đang nằm viện.
“Bên nhà họ Thẩm không cần một người thừa kế sao?” Sống trong giới như vậy, Khương Tư Nguyên không khỏi suy nghĩ nhiều.
“Nhà họ Vân chính là ví dụ tốt nhất.” Vân Kiều cúi xuống lắc đầu, nêu ví dụ mà mình tự trải nghiệm.
Ông nội cô có hai đứa con trai, con út qua đời ngoài ý muốn, con cả không nên người, cuối cùng nhà họ Vân suy tàn, điều này không liên quan đến nam hay nữ. Hôm nay có được ba cục cưng khỏe mạnh, cô và Thẩm Trạm đã cực kỳ thỏa mãn rồi.
Ngoài quà cáp của bạn bè, Vân Kiều còn nhận được nhiều lời chúc phúc từ bà Thẩm dành cho các đứa trẻ. Cách thức đơn giản, quà tặng cũng giản dị, khóa trường thọ, lắc tay, lắc chân, toàn bộ đều được làm bằng vàng thật.
Mấy bé quá nhỏ, không thích hợp đeo lâu nên Vân Kiều tạm thời giữ giúp chúng.
Lúc tổ chức tiệc một trăm ngày, dù có người giúp đỡ nhưng cả hai vẫn kiệt sức, họ ngồi phịch xuống sô pha, không thể nghĩ ngợi gì thêm.
“Mệt quá…” Vân Kiều tựa vào sô pha thở dài một hơi.
Thẩm Trạm không có nguyên tắc lập tức phụ họa: “Lần sau không làm nữa.”
Vân Kiều quay đầu lườm anh: “Còn có lần sau à.”
Mỗi giai đoạn trong cuộc sống của các bé đều chỉ đến một lần, thế nên anh thà cực khổ cũng phải làm hết sức cẩn thận.
May sao người lớn gần như không muốn rời xa bọn trẻ, có thêm bảo mẫu chăm sóc, ba mẹ tạm thời có thể thoát, cuối cùng cả hai cũng được nghỉ ngơi một lát.
“Qua đây cho ông xã ôm nào.” Thẩm Trạm vươn tay ra.
“Em không muốn làm gì hết.” Cô mím môi hít sâu một hơi.
“Được, em không cần làm, để tự anh làm.” Vừa dứt lời, Thẩm Trạm bắt đầu hành động.
Dựa vào trực giác siêu nhạy bén của cô, lời này nghe không ổn, lúc này Vân Kiều mới vểnh tai lên.
Hai chân cô bỗng lơ lửng trên không, vị trí chuyển từ sô pha lên giường rộng rãi và thoải mái hơn, mọi sự nghi ngờ không đứng đắn nhanh chóng được chứng minh.
Thắt lưng bị nhéo, Vân Kiều khóc không ra nước mắt: “Anh không mệt à?”
“Cho nên anh cần tí động lực.” Người nọ được như ý bật cười.
Hơn cả một tí, quả thực là tràn đầy động lực.
Thẩm Trạm không còn mạnh mẽ như trước nữa, tới lần thứ hai thì dừng lại.
“Kiều Kiều, có phải gần đây em lười vận động không?”
“Nói vớ vẩn, ngày nào em cũng tập mà.”
“Vậy tại sao thể lực không đủ dùng?”
“Chơi với các bé cưng mệt chứ anh còn nghĩ gì nữa.”
“Được, từ nay về sau anh sẽ chăm sóc con, em kiếm tiền.”
“Anh muốn để em đi làm bây giờ sao?”
“Em rất thích thiết kế, không phải sao?” Một tháng trước, anh phát hiện Vân Kiều đang dành thời gian để theo kịp tiến độ khi cô bỏ lỡ lúc mang thai, trong máy tính cô lưu rất nhiều tài liệu.
Vân Kiều vẫn quyến luyến tụi nhỏ nên chưa nói ra, điều này liên quan đến quá trình phát triển của chúng, vì đã tự trải qua nên Vân Kiều không muốn các con thiếu hụt tình yêu thương.
Vân Kiều được chồng cổ vũ, bỗng ngộ ra.
Còn Thẩm Trạm một câu thành sấm, kể từ ngày ấy, cậu Thẩm ngang tàng tự do của trước đây hoàn toàn biến mất, anh đã biến hóa hoàn hảo sau năm năm tiếp theo.
Trên bàn mấy đứa trẻ, ba bữa sáng và ba bình nước giống hệt nhau được đặt thành một hàng.
Tiếng bước chân “chíp chíp chíp chíp” vang lên, cô bé tóc ngắn mặc đồ ngủ ôm váy hoa nhỏ, nhíu mày: “Ba, con không mặc váy.”
Ngay sau đó, một cô bé mặc váy xanh gần như lặng lẽ tới trước bàn ăn: “Ba, cho con xin một nửa ly sữa nữa, cảm ơn ba ạ.”
Người đàn ông được gọi đã tập thành thói quen từ lâu, nghiêm túc kéo ghế cho con gái, gõ ngón tay lên bàn: “Uống hết ly này trước đi.”
Rồi anh tới trước mặt cô con gái lớn, bình tĩnh lấy chiếc váy hoa trong tay em: “Đây là váy em gái con, con cầm nhầm rồi, tự về đổi đi.”
Anh vừa dứt lời, một cô bé mềm mại lập tức đâm vào đùi anh, tóc trên đầu rối tung, hai tay nhóc giơ cao chiếc lược và hoa cài, giọng trẻ con non nớt: “Ba ơi, chải tóc.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro