Nam Phụ Luôn Nhận Được Kịch Bản Si Tình

Chương 144

Chúc Lân

2025-02-11 03:19:13

Edit: LuneQuý Miên quả nhiên đi muộn.Trong điện thoại có cả đống tin nhắn của Chu Kỷ và Tiết Tông Quang gửi đến, đều là chất vấn chuyện cậu kết hôn với Dụ Sấm.Đặc biệt là Chu Kỷ, một loạt tin nhắn thoại lẫn tin nhắn văn bản dài dằng dặc, kèm theo đủ loại biểu tượng bày tỏ sự kinh ngạc, sốc, không thể tin nổi, thông báo kín cả màn hình. Đoán chừng đây là khoảnh khắc mất bình tĩnh nhất trong đời anh ta.Nhưng tối qua Quý Miên ở với Dụ Sấm nên không có lúc nào nhắn lại, để đối phương đợi cả đêm.Đến công ty rồi mới áy náy trả lời lần lượt. Cậu không nói mình kết hôn với Dụ Sâm vì thích mà chỉ bảo thấy phù hợp nên mới kết hôn.Còn bất ngờ nhận được thêm vài điểm si tình. Quý Miên đoán có khi Chu Kỷ lại nghĩ mình coi Dụ Sấm là người thay thế cho Bùi Thanh cũng nên.Nhưng đối phương không hỏi, mà cậu cũng không giải thích gì thêm.Quý Miên bận rộn ở công ty đến sáu giờ tối, so với mọi hôm làm việc đến muộn thì nay đã tan sớm lắm rồi. Nhưng cho dù thế thì lúc chuẩn bị rời khỏi công ty, cậu vẫn nhận được điện thoại của Dụ Sấm.Quý Miên ra hiệu cho cô thư ký vừa mang lịch trình đến để xuống bàn rồi ra ngoài trước đi, sau đó mới nghe máy.“Anh đang ở đâu?”Quý Miên hỏi lại: “Cậu tan làm rồi à?”“Ừm.”Quý Miên: “…”Không công bằng gì hết, sao cùng là sếp mà chỉ có mình cậu là ngày nào cũng phải làm việc đến muộn chứ!!【Anh trai cậu đến công tác nên khả năng là lượng công việc sẽ ít hơn một chút.】Giọng Dụ Sấm mang theo nghi hoặc: “Sao anh cứ đi đâu suốt thế?”“…”“Anh ăn tối chưa? Ra ngoài với em đi.” Hiếm khi nào Dụ Sấm lại nói giọng cứng rắn với cậu như thế, như thể sợ cậu từ chối vậy.Đồng ý rồi cúp máy, Quý Miên thở dài, đoạn đi vào phòng nghỉ thay bộ đồ. Nghĩ đến việc còn phải chạy đến chỗ khác để chờ Dụ Sấm đến đón mà lòng thấy mệt vô cùng.Dụ Sấm chỉ cần ở Ninh Thành thêm vài ngày nữa là cậu không cố nổi nữa rồi.Dụ Sấm đến điểm hẹn đón Quý Miên, đưa cậu đến nhà hàng đã đặt trước, đây là nơi Dụ Sấm đã dặn Lâm Sóc đặt chỗ vào buổi trưa.Nhà hàng có không gian và bài trí vô cùng thanh lịch, trang nhã. Đây là lần đầu tiên Lâm Sóc thấy sếp mình đặt chỗ ở nhà hàng kiểu này đó, phải biết rằng bình thường Dụ Sấm toàn ăn ở căng tin công ty, dù có ăn ngoài thì cũng toàn chọn những quán ăn bình dân gần gũi có giá cả phải chăng thôi, cho nên anh ta mới ngạc nhiên như thế.Ngạc nhiên xong, anh ta tưởng Dụ Sấm một mình ăn hai suất còn chu đáo nhắc nhở: “Sếp, hay để tôi đặt thêm suất nữa giúp anh nhé? Hai suất sợ anh ăn không đủ…”Cuối cùng im bặt trước ánh mắt lạnh lẽo của Dụ Sấm.Hai người ngồi vào bàn rồi, Dụ Sấm mới không nhịn được mà hỏi: “Hàng ngày anh ra ngoài là làm những gì vậy?”Hắn phát hiện, việc Quý Miên ở bên ngoài vào buổi tối không phải chỉ ngày một ngày hai mà là thường xuyên.Hai người kết hôn quá vội vàng, hắn vẫn luôn cho rằng Quý Miên đang sống rất chật vật, khổ sở, nên không dám hỏi han, chỉ nghĩ làm sao để cậu sống tốt hơn trước kia, làm sao để cậu luôn vui vẻ, rồi làm sao để có được trái tim cậu.Suốt thời gian qua, Dụ Sấm chỉ mải đắm chìm trong sự thật rằng mình đã kết hôn với Quý Miên, đến hôm nay mới nhận ra bản thân hoàn toàn không biết gì về cuộc sống hiện tại của Quý Miên cả.Trước đây Quý Miên sống ở đâu, sau khi nhà họ Kỷ phá sản hai năm nay cậu sống bằng gì…“Liên quan gì đến cậu…” Quý Miên lầm bầm.“Mình kết hôn rồi, em có quyền được biết hàng ngày anh ra ngoài làm những gì chứ.” Dụ Sấm nhíu mày: “Em không có ý muốn hạn chế tự do của anh, nhưng hôm nào anh cũng ở bên ngoài muộn như vậy, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao.”“Sáu giờ đã gọi là muộn rồi à? Sao mà cậu…”Dụ Sấm nhìn thẳng vào mắt cậu, nghiêm túc nói: “Em lo cho anh.”Giọng hắn dịu dàng vô cùng, Quý Miên nghe mà cảm thấy mình chẳng khác nào một tên cặn bã cố tình gây sự, ngay cả giọng cãi lại cũng nhỏ xuống: “… Thì tôi cũng có việc riêng của mình chứ.”“Không nói cho em biết được sao?”“…”Dụ Sấm cúi đầu, biết Quý Miên sẽ không trả lời, không hỏi thêm nữa.“Cậu Kỷ?”Một giọng nói trong trẻo bỗng vang lên phía sau lưng Dụ Sấm, nghe khá quen tai.Hắn chợt nhận ra chủ nhân của giọng nói này là ai, cả người lập tức cứng đờ, vô thức ngẩng đầu lên nhìn phản ứng của Quý Miên.Quả nhiên người đối diện ngẩn ra, nhìn về phía sau Dụ Sấm tỏ vẻ ngạc nhiên.【Điểm si tình + 180, người đóng góp: Dụ Sấm.】Người đàn ông vừa lên tiếng bước đến gần bàn của hai người, khuôn mặt xuất chúng vô cùng, trên sống mũi còn điểm xuyết một nốt ruồi nhỏ, khóe miệng mang ý cười trông chân thật hơn mọi khi.Đằng sau còn có một người đàn ông cao hơn một chút đi theo, khí chất lạnh lùng nghiêm nghị hơn người phía trước nhiều, thấy là Quý Miên thì khó chịu quay mặt sang chỗ khác.Chính là Bùi Thanh và Du Vân Khuê.【Điểm si tình + 150, người đóng góp: Dụ Sấm.】Lúc này Bùi Thanh mới chú ý đến người ngồi cùng với Quý Miên, vừa thấy mặt Dụ Sấm thì ngạc nhiên thốt lên: “Là cậu?”Với những người tài hoa, trí nhớ của Bùi Thanh thường rất tốt. Mặc dù đã nhiều năm trôi qua, hơn nữa nốt ruồi trên sống mũi Dụ Sấm vốn là nét tương đồng với mình cũng đã bị tẩy bỏ nhưng anh vẫn nhận ra ngay.Dụ Sấm nhếch môi, hờ hững chào: “Lâu rồi không gặp, anh Bùi.”Bàn tay để bên dưới siết chặt lại, hắn thực sự muốn kéo Quý Miên đi luôn để tránh cho người kia nhớ lại tình cũ.Tuy lòng đầy thắc mắc song Bùi Thanh không tiện mở miệng hỏi. Hai người này quen biết nhau từ trước à?【Điểm si tình + 210, người đóng góp: Dụ Sấm.】Ánh mắt Quý Miên sáng lên.Hệ thống:【…】Đủ luôn rồi kìa!?Trong không gian hệ thống, một dãy số sáng chói trên thanh hiển thị dữ liệu vừa mới vượt qua sáu chữ số.Nó cứ tưởng phải nhặt nhạnh thêm ít điểm si tình thêm một thời gian nữa cơ.Hệ thống vui mừng quá đỗi:【Anh trai cậu cố gắng thật đấy…】Bùi Thanh liếc mắt thấy nhẫn cưới mà hai người đeo trên tay, trong lòng hơi kinh ngạc, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía Quý Miên.Cậu ấy kết hôn rồi à?Bùi Thanh nhạy bén mấy chục năm mà giờ phút này lại không hiểu được tình huống là thế nào.Anh lên tiếng hỏi Quý Miên: “Cậu… đã kết hôn rồi à?”Dụ Sấm cũng ngẩng đầu lên, nhìn Quý Miên chăm chú, mãi đến lúc nghe cậu ngượng ngùng ừm một tiếng, lòng hắn mới thoáng thấy yên tâm.Bùi Thanh ôn hòa nói với cả hai: “Chúc mừng hai người nhé.”Tuy anh đã nói xin lỗi với Quý Miên từ lâu, nhưng dù nói thêm bao nhiêu lần nữa thì cũng khó có thể xóa tan sự áy náy trong lòng.Quý Miên thích anh nhiều năm như thế, còn từng ra mặt bảo vệ khi anh bị người nhà họ Bùi mắng chửi, vậy mà anh suýt nữa đã khiến Quý Miên tan cửa nát nhà.Anh không cố ý muốn hại nhà họ Kỷ phá sản, chỉ tiếc là quan hệ làm ăn giữa nhà họ Kỷ với nhà họ Bùi quá khăng khít, cho nên lúc nhà họ Bùi sụp đổ, nhà họ Kỷ cũng bị liên lụy theo.Hai năm trước anh từng mở lời đề nghị muốn giúp đỡ nhà họ Kỷ, chỉ có điều tính khí Kỷ Hải vốn nóng nảy, cho rằng anh cáo mượn oai hùm chứ không có ý tốt gì nên không đồng ý.Cũng may Kỷ thị bây giờ đã khởi sắc.“Cậu Kỷ…” Sực nghĩ đến việc Quý Miên đã kết hôn rồi, hơn nữa bây giờ cũng là người kế nhiệm Kỷ thị nên Bùi Thanh cảm thấy cách gọi “Cậu Kỷ” này không còn thỏa đáng nữa, thế là bèn đổi giọng: “Nếu Kỷ thị có chỗ nào cần giúp đỡ, giám đốc Kỷ cứ việc nói. Tôi nhất định sẽ dốc sức.”Vừa nghe thấy xưng hô “Giám đốc Kỷ”, Quý Miên như ngừng thở.Còn Dụ Sấm nghe xong thì khẽ nhíu mày.“… Ừm.” Quý Miên gượng cười.Bùi Thanh nói xong thì gật đầu chào hai người, sau đó đi cùng với Du Vân Khuê vào phía bên trong nhà hàng. Lúc đến cái bàn gần đó, Bùi Thanh dừng lại, đang định ngồi xuống thì lại bị Du Vân Khuê kéo đến cái góc xa nhất, chỗ mà Quý Miên không nhìn thấy được.“… Giám đốc Kỷ?”Nghe thấy giọng Dụ Sấm, sắc mặt Quý Miên cứng đờ.Dụ Sấm hoang mang nhìn cậu: “Giám đốc Kỷ… Giám đốc Kỷ là sao?”Rồi còn cả Kỷ thị mà Bùi Thanh nhắc đến nữa… Không phải Kỷ thị phá sản rồi à?“Thì chắc là——”“Ơ?”Quý Miên đang định giải thích thì có cặp vợ chồng ở bàn bên cạnh đứng dậy thanh toán, người đàn ông chừng năm mươi liếc qua tấm bình phong thấp ngăn ở giữa, thấy Quý Miên thì ngạc nhiên lên tiếng: “Giám đốc Kỷ!”Tiếng gọi này vừa cung kính lại vừa niềm nở, đúng chuẩn giọng điệu xã giao trên thương trường. Người này là giám đốc của một công ty nhỏ có quan hệ hợp tác với Kỷ thị.Mí mắt Quý Miên giật giật, nghĩ thầm: Chu Kỷ khuyên đúng thật. Lẽ ra không nên lui tới mấy nhà hàng kiểu này.Người đàn ông cười nói: “Không ngờ lại gặp giám đốc Kỷ ở đây.”Gặp phải lãnh đạo của công ty đối tác, Quý Miên đành phải treo nụ cười xã giao của “Giám đốc Kỷ” lên mặt, đứng dậy chào hỏi người kia vài câu. Lúc nói chuyện thì chín chắn, khôn khéo, khác hẳn với vẻ kiêu căng ngạo mạn khi đối mặt với Dụ Sấm.Ngoài mặt thì tỏ ra ung dung, nói cười thoải mái, nhưng suốt quá trình, Quý Miên không dám liếc mắt về phía Dụ Sấm lần nào.“Vậy tôi với vợ tôi xin phép về trước, không làm phiền giám đốc Kỷ dùng bữa nữa.”Quý Miên mỉm cười tiễn hai người họ. Mãi đến khi cả hai đã ra khỏi cửa nhà hàng rồi, cậu vẫn chưa có can đảm quay đầu lại nhìn sắc mặt Dụ Sấm.【Ngồi xuống đi, cậu ta có ăn thịt cậu đâu.】Hệ thống thong thả nói.Quý Miên nhắm mắt nhắm mũi ngồi xuống, đầu cúi gằm, ngoan chưa từng có.Lúc này người phục vụ mang hai suất khai vị lên, đặt trước mặt Quý Miên và Dụ Sấm.Tuy không dám ngẩng đầu nhưng Quý Miên vẫn cố tỏ ra bình tĩnh. Cậu giả vờ ung dung, bắt đầu dùng bữa.Nửa phút trôi qua, người đối diện lại ngay cả dao với nĩa cũng không thèm đụng.Quý Miên ăn được hai miếng, cuối cùng thấy không nuốt nổi nữa mới nhẹ nhàng đặt dao nĩa trong tay xuống, chậm rãi ngẩng đầu lên, sau đó đối diện với đôi mắt của Dụ Sấm.“…”“… Giám đốc Kỷ?”Quý Miên im lặng.“Giám đốc Kỷ.”Quý Miên nghiêng mặt sang chỗ khác: “Ừm.”“Không phải, Kỷ thị phá sản à?”Quý Miên cố chống chế: “Tôi đâu có bảo Kỷ thị phá sản, hồi đó chỉ là… sắp phá sản thôi.”Đúng là tin nhà họ Kỷ phá sản là do Chu Kỷ nói với Dụ Sấm. Nhưng hôm qua Quý Miên mới đi tụ tập với nhóm Chu Kỷ xong, quan hệ hai người thân thiết như thế thì không thể nào Chu Kỷ không biết chuyện này được.Dụ Sấm như lạc vào mê cung, cả đầu toàn thắc mắc.Trong đó điều khiến hắn khó hiểu nhất là: Nếu Kỷ thị vẫn còn, vậy tại sao Quý Miên lại đồng ý kết hôn với mình?Dụ Sấm tự cảnh cáo bản thân không nên suy nghĩ nhiều, có lẽ Kỷ thị bây giờ không còn được như xưa, ngay cả Kỷ Hải cũng không còn tham gia quản lý nữa thì hẳn là tập đoàn Kỷ thị giờ không khác gì rắn mất đầu.Quý Miên đồng ý lấy hắn nhất định là vì có mục đích khác. Chứ không thể nào vì thích hắn được.“Dẫn em đi xem Kỷ thị một chút.”Tay Quý Miên run lên: “Bây, bây giờ à?”“Bây giờ.”“… Nhưng tôi hơi đói.”“Vậy em tự đi cũng được.”“…”Hai mươi phút sau, Quý Miên và Dụ Sấm cùng đứng dưới tòa nhà tập đoàn Kỷ thị.Dụ Sấm hơi ngẩng đầu lên, tòa nhà đồ sộ sừng sững vươn cao chọc trời, phóng tầm mắt lên tít trên cao mới miễn cưỡng nhìn thấy đỉnh. Tuy không sánh bằng hai tập đoàn lớn nhất Ninh Thành là Vân Trì và Thái Hưng, nhưng bảo là sa sút ư?—— Khu trung tâm thương mại, khu vực sầm uất phồn hoa bậc nhất Ninh Thành, xung quanh đều là những khu thương mại đèn đuốc sáng trưng.Cách khu Ly Thủy Tân Uyển ít nhất 40 phút lái xe.Dụ Sấm nắm tay trái của Quý Miên, nhẹ nhàng mơn trớn chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út của cậu, hơi nghiêng đầu qua, giọng không rõ vui giận:“Hôm nay đi muộn phải không?”Quý Miên: “…”“Muộn bao lâu?”“… Nửa tiếng.”Dụ Sấm bỗng bật cười.Còn có mấy nhân viên vừa tan làm bước ra khỏi công ty thì trông thấy Quý Miên, chẳng khác nào thêm dầu vào lửa.“Giám đốc Kỷ!”“Em chào sếp Kỷ ~”Quý Miên: “…”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nam Phụ Luôn Nhận Được Kịch Bản Si Tình

Số ký tự: 0