Nam Phụ Luôn Nhận Được Kịch Bản Si Tình
Chương 30
Chúc Lân
2024-09-25 10:35:38
Edit: Lune
Diễn kịch không phải chuyện dễ dàng.
Quý Miên tự nhận mình không có năng khiếu diễn kịch, nhất là khi ở trước mặt Đoàn Chước. Cậu luôn lo mình sẽ bị bại lộ, cho nên lúc Đoàn Chước cầm lấy điện thoại từ tay Mục Ngữ Mạn giải vây giúp mình, cậu không do dự gì mà đã úp màn hình điện thoại xuống.
“Quý Miên?”
【Điểm si tình +120, người đóng góp: Đoàn Chước.】
【Điểm si tình +150, người đóng góp: Đoàn Chước.】Giọng máy móc của hệ thống bình tĩnh vang lên.
Sợ nói nhiều sai nhiều nên Quý Miên chỉ ấp úng đáp: “Dạ.”
“... Đang khóc à?”
Quý Miễn bỗng thở gấp hơn, cậu nghe ra giọng Đoàn Chước có phần hơi căng thẳng.
Thông báo tăng điểm si tình không ngừng vang lên trong đầu Quý Miên, điều này có nghĩa là Đoàn Chước không hề nghi ngờ gì với màn diễn xuất vụng về của Quý Miên.
Quý Miên đưa tay đè lên vị trí trái tim trên ngực trái, nhịp tim của cậu vẫn ổn định, hệ thống đã thông báo chuyện tình cảm của Mục Ngữ Mạn cho cậu từ hai tháng trước rồi.
Vừa nãy thấy Cố Đình xuất hiện trong video, Quý Miên cũng chỉ thấy ngạc nhiên một lúc rồi nhanh chóng bình tĩnh trở lại, sau đó tập trung vào nhiệm vụ.
Nhưng lúc này khi nghe thấy giọng Đoàn Chước, cậu bỗng nhận ra rằng, bản chất của màn kịch này là lừa dối.
Người xem màn kịch tin là thật, hãm sâu vào trong đó, còn cậu lại có thể vô tư đứng ngoài cuộc với tư cách là người đang diễn.
Đoàn Chước tin tưởng cậu, hơn nữa còn thấy đau lòng vì cậu. Còn chính cậu lại cảm thấy nhẹ nhõm vì nhiệm vụ đã được hoàn thành hơn nửa.
Trái tim Quý Miên chẳng hiểu sao lại thấy khó chịu.
...
Tháng 11, Quý Miên đang năm cuối đại học.
Mùa tuyển dụng đã gần kết thúc, từ tháng 7 Quý Miên đã bắt đầu tất bật tìm việc, đến nay cũng đã nhận được một vài offer khá ưng ý.
Một công ty trong đó ở ngay tại quê nhà của cậu, mặc dù chế độ phúc lợi hơi kém hơn mấy công ty khác, nhưng dù sao vẫn tính là khá tốt với những người mới ra trường.
Quý Miên đắn đo mấy ngày, dù cậu hy vọng có thể làm việc gần nhà, nhưng lúc này cậu nóng lòng muốn kiếm nhiều tiền để trả ơn Đoàn Chước và Mục Ngữ Mạn những năm qua hơn.
Cuối cùng cậu vẫn chọn công ty trả lương cao nhất nhưng xa nhà kia.
Địa điểm ký hợp đồng ở ngay trong tòa nhà giảng đường của trường. Sau khi ký xong hợp đồng ba bên, Quý Miên cầm áo khoác đứng dậy, đi cùng mấy sinh viên khác đã ký xong ra khỏi giảng đường.
Quý Miên lớn hơn các bạn cùng khóa hai tuổi, nhưng nhìn mặt Quý Miên thì hoàn toàn không thể nhận ra được.
Hệ thống sưởi ấm trong giảng đường rất tốt, Quý Miên cầm áo khoác, vừa ra khỏi cửa đã bị gió lạnh thổi cho rùng mình.
Đoàn Chước đúng lúc gọi tới.
“Alo, anh ạ?”
“Về nhà một chuyến đi, chị Mục của em...”
Quý Miên đang mặc áo khoác, nghiêng đầu kẹp điện thoại vào bả vai nên không nghe rõ lời Đoàn Chước nói gì.
“Anh nói gì cơ?”
Lần này, giọng nói ở đầu bên kia truyền rõ vào tai cậu —
“Chị Mục của em sắp kết hôn rồi.”
...
【Ấp ủ cảm xúc, ấp ủ cảm xúc, cậu biết phải thể hiện cảm xúc thế nào chưa?】
Lúc Quý Miên ngồi xe về nhà, hệ thống không ngừng lải nhải trong đầu cậu.
【Màn biểu diễn của cậu trong đám cưới lần này sẽ quyết định xem chúng ta có thể kiếm được một khoản điểm si tình lớn hay không đó! Cậu phải diễn thật sinh động vào, biết sinh động là thế nào không, là...】
【Là trước hết phải kìm nén không bộc lộ, khi lên bục nói lời chúc mừng phải thể hiện sự buồn bã đúng mực, trong mắt phải loang loáng ánh nước, rồi khi xuống bục mới bùng nổ cảm xúc. Khóc nức nở.】Quý Miên thở dài:【Hệ thống, anh nói nhiều lần lắm rồi.】
【Hừ, biết là được. Mấy năm cậu học đại học, tổng điểm si tình mới tăng chưa đến 1000, mà hầu hết đều do Đoàn Chước đóng góp.】
Hệ thống nhìn 6000 điểm tích lũy được, đối với người mới mà nói thì kiếm được nhiều điểm như thế ở ngay thế giới đầu tiên đã là vô cùng hiếm rồi. Trong đó, số điểm do Đoàn Chước cống hiến đã chiếm hơn nửa, có thể coi là “Đại cổ đông” được rồi.
Quý Miên khác với mấy đời ký chủ trước của nó, cậu không có diễn xuất tinh tế khoa trương, nhưng chẳng hiểu sao điểm kiếm về lại gấp đôi gấp ba lần đám người làm nhiệm vụ trước.
Hệ thống tổng kết ra hai chữ: Chân thành.
Mặc dù tình cảm của Quý Miên dành cho Mục Ngữ Mạn không phải là tình yêu trai gái, cậu cũng không biết cách bày tỏ tình cảm, nhưng sự chân thành vô tình lộ ra khi cậu vụng về bày tỏ tình yêu của mình lại vô tình khiến người khác cảm động.
— Nhất là vị đại ca nào đó. Hệ thống thầm cười khẩy.
Nó nhận ra Đoàn Chước có ý tứ khác với Quý Miên, nếu không phải Đoàn Chước là nguồn quan trọng cho điểm si tình thì nó đã sớm bảo Quý Miên tránh xa anh ta ra rồi.
【Trong đám cưới sẽ có vài trăm khách mời, chỉ cần lần này cậu diễn tốt thì dù mỗi người chỉ đóng góp được 10 điểm thôi cũng có thể kiếm được ít nhất 3000 điểm rồi.】
Quý Miên nhìn đồng hồ ở phía trước toa tàu cao tốc. Đám cưới của Mục Ngữ Mạn sẽ được bắt đầu lúc hơn 6 giờ tối, giờ đã là 4 giờ chiều, cậu về đến ga chắc cũng phải 6 giờ.
Thời gian hơi gấp.
Ban đầu cậu định về trước đám cưới của Mục Ngữ Mạn một ngày, nhưng Đoàn Chước báo muộn quá, vé tàu khi ấy đã bán hết rồi nên cậu chỉ có thể thay đổi ngày về.
Quý Miên khẽ thở phào một hơi.
Hy vọng về kịp.
Vừa xuống tàu, nhóm tài xế taxi đang hút thuốc bên ngoài đi tới kéo khách. Quý Miên không để ý gì nhiều, lên một cái gần nhất.
6 giờ rưỡi, cậu đã đến nơi tổ chức đám cưới.
Trang viên rất rộng, khắp nơi đều là hoa hồng trắng và những bó hoa màu hồng nhạt khác.
Rõ ràng đang là mùa Đông nhưng chẳng biết Cố Đình kiếm đâu ra được hoa hồng trắng gần như phủ kín toàn bộ trang viên và hội trường.
Quý Miên suýt lạc đường giữa biển hoa.
Cậu lần theo tiếng vỗ tay thỉnh thoảng vang lên cùng tiếng đàn piano tìm đến cánh cửa màu trắng kiểu nhà thờ.
Hai nhân viên phục vụ đứng ở cửa quay sang nhìn nhau, cảm thấy khá là bối rối trước vị khách đến muộn, trên tóc còn dính đầy cánh hoa hồng trắng trước mặt này.
Đằng sau cánh cửa này là thảm đỏ dẫn tới sân khấu làm lễ, theo lẽ thường thì lúc này không được để ai vào trong.
Nhân viên phục vụ đành phải dẫn Quý Miên đi vào lối dành cho khách.
Đẩy cửa đi vào, tiếng vỗ tay vang dội khắp hội trường, mãnh liệt hơn bất kỳ lần nào trước đó.
Quý Miên như có thể cảm nhận được không khí rung động do tiếng vỗ tay mang tới.
Cậu lúng túng đứng tại chỗ.
【Bên trái.】Hệ thống nhắc nhở.
Ánh mắt Quý Miên vô thức nhìn sang bên trái, cũng là vị trí trung tâm của toàn bộ hội trường.
Trên sân khấu tròn, một người đàn ông cao lớn mặc lễ phục phẳng phiu quay lưng về phía Quý Miên đang cúi đầu ôm hôn cô dâu trong chiếc váy cưới trắng tinh khôi — nụ hôn này chính là nguồn gốc cho tiếng vỗ tay kịch liệt vừa nãy.
【Bỏ lỡ đoạn thề rồi.】
Quý Miên chớp mắt, may là trong ký ức của nguyên chủ không có cảnh này.
Mặc dù không đồng cảm nhận với “Quý Miên” ban đầu, nhưng cậu cũng hiểu được, chứng kiến đám cưới của người mình yêu tha thiết chắc sẽ rất đau lòng.
Hai người trên sân khấu chậm rãi buông nhau ra, tiếng vỗ tay dần lắng lại.
Trên sân khấu có tầm nhìn tốt nhất, cũng giống như lúc đi học, giáo viên đứng trên bục giảng luôn có thể thấy rõ từng hành động của học sinh ngồi bên dưới.
Lúc Mục Ngữ Mạn xoay người nhìn về phía khách khứa thì thấy Quý Miên đang đứng gần lối cửa phụ đang nhìn về phía mình.
Cô trông thấy mấy cánh hoa hồng dính trên tóc Quý Miên, không nhịn được mà phì cười.
Lúc này, bó hoa cưới được đưa tới tay cô.
Theo kế hoạch ban đầu, lúc này cô nên quay lưng lại với khách mời để ném bó hoa. Nhưng khi thấy Quý Miên xuất hiện ở cửa ra vào, Mục Ngữ Mạn đột nhiên đổi ý.
Cô hơi cúi người, vẫy tay với Quý Miên, ra hiệu cho cậu đi lên đây. Động tác này mang chút tinh nghịch, khá là không hợp với hình ảnh cô dâu nghiêm trang.
Ánh mắt của toàn bộ khách mời ngồi bên dưới lập tức nhìn theo hướng tay của Mục Ngữ Mạn, nhìn về phía Quý Miên. Quý Miên bỗng chốc trở thành tâm điểm lập tức cứng đờ.
【Lên đi, đây là cơ hội tốt đấy!
Quý Miên đành phải đi lên với bước chân cứng nhắc, từng bước giẫm lên những bậc thang trải đầy thảm đỏ lẫn hoa.
“Quý Miên về rồi, đừng bảo là muốn cướp dâu nhé?” Tôn Tề ngồi ở hàng ghế đầu tiên bỗng căng thẳng.
Đoàn Chước mặc bộ lễ phục màu đen ngồi bên cạnh hắn khẽ mím môi: “Không đâu.”
“À, cũng phải.” Nghĩ đến tính cách của Quý Miên, Tôn Tê bình tĩnh lại: “Nhưng mà đại ca này, sao Quý Miện về muộn thế, không phải anh đã thông báo thời gian chị Mục tổ chức đám cưới cho nó từ tuần trước rồi à?”
Đoàn Chước chỉ nhìn chằm chằm sân khấu, không nói lời nào.
Hôm qua anh mới thông báo thời gian đám cưới Mục Ngữ Mạn cho Quý Miên.
Bởi vì nếu có một ngày, người đứng trên sân khấu là Quý Miên, Đoàn Chước không dám tưởng tượng tâm trạng mình sẽ có thế nào.
Anh thà Quý Miên không về, dù phải bỏ lỡ đám cưới của chị mình.
Mục Ngữ Mạn mặc một bộ váy cưới màu trắng thêu hoa, kiểu dáng cổ điển, càng làm nổi bật dáng người thon thả yểu điệu của cô. Váy cưới trông không quá cầu kỳ nhưng lại được kết hợp sang trọng với sự đơn giản đến hoàn hảo.
Quý Miên nhìn thấy khuôn mặt của cô dâu, ánh mắt hơi sáng lên, không nhịn được mà muốn mở miệng tán thưởng, nhưng bên cạnh lại không có người để chia sẻ.
【Chị Ngữ Mạn đẹp quá.】Cậu nói với hệ thống.
【Ừ, váy cưới mà.】Hệ thống không thấy kinh ngạc gì.
Trong những năm làm hệ thống, nó đã chứng kiến quá nhiều hôn lễ rồi.
【Còn nhớ tôi nói gì không? Trong mắt phải loang loáng ánh nước, lúc xuống sân khấu phải...】
Âm thanh hệ thống trong đầu Quý Miên dần mơ hồ, cậu lẳng lặng nhìn Mục Ngữ Mạn cầm bó hoa trên tay, từ khóe mắt đến đuôi mày của cô đều toát lên ý cười ngọt ngào.
Đây là một đám cưới hoàn mỹ, bởi vì hai người trên sân khấu rất yêu thương nhau, cũng đang rất hạnh phúc.
Hai mắt Quý Miên cong cong.
“Tân hôn hạnh phúc, chị Ngữ Mạn.”
Trong đầu, âm thanh líu lo của hệ thống im bặt, sau đó lại lẩm bẩm một tiếng “Nó biết ngay sẽ thành thế này mà“.
Hầy, thôi vậy.
Một bó hoa bất ngờ bị nhét vào trong tay, Quý Miên giật mình.
Hoa cưới, chẳng phải chỉ có thể tặng cho con gái hả?
Mục Ngữ Mạn giơ tay lên, lấy một cánh hoa dính trên tóc cậu, cười tươi tắn nói: “Hợp với em lắm.”
Quý Miên: “...”
Mục Ngữ Mạn cúi người ôm cậu.
Quý Miên cẩn thận để không giẫm vào váy của cô.
Cầm lấy bó hoa cưới mang ý nghĩa tốt đẹp mà cô dâu tự tay trao cho, Quý Miên bước xuống khỏi sân khấu, đi tới chỗ Tôn Tề và Đoàn Chước ngồi ở hàng ghế khách mời đầu tiên trong tiếng nói cười.
Hệ thống tự giác lấy lại sân nhà, nói:【Bắt đầu màn biểu diễn của cậu đi.】
Quý Miên liên tiếng chào hỏi mọi người, khóe môi hơi cong lên, cười gượng.
Không ai nghi ngờ cậu đang “Gượng cười“.
Đoàn Chước nhìn cậu chằm chằm, không nói gì.
Ngay cả người nói nhiều như Tôn Tề cũng im lặng.
Trong không gian của hệ thống, điểm si tình không ngừng tăng lên, đến gần 1000 mới chậm rãi dừng lại.
So với dự đoán ban đầu của hệ thống thì ít hơn một phần ba, nhưng xét thấy diễn xuất bình tĩnh của Quý Miên lại có thể nhận được nhiều điểm si tình như vậy, khiến hệ thống khá bất ngờ.
Đôi khi giả vờ bình thản buông tay còn khiến người ta rung động hơn việc gào khóc.
Chỉ là hệ thống nhìn những người đóng góp điểm si tình, ấy thế mà không có ai lạ cả.
[18:31, điểm si tình +600, người đóng góp: Đoàn Chước.]
[18:31, điểm si tình +250, người đóng góp: Tôn Tề.]
[18:31, điểm si tình +130, người đóng góp: Từ Hiểu Tiêu.]
Toàn là người quen. Hệ thống cảm thán.
Ký chủ nhà nó đúng là bắt được con cừu nào cũng muốn vặt sạch lông.
Nó suy nghĩ một lát, cảm thấy điểm si tình vẫn có thể tăng nữa, bèn nói với Quý Miên:【Chờ lúc nữa rồi đi ra ngoài, nhớ giả vờ như cậu không chịu được cú sốc này nhưng lại không muốn phá hoại đám cưới của Mục Ngữ Mạn.】
【Ừm.】
Quý Miên đáp lời, trên đầu bỗng hơi nặng.
Ngước mắt lên thấy tay Đoàn Chước đã đặt trên đầu mình, nhặt cánh hoa giúp cậu.
Lúc rút tay về, trong lòng bàn tay anh đã có thêm năm sáu cánh hoa, Đoàn Chước cười ẩn ý.
“Tiên hoa à?”
Quý Miên: “...”
“Anh à.” Quý Miên để bó hoa cưới xuống theo lời hệ thống: “Em đi vệ sinh chút.”
“... Ừ.” Từ lúc Quý Miên bước vào, ánh mắt của Đoạn Chước vẫn chưa hề rời khỏi người cậu một giây phút nào. Anh thấy rõ lúc Quý Miên đứng dậy, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, lông mi cụp xuống, cặp mắt màu nâu vốn sáng ngời kia cũng ảm đạm xuống, ẩn giấu nỗi cô đơn khôn cùng.
Quý Miên quay lưng về phía hai người trên sân khấu, vòng qua khóm hoa trong góc rồi đi ra từ cửa bên góc, bóng dáng cậu biến mất vào bóng tối, bóng lưng lẻ loi cô độc rời đi kia chẳng hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy yếu ớt vô cùng.
Đoàn Chước dõi mắt theo bóng lưng cậu, mãi đến khi bóng dáng Quý Miên biến mất khỏi hội trường.
Hai mươi phút sau, anh lên sân khấu nói xong lời chúc mừng, chờ đến lúc nghi thức cưới của Mục Ngữ Mạn và Cố Đình kết thúc, bắt đầu tiệc cưới, anh mới đứng dậy đi ra ngoài.
...
Hệ thống quả thực rất có thủ đoạn, chân trước Quý Miên vừa mới bước ra cửa, chân sau đã nghe thấy thông báo điểm si tình tăng lên.
Nhược điểm duy nhất của việc rời khỏi hội trường là cái lạnh ngoài trời vào tháng 11 này rất lạnh. Địa điểm tổ chức đám cưới của Cố Đình và Mục Ngữ Mạn được chọn ở nơi ngoại ô vắng vẻ, phong cảnh tuy đẹp nhưng gần như không có tòa nhà nào để che chắn những cơn gió lạnh đầu đông.
Có thanh âm xào xạc từ xa truyền đến, Quý Miên đoán có lẽ đó là tiếng những chiếc lá phong đỏ bị gió thổi qua.
Quý Miên ở bên ngoài, tìm mãi mới thấy có chỗ tránh được gió, nhưng cậu vẫn không khỏi run lên vì lạnh.
【Lẽ ra lúc ra ngoài nên mặc thêm áo khoác dày.】Hệ thống nói.
【Ừm.】
【Ở ngoài độ nửa tiếng thôi, không lại cảm lạnh.】Hệ thống hơi áy náy bèn nói thêm.
Ở ngoài trời lạnh trong mùa đông nửa tiếng đủ để bị cảm.
Hệ thống cảm thấy nó lúc này giống như đại đa số bạn trai chỉ biết nói “uống nhiều nước nóng” vô dụng kia.
Quý Miên vẫn ngoan ngoãn gật đầu:【Được.】
Cậu đáp “Được”, nhưng thực tế chỉ mới qua chừng mười phút, cả người đã lạnh cóng. Tay chân buốt hết cả, da mặt cũng buốt, chạm vào còn hơi cưng cứng.
Chóp mũi với đuôi mắt bị lạnh đến đỏ bừng, bờ môi sưng đỏ vì cóng, màu sắc trông diễm lệ hơn hẳn bình thường.
Rõ là sắc mặt không khỏe nhưng chẳng hiểu sao lại thấy quyến rũ gợi tình.
Hệ thống chậc chậc hai tiếng trong lòng, thầm nghĩ, cảnh này mà để vị đại ca nào đó trông thấy thì không biết sẽ thế nào nhỉ?
Nó đang nghĩ thì trên lưng Quý Miên đã có thêm một cái áo khoác ấm áp.
“Mặc vào.”
Giọng nói làm hệ thống cảnh giác vang lên từ sau lưng Quý Miên.
Quý Miên nghe vậy thì quay đầu lại, thấy một người đàn ông chỉ mặc mỗi áo sơ mi mỏng, đang đứng thẳng trong gió lạnh.
“Anh không lạnh à?” Cậu hỏi.
“Ừ.”
Đoàn Chước chỉ mặc mỗi áo sơ mi mỏng, nhưng lúc rét lắm anh cũng chỉ toàn mặc một cái áo khoác mỏng, hơn nữa vẻ mặt lúc này vẫn bình thường, đúng là không có vẻ gì là lạnh.
Lúc Quý Miên còn muốn nói thêm gì nữa thì Đoàn Chước đã ngồi xuống bên cạnh cậu. Ánh mắt anh vốn chỉ nhìn thoáng qua, nhưng khi bắt gặp sắc thái diễm lệ trên mặt Quý Miên thì không tài nào rời đi được nữa.
Trong bóng tối, Quý Miên không thấy rõ ánh mắt của anh.
Cậu bị lạnh, hắt hơi một cái, không dám chần chờ nữa mà nhanh chóng xỏ tay vào tay áo khoác của Đoàn Chước, trên áo vẫn còn hơi ấm của anh.
Cơ thể cậu nhanh chóng ấm lên.
“Bên chị Ngữ Mạn thế nào rồi ạ?” Cậu nhỏ giọng hỏi.
“Chúc xong thì không còn việc của anh nữa. Cấp dưới của anh rể em làm việc chu đáo lắm, không cần anh hỗ trợ.”
“À.” Quý Miên biết đám cưới lần này khác với đại đa số đám cưới nhỏ ở địa phương. Sau khi kết hôn xong, cô dâu chú rể và người thân trong gia đình sẽ phải lo liệu tiệc cưới, v.v. Đám cưới của Cố Đình với Mục Ngữ Mạn hết sức trang trọng, toàn bộ các khâu đều có đội ngũ chuyên nghiệp lên kế hoạch. Tất cả người thân và khách mời chỉ cần chúc phúc là được.
【Đại cổ đông đến rồi, rút một khoản từ anh ta đi.】Hệ thống lên tiếng.
【Gì cơ?】
【Đoàn Chước ấy, hơn nửa số điểm si tình cậu kiếm được mấy năm qua đều từ anh ta cả.】Trong mắt hệ thống, Đoàn Chước đã trở thành một cái két chứa điểm si tình khổng lồ biết đi.
Ánh mắt nó nhìn Đoàn Chước như đang nhìn một con dê béo lạc đàn.
【Phải, phải làm thế nào?】
【Khóc!】Âm thanh hệ thống cực kỳ phấn khởi:【Vận dụng những gì tôi đã dạy, ấp ủ cảm xúc! Chú ý đến từng lớp cảm xúc đấy!】
Điểm si tình kiếm được trong đám cưới không nhiều lắm, không ngờ Đoàn Chước lại chạy đến tận đây ủng hộ.
【Nhưng tôi...】Quý Miên chần chờ.
Lúc này, trong lòng cậu chỉ thấy mừng cho Mục Ngữ Mạn, hoàn toàn không rặn ra nước mắt được. Hơn nữa Quý Miên không có lòng tin với khả năng diễn xuất của mình cho lắm.
【Đừng lo, anh ta không nhận ra được đâu.】Tốt xấu gì cũng từng là con người, hệ thống hiểu quá rõ tâm trạng của Đoàn Chước lúc này.
Có khi toàn bộ sự chú ý của anh ta đều dồn hết vào mặt ký chủ nhà mình rồi ấy chứ.
Lúc hứng tình, việc kìm nén những suy nghĩ bẩn thỉu trong đầu đã khó khăn lắm rồi, làm sao còn phân biệt được biểu hiện của Quý Miên là thật hay giả?
Quý Miên mím chặt môi, lén đặt tay ra phía ngoài đùi, dùng sức bóp mạnh một cái.
Chỗ da đó gần như lập tức đỏ lên.
Mà cuối cùng mắt Quý Miên cũng bắt đầu thấy cay cay, nhưng do da bị cóng nên không đau như bình thường, nước mắt đong trong mắt nhưng không rơi xuống.
“Quý Miên.”
Đoàn Chước bỗng lên tiếng, giọng điệu có vẻ nghiêm túc hơn bình thường nhiều.
Quý Miên không hiểu sao lại thấy hơi hoảng hốt.
Nhưng câu tiếp theo của hệ thống lại đánh gãy cảm xúc không rõ nguồn gốc của cậu:【Hãy nghĩ đến chuyện buồn từ khi đến thế giới này, có chuyện gì khiến cậu thấy cực kỳ đau lòng không? Hay có đêm nào trốn trong chăn khóc không?】
Chuyện đau lòng...
Quý Miên nhớ lại.
Có.
Trốn trong chăn khóc ban đêm cũng có.
Đó là hồi cậu học lớp 12, dù cậu làm gì thì Đoàn Chước cũng chỉ đối xử với cậu như một người xa lạ, luôn dùng một chữ “Ừ” để đáp lại qua quýt.
Tim Quý Miên thắt lại, đau nhói.
【Căn cứ vào kinh nghiệm của tôi, 80% người sau khi lập gia đình đều sẽ xa lánh bạn bè từng thân thiết với mình. Hơn nữa, cậu với Đoàn Chước còn chẳng có quan hệ máu mủ gì, mối quan hệ lại càng dễ kết thúc.】Hệ thống cuối cùng cũng bắt được trọng điểm.
【...】
“Quý Miên.” Đoàn Chước nhìn cậu chăm chú, thì thầm lần nữa.
Anh chậm rãi giơ tay lên, ngón tay khẽ vuốt ve má Quý Miên, đầu ngón tay chạm vào làn da mịn màng lành lạnh thình lình run lên — một giọt nước mắt lạnh bănh rơi xuống mu bàn tay Đoàn Chước.
【Cậu làm được rồi!】Hệ thống mừng rỡ.
“Em...” Quý Miên muốn mở miệng giải thích với Đoàn Chước, nhưng mới nhận ra cổ họng mình hệt như bị một cục bông nhét vào, không phát ra được bất cứ âm thanh nào.
Những giọt nước mắt to như hạt châu lăn dài trên gò má. Cậu vừa ngơ ngác vừa lúng túng.
Khóc nức nở trước mặt anh cậu thế này, Quý Miên cảm thấy mất mặt cực kỳ.
Trong màn diễn xuất tệ đến tận cùng của cậu không có đau khổ, trong ánh mắt chỉ có bối rối luống cuống.
Vậy mà người vốn nhạy cảm như Đoàn Chước lại chẳng hề phát hiện ra màn kịch kém cỏi này.
Hô hấp của cậu bỗng trở nên dồn dập, sau đó như bị nghẽn lại.
Đoàn Chước nhìn cậu, ánh mắt u ám khiếp người. Tay anh đỡ bên má Quý Miên rời dần về sau gáy cậu.
Gáy Quý Miên bị lòng bàn tay của Đoàn Chước ôm trọn.
Cậu vẫn còn đang ngơ ngác, vô thức nghiêng theo lực tay của Đoàn Chước, lại gần về phía anh.
Bên má truyền đến cảm giác tê dại ngưa ngứa, mềm mại, xúc cảm nóng bỏng vô cùng lạ lẫm.
Quý Miên kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt gần trong gang tấc của Đoàn Chước.
Anh cậu... đang làm gì vậy?
Đoàn Chước cúi người, hôn lên má Quý Miên.
Anh hôn lên giọt nước mắt sắp lăn xuống má của Quý Miên, tay phải để sau gáy cậu hơi dùng sức, không cho phép cậu có cơ hội chạy trốn.
Làn da Quý Miên rất lạnh, nhưng bờ môi của Đoàn Chước lại nóng bỏng vô cùng.
Hơi thở nóng rực phả vào mi mắt Quý Miên, người trước mặt hôn cậu đắm đuối, mãnh liệt, mang theo tình yêu chẳng thể giãi bày.
Đoàn Chước không nhắm mắt, Quý Miên cũng vậy.
Khi hơi thở giao nhau, Quý Miên bắt gặp đôi mắt của Đoàn Chước.
Đoàn Chước khép hờ mi mắt, tầm mắt nhìn xuống, không nhìn thẳng vào hai mắt Quý Miên.
Nhưng anh biết Quý Miên đang nhìn mình.
Những khát vọng méo mó, ham muốn kìm nén mà anh cất giấu ở góc tối tăm bẩn thỉu dưới đáy lòng giờ đây đều hiện lên rõ ràng trước ánh mắt ngỡ ngàng của Quý Miên.
Đoàn Chước hôn càng lúc càng mãnh liệt, như thể đây là nụ hôn cuối cùng trong đời mình vậy, sẽ chỉ kết thúc khi Quý Miên đẩy anh ra.
Não Quý Miên chết máy,dường như không nhớ nổi bất cứ thường thức nào về thế giới này.
Nam với nam...
Đây là... tập tục gì mà cậu không biết sao?
【Theo như định nghĩa thông thường, loài người thường gọi hành vi này là “Đùa giỡn lưu manh“.】Hệ thống lên tiếng.
Đùa giỡn lưu manh, lý trí phiêu đãng lập tức bắt được từ này, nhanh chóng tỉnh táo lại.
Quý Miên hoàn hồn, đẩy mạnh lồng ngực Đoàn Chước: “Anh!”
Cơ thể của người bị cậu đẩy ra cứng đờ.
“...”
Đoàn Chước cụp mắt, bàn tay đè sau gáy Quý Miên cũng buông lỏng, môi cũng rời khỏi mặt cậu. Vì nụ hôn mãnh liệt vừa rồi mà sắc môi cậu cũng nhuốm thêm chút đỏ khác thường.
Quý Miên nhìn anh ngơ ngác hồi lâu rồi đột ngột đứng lên bỏ chạy.
Chỗ bọn cậu ngồi không phải ở đầu gió, nhưng giờ khắc này lại hệt như có gió lạnh từ bốn phương tám hướng thổi qua.
Gió thổi tung vạt áo của Đoàn Chước, không khí lạnh cũng làm cho bộ não nóng hừng hực của anh tỉnh táo lại.
Anh nhếch môi tự giễu, nhắm mắt lại.
Đoàn Chước, mày đúng là thứ chẳng ra gì.
...
Tôn Tề vừa từ nhà vệ sinh trở về, phát hiện hai ghế bên cạnh mình đã trống không từ lúc nào. “Ủa, đại ca đi đâu rồi?”
Từ Hiểu Tiêu lắc đầu, tỏ vẻ mình không biết.
Tôn Tề cầm điện thoại ngồi xuống.
Tiệc cưới là một trong những khâu dài nhất và buồn tẻ nhất của cả đám cưới, vừa không có cô dâu xinh đẹp trên sân khấu, những món ăn ngon trên bàn cũng chẳng còn ý nghĩa.
Đến khi tiệc sắp tàn rồi mà Tôn Tề vẫn không thấy hai người kia trở lại.
Hắn ngồi ngẩn người một lúc, cuối cùng chán quá nên quyết định vào lướt video.
Video ngắn đầu tiên là một beauty blogger đang lắc eo đầy gợi cảm trước đèn chiếu sáng.
Từ Hiểu Tiêu liếc thấy, lập tức hắng giọng. Trước ánh mắt của cô, Tôn Tề lập tức ngồi thẳng lại, nghiêm túc thoát khỏi video, mở ứng dụng mạng xã hội ra lướt lịch sử group chat.
Tôn Tề làm ăn kinh doanh nên giao thiệp rất rộng, trong ứng dụng cũng có rất nhiều group.
Một số group không dùng nữa, cuối cùng cũng dần trở thành những nhóm chat linh tinh, mỗi ngày trong các nhóm đều có hàng trăm tin nhắn.
Hắn lướt nhanh các tin nhắn, nhìn bạn bè trong nhóm than vãn, khoe khoang, nói chuyện phiếm, một số quan trọng hơn sẽ nhắc đến những chuyện thị phi và tin tức địa phương.
Ban đầu Tôn Tề vẫn cười, sau đó không biết đã nhìn thấy cái gì mà nụ cười trên mặt hơi cứng lại.
“Ông xã?” Từ Hiểu Tiêu thắc mắc nhìn hắn: “Anh nóng lắm à?”
Trời đang lạnh mà trên trán Tôn Tề lại đẫm mồ hôi.
Nụ cười thoải mái trên mặt hắn hoàn toàn biến mất, cả người run lên vì lạnh.
...
...
Những cánh hoa màu trắng rơi rải rác trên nền đất bị gió lạnh cuốn đi. Trong đó có một cánh hoa tàn tạ lạc lõng đáp trên mu bàn tay của Đoàn Chước, đánh thức anh ra khỏi suy tư.
Đoàn Chước thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình, do ngồi lâu nên hai đầu gối đã bị gió lạnh thổi tê cứng từ lúc nào.
Nhìn đồng hồ đeo tay, không ngờ từ lúc anh rời khỏi hội trường đã qua một tiếng.
Anh dùng một tay chống xuống, miễn cưỡng đứng dậy.
Đi đến gần hội trường, trông từ xa đã thấy một người từ cửa phụ đi ra, người nọ có một mái tóc vàng rực, trên mặt còn có một vết sẹo nhỏ dài.
Trán Tôn Tề đẫm mồ hôi, vẻ mặt hoảng loạn, ánh mắt nhìn dáo dác xung quanh như đang tìm kiếm gì đó nhưng không thấy.
“Tìm gì đấy?” Đoàn Chước gọi hắn lại.
Nghe tiếng, Tôn Tề lập tức quay đầu lại, thấy là Đoàn Chước, hắn như tìm được chỗ dựa quan trọng, cảm xúc thoáng cái vỡ đê.
“Anh! Quý Miên đâu rồi?”
“... Tìm em ấy làm gì?” Nhìn vẻ mặt lo lắng của Tôn Tề, Đoàn Chước nhăn mày: “Sao đấy?”
“Em vừa lướt video, thấy cầu thành Tây bên kia...” Tôn Tề nghiến răng.
“—— Có người nhảy sông tự tử!”
Đầu óc Đoàn Chước “ong” một tiếng: “Mày nói gì cơ?”
“Em vừa thấy trong nhóm Wechat, cầu thành Tây bên kia có người nhảy sông, mới hai phút trước!” Tôn Tề hoảng loạn: “Đại ca, Quý Miên đâu rồi!?”
Hắn không nói thẳng nghi ngờ của mình.
Quý Miên vừa về, tham dự đám cưới xong thì gần đó lại có người nhảy sông. Làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy?
Nhưng Đoàn Chước lại nghe ra ẩn ý trong lời nói của hắn.
“Em ấy vừa ở...”
Vừa ở... bên cạnh anh. Còn anh vừa mới làm chuyện vô sỉ nhất với Quý Miên ngay thời điểm cậu đau khổ nhất.
Cảnh tượng trước mặt bỗng biến thành tối lại, không nhìn thấy rõ được. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, những đốm đen li ti đã che kín toàn bộ tầm nhìn của anh, tựa như dầu hỏa bốc mùi bám vào mắt anh.
Thất khiếu như bị phong bế, xoang mũi, màng nhĩ đều ù ù, mất cảm giác...
“Điện thoại...”
“Em gọi rồi, không ai nghe máy!”
“Xe đâu?” Đoàn Chước cố nhịn cảm giác choáng váng buồn nôn, gằn ra mấy chữ.
“Xe, xe đang đỗ ở bên kia!” Tôn Tề sờ túi, môi run run: “Em, em không cầm chìa khóa.”
“Anh có.”
Những hành động tiếp theo giống như đang trong cơn mơ, Đoàn Chước không biết mình đi thế nào, làm sao tìm được xe của mình, rồi lại làm sao mở được cửa ngồi vào ghế lái.
Lúc anh tra chìa khóa vào ổ khóa vô lăng trong trạng thái mê mang, Tôn Tề lập tức đè chặt cánh tay đang run rẩy của anh.
“Đại ca.” Tay Tôn Tề cũng đang run, hắn ký thác hy vọng vào Đoàn Chước, nhưng không ngờ đại ca còn phản ứng dữ dội hơn cả hắn.
“Anh thế này không lái xe được đâu.”
Giọng Tôn Tề lúc này lại có vẻ bình tĩnh hơn hẳn.
Nhưng sự bình tĩnh này lại đặt trên nền tảng sai lầm.
Trên thực tế, cầu thành Tây cách hội trường tổ chức đám cưới chừng mấy cây số. Nếu Quý Miên muốn tự tử thì khả năng chạy ra chỗ đó rất thấp.
Hơn nữa cậu tuyệt đối sẽ không chọn chính ngày cưới của Mục Ngữ Mạn để làm vậy, khiến cô thương tâm.
Nhưng hai người trong xe lại chẳng ai để ý đến điều này.
Khả năng tư duy của Đoàn Chước đã hoàn toàn biến mất kể từ khi Tôn Tề nói có người nhảy sông tự tử.
Nếu như chuyện tối nay không liên quan đến Quý Miên mà là người khác thì anh tuyệt đối sẽ không nghĩ tiếp theo mạch suy nghĩ của Tôn Tề.
Một nhân viên phục vụ đang cầm khay rượu champagne đi ngang qua, lần đầu tiên Tôn Tề phản ứng nhanh đến vậy, hắn lập tức nhảy xuống xe.
Thân hình cao lớn chắn ngay trước mặt người kia.
“Biết lái xe không?”
Nhân viên phục vụ ngơ ngác, cái khay trong tay còn run lên vì giật mình.
Anh ta ngẩn ra: “Biết, nhưng mà — “
Lời còn chưa dứt, cả người đã bị kéo vào ghế lái.
Khay trong tay người nọ rơi xuống đất, ly champagne vỡ tan tành, champange màu trắng bên trong đổ đầy mặt đất.
Trong tiếng động cơ khởi động, mùi rượu mãi vẫn chưa tan.
...
Quý Miên ngồi sau bồn hoa trồng đầy hoa hồng trắng, cả người ẩn trong bóng tối.
Bên má trái dường như vẫn còn âm ấm, hơi ấm từ chiếc áo khoác của Đoàn Chước lại càng cuồn cuộn không dứt.
Trời lạnh như thế này, nhưng Quý Miên lại cảm thấy cả người mình đều nóng rực.
Cậu co đầu gối lên, tâm trí rối bời.
【Giữa nam với nam cũng sẽ có... thứ tình cảm kia à?】
Hệ thống nói:【Dựa theo số liệu thống kê thực tế thì tỷ lệ các cặp đôi cùng giới thấp hơn các cặp đôi khác giới nhiều, nhưng không phải là không có.】
【Chuyện này bình thường hả?】
【Tùy vào cách cậu nhìn nhận thế nào. Nếu cậu đặt tình yêu là tiêu chí hàng đầu trong việc lựa chọn bạn đời thì giới tính không phải là vấn đề quan trọng.】
Tiêu chí chọn bạn đời. Quý Miên chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
Trước đây Đoàn Chước từng hỏi cậu câu tương tự, khi ấy cậu chỉ đáp rằng chỉ cần là người mình yêu thật lòng thì dù đối phương có bao nhiêu khuyết điểm cũng không quan trọng.
Nhưng giờ cậu lại thấy hơi mê mang, vấn đề “Giới tính” có tính vào phạm trù khuyết điểm không nhỉ?
Hơn nữa, giữa cậu với Đoàn Chước hẳn là không tồn tại thứ gọi là tình yêu mới đúng. Nghĩ tới đây, Quý Miên bỗng thấy dao động.
【Chẳng lẽ anh tôi thích tôi hả?】
【Xem xét hiện giờ thì khả năng này khá cao. Nhưng cũng có thể là do dục vọng đơn thuần trỗi dậy, cậu hiểu đó, đàn ông mà.】
【À...】Quý Miên giơ tay sờ mặt mình, nghĩ đến... nụ hôn gần như được coi là “hung tàn” kia của Đoàn Chước.
Khi dục vọng trỗi dậy sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến vậy sao?
Hệ thống nhìn thời gian, nói:【Hơn một tiếng rồi, không vào thì khéo cảm thật đấy.】
Quý Miên gác cằm lên đầu gối, lại ngồi thêm hai phút nữa mới chậm rãi đứng dậy.
Cậu vẫn chưa biết nên dùng nét mặt hay thái độ gì để nói chuyện với Đoàn Chước, cho nên bước cực kỳ chậm.
Có điều từ đây đến hội trường cũng chẳng xa, dù cậu có đi chậm đến đâu thì 10 phút sau vẫn về đến cửa phụ dành cho khách mời.
Sau khi chuẩn bị tâm lý trước cửa hồi lâu, cậu đẩy cửa ra bước vào.
Bên trong hội trường sáng choang, Quý Miên bước vào, ánh mắt vô thức nhìn về phía hàng ghế khách mời đầu tiên.
— Trống không.
Đoàn Chước không có ở đây.
Cậu lơ đãng thở phào.
Tiệc cưới sắp kết thúc, những món ăn cầu kỳ trên bàn đã được đổi hai lượt kể từ lúc Quý Miên đi ngoài.
Bên cạnh chỗ của Tôn Tề, Từ Hiểu Tiêu đang vẫy tay với cậu.
“Chị Hiểu Tiêu.” Quý Miên đi qua: “Anh Tôn Tề đâu rồi ạ?”
Từ Hiểu Tiêu hơi ngơ ngác: “Chị không biết, vừa nãy anh ấy đang ngồi nghịch điện thoại thì tự dưng đứng phắt dậy, còn vội vàng đi đâu ấy. Chị còn tưởng anh ấy đi tìm em.”
Cô nhớ là Tôn Tề hô to một tiếng “Quý Miên!” sau đó mới hoảng hốt chạy đi.
Quý Miên hoang mang ngoái đầu lại.
Còn chuyện gì quan trọng hơn đám cưới của chị Ngữ Mạn nhỉ?
Cậu không có tâm trạng ăn gì cả nên ngồi xuống chỗ mình ngẩn người. Nói là ngẩn người chứ trong lòng cứ thấp thỏm, chỉ sợ Đoàn Chước sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào.
“Quý Miên.”
Một giọng nói khá trầm đột nhiên vang lên.
Quý Miên vốn như con chim đang đậu trên sợi dây, nghe tiếng thì giật nảy mình.
Quay đầu lại nhìn, thấy Cố Đình dắt tay Mục Ngữ Mạn đi tới, Cố Đình vẫn mặc bộ lễ phục cũ, còn Mục Ngữ Mạn đã đổi sang một chiếc váy cưới nhẹ hơn rồi.
“Chị Ngữ Mạn, anh rể.”
“Đoàn Chước đâu rồi? Chị không thấy nó đâu từ nãy.” Mục Ngữ Mạn hỏi.
“Em... không rõ lắm.”
Mục Ngữ Mạn suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Quý Miên, em mang điện thoại không? Gọi hỏi xem anh em đi đâu rồi.”
Đoàn Chước thường rất cẩn thận trong việc lớn, không thể vô duyên vô cớ rời đi thế này. Giờ không thấy người đâu nên cô hơi lo lắng.
Cô đang mặc váy cưới, bộ lễ phục của Cố Đình cũng không có túi, điện thoại của họ đều để ở chỗ khác, không mang theo.
“...” Quý Miên gượng gạo lấy điện thoại từ trong túi áo khoác ra.
Sau khi mở khóa, hơn mười cuộc gọi nhỡ vô cùng chói mắt trên màn hình.
Có cả của Tôn Tề lẫn Đoàn Chước.
Cuộc gọi nhỡ cuối cùng cách đây 10 giây, trước đó lần lượt là 1 phút, 2 phút, 3 phút trước.
Đoàn Chước không ngừng gọi tới.
Những dòng chữ đỏ chói khiến Quý Miên giật mình.
Bình thường lúc đi học, cậu sợ chuông điện thoại sẽ ảnh hưởng đến lớp nên toàn tắt chuông, dần dà cũng thành thói quen để im lặng.
Cậu nhận ra có gì đó không ổn nên vội vàng gọi lại.
Tút —
Tiếng chuông đầu tiên thậm chí còn chưa dứt thì cuộc gọi đã được kết nối, nhưng không có ai lên tiếng.
Mơ hồ có tiếng nước từ đầu bên kia truyền đến, xen lẫn tiếng còi cảnh sát cùng tiếng nói chuyện ồn ào của đám đông.
Nghe thấy tiếng còi cảnh sát, Quý Miên lập tức quên hết tâm tư rối ren của mình, tim cậu đập loạn lên, vội hỏi: “Anh đang ở đâu vậy?”
Sau một lúc lâu, bên kia vẫn không có tiếng đáp lại, nhưng Quý Miên nghe thấy ngoài tiếng còi cảnh sát cùng tiếng nước ra thì còn tiếng thở hổn hển của Đoàn Chước nữa.
Cậu càng bối rối hơn, âm điệu bất giác cao lên: “Anh, xảy ra chuyện gì rồi!?”
Vẫn không ai lên tiếng.
Quý Miên không biết, không phải Đoàn Chước không muốn mở miệng mà là giờ phút này anh hoàn toàn không thể thốt ra được bất cứ âm thanh nào.
Đoàn Chước vừa mới lội xuống dòng sông lạnh buốt, cả người ướt đẫm.
Giờ phút này, anh nhìn những người cứu hộ đang đưa người tự tử lên cáng để đẩy vào xe cứu thương, những ánh mắt mang theo sự kính nể hoặc kỳ lạ đổ dồn về phía anh.
Người tự tử không phải do Đoàn Chước cứu, nhưng mười mấy phút trước, anh lao ra từ ghế sau rồi nhảy thẳng xuống sông, hành động này đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng những người đứng ngoài quan sát.
Họ xì xào bàn tán, đoán giữa Đoàn Chước và người tự tử kia có quan hệ gì đó.
Đoàn Chước thở dốc lấy hơi, tai áp sát vào màn hình điện thoại.
Anh nghe thấy Quý Miên đang gọi mình, nhưng anh không đáp lại được.
Phổi sặc nước, nước sông lạnh thấu xương, nhưng thứ thực sự khiến giọng nói của anh bị phong bế lại là cảm giác sợ hãi đến giờ vẫn chưa thể tiêu tan kia.
Hồi lâu sau, ngay khi Quý Miên không nhịn được lại lên tiếng hỏi, cuối cùng cũng nghe thấy một câu nói lạnh như băng — “Bên cạnh em có ai không?”
Âm sắc rất lạnh, giọng còn run run.
Quý Miên giật mình.
“Có, chị Mục, còn có...”
“Đưa điện thoại cho chị Mục của em đi.”
Mục Ngữ Mạn nhận lấy điện thoại: “Có chuyện gì vậy? Sao tự dưng lại biến mất?”
Sau đó không biết người bên kia nói gì mà hàng mày cô nhíu lại đầy lo lắng, chỉ đáp “Ừ”, “Được rồi“.
Hai phút sau thì tắt máy.
“Chị Ngữ Mạn?”
“Hai người họ ra ngoài rồi.” Mục Ngữ Mạn thở phào: “Hình như Đoàn Chước bị dị ứng gì đó, vừa đến bệnh viện lấy thuốc, lúc nữa để anh rể em cho người đưa em về.”
Quý Miên thoáng im lặng.
“... Có nghiêm trọng không ạ?”
“Thấy bảo không nghiêm trọng.” Mục Ngữ Mạn trả điện thoại lại cho cậu.
“Vâng.” Quý Miên nắm chặt điện thoại, đốt ngón tay hơi cứng ngắc.
Diễn kịch không phải chuyện dễ dàng.
Quý Miên tự nhận mình không có năng khiếu diễn kịch, nhất là khi ở trước mặt Đoàn Chước. Cậu luôn lo mình sẽ bị bại lộ, cho nên lúc Đoàn Chước cầm lấy điện thoại từ tay Mục Ngữ Mạn giải vây giúp mình, cậu không do dự gì mà đã úp màn hình điện thoại xuống.
“Quý Miên?”
【Điểm si tình +120, người đóng góp: Đoàn Chước.】
【Điểm si tình +150, người đóng góp: Đoàn Chước.】Giọng máy móc của hệ thống bình tĩnh vang lên.
Sợ nói nhiều sai nhiều nên Quý Miên chỉ ấp úng đáp: “Dạ.”
“... Đang khóc à?”
Quý Miễn bỗng thở gấp hơn, cậu nghe ra giọng Đoàn Chước có phần hơi căng thẳng.
Thông báo tăng điểm si tình không ngừng vang lên trong đầu Quý Miên, điều này có nghĩa là Đoàn Chước không hề nghi ngờ gì với màn diễn xuất vụng về của Quý Miên.
Quý Miên đưa tay đè lên vị trí trái tim trên ngực trái, nhịp tim của cậu vẫn ổn định, hệ thống đã thông báo chuyện tình cảm của Mục Ngữ Mạn cho cậu từ hai tháng trước rồi.
Vừa nãy thấy Cố Đình xuất hiện trong video, Quý Miên cũng chỉ thấy ngạc nhiên một lúc rồi nhanh chóng bình tĩnh trở lại, sau đó tập trung vào nhiệm vụ.
Nhưng lúc này khi nghe thấy giọng Đoàn Chước, cậu bỗng nhận ra rằng, bản chất của màn kịch này là lừa dối.
Người xem màn kịch tin là thật, hãm sâu vào trong đó, còn cậu lại có thể vô tư đứng ngoài cuộc với tư cách là người đang diễn.
Đoàn Chước tin tưởng cậu, hơn nữa còn thấy đau lòng vì cậu. Còn chính cậu lại cảm thấy nhẹ nhõm vì nhiệm vụ đã được hoàn thành hơn nửa.
Trái tim Quý Miên chẳng hiểu sao lại thấy khó chịu.
...
Tháng 11, Quý Miên đang năm cuối đại học.
Mùa tuyển dụng đã gần kết thúc, từ tháng 7 Quý Miên đã bắt đầu tất bật tìm việc, đến nay cũng đã nhận được một vài offer khá ưng ý.
Một công ty trong đó ở ngay tại quê nhà của cậu, mặc dù chế độ phúc lợi hơi kém hơn mấy công ty khác, nhưng dù sao vẫn tính là khá tốt với những người mới ra trường.
Quý Miên đắn đo mấy ngày, dù cậu hy vọng có thể làm việc gần nhà, nhưng lúc này cậu nóng lòng muốn kiếm nhiều tiền để trả ơn Đoàn Chước và Mục Ngữ Mạn những năm qua hơn.
Cuối cùng cậu vẫn chọn công ty trả lương cao nhất nhưng xa nhà kia.
Địa điểm ký hợp đồng ở ngay trong tòa nhà giảng đường của trường. Sau khi ký xong hợp đồng ba bên, Quý Miên cầm áo khoác đứng dậy, đi cùng mấy sinh viên khác đã ký xong ra khỏi giảng đường.
Quý Miên lớn hơn các bạn cùng khóa hai tuổi, nhưng nhìn mặt Quý Miên thì hoàn toàn không thể nhận ra được.
Hệ thống sưởi ấm trong giảng đường rất tốt, Quý Miên cầm áo khoác, vừa ra khỏi cửa đã bị gió lạnh thổi cho rùng mình.
Đoàn Chước đúng lúc gọi tới.
“Alo, anh ạ?”
“Về nhà một chuyến đi, chị Mục của em...”
Quý Miên đang mặc áo khoác, nghiêng đầu kẹp điện thoại vào bả vai nên không nghe rõ lời Đoàn Chước nói gì.
“Anh nói gì cơ?”
Lần này, giọng nói ở đầu bên kia truyền rõ vào tai cậu —
“Chị Mục của em sắp kết hôn rồi.”
...
【Ấp ủ cảm xúc, ấp ủ cảm xúc, cậu biết phải thể hiện cảm xúc thế nào chưa?】
Lúc Quý Miên ngồi xe về nhà, hệ thống không ngừng lải nhải trong đầu cậu.
【Màn biểu diễn của cậu trong đám cưới lần này sẽ quyết định xem chúng ta có thể kiếm được một khoản điểm si tình lớn hay không đó! Cậu phải diễn thật sinh động vào, biết sinh động là thế nào không, là...】
【Là trước hết phải kìm nén không bộc lộ, khi lên bục nói lời chúc mừng phải thể hiện sự buồn bã đúng mực, trong mắt phải loang loáng ánh nước, rồi khi xuống bục mới bùng nổ cảm xúc. Khóc nức nở.】Quý Miên thở dài:【Hệ thống, anh nói nhiều lần lắm rồi.】
【Hừ, biết là được. Mấy năm cậu học đại học, tổng điểm si tình mới tăng chưa đến 1000, mà hầu hết đều do Đoàn Chước đóng góp.】
Hệ thống nhìn 6000 điểm tích lũy được, đối với người mới mà nói thì kiếm được nhiều điểm như thế ở ngay thế giới đầu tiên đã là vô cùng hiếm rồi. Trong đó, số điểm do Đoàn Chước cống hiến đã chiếm hơn nửa, có thể coi là “Đại cổ đông” được rồi.
Quý Miên khác với mấy đời ký chủ trước của nó, cậu không có diễn xuất tinh tế khoa trương, nhưng chẳng hiểu sao điểm kiếm về lại gấp đôi gấp ba lần đám người làm nhiệm vụ trước.
Hệ thống tổng kết ra hai chữ: Chân thành.
Mặc dù tình cảm của Quý Miên dành cho Mục Ngữ Mạn không phải là tình yêu trai gái, cậu cũng không biết cách bày tỏ tình cảm, nhưng sự chân thành vô tình lộ ra khi cậu vụng về bày tỏ tình yêu của mình lại vô tình khiến người khác cảm động.
— Nhất là vị đại ca nào đó. Hệ thống thầm cười khẩy.
Nó nhận ra Đoàn Chước có ý tứ khác với Quý Miên, nếu không phải Đoàn Chước là nguồn quan trọng cho điểm si tình thì nó đã sớm bảo Quý Miên tránh xa anh ta ra rồi.
【Trong đám cưới sẽ có vài trăm khách mời, chỉ cần lần này cậu diễn tốt thì dù mỗi người chỉ đóng góp được 10 điểm thôi cũng có thể kiếm được ít nhất 3000 điểm rồi.】
Quý Miên nhìn đồng hồ ở phía trước toa tàu cao tốc. Đám cưới của Mục Ngữ Mạn sẽ được bắt đầu lúc hơn 6 giờ tối, giờ đã là 4 giờ chiều, cậu về đến ga chắc cũng phải 6 giờ.
Thời gian hơi gấp.
Ban đầu cậu định về trước đám cưới của Mục Ngữ Mạn một ngày, nhưng Đoàn Chước báo muộn quá, vé tàu khi ấy đã bán hết rồi nên cậu chỉ có thể thay đổi ngày về.
Quý Miên khẽ thở phào một hơi.
Hy vọng về kịp.
Vừa xuống tàu, nhóm tài xế taxi đang hút thuốc bên ngoài đi tới kéo khách. Quý Miên không để ý gì nhiều, lên một cái gần nhất.
6 giờ rưỡi, cậu đã đến nơi tổ chức đám cưới.
Trang viên rất rộng, khắp nơi đều là hoa hồng trắng và những bó hoa màu hồng nhạt khác.
Rõ ràng đang là mùa Đông nhưng chẳng biết Cố Đình kiếm đâu ra được hoa hồng trắng gần như phủ kín toàn bộ trang viên và hội trường.
Quý Miên suýt lạc đường giữa biển hoa.
Cậu lần theo tiếng vỗ tay thỉnh thoảng vang lên cùng tiếng đàn piano tìm đến cánh cửa màu trắng kiểu nhà thờ.
Hai nhân viên phục vụ đứng ở cửa quay sang nhìn nhau, cảm thấy khá là bối rối trước vị khách đến muộn, trên tóc còn dính đầy cánh hoa hồng trắng trước mặt này.
Đằng sau cánh cửa này là thảm đỏ dẫn tới sân khấu làm lễ, theo lẽ thường thì lúc này không được để ai vào trong.
Nhân viên phục vụ đành phải dẫn Quý Miên đi vào lối dành cho khách.
Đẩy cửa đi vào, tiếng vỗ tay vang dội khắp hội trường, mãnh liệt hơn bất kỳ lần nào trước đó.
Quý Miên như có thể cảm nhận được không khí rung động do tiếng vỗ tay mang tới.
Cậu lúng túng đứng tại chỗ.
【Bên trái.】Hệ thống nhắc nhở.
Ánh mắt Quý Miên vô thức nhìn sang bên trái, cũng là vị trí trung tâm của toàn bộ hội trường.
Trên sân khấu tròn, một người đàn ông cao lớn mặc lễ phục phẳng phiu quay lưng về phía Quý Miên đang cúi đầu ôm hôn cô dâu trong chiếc váy cưới trắng tinh khôi — nụ hôn này chính là nguồn gốc cho tiếng vỗ tay kịch liệt vừa nãy.
【Bỏ lỡ đoạn thề rồi.】
Quý Miên chớp mắt, may là trong ký ức của nguyên chủ không có cảnh này.
Mặc dù không đồng cảm nhận với “Quý Miên” ban đầu, nhưng cậu cũng hiểu được, chứng kiến đám cưới của người mình yêu tha thiết chắc sẽ rất đau lòng.
Hai người trên sân khấu chậm rãi buông nhau ra, tiếng vỗ tay dần lắng lại.
Trên sân khấu có tầm nhìn tốt nhất, cũng giống như lúc đi học, giáo viên đứng trên bục giảng luôn có thể thấy rõ từng hành động của học sinh ngồi bên dưới.
Lúc Mục Ngữ Mạn xoay người nhìn về phía khách khứa thì thấy Quý Miên đang đứng gần lối cửa phụ đang nhìn về phía mình.
Cô trông thấy mấy cánh hoa hồng dính trên tóc Quý Miên, không nhịn được mà phì cười.
Lúc này, bó hoa cưới được đưa tới tay cô.
Theo kế hoạch ban đầu, lúc này cô nên quay lưng lại với khách mời để ném bó hoa. Nhưng khi thấy Quý Miên xuất hiện ở cửa ra vào, Mục Ngữ Mạn đột nhiên đổi ý.
Cô hơi cúi người, vẫy tay với Quý Miên, ra hiệu cho cậu đi lên đây. Động tác này mang chút tinh nghịch, khá là không hợp với hình ảnh cô dâu nghiêm trang.
Ánh mắt của toàn bộ khách mời ngồi bên dưới lập tức nhìn theo hướng tay của Mục Ngữ Mạn, nhìn về phía Quý Miên. Quý Miên bỗng chốc trở thành tâm điểm lập tức cứng đờ.
【Lên đi, đây là cơ hội tốt đấy!
Quý Miên đành phải đi lên với bước chân cứng nhắc, từng bước giẫm lên những bậc thang trải đầy thảm đỏ lẫn hoa.
“Quý Miên về rồi, đừng bảo là muốn cướp dâu nhé?” Tôn Tề ngồi ở hàng ghế đầu tiên bỗng căng thẳng.
Đoàn Chước mặc bộ lễ phục màu đen ngồi bên cạnh hắn khẽ mím môi: “Không đâu.”
“À, cũng phải.” Nghĩ đến tính cách của Quý Miên, Tôn Tê bình tĩnh lại: “Nhưng mà đại ca này, sao Quý Miện về muộn thế, không phải anh đã thông báo thời gian chị Mục tổ chức đám cưới cho nó từ tuần trước rồi à?”
Đoàn Chước chỉ nhìn chằm chằm sân khấu, không nói lời nào.
Hôm qua anh mới thông báo thời gian đám cưới Mục Ngữ Mạn cho Quý Miên.
Bởi vì nếu có một ngày, người đứng trên sân khấu là Quý Miên, Đoàn Chước không dám tưởng tượng tâm trạng mình sẽ có thế nào.
Anh thà Quý Miên không về, dù phải bỏ lỡ đám cưới của chị mình.
Mục Ngữ Mạn mặc một bộ váy cưới màu trắng thêu hoa, kiểu dáng cổ điển, càng làm nổi bật dáng người thon thả yểu điệu của cô. Váy cưới trông không quá cầu kỳ nhưng lại được kết hợp sang trọng với sự đơn giản đến hoàn hảo.
Quý Miên nhìn thấy khuôn mặt của cô dâu, ánh mắt hơi sáng lên, không nhịn được mà muốn mở miệng tán thưởng, nhưng bên cạnh lại không có người để chia sẻ.
【Chị Ngữ Mạn đẹp quá.】Cậu nói với hệ thống.
【Ừ, váy cưới mà.】Hệ thống không thấy kinh ngạc gì.
Trong những năm làm hệ thống, nó đã chứng kiến quá nhiều hôn lễ rồi.
【Còn nhớ tôi nói gì không? Trong mắt phải loang loáng ánh nước, lúc xuống sân khấu phải...】
Âm thanh hệ thống trong đầu Quý Miên dần mơ hồ, cậu lẳng lặng nhìn Mục Ngữ Mạn cầm bó hoa trên tay, từ khóe mắt đến đuôi mày của cô đều toát lên ý cười ngọt ngào.
Đây là một đám cưới hoàn mỹ, bởi vì hai người trên sân khấu rất yêu thương nhau, cũng đang rất hạnh phúc.
Hai mắt Quý Miên cong cong.
“Tân hôn hạnh phúc, chị Ngữ Mạn.”
Trong đầu, âm thanh líu lo của hệ thống im bặt, sau đó lại lẩm bẩm một tiếng “Nó biết ngay sẽ thành thế này mà“.
Hầy, thôi vậy.
Một bó hoa bất ngờ bị nhét vào trong tay, Quý Miên giật mình.
Hoa cưới, chẳng phải chỉ có thể tặng cho con gái hả?
Mục Ngữ Mạn giơ tay lên, lấy một cánh hoa dính trên tóc cậu, cười tươi tắn nói: “Hợp với em lắm.”
Quý Miên: “...”
Mục Ngữ Mạn cúi người ôm cậu.
Quý Miên cẩn thận để không giẫm vào váy của cô.
Cầm lấy bó hoa cưới mang ý nghĩa tốt đẹp mà cô dâu tự tay trao cho, Quý Miên bước xuống khỏi sân khấu, đi tới chỗ Tôn Tề và Đoàn Chước ngồi ở hàng ghế khách mời đầu tiên trong tiếng nói cười.
Hệ thống tự giác lấy lại sân nhà, nói:【Bắt đầu màn biểu diễn của cậu đi.】
Quý Miên liên tiếng chào hỏi mọi người, khóe môi hơi cong lên, cười gượng.
Không ai nghi ngờ cậu đang “Gượng cười“.
Đoàn Chước nhìn cậu chằm chằm, không nói gì.
Ngay cả người nói nhiều như Tôn Tề cũng im lặng.
Trong không gian của hệ thống, điểm si tình không ngừng tăng lên, đến gần 1000 mới chậm rãi dừng lại.
So với dự đoán ban đầu của hệ thống thì ít hơn một phần ba, nhưng xét thấy diễn xuất bình tĩnh của Quý Miên lại có thể nhận được nhiều điểm si tình như vậy, khiến hệ thống khá bất ngờ.
Đôi khi giả vờ bình thản buông tay còn khiến người ta rung động hơn việc gào khóc.
Chỉ là hệ thống nhìn những người đóng góp điểm si tình, ấy thế mà không có ai lạ cả.
[18:31, điểm si tình +600, người đóng góp: Đoàn Chước.]
[18:31, điểm si tình +250, người đóng góp: Tôn Tề.]
[18:31, điểm si tình +130, người đóng góp: Từ Hiểu Tiêu.]
Toàn là người quen. Hệ thống cảm thán.
Ký chủ nhà nó đúng là bắt được con cừu nào cũng muốn vặt sạch lông.
Nó suy nghĩ một lát, cảm thấy điểm si tình vẫn có thể tăng nữa, bèn nói với Quý Miên:【Chờ lúc nữa rồi đi ra ngoài, nhớ giả vờ như cậu không chịu được cú sốc này nhưng lại không muốn phá hoại đám cưới của Mục Ngữ Mạn.】
【Ừm.】
Quý Miên đáp lời, trên đầu bỗng hơi nặng.
Ngước mắt lên thấy tay Đoàn Chước đã đặt trên đầu mình, nhặt cánh hoa giúp cậu.
Lúc rút tay về, trong lòng bàn tay anh đã có thêm năm sáu cánh hoa, Đoàn Chước cười ẩn ý.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tiên hoa à?”
Quý Miên: “...”
“Anh à.” Quý Miên để bó hoa cưới xuống theo lời hệ thống: “Em đi vệ sinh chút.”
“... Ừ.” Từ lúc Quý Miên bước vào, ánh mắt của Đoạn Chước vẫn chưa hề rời khỏi người cậu một giây phút nào. Anh thấy rõ lúc Quý Miên đứng dậy, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, lông mi cụp xuống, cặp mắt màu nâu vốn sáng ngời kia cũng ảm đạm xuống, ẩn giấu nỗi cô đơn khôn cùng.
Quý Miên quay lưng về phía hai người trên sân khấu, vòng qua khóm hoa trong góc rồi đi ra từ cửa bên góc, bóng dáng cậu biến mất vào bóng tối, bóng lưng lẻ loi cô độc rời đi kia chẳng hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy yếu ớt vô cùng.
Đoàn Chước dõi mắt theo bóng lưng cậu, mãi đến khi bóng dáng Quý Miên biến mất khỏi hội trường.
Hai mươi phút sau, anh lên sân khấu nói xong lời chúc mừng, chờ đến lúc nghi thức cưới của Mục Ngữ Mạn và Cố Đình kết thúc, bắt đầu tiệc cưới, anh mới đứng dậy đi ra ngoài.
...
Hệ thống quả thực rất có thủ đoạn, chân trước Quý Miên vừa mới bước ra cửa, chân sau đã nghe thấy thông báo điểm si tình tăng lên.
Nhược điểm duy nhất của việc rời khỏi hội trường là cái lạnh ngoài trời vào tháng 11 này rất lạnh. Địa điểm tổ chức đám cưới của Cố Đình và Mục Ngữ Mạn được chọn ở nơi ngoại ô vắng vẻ, phong cảnh tuy đẹp nhưng gần như không có tòa nhà nào để che chắn những cơn gió lạnh đầu đông.
Có thanh âm xào xạc từ xa truyền đến, Quý Miên đoán có lẽ đó là tiếng những chiếc lá phong đỏ bị gió thổi qua.
Quý Miên ở bên ngoài, tìm mãi mới thấy có chỗ tránh được gió, nhưng cậu vẫn không khỏi run lên vì lạnh.
【Lẽ ra lúc ra ngoài nên mặc thêm áo khoác dày.】Hệ thống nói.
【Ừm.】
【Ở ngoài độ nửa tiếng thôi, không lại cảm lạnh.】Hệ thống hơi áy náy bèn nói thêm.
Ở ngoài trời lạnh trong mùa đông nửa tiếng đủ để bị cảm.
Hệ thống cảm thấy nó lúc này giống như đại đa số bạn trai chỉ biết nói “uống nhiều nước nóng” vô dụng kia.
Quý Miên vẫn ngoan ngoãn gật đầu:【Được.】
Cậu đáp “Được”, nhưng thực tế chỉ mới qua chừng mười phút, cả người đã lạnh cóng. Tay chân buốt hết cả, da mặt cũng buốt, chạm vào còn hơi cưng cứng.
Chóp mũi với đuôi mắt bị lạnh đến đỏ bừng, bờ môi sưng đỏ vì cóng, màu sắc trông diễm lệ hơn hẳn bình thường.
Rõ là sắc mặt không khỏe nhưng chẳng hiểu sao lại thấy quyến rũ gợi tình.
Hệ thống chậc chậc hai tiếng trong lòng, thầm nghĩ, cảnh này mà để vị đại ca nào đó trông thấy thì không biết sẽ thế nào nhỉ?
Nó đang nghĩ thì trên lưng Quý Miên đã có thêm một cái áo khoác ấm áp.
“Mặc vào.”
Giọng nói làm hệ thống cảnh giác vang lên từ sau lưng Quý Miên.
Quý Miên nghe vậy thì quay đầu lại, thấy một người đàn ông chỉ mặc mỗi áo sơ mi mỏng, đang đứng thẳng trong gió lạnh.
“Anh không lạnh à?” Cậu hỏi.
“Ừ.”
Đoàn Chước chỉ mặc mỗi áo sơ mi mỏng, nhưng lúc rét lắm anh cũng chỉ toàn mặc một cái áo khoác mỏng, hơn nữa vẻ mặt lúc này vẫn bình thường, đúng là không có vẻ gì là lạnh.
Lúc Quý Miên còn muốn nói thêm gì nữa thì Đoàn Chước đã ngồi xuống bên cạnh cậu. Ánh mắt anh vốn chỉ nhìn thoáng qua, nhưng khi bắt gặp sắc thái diễm lệ trên mặt Quý Miên thì không tài nào rời đi được nữa.
Trong bóng tối, Quý Miên không thấy rõ ánh mắt của anh.
Cậu bị lạnh, hắt hơi một cái, không dám chần chờ nữa mà nhanh chóng xỏ tay vào tay áo khoác của Đoàn Chước, trên áo vẫn còn hơi ấm của anh.
Cơ thể cậu nhanh chóng ấm lên.
“Bên chị Ngữ Mạn thế nào rồi ạ?” Cậu nhỏ giọng hỏi.
“Chúc xong thì không còn việc của anh nữa. Cấp dưới của anh rể em làm việc chu đáo lắm, không cần anh hỗ trợ.”
“À.” Quý Miên biết đám cưới lần này khác với đại đa số đám cưới nhỏ ở địa phương. Sau khi kết hôn xong, cô dâu chú rể và người thân trong gia đình sẽ phải lo liệu tiệc cưới, v.v. Đám cưới của Cố Đình với Mục Ngữ Mạn hết sức trang trọng, toàn bộ các khâu đều có đội ngũ chuyên nghiệp lên kế hoạch. Tất cả người thân và khách mời chỉ cần chúc phúc là được.
【Đại cổ đông đến rồi, rút một khoản từ anh ta đi.】Hệ thống lên tiếng.
【Gì cơ?】
【Đoàn Chước ấy, hơn nửa số điểm si tình cậu kiếm được mấy năm qua đều từ anh ta cả.】Trong mắt hệ thống, Đoàn Chước đã trở thành một cái két chứa điểm si tình khổng lồ biết đi.
Ánh mắt nó nhìn Đoàn Chước như đang nhìn một con dê béo lạc đàn.
【Phải, phải làm thế nào?】
【Khóc!】Âm thanh hệ thống cực kỳ phấn khởi:【Vận dụng những gì tôi đã dạy, ấp ủ cảm xúc! Chú ý đến từng lớp cảm xúc đấy!】
Điểm si tình kiếm được trong đám cưới không nhiều lắm, không ngờ Đoàn Chước lại chạy đến tận đây ủng hộ.
【Nhưng tôi...】Quý Miên chần chờ.
Lúc này, trong lòng cậu chỉ thấy mừng cho Mục Ngữ Mạn, hoàn toàn không rặn ra nước mắt được. Hơn nữa Quý Miên không có lòng tin với khả năng diễn xuất của mình cho lắm.
【Đừng lo, anh ta không nhận ra được đâu.】Tốt xấu gì cũng từng là con người, hệ thống hiểu quá rõ tâm trạng của Đoàn Chước lúc này.
Có khi toàn bộ sự chú ý của anh ta đều dồn hết vào mặt ký chủ nhà mình rồi ấy chứ.
Lúc hứng tình, việc kìm nén những suy nghĩ bẩn thỉu trong đầu đã khó khăn lắm rồi, làm sao còn phân biệt được biểu hiện của Quý Miên là thật hay giả?
Quý Miên mím chặt môi, lén đặt tay ra phía ngoài đùi, dùng sức bóp mạnh một cái.
Chỗ da đó gần như lập tức đỏ lên.
Mà cuối cùng mắt Quý Miên cũng bắt đầu thấy cay cay, nhưng do da bị cóng nên không đau như bình thường, nước mắt đong trong mắt nhưng không rơi xuống.
“Quý Miên.”
Đoàn Chước bỗng lên tiếng, giọng điệu có vẻ nghiêm túc hơn bình thường nhiều.
Quý Miên không hiểu sao lại thấy hơi hoảng hốt.
Nhưng câu tiếp theo của hệ thống lại đánh gãy cảm xúc không rõ nguồn gốc của cậu:【Hãy nghĩ đến chuyện buồn từ khi đến thế giới này, có chuyện gì khiến cậu thấy cực kỳ đau lòng không? Hay có đêm nào trốn trong chăn khóc không?】
Chuyện đau lòng...
Quý Miên nhớ lại.
Có.
Trốn trong chăn khóc ban đêm cũng có.
Đó là hồi cậu học lớp 12, dù cậu làm gì thì Đoàn Chước cũng chỉ đối xử với cậu như một người xa lạ, luôn dùng một chữ “Ừ” để đáp lại qua quýt.
Tim Quý Miên thắt lại, đau nhói.
【Căn cứ vào kinh nghiệm của tôi, 80% người sau khi lập gia đình đều sẽ xa lánh bạn bè từng thân thiết với mình. Hơn nữa, cậu với Đoàn Chước còn chẳng có quan hệ máu mủ gì, mối quan hệ lại càng dễ kết thúc.】Hệ thống cuối cùng cũng bắt được trọng điểm.
【...】
“Quý Miên.” Đoàn Chước nhìn cậu chăm chú, thì thầm lần nữa.
Anh chậm rãi giơ tay lên, ngón tay khẽ vuốt ve má Quý Miên, đầu ngón tay chạm vào làn da mịn màng lành lạnh thình lình run lên — một giọt nước mắt lạnh bănh rơi xuống mu bàn tay Đoàn Chước.
【Cậu làm được rồi!】Hệ thống mừng rỡ.
“Em...” Quý Miên muốn mở miệng giải thích với Đoàn Chước, nhưng mới nhận ra cổ họng mình hệt như bị một cục bông nhét vào, không phát ra được bất cứ âm thanh nào.
Những giọt nước mắt to như hạt châu lăn dài trên gò má. Cậu vừa ngơ ngác vừa lúng túng.
Khóc nức nở trước mặt anh cậu thế này, Quý Miên cảm thấy mất mặt cực kỳ.
Trong màn diễn xuất tệ đến tận cùng của cậu không có đau khổ, trong ánh mắt chỉ có bối rối luống cuống.
Vậy mà người vốn nhạy cảm như Đoàn Chước lại chẳng hề phát hiện ra màn kịch kém cỏi này.
Hô hấp của cậu bỗng trở nên dồn dập, sau đó như bị nghẽn lại.
Đoàn Chước nhìn cậu, ánh mắt u ám khiếp người. Tay anh đỡ bên má Quý Miên rời dần về sau gáy cậu.
Gáy Quý Miên bị lòng bàn tay của Đoàn Chước ôm trọn.
Cậu vẫn còn đang ngơ ngác, vô thức nghiêng theo lực tay của Đoàn Chước, lại gần về phía anh.
Bên má truyền đến cảm giác tê dại ngưa ngứa, mềm mại, xúc cảm nóng bỏng vô cùng lạ lẫm.
Quý Miên kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt gần trong gang tấc của Đoàn Chước.
Anh cậu... đang làm gì vậy?
Đoàn Chước cúi người, hôn lên má Quý Miên.
Anh hôn lên giọt nước mắt sắp lăn xuống má của Quý Miên, tay phải để sau gáy cậu hơi dùng sức, không cho phép cậu có cơ hội chạy trốn.
Làn da Quý Miên rất lạnh, nhưng bờ môi của Đoàn Chước lại nóng bỏng vô cùng.
Hơi thở nóng rực phả vào mi mắt Quý Miên, người trước mặt hôn cậu đắm đuối, mãnh liệt, mang theo tình yêu chẳng thể giãi bày.
Đoàn Chước không nhắm mắt, Quý Miên cũng vậy.
Khi hơi thở giao nhau, Quý Miên bắt gặp đôi mắt của Đoàn Chước.
Đoàn Chước khép hờ mi mắt, tầm mắt nhìn xuống, không nhìn thẳng vào hai mắt Quý Miên.
Nhưng anh biết Quý Miên đang nhìn mình.
Những khát vọng méo mó, ham muốn kìm nén mà anh cất giấu ở góc tối tăm bẩn thỉu dưới đáy lòng giờ đây đều hiện lên rõ ràng trước ánh mắt ngỡ ngàng của Quý Miên.
Đoàn Chước hôn càng lúc càng mãnh liệt, như thể đây là nụ hôn cuối cùng trong đời mình vậy, sẽ chỉ kết thúc khi Quý Miên đẩy anh ra.
Não Quý Miên chết máy,dường như không nhớ nổi bất cứ thường thức nào về thế giới này.
Nam với nam...
Đây là... tập tục gì mà cậu không biết sao?
【Theo như định nghĩa thông thường, loài người thường gọi hành vi này là “Đùa giỡn lưu manh“.】Hệ thống lên tiếng.
Đùa giỡn lưu manh, lý trí phiêu đãng lập tức bắt được từ này, nhanh chóng tỉnh táo lại.
Quý Miên hoàn hồn, đẩy mạnh lồng ngực Đoàn Chước: “Anh!”
Cơ thể của người bị cậu đẩy ra cứng đờ.
“...”
Đoàn Chước cụp mắt, bàn tay đè sau gáy Quý Miên cũng buông lỏng, môi cũng rời khỏi mặt cậu. Vì nụ hôn mãnh liệt vừa rồi mà sắc môi cậu cũng nhuốm thêm chút đỏ khác thường.
Quý Miên nhìn anh ngơ ngác hồi lâu rồi đột ngột đứng lên bỏ chạy.
Chỗ bọn cậu ngồi không phải ở đầu gió, nhưng giờ khắc này lại hệt như có gió lạnh từ bốn phương tám hướng thổi qua.
Gió thổi tung vạt áo của Đoàn Chước, không khí lạnh cũng làm cho bộ não nóng hừng hực của anh tỉnh táo lại.
Anh nhếch môi tự giễu, nhắm mắt lại.
Đoàn Chước, mày đúng là thứ chẳng ra gì.
...
Tôn Tề vừa từ nhà vệ sinh trở về, phát hiện hai ghế bên cạnh mình đã trống không từ lúc nào. “Ủa, đại ca đi đâu rồi?”
Từ Hiểu Tiêu lắc đầu, tỏ vẻ mình không biết.
Tôn Tề cầm điện thoại ngồi xuống.
Tiệc cưới là một trong những khâu dài nhất và buồn tẻ nhất của cả đám cưới, vừa không có cô dâu xinh đẹp trên sân khấu, những món ăn ngon trên bàn cũng chẳng còn ý nghĩa.
Đến khi tiệc sắp tàn rồi mà Tôn Tề vẫn không thấy hai người kia trở lại.
Hắn ngồi ngẩn người một lúc, cuối cùng chán quá nên quyết định vào lướt video.
Video ngắn đầu tiên là một beauty blogger đang lắc eo đầy gợi cảm trước đèn chiếu sáng.
Từ Hiểu Tiêu liếc thấy, lập tức hắng giọng. Trước ánh mắt của cô, Tôn Tề lập tức ngồi thẳng lại, nghiêm túc thoát khỏi video, mở ứng dụng mạng xã hội ra lướt lịch sử group chat.
Tôn Tề làm ăn kinh doanh nên giao thiệp rất rộng, trong ứng dụng cũng có rất nhiều group.
Một số group không dùng nữa, cuối cùng cũng dần trở thành những nhóm chat linh tinh, mỗi ngày trong các nhóm đều có hàng trăm tin nhắn.
Hắn lướt nhanh các tin nhắn, nhìn bạn bè trong nhóm than vãn, khoe khoang, nói chuyện phiếm, một số quan trọng hơn sẽ nhắc đến những chuyện thị phi và tin tức địa phương.
Ban đầu Tôn Tề vẫn cười, sau đó không biết đã nhìn thấy cái gì mà nụ cười trên mặt hơi cứng lại.
“Ông xã?” Từ Hiểu Tiêu thắc mắc nhìn hắn: “Anh nóng lắm à?”
Trời đang lạnh mà trên trán Tôn Tề lại đẫm mồ hôi.
Nụ cười thoải mái trên mặt hắn hoàn toàn biến mất, cả người run lên vì lạnh.
...
...
Những cánh hoa màu trắng rơi rải rác trên nền đất bị gió lạnh cuốn đi. Trong đó có một cánh hoa tàn tạ lạc lõng đáp trên mu bàn tay của Đoàn Chước, đánh thức anh ra khỏi suy tư.
Đoàn Chước thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình, do ngồi lâu nên hai đầu gối đã bị gió lạnh thổi tê cứng từ lúc nào.
Nhìn đồng hồ đeo tay, không ngờ từ lúc anh rời khỏi hội trường đã qua một tiếng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh dùng một tay chống xuống, miễn cưỡng đứng dậy.
Đi đến gần hội trường, trông từ xa đã thấy một người từ cửa phụ đi ra, người nọ có một mái tóc vàng rực, trên mặt còn có một vết sẹo nhỏ dài.
Trán Tôn Tề đẫm mồ hôi, vẻ mặt hoảng loạn, ánh mắt nhìn dáo dác xung quanh như đang tìm kiếm gì đó nhưng không thấy.
“Tìm gì đấy?” Đoàn Chước gọi hắn lại.
Nghe tiếng, Tôn Tề lập tức quay đầu lại, thấy là Đoàn Chước, hắn như tìm được chỗ dựa quan trọng, cảm xúc thoáng cái vỡ đê.
“Anh! Quý Miên đâu rồi?”
“... Tìm em ấy làm gì?” Nhìn vẻ mặt lo lắng của Tôn Tề, Đoàn Chước nhăn mày: “Sao đấy?”
“Em vừa lướt video, thấy cầu thành Tây bên kia...” Tôn Tề nghiến răng.
“—— Có người nhảy sông tự tử!”
Đầu óc Đoàn Chước “ong” một tiếng: “Mày nói gì cơ?”
“Em vừa thấy trong nhóm Wechat, cầu thành Tây bên kia có người nhảy sông, mới hai phút trước!” Tôn Tề hoảng loạn: “Đại ca, Quý Miên đâu rồi!?”
Hắn không nói thẳng nghi ngờ của mình.
Quý Miên vừa về, tham dự đám cưới xong thì gần đó lại có người nhảy sông. Làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy?
Nhưng Đoàn Chước lại nghe ra ẩn ý trong lời nói của hắn.
“Em ấy vừa ở...”
Vừa ở... bên cạnh anh. Còn anh vừa mới làm chuyện vô sỉ nhất với Quý Miên ngay thời điểm cậu đau khổ nhất.
Cảnh tượng trước mặt bỗng biến thành tối lại, không nhìn thấy rõ được. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, những đốm đen li ti đã che kín toàn bộ tầm nhìn của anh, tựa như dầu hỏa bốc mùi bám vào mắt anh.
Thất khiếu như bị phong bế, xoang mũi, màng nhĩ đều ù ù, mất cảm giác...
“Điện thoại...”
“Em gọi rồi, không ai nghe máy!”
“Xe đâu?” Đoàn Chước cố nhịn cảm giác choáng váng buồn nôn, gằn ra mấy chữ.
“Xe, xe đang đỗ ở bên kia!” Tôn Tề sờ túi, môi run run: “Em, em không cầm chìa khóa.”
“Anh có.”
Những hành động tiếp theo giống như đang trong cơn mơ, Đoàn Chước không biết mình đi thế nào, làm sao tìm được xe của mình, rồi lại làm sao mở được cửa ngồi vào ghế lái.
Lúc anh tra chìa khóa vào ổ khóa vô lăng trong trạng thái mê mang, Tôn Tề lập tức đè chặt cánh tay đang run rẩy của anh.
“Đại ca.” Tay Tôn Tề cũng đang run, hắn ký thác hy vọng vào Đoàn Chước, nhưng không ngờ đại ca còn phản ứng dữ dội hơn cả hắn.
“Anh thế này không lái xe được đâu.”
Giọng Tôn Tề lúc này lại có vẻ bình tĩnh hơn hẳn.
Nhưng sự bình tĩnh này lại đặt trên nền tảng sai lầm.
Trên thực tế, cầu thành Tây cách hội trường tổ chức đám cưới chừng mấy cây số. Nếu Quý Miên muốn tự tử thì khả năng chạy ra chỗ đó rất thấp.
Hơn nữa cậu tuyệt đối sẽ không chọn chính ngày cưới của Mục Ngữ Mạn để làm vậy, khiến cô thương tâm.
Nhưng hai người trong xe lại chẳng ai để ý đến điều này.
Khả năng tư duy của Đoàn Chước đã hoàn toàn biến mất kể từ khi Tôn Tề nói có người nhảy sông tự tử.
Nếu như chuyện tối nay không liên quan đến Quý Miên mà là người khác thì anh tuyệt đối sẽ không nghĩ tiếp theo mạch suy nghĩ của Tôn Tề.
Một nhân viên phục vụ đang cầm khay rượu champagne đi ngang qua, lần đầu tiên Tôn Tề phản ứng nhanh đến vậy, hắn lập tức nhảy xuống xe.
Thân hình cao lớn chắn ngay trước mặt người kia.
“Biết lái xe không?”
Nhân viên phục vụ ngơ ngác, cái khay trong tay còn run lên vì giật mình.
Anh ta ngẩn ra: “Biết, nhưng mà — “
Lời còn chưa dứt, cả người đã bị kéo vào ghế lái.
Khay trong tay người nọ rơi xuống đất, ly champagne vỡ tan tành, champange màu trắng bên trong đổ đầy mặt đất.
Trong tiếng động cơ khởi động, mùi rượu mãi vẫn chưa tan.
...
Quý Miên ngồi sau bồn hoa trồng đầy hoa hồng trắng, cả người ẩn trong bóng tối.
Bên má trái dường như vẫn còn âm ấm, hơi ấm từ chiếc áo khoác của Đoàn Chước lại càng cuồn cuộn không dứt.
Trời lạnh như thế này, nhưng Quý Miên lại cảm thấy cả người mình đều nóng rực.
Cậu co đầu gối lên, tâm trí rối bời.
【Giữa nam với nam cũng sẽ có... thứ tình cảm kia à?】
Hệ thống nói:【Dựa theo số liệu thống kê thực tế thì tỷ lệ các cặp đôi cùng giới thấp hơn các cặp đôi khác giới nhiều, nhưng không phải là không có.】
【Chuyện này bình thường hả?】
【Tùy vào cách cậu nhìn nhận thế nào. Nếu cậu đặt tình yêu là tiêu chí hàng đầu trong việc lựa chọn bạn đời thì giới tính không phải là vấn đề quan trọng.】
Tiêu chí chọn bạn đời. Quý Miên chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
Trước đây Đoàn Chước từng hỏi cậu câu tương tự, khi ấy cậu chỉ đáp rằng chỉ cần là người mình yêu thật lòng thì dù đối phương có bao nhiêu khuyết điểm cũng không quan trọng.
Nhưng giờ cậu lại thấy hơi mê mang, vấn đề “Giới tính” có tính vào phạm trù khuyết điểm không nhỉ?
Hơn nữa, giữa cậu với Đoàn Chước hẳn là không tồn tại thứ gọi là tình yêu mới đúng. Nghĩ tới đây, Quý Miên bỗng thấy dao động.
【Chẳng lẽ anh tôi thích tôi hả?】
【Xem xét hiện giờ thì khả năng này khá cao. Nhưng cũng có thể là do dục vọng đơn thuần trỗi dậy, cậu hiểu đó, đàn ông mà.】
【À...】Quý Miên giơ tay sờ mặt mình, nghĩ đến... nụ hôn gần như được coi là “hung tàn” kia của Đoàn Chước.
Khi dục vọng trỗi dậy sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến vậy sao?
Hệ thống nhìn thời gian, nói:【Hơn một tiếng rồi, không vào thì khéo cảm thật đấy.】
Quý Miên gác cằm lên đầu gối, lại ngồi thêm hai phút nữa mới chậm rãi đứng dậy.
Cậu vẫn chưa biết nên dùng nét mặt hay thái độ gì để nói chuyện với Đoàn Chước, cho nên bước cực kỳ chậm.
Có điều từ đây đến hội trường cũng chẳng xa, dù cậu có đi chậm đến đâu thì 10 phút sau vẫn về đến cửa phụ dành cho khách mời.
Sau khi chuẩn bị tâm lý trước cửa hồi lâu, cậu đẩy cửa ra bước vào.
Bên trong hội trường sáng choang, Quý Miên bước vào, ánh mắt vô thức nhìn về phía hàng ghế khách mời đầu tiên.
— Trống không.
Đoàn Chước không có ở đây.
Cậu lơ đãng thở phào.
Tiệc cưới sắp kết thúc, những món ăn cầu kỳ trên bàn đã được đổi hai lượt kể từ lúc Quý Miên đi ngoài.
Bên cạnh chỗ của Tôn Tề, Từ Hiểu Tiêu đang vẫy tay với cậu.
“Chị Hiểu Tiêu.” Quý Miên đi qua: “Anh Tôn Tề đâu rồi ạ?”
Từ Hiểu Tiêu hơi ngơ ngác: “Chị không biết, vừa nãy anh ấy đang ngồi nghịch điện thoại thì tự dưng đứng phắt dậy, còn vội vàng đi đâu ấy. Chị còn tưởng anh ấy đi tìm em.”
Cô nhớ là Tôn Tề hô to một tiếng “Quý Miên!” sau đó mới hoảng hốt chạy đi.
Quý Miên hoang mang ngoái đầu lại.
Còn chuyện gì quan trọng hơn đám cưới của chị Ngữ Mạn nhỉ?
Cậu không có tâm trạng ăn gì cả nên ngồi xuống chỗ mình ngẩn người. Nói là ngẩn người chứ trong lòng cứ thấp thỏm, chỉ sợ Đoàn Chước sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào.
“Quý Miên.”
Một giọng nói khá trầm đột nhiên vang lên.
Quý Miên vốn như con chim đang đậu trên sợi dây, nghe tiếng thì giật nảy mình.
Quay đầu lại nhìn, thấy Cố Đình dắt tay Mục Ngữ Mạn đi tới, Cố Đình vẫn mặc bộ lễ phục cũ, còn Mục Ngữ Mạn đã đổi sang một chiếc váy cưới nhẹ hơn rồi.
“Chị Ngữ Mạn, anh rể.”
“Đoàn Chước đâu rồi? Chị không thấy nó đâu từ nãy.” Mục Ngữ Mạn hỏi.
“Em... không rõ lắm.”
Mục Ngữ Mạn suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Quý Miên, em mang điện thoại không? Gọi hỏi xem anh em đi đâu rồi.”
Đoàn Chước thường rất cẩn thận trong việc lớn, không thể vô duyên vô cớ rời đi thế này. Giờ không thấy người đâu nên cô hơi lo lắng.
Cô đang mặc váy cưới, bộ lễ phục của Cố Đình cũng không có túi, điện thoại của họ đều để ở chỗ khác, không mang theo.
“...” Quý Miên gượng gạo lấy điện thoại từ trong túi áo khoác ra.
Sau khi mở khóa, hơn mười cuộc gọi nhỡ vô cùng chói mắt trên màn hình.
Có cả của Tôn Tề lẫn Đoàn Chước.
Cuộc gọi nhỡ cuối cùng cách đây 10 giây, trước đó lần lượt là 1 phút, 2 phút, 3 phút trước.
Đoàn Chước không ngừng gọi tới.
Những dòng chữ đỏ chói khiến Quý Miên giật mình.
Bình thường lúc đi học, cậu sợ chuông điện thoại sẽ ảnh hưởng đến lớp nên toàn tắt chuông, dần dà cũng thành thói quen để im lặng.
Cậu nhận ra có gì đó không ổn nên vội vàng gọi lại.
Tút —
Tiếng chuông đầu tiên thậm chí còn chưa dứt thì cuộc gọi đã được kết nối, nhưng không có ai lên tiếng.
Mơ hồ có tiếng nước từ đầu bên kia truyền đến, xen lẫn tiếng còi cảnh sát cùng tiếng nói chuyện ồn ào của đám đông.
Nghe thấy tiếng còi cảnh sát, Quý Miên lập tức quên hết tâm tư rối ren của mình, tim cậu đập loạn lên, vội hỏi: “Anh đang ở đâu vậy?”
Sau một lúc lâu, bên kia vẫn không có tiếng đáp lại, nhưng Quý Miên nghe thấy ngoài tiếng còi cảnh sát cùng tiếng nước ra thì còn tiếng thở hổn hển của Đoàn Chước nữa.
Cậu càng bối rối hơn, âm điệu bất giác cao lên: “Anh, xảy ra chuyện gì rồi!?”
Vẫn không ai lên tiếng.
Quý Miên không biết, không phải Đoàn Chước không muốn mở miệng mà là giờ phút này anh hoàn toàn không thể thốt ra được bất cứ âm thanh nào.
Đoàn Chước vừa mới lội xuống dòng sông lạnh buốt, cả người ướt đẫm.
Giờ phút này, anh nhìn những người cứu hộ đang đưa người tự tử lên cáng để đẩy vào xe cứu thương, những ánh mắt mang theo sự kính nể hoặc kỳ lạ đổ dồn về phía anh.
Người tự tử không phải do Đoàn Chước cứu, nhưng mười mấy phút trước, anh lao ra từ ghế sau rồi nhảy thẳng xuống sông, hành động này đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng những người đứng ngoài quan sát.
Họ xì xào bàn tán, đoán giữa Đoàn Chước và người tự tử kia có quan hệ gì đó.
Đoàn Chước thở dốc lấy hơi, tai áp sát vào màn hình điện thoại.
Anh nghe thấy Quý Miên đang gọi mình, nhưng anh không đáp lại được.
Phổi sặc nước, nước sông lạnh thấu xương, nhưng thứ thực sự khiến giọng nói của anh bị phong bế lại là cảm giác sợ hãi đến giờ vẫn chưa thể tiêu tan kia.
Hồi lâu sau, ngay khi Quý Miên không nhịn được lại lên tiếng hỏi, cuối cùng cũng nghe thấy một câu nói lạnh như băng — “Bên cạnh em có ai không?”
Âm sắc rất lạnh, giọng còn run run.
Quý Miên giật mình.
“Có, chị Mục, còn có...”
“Đưa điện thoại cho chị Mục của em đi.”
Mục Ngữ Mạn nhận lấy điện thoại: “Có chuyện gì vậy? Sao tự dưng lại biến mất?”
Sau đó không biết người bên kia nói gì mà hàng mày cô nhíu lại đầy lo lắng, chỉ đáp “Ừ”, “Được rồi“.
Hai phút sau thì tắt máy.
“Chị Ngữ Mạn?”
“Hai người họ ra ngoài rồi.” Mục Ngữ Mạn thở phào: “Hình như Đoàn Chước bị dị ứng gì đó, vừa đến bệnh viện lấy thuốc, lúc nữa để anh rể em cho người đưa em về.”
Quý Miên thoáng im lặng.
“... Có nghiêm trọng không ạ?”
“Thấy bảo không nghiêm trọng.” Mục Ngữ Mạn trả điện thoại lại cho cậu.
“Vâng.” Quý Miên nắm chặt điện thoại, đốt ngón tay hơi cứng ngắc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro