Nam Phụ Luôn Nhận Được Kịch Bản Si Tình
Chương 34
Chúc Lân
2024-09-25 10:35:38
Edit: Lune
Thế giới hai người cuối cùng cũng phải kết thúc.
Mấy ngày sau, Mục Ngữ Mạn và Cố Đình kết thúc chuyến du lịch, ngay trưa hôm đó hai người đã về đến nhà Đoàn Chước, trưng dụng phòng bếp của anh, chuẩn bị so tài nấu nướng trong bếp.
Mục Ngữ Mạn phụ trách nấu nướng, còn Cố Đình tuy tay nghề không tốt lắm nhưng lại rất thích phụ giúp cô.
Anh ta bảo trợ lý mua ít nguyên liệu nấu ăn đến, chuyển mấy chuyến mới mang hết được đống tôm hùm nhảy tanh tách được đựng trong thùng xốp cùng với đủ loại rau quả lẫn thịt bò cao cấp qua.
Trợ lý thì hiển nhiên cho rằng lần này sếp mình về là để mở tiệc chiêu đãi khách quý, cho nên nguyên liệu nấu ăn phải thật cao cấp, phải thật hào phóng!
Cố Đình vừa thấy đống nguyên liệu kia, hai mắt lập tức tối sầm, anh ta cực kỳ hối hận vì đã không nhắc trợ lý tự cho mình thông minh rằng “Chỉ cần mua chút nguyên liệu nấu ăn bình thường thôi“.
Đây là lần đầu tiên anh ta thể hiện trước mặt em vợ, không ngờ trông lại chẳng khác nào nhà giàu mới nổi.
Nhưng đồ đã đưa đến rồi, anh ta đành phải kiên trì tỏ ra bình tĩnh thôi.
Bữa cơm này chủ yếu là mời Quý Miên, cậu chỉ gặp Cố Đình đúng một lần vào ngày cưới, sau khi đám cưới kết thúc thì không quay lại nữa.
Mục Ngữ Mạn vẫn luôn muốn tìm cơ hội để hai người làm quen với nhau.
Cố Đình xử lý nguyên liệu một mình trong bếp, trong phòng khách chỉ có ba người.
Mục Ngữ Mạn đã lâu không gặp Quý Miên, cô ngồi gần với cậu, hỏi han tình hình ở trường với công ty gần đây của cậu.
Cảnh hai người ngồi gần trò chuyện với nhau vô cùng ấm áp, Đoàn Chước đứng tựa lưng vào bệ cửa sổ, vô cảm nhìn khuôn mặt tươi cười của Quý Miên, không nói lời nào.
Những năm Quý Miên theo đuổi Mục Ngữ Mạn cuồng nhiệt đối với Đoàn Chước mà nói tuyệt đối không phải là ký ức tốt đẹp gì.
Nhất là hiện giờ hai người anh mới ở bên nhau được mấy ngày, cho nên anh khó tránh khỏi nghi ngờ liệu Quý Miên còn tình cảm gì với chị gái mình hay không.
Tình cảm nhiều năm như thế không có khả năng nói dứt là dứt được. Vừa nghĩ đến điều này, Đoàn Chước không nhịn được mà nghiến răng.
【Ồ, điểm si tình tăng 10 điểm này, đây là thu nhập duy nhất trong hai tháng qua đấy.】Hệ thống nhìn mà tặc lưỡi lấy làm lạ.
Nó cứ tưởng điểm si tình của thế giới này từ sau đám cưới của Mục Ngữ Mạn sẽ dừng lại, không tăng nữa.
Nghe vậy, Quý Miên thoáng ngẩn người, ánh mắt vô thức nhìn về phía người đàn ông có khả năng đóng góp điểm si tình duy nhất trong phòng — đối phương đang xị mặt nhìn mình.
“...”
Quý Miên chợt phát hiện ra, có lẽ thứ gọi là điểm si tình kia tỷ lệ thuận với độ ghen của Đoàn Chước.
Lúc này, Cố Đình từ trong bếp đi ra, nói với Mục Ngữ Mạn: “Xong... xong hết rồi.”
Mấy người lần lượt nhìn về phía anh ta.
Thấy vạt áo lẫn cổ tay áo của Cố Đình đều bị ướt sũng, áo khoác lẫn áo trong vốn được là phẳng giờ có thêm nhiều nếp nhăn, trên mặt còn lờ mờ thấy mấy vệt nước chưa lau khô.
Trên áo khoác của anh ta còn dính mùi tanh nhè nhẹ của biển, hẳn là lúc xử lý tôm hùm bị bắn ướt cả người.
Bị hai con tôm hùm chọc cho tơi tả, liên tục xấu mặt trước người nhà của vợ nên sắc mặt của Cố Đình hơi khó coi.
“Phần còn lại để lúc nữa em làm là được.” Mục Ngữ Mạn đứng dậy: “Anh nói chuyện với Quý Miên và Đoàn Chước đi.”
“Ừ.”
Cảm giác Đoàn Chước với Cố Đình không hợp nhau cho lắm, cũng không phải là không hòa thuận, chỉ là lúc hai người họ đứng cạnh nhau, bầu không khí như muốn đông cứng lại ấy, đã thế còn chỉ nhìn nhau không nói gì.
“Khụ.” Cố Đình hắng giọng, lấy một bao thuốc từ trong túi áo khoác, rút khẽ hai điếu thuốc ra rồi quay một điếu về phía Đoàn Chước.
Cố Đình không nghiện thuốc, đơn giản là đứng chung với Đoàn Chước gượng gạo quá nên muốn làm gì đó để xoa dịu bầu không khí thôi.
Nhưng người kia lại mỉm cười lắc đầu, từ chối điếu thuốc mang theo mùi tanh của biển này.
Ý của Đoàn Chước rất đơn giản, hiện tại anh đang cai thuốc. Nhưng trong mắt Cố Đình lại trở thành bị chê thẳng thừng.
Cố Đình: “...”
Trong bầu không khí chỉ còn lại hai chữ xấu hổ.
Hơn nữa trong túi của anh ta chỉ có thuốc chứ không có bật lửa.
Sáng nay, lúc trước khi lên máy bay, anh ta đã vứt bật lửa đi rồi.
“Em có bật lửa không?” Anh ta nói với Đoàn Chước.
Đoàn Chước còn chưa lên tiếng, Quý Miên đã mở miệng trước: “À, bật lửa của anh ấy đang ở chỗ em. Để em lên lấy.”
“...” Cố Đình sửng sốt, nghĩ đến bình thường vợ mình hay khen Quý Miên bèn do dự hỏi: “... Em cũng hút thuốc à?”
Quý Miên không biết nên giải thích thế nào đành phải bịa lý do: “Không phải, là anh ấy vô tình làm rơi trong phòng em.”
Nói đoạn, cậu đứng dậy lên tầng, đi lấy bật lửa của Đoàn Chước.
Quý Miên vừa đi chưa được nửa phút, Đoàn Chước nhìn hướng cậu rời đi cũng theo sau, để lại một câu: “Em lên tìm giúp em ấy.”
Cố Đình khó hiểu, nghĩ bụng có một cái bật lửa mà cần những hai người tìm à?
Nhưng anh ta cũng chỉ gật đầu: “... Ừ.”
...
Quý Miên lấy cái bật lửa từ trong ngăn kéo đầu giường ra, bỏ vào túi áo.
Vừa định ra ngoài xuống dưới thì cửa lại bị mở ra từ bên ngoài.
Đoàn Chước từ ngoài bước vào, thấy Quý Miên sắp ra cửa xuống tầng, chẳng những không tránh ra mà còn lặng lẽ trở tay đóng cửa phòng lại.
“Anh, sao anh cũng lên đây?”
Đoàn Chước không lên tiếng.
“Anh?”
“... Anh lại thèm thuốc rồi.”
Quý Miên:...
Đoàn Chước bước đến gần cậu, Quý Miên cảnh giác che túi áo lại, trong lòng bàn tay là xúc cảm cứng rắn của kim loại.
Nhưng Đoàn Chước lại cong môi cười, không nhìn thứ Quý Miên đang che mà đi thẳng tới ôm eo cậu, sau đó cúi xuống ngậm lấy yết hầu hơi nhô lên kia.
“Ưm...” Quý Miên bị kích thích đến co cả người lại, bắp chân căng cứng.
Cậu bị Đoàn Chước ôm chặt, không lùi được nữa.
Ngay sau đó, Đoàn Chước ôm cậu xoay sang một bên, vị trí hai người lập tức đổi thành ngược lại.
Cả người Quý Miên bị Đoàn Chước đè trên cửa, yết hầu mẫn cảm của cậu bị đôi môi nóng ẩm kia trêu chọc cho nhũn cả người, chỉ có thể vòng tay ôm cổ Đoàn Chước để gượng đứng thẳng.
“Anh, đừng hôn chỗ đó, em sẽ...”
Đoàn Chước dừng lại, ngước mắt nhìn đôi mắt mờ sương của Quý Miên, nuốt khan một cái rồi hỏi tuy đã biết thừa rồi: “Sẽ cái gì?”
“...”
Quý Miên mím chặt môi, không muốn trả lời, Đoàn Chước cười khẽ, cúi đầu hôn cậu tiếp.
Trước tiên hôn lên mi mắt, đuôi mắt của Quý Miên, sau đó là hôn xuống gò má trắng nõn mềm mại của cậu, rồi liếm hôn cằm cậu. Đoàn Chước hôn chẳng theo thứ tự nào cả, như thể muốn hôn chỗ nào thì hôn chỗ đó.
Nhưng đích đến cuối cùng của anh luôn là môi của Quý Miên.
Hơi thở đan xen vào nhau, nóng bỏng, ẩm ướt, thanh âm nhỏ vụn biến mất giữa răng môi hai người.
Quý Miên ưỡn cao eo lên, mãi đến khi chạm phải bụng dưới của Đoàn Chước, cậu mới cảm nhận được phản ứng phấn khích của người nọ.
Cậu mở miệng muốn nói chuyện, nhưng giọng nói lập tức bị đầu lưỡi của Đoàn Chước bịt kín chặt chẽ. Thế mà lúc trước cậu còn chê lưỡi Đoàn Chước dốt không biết nhằn xương cá cơ đấy.
Quý Miên nói không ra lời, đành phải thả một tay ra, vỗ nhẹ vào đầu đại ca nhà mình.
Hôn nữa thì sẽ xảy ra chuyện mất.
Đoàn Chước cực kỳ không tình nguyện buông cậu ra, liếm vệt nước trên môi, ánh mắt anh vẫn dính chặt vào mặt Quý Miên.
“Anh, anh à...bình tĩnh chút coi.”
Quý Miên đưa tay xoay người Đoàn Chước lại, khẽ đẩy vào lưng anh, ý bảo Đoàn Chước đi chỗ khác.
Đoàn Chước bị đẩy ra, không cam lòng, ra ngoài phòng khách ngồi xuống ghế sô pha.
Một lúc sau, Quý Miên hỏi với ra ngoài phòng khách: “Ổn chưa?”
“Chưa.”
Quý Miên sững sờ: “Vậy, vậy làm sao bây giờ?”
Họ lên đây một lúc lâu rồi đó.
Đoàn Chước nghiến răng: “Anh vào trong, cách xa em ra.”
Mới ở bên Quý Miên chưa được mấy ngày, giờ lại phải để Quý Miên rời khỏi tầm mắt mình.
Thân thể anh vẫn chưa bình tĩnh lại được, nhưng sắc mặt đã lạnh như băng rồi. Đương nhiên vẻ mặt lạnh lùng này không phải đối với Quý Miên, mà là đối với thời gian mới chỉ mười hai giờ trưa hiện giờ.
Nhịn lâu quá nên cái nhìn của đàn ông dục cầu bất mãn dành cho ánh sáng ban ngày cũng mang theo oán hận.
“... Ồ.”
...
Lúc hai người đi xuống đã là năm phút sau.
Kể từ lúc Đoàn Chước đi lên cũng đã qua gần mười lăm phút rồi.
Họ vừa vào cửa, Cố Đình đã đứng dậy khỏi ghế sô pha, điếu thuốc trên tay anh ta đã bị nhét lại vào hộp thuốc từ mấy phút trước rồi.
“Tìm lâu thế?” Anh ta ngạc nhiên hỏi.
“Vâng, không cẩn thận bị rơi vào trong góc.” Quý Miên nói rồi đưa bật lửa trong túi áo cho anh ta.
Đoàn Chước theo sau cậu, biểu cảm không đổi. Có vẻ như là vì tìm mất thời gian quá nên vẻ mặt khá u ám.
“...” Cố Đình không ngờ mình chỉ thuận miệng nói muốn hút điếu thuốc mà lại khiến hai người bận rộn vì mình lâu như vậy.
Anh ta áy náy nhận lấy cái bật lửa, tay run run châm điếu thuốc — đời này Cố Đình chưa từng hút điếu thuốc nào không thoải mái như thế này.
Sau bữa trưa quá mức thịnh soạn, Quý Miên và Đoàn Chước bắt đầu dọn dẹp phòng bếp. Đây là quy tắc mọi người tự ngầm hiểu với nhau, không nấu cơm thì phụ trách rửa bát.
Quý Miên bận rộn, Đoàn Chước vẫn luôn theo sau cậu, bận rộn cùng nhau. Có tiếng thì thầm xen lẫn tiếng cười loáng thoáng truyền ra, nghe không rõ lắm.
“Bọn họ thân thiết ghê.” Cố Đình nhìn bóng lưng của hai người trong bếp, cảm thán một câu.
Anh ta sinh ra trong gia đình giàu sang, nhưng anh chị em trong nhà đều ghen ghét đấu đá lẫn nhau, nhìn thấy “tình anh em” thân thiết giữa Quý Miên và Đoàn Chước nên không khỏi cảm khái.
“Ít có cặp anh em nào lại thân thiết được như họ lắm.” Giọng anh ta đầy hâm mộ.
Mục Ngữ Mạn nghe anh nói, cũng cười nhìn vào trong bếp.
Nhìn một lúc, cô phát hiện dù Đoàn Chước có làm gì cũng đều đứng ngay bên cạnh Quý Miên. Quý Miên lau khô bát đĩa, Đoàn Chước lập tức xáp tới cầm một chồng đĩa lau cùng. Quý Miên lau bếp, Đoàn Chước cũng cầm một cái khăn qua lau cùng, Quý Miên lau lò nướng, Đoàn Chước cũng đứng dán vào cho vướng víu.
— Chẳng khác nào con chó.
Mục Ngữ Mạn nhìn nhập tâm, chẳng biết tại sao lại có cảm giác ngột ngạt khác thường truyền đến khiến cô hoa mắt chóng mặt.
Hai người đứng trước bồn rửa bát, một giọt nước vô tình bắn lên má Quý Miên, tay cậu ướt nhẹp nên không làm sao giơ tay lên lau được.
Đoàn Chước trông thấy lập tức nghiêng đầu, giơ tay lau giọt nước kia giúp cậu.
Ngay sau đó, ngón tay còn ấn nhẹ xuống gò má mịn màng của Quý Miên. Khóe miệng Đoàn Chước hiện lên ý cười, nụ cười quá đỗi dịu dàng chẳng hề phù hợp với tính tình của anh chút nào.
Nhưng nụ cười dịu dàng này lập tức làm cho Mục Ngữ Mạn như rơi vào hầm băng, cơn rùng mình như hiểu rõ mọi chuyện chạy thẳng lên đỉnh đầu.
Bàn tay đang nắm chặt tay Cố Đình cứng đờ, đầu óc cô choáng váng, chỉ cảm thấy mọi chuyện quá hoang đường.
“Mạn Mạn?” Cố Đình nhíu mày, phát hiện phản ứng khác thường của Mục Ngữ Mạn.
Mục Ngữ Mạn không nói gì, ánh mắt rời khỏi phòng bếp, bất động nhìn chằm chằm vào bức tường trắng phía trước mà ngẩn người.
Cố Đình chưa từng thấy cô tỏ vẻ nghiêm trọng như vậy, anh ta hơi lo lắng, nhưng trực giác nói cho anh ta biết lúc này mình không nên lên tiếng.
Mười phút sau, Cố Đình nhìn đồng hồ.
Chiều nay hắn có việc ở công ty, mà nay Mục Ngữ Mạn cũng phải trực chiều.
Hắn lên tiếng: “Anh phải đi rồi.”
“Anh xuống trước đi, em xuống ngay.”
“Ừm.”
Cố Đình nói với hai người trong bếp rằng mình phải đi rồi. Quý Miên và Đoàn Chước rửa tay rồi ra tiễn anh ta.
Tiễn người ra đến cửa, Cố Đình đã xuống tầng, còn Mục Ngữ Mạn vẫn đứng ở phòng khách, luôn nhìn họ.
“Chị Ngữ Mạn, chị không đi cùng anh rể à?” Quý Miên thắc mắc hỏi.
Mục Ngữ Mạn không nói gì, im lặng nhìn Đoàn Chước, vẻ mặt lạnh lùng vô cùng.
Cô không hỏi gì cả, nhưng Đoàn Chước nhìn ánh mắt của cô thì lập tức hiểu rõ hết thảy.
Anh cười một tiếng, nói: “Đúng vậy.”
Chát!
Một tát của Mục Ngữ Mạn đáp vào má Đoàn Chước, thở hổn hển: “Em!”
Sau đó lại không nói thêm được lời nào.
Đoàn Chước ăn một tát của cô, nhưng ý cười trên khóe môi vẫn giữ nguyên. Mục Ngữ Mạn bình thường đều dịu dàng ôn hòa, nhưng cái tát dành cho đứa em trai nhà mình lại không hề nương tay.
Lúc Đoàn Chước nói “Đúng vậy”, Quý Miên còn chưa hiểu thế nào.
Nhìn chuyện xảy ra bất ngờ thế này, cậu sững sờ, nhưng chỉ mất hai giây đã hiểu rõ có chuyện gì.
Có thể làm cho Mục Ngữ Mạn nổi giận thế này e là không còn chuyện nào khác.
“Em...” Mục Ngữ Mạn chưa bao giờ nghĩ rằng Đoàn Chước lại làm ra chuyện quá đáng như vậy.
Cô không có ý kiến gì với đồng tính luyến ái. Kể cả nếu đang ăn cơm mà Đoàn Chước đột nhiên nói với cô rằng “Chị à, em thích nam”, cô cũng tuyệt đối không nói thêm nửa lời vì điều đó.
Nhưng người ở bên Đoàn Chước lại là Quý Miên.
Mục Ngữ Mạn nghĩ rằng chắc chắn Quý Miên đã bị em trai mình “lừa” đến tay.
Cậu ngoan ngoãn, hiểu chuyện đến nỗi khiến người ta đau lòng, lại vô cùng tôn kính Đoàn Chước, nghĩ thôi cũng biết chắc chắn là Đoàn Chước vừa dỗ dành vừa lừa gạt người ta rồi.
Nghĩ vậy, hai mắt Mục Ngữ Mạn đỏ lên, giận không thôi.
Cô nói không nên lời, cô giơ tay lên, định tát thêm cái nữa thì lại có một người che trước mặt Đoàn Chước.
“Em, xin lỗi chị Ngữ Mạn...” Quý Miên bảo vệ Đoàn Chước sau lưng, giọng nói căng thẳng cùng cực.
Cậu muốn nói gì đó để Mục Ngữ Mạn nguôi giận, hoặc là đổ lửa giận lên người mình.
“Đều là lỗi của em, là em... làm hư anh ấy.”
“...”
Đoàn Chước được Quý Miên che chắn phía sau, anh cao hơn cậu gần một cái đầu, nghe vậy không nhịn được mà bật cười.
Như thể bất ngờ được Quý Miên nhét cho một viên kẹo vậy.
Đừng nói là một cái tát, cho dù bị đâm mấy nhát thì lúc này Đoàn Chước vẫn có thể cười được.
Mục Ngữ Mạn đang giận, nghe câu đó thì sững sờ trong chốc lát, lửa giận cũng bị gián đoạn vì câu nói này, sau đó không thể trở lại đỉnh điểm như trước được nữa.
Thấy Đoàn Chước đang cười, ánh mắt cô trừng hắn sắc lẹm như dao, nói: “Em ra đây cho chị.” Nói đoạn, xoay người đi ra cửa định nói chuyện nghiêm túc với Đoàn Chước ở bên ngoài.
Đoàn Chước vẫn đứng tại chỗ, còn không biết sợ mà nhéo má Quý Miên một cái, hệt như con công đực xòe đuôi không màng sống chết.
“Chờ anh nhé.”
Một chân vừa bước cửa lập tức rụt về, Mục Ngữ Mạn lạnh lùng quay người đi vào lấy chổi lông gà.
Đoàn Chước:...
Thế giới hai người cuối cùng cũng phải kết thúc.
Mấy ngày sau, Mục Ngữ Mạn và Cố Đình kết thúc chuyến du lịch, ngay trưa hôm đó hai người đã về đến nhà Đoàn Chước, trưng dụng phòng bếp của anh, chuẩn bị so tài nấu nướng trong bếp.
Mục Ngữ Mạn phụ trách nấu nướng, còn Cố Đình tuy tay nghề không tốt lắm nhưng lại rất thích phụ giúp cô.
Anh ta bảo trợ lý mua ít nguyên liệu nấu ăn đến, chuyển mấy chuyến mới mang hết được đống tôm hùm nhảy tanh tách được đựng trong thùng xốp cùng với đủ loại rau quả lẫn thịt bò cao cấp qua.
Trợ lý thì hiển nhiên cho rằng lần này sếp mình về là để mở tiệc chiêu đãi khách quý, cho nên nguyên liệu nấu ăn phải thật cao cấp, phải thật hào phóng!
Cố Đình vừa thấy đống nguyên liệu kia, hai mắt lập tức tối sầm, anh ta cực kỳ hối hận vì đã không nhắc trợ lý tự cho mình thông minh rằng “Chỉ cần mua chút nguyên liệu nấu ăn bình thường thôi“.
Đây là lần đầu tiên anh ta thể hiện trước mặt em vợ, không ngờ trông lại chẳng khác nào nhà giàu mới nổi.
Nhưng đồ đã đưa đến rồi, anh ta đành phải kiên trì tỏ ra bình tĩnh thôi.
Bữa cơm này chủ yếu là mời Quý Miên, cậu chỉ gặp Cố Đình đúng một lần vào ngày cưới, sau khi đám cưới kết thúc thì không quay lại nữa.
Mục Ngữ Mạn vẫn luôn muốn tìm cơ hội để hai người làm quen với nhau.
Cố Đình xử lý nguyên liệu một mình trong bếp, trong phòng khách chỉ có ba người.
Mục Ngữ Mạn đã lâu không gặp Quý Miên, cô ngồi gần với cậu, hỏi han tình hình ở trường với công ty gần đây của cậu.
Cảnh hai người ngồi gần trò chuyện với nhau vô cùng ấm áp, Đoàn Chước đứng tựa lưng vào bệ cửa sổ, vô cảm nhìn khuôn mặt tươi cười của Quý Miên, không nói lời nào.
Những năm Quý Miên theo đuổi Mục Ngữ Mạn cuồng nhiệt đối với Đoàn Chước mà nói tuyệt đối không phải là ký ức tốt đẹp gì.
Nhất là hiện giờ hai người anh mới ở bên nhau được mấy ngày, cho nên anh khó tránh khỏi nghi ngờ liệu Quý Miên còn tình cảm gì với chị gái mình hay không.
Tình cảm nhiều năm như thế không có khả năng nói dứt là dứt được. Vừa nghĩ đến điều này, Đoàn Chước không nhịn được mà nghiến răng.
【Ồ, điểm si tình tăng 10 điểm này, đây là thu nhập duy nhất trong hai tháng qua đấy.】Hệ thống nhìn mà tặc lưỡi lấy làm lạ.
Nó cứ tưởng điểm si tình của thế giới này từ sau đám cưới của Mục Ngữ Mạn sẽ dừng lại, không tăng nữa.
Nghe vậy, Quý Miên thoáng ngẩn người, ánh mắt vô thức nhìn về phía người đàn ông có khả năng đóng góp điểm si tình duy nhất trong phòng — đối phương đang xị mặt nhìn mình.
“...”
Quý Miên chợt phát hiện ra, có lẽ thứ gọi là điểm si tình kia tỷ lệ thuận với độ ghen của Đoàn Chước.
Lúc này, Cố Đình từ trong bếp đi ra, nói với Mục Ngữ Mạn: “Xong... xong hết rồi.”
Mấy người lần lượt nhìn về phía anh ta.
Thấy vạt áo lẫn cổ tay áo của Cố Đình đều bị ướt sũng, áo khoác lẫn áo trong vốn được là phẳng giờ có thêm nhiều nếp nhăn, trên mặt còn lờ mờ thấy mấy vệt nước chưa lau khô.
Trên áo khoác của anh ta còn dính mùi tanh nhè nhẹ của biển, hẳn là lúc xử lý tôm hùm bị bắn ướt cả người.
Bị hai con tôm hùm chọc cho tơi tả, liên tục xấu mặt trước người nhà của vợ nên sắc mặt của Cố Đình hơi khó coi.
“Phần còn lại để lúc nữa em làm là được.” Mục Ngữ Mạn đứng dậy: “Anh nói chuyện với Quý Miên và Đoàn Chước đi.”
“Ừ.”
Cảm giác Đoàn Chước với Cố Đình không hợp nhau cho lắm, cũng không phải là không hòa thuận, chỉ là lúc hai người họ đứng cạnh nhau, bầu không khí như muốn đông cứng lại ấy, đã thế còn chỉ nhìn nhau không nói gì.
“Khụ.” Cố Đình hắng giọng, lấy một bao thuốc từ trong túi áo khoác, rút khẽ hai điếu thuốc ra rồi quay một điếu về phía Đoàn Chước.
Cố Đình không nghiện thuốc, đơn giản là đứng chung với Đoàn Chước gượng gạo quá nên muốn làm gì đó để xoa dịu bầu không khí thôi.
Nhưng người kia lại mỉm cười lắc đầu, từ chối điếu thuốc mang theo mùi tanh của biển này.
Ý của Đoàn Chước rất đơn giản, hiện tại anh đang cai thuốc. Nhưng trong mắt Cố Đình lại trở thành bị chê thẳng thừng.
Cố Đình: “...”
Trong bầu không khí chỉ còn lại hai chữ xấu hổ.
Hơn nữa trong túi của anh ta chỉ có thuốc chứ không có bật lửa.
Sáng nay, lúc trước khi lên máy bay, anh ta đã vứt bật lửa đi rồi.
“Em có bật lửa không?” Anh ta nói với Đoàn Chước.
Đoàn Chước còn chưa lên tiếng, Quý Miên đã mở miệng trước: “À, bật lửa của anh ấy đang ở chỗ em. Để em lên lấy.”
“...” Cố Đình sửng sốt, nghĩ đến bình thường vợ mình hay khen Quý Miên bèn do dự hỏi: “... Em cũng hút thuốc à?”
Quý Miên không biết nên giải thích thế nào đành phải bịa lý do: “Không phải, là anh ấy vô tình làm rơi trong phòng em.”
Nói đoạn, cậu đứng dậy lên tầng, đi lấy bật lửa của Đoàn Chước.
Quý Miên vừa đi chưa được nửa phút, Đoàn Chước nhìn hướng cậu rời đi cũng theo sau, để lại một câu: “Em lên tìm giúp em ấy.”
Cố Đình khó hiểu, nghĩ bụng có một cái bật lửa mà cần những hai người tìm à?
Nhưng anh ta cũng chỉ gật đầu: “... Ừ.”
...
Quý Miên lấy cái bật lửa từ trong ngăn kéo đầu giường ra, bỏ vào túi áo.
Vừa định ra ngoài xuống dưới thì cửa lại bị mở ra từ bên ngoài.
Đoàn Chước từ ngoài bước vào, thấy Quý Miên sắp ra cửa xuống tầng, chẳng những không tránh ra mà còn lặng lẽ trở tay đóng cửa phòng lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Anh, sao anh cũng lên đây?”
Đoàn Chước không lên tiếng.
“Anh?”
“... Anh lại thèm thuốc rồi.”
Quý Miên:...
Đoàn Chước bước đến gần cậu, Quý Miên cảnh giác che túi áo lại, trong lòng bàn tay là xúc cảm cứng rắn của kim loại.
Nhưng Đoàn Chước lại cong môi cười, không nhìn thứ Quý Miên đang che mà đi thẳng tới ôm eo cậu, sau đó cúi xuống ngậm lấy yết hầu hơi nhô lên kia.
“Ưm...” Quý Miên bị kích thích đến co cả người lại, bắp chân căng cứng.
Cậu bị Đoàn Chước ôm chặt, không lùi được nữa.
Ngay sau đó, Đoàn Chước ôm cậu xoay sang một bên, vị trí hai người lập tức đổi thành ngược lại.
Cả người Quý Miên bị Đoàn Chước đè trên cửa, yết hầu mẫn cảm của cậu bị đôi môi nóng ẩm kia trêu chọc cho nhũn cả người, chỉ có thể vòng tay ôm cổ Đoàn Chước để gượng đứng thẳng.
“Anh, đừng hôn chỗ đó, em sẽ...”
Đoàn Chước dừng lại, ngước mắt nhìn đôi mắt mờ sương của Quý Miên, nuốt khan một cái rồi hỏi tuy đã biết thừa rồi: “Sẽ cái gì?”
“...”
Quý Miên mím chặt môi, không muốn trả lời, Đoàn Chước cười khẽ, cúi đầu hôn cậu tiếp.
Trước tiên hôn lên mi mắt, đuôi mắt của Quý Miên, sau đó là hôn xuống gò má trắng nõn mềm mại của cậu, rồi liếm hôn cằm cậu. Đoàn Chước hôn chẳng theo thứ tự nào cả, như thể muốn hôn chỗ nào thì hôn chỗ đó.
Nhưng đích đến cuối cùng của anh luôn là môi của Quý Miên.
Hơi thở đan xen vào nhau, nóng bỏng, ẩm ướt, thanh âm nhỏ vụn biến mất giữa răng môi hai người.
Quý Miên ưỡn cao eo lên, mãi đến khi chạm phải bụng dưới của Đoàn Chước, cậu mới cảm nhận được phản ứng phấn khích của người nọ.
Cậu mở miệng muốn nói chuyện, nhưng giọng nói lập tức bị đầu lưỡi của Đoàn Chước bịt kín chặt chẽ. Thế mà lúc trước cậu còn chê lưỡi Đoàn Chước dốt không biết nhằn xương cá cơ đấy.
Quý Miên nói không ra lời, đành phải thả một tay ra, vỗ nhẹ vào đầu đại ca nhà mình.
Hôn nữa thì sẽ xảy ra chuyện mất.
Đoàn Chước cực kỳ không tình nguyện buông cậu ra, liếm vệt nước trên môi, ánh mắt anh vẫn dính chặt vào mặt Quý Miên.
“Anh, anh à...bình tĩnh chút coi.”
Quý Miên đưa tay xoay người Đoàn Chước lại, khẽ đẩy vào lưng anh, ý bảo Đoàn Chước đi chỗ khác.
Đoàn Chước bị đẩy ra, không cam lòng, ra ngoài phòng khách ngồi xuống ghế sô pha.
Một lúc sau, Quý Miên hỏi với ra ngoài phòng khách: “Ổn chưa?”
“Chưa.”
Quý Miên sững sờ: “Vậy, vậy làm sao bây giờ?”
Họ lên đây một lúc lâu rồi đó.
Đoàn Chước nghiến răng: “Anh vào trong, cách xa em ra.”
Mới ở bên Quý Miên chưa được mấy ngày, giờ lại phải để Quý Miên rời khỏi tầm mắt mình.
Thân thể anh vẫn chưa bình tĩnh lại được, nhưng sắc mặt đã lạnh như băng rồi. Đương nhiên vẻ mặt lạnh lùng này không phải đối với Quý Miên, mà là đối với thời gian mới chỉ mười hai giờ trưa hiện giờ.
Nhịn lâu quá nên cái nhìn của đàn ông dục cầu bất mãn dành cho ánh sáng ban ngày cũng mang theo oán hận.
“... Ồ.”
...
Lúc hai người đi xuống đã là năm phút sau.
Kể từ lúc Đoàn Chước đi lên cũng đã qua gần mười lăm phút rồi.
Họ vừa vào cửa, Cố Đình đã đứng dậy khỏi ghế sô pha, điếu thuốc trên tay anh ta đã bị nhét lại vào hộp thuốc từ mấy phút trước rồi.
“Tìm lâu thế?” Anh ta ngạc nhiên hỏi.
“Vâng, không cẩn thận bị rơi vào trong góc.” Quý Miên nói rồi đưa bật lửa trong túi áo cho anh ta.
Đoàn Chước theo sau cậu, biểu cảm không đổi. Có vẻ như là vì tìm mất thời gian quá nên vẻ mặt khá u ám.
“...” Cố Đình không ngờ mình chỉ thuận miệng nói muốn hút điếu thuốc mà lại khiến hai người bận rộn vì mình lâu như vậy.
Anh ta áy náy nhận lấy cái bật lửa, tay run run châm điếu thuốc — đời này Cố Đình chưa từng hút điếu thuốc nào không thoải mái như thế này.
Sau bữa trưa quá mức thịnh soạn, Quý Miên và Đoàn Chước bắt đầu dọn dẹp phòng bếp. Đây là quy tắc mọi người tự ngầm hiểu với nhau, không nấu cơm thì phụ trách rửa bát.
Quý Miên bận rộn, Đoàn Chước vẫn luôn theo sau cậu, bận rộn cùng nhau. Có tiếng thì thầm xen lẫn tiếng cười loáng thoáng truyền ra, nghe không rõ lắm.
“Bọn họ thân thiết ghê.” Cố Đình nhìn bóng lưng của hai người trong bếp, cảm thán một câu.
Anh ta sinh ra trong gia đình giàu sang, nhưng anh chị em trong nhà đều ghen ghét đấu đá lẫn nhau, nhìn thấy “tình anh em” thân thiết giữa Quý Miên và Đoàn Chước nên không khỏi cảm khái.
“Ít có cặp anh em nào lại thân thiết được như họ lắm.” Giọng anh ta đầy hâm mộ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mục Ngữ Mạn nghe anh nói, cũng cười nhìn vào trong bếp.
Nhìn một lúc, cô phát hiện dù Đoàn Chước có làm gì cũng đều đứng ngay bên cạnh Quý Miên. Quý Miên lau khô bát đĩa, Đoàn Chước lập tức xáp tới cầm một chồng đĩa lau cùng. Quý Miên lau bếp, Đoàn Chước cũng cầm một cái khăn qua lau cùng, Quý Miên lau lò nướng, Đoàn Chước cũng đứng dán vào cho vướng víu.
— Chẳng khác nào con chó.
Mục Ngữ Mạn nhìn nhập tâm, chẳng biết tại sao lại có cảm giác ngột ngạt khác thường truyền đến khiến cô hoa mắt chóng mặt.
Hai người đứng trước bồn rửa bát, một giọt nước vô tình bắn lên má Quý Miên, tay cậu ướt nhẹp nên không làm sao giơ tay lên lau được.
Đoàn Chước trông thấy lập tức nghiêng đầu, giơ tay lau giọt nước kia giúp cậu.
Ngay sau đó, ngón tay còn ấn nhẹ xuống gò má mịn màng của Quý Miên. Khóe miệng Đoàn Chước hiện lên ý cười, nụ cười quá đỗi dịu dàng chẳng hề phù hợp với tính tình của anh chút nào.
Nhưng nụ cười dịu dàng này lập tức làm cho Mục Ngữ Mạn như rơi vào hầm băng, cơn rùng mình như hiểu rõ mọi chuyện chạy thẳng lên đỉnh đầu.
Bàn tay đang nắm chặt tay Cố Đình cứng đờ, đầu óc cô choáng váng, chỉ cảm thấy mọi chuyện quá hoang đường.
“Mạn Mạn?” Cố Đình nhíu mày, phát hiện phản ứng khác thường của Mục Ngữ Mạn.
Mục Ngữ Mạn không nói gì, ánh mắt rời khỏi phòng bếp, bất động nhìn chằm chằm vào bức tường trắng phía trước mà ngẩn người.
Cố Đình chưa từng thấy cô tỏ vẻ nghiêm trọng như vậy, anh ta hơi lo lắng, nhưng trực giác nói cho anh ta biết lúc này mình không nên lên tiếng.
Mười phút sau, Cố Đình nhìn đồng hồ.
Chiều nay hắn có việc ở công ty, mà nay Mục Ngữ Mạn cũng phải trực chiều.
Hắn lên tiếng: “Anh phải đi rồi.”
“Anh xuống trước đi, em xuống ngay.”
“Ừm.”
Cố Đình nói với hai người trong bếp rằng mình phải đi rồi. Quý Miên và Đoàn Chước rửa tay rồi ra tiễn anh ta.
Tiễn người ra đến cửa, Cố Đình đã xuống tầng, còn Mục Ngữ Mạn vẫn đứng ở phòng khách, luôn nhìn họ.
“Chị Ngữ Mạn, chị không đi cùng anh rể à?” Quý Miên thắc mắc hỏi.
Mục Ngữ Mạn không nói gì, im lặng nhìn Đoàn Chước, vẻ mặt lạnh lùng vô cùng.
Cô không hỏi gì cả, nhưng Đoàn Chước nhìn ánh mắt của cô thì lập tức hiểu rõ hết thảy.
Anh cười một tiếng, nói: “Đúng vậy.”
Chát!
Một tát của Mục Ngữ Mạn đáp vào má Đoàn Chước, thở hổn hển: “Em!”
Sau đó lại không nói thêm được lời nào.
Đoàn Chước ăn một tát của cô, nhưng ý cười trên khóe môi vẫn giữ nguyên. Mục Ngữ Mạn bình thường đều dịu dàng ôn hòa, nhưng cái tát dành cho đứa em trai nhà mình lại không hề nương tay.
Lúc Đoàn Chước nói “Đúng vậy”, Quý Miên còn chưa hiểu thế nào.
Nhìn chuyện xảy ra bất ngờ thế này, cậu sững sờ, nhưng chỉ mất hai giây đã hiểu rõ có chuyện gì.
Có thể làm cho Mục Ngữ Mạn nổi giận thế này e là không còn chuyện nào khác.
“Em...” Mục Ngữ Mạn chưa bao giờ nghĩ rằng Đoàn Chước lại làm ra chuyện quá đáng như vậy.
Cô không có ý kiến gì với đồng tính luyến ái. Kể cả nếu đang ăn cơm mà Đoàn Chước đột nhiên nói với cô rằng “Chị à, em thích nam”, cô cũng tuyệt đối không nói thêm nửa lời vì điều đó.
Nhưng người ở bên Đoàn Chước lại là Quý Miên.
Mục Ngữ Mạn nghĩ rằng chắc chắn Quý Miên đã bị em trai mình “lừa” đến tay.
Cậu ngoan ngoãn, hiểu chuyện đến nỗi khiến người ta đau lòng, lại vô cùng tôn kính Đoàn Chước, nghĩ thôi cũng biết chắc chắn là Đoàn Chước vừa dỗ dành vừa lừa gạt người ta rồi.
Nghĩ vậy, hai mắt Mục Ngữ Mạn đỏ lên, giận không thôi.
Cô nói không nên lời, cô giơ tay lên, định tát thêm cái nữa thì lại có một người che trước mặt Đoàn Chước.
“Em, xin lỗi chị Ngữ Mạn...” Quý Miên bảo vệ Đoàn Chước sau lưng, giọng nói căng thẳng cùng cực.
Cậu muốn nói gì đó để Mục Ngữ Mạn nguôi giận, hoặc là đổ lửa giận lên người mình.
“Đều là lỗi của em, là em... làm hư anh ấy.”
“...”
Đoàn Chước được Quý Miên che chắn phía sau, anh cao hơn cậu gần một cái đầu, nghe vậy không nhịn được mà bật cười.
Như thể bất ngờ được Quý Miên nhét cho một viên kẹo vậy.
Đừng nói là một cái tát, cho dù bị đâm mấy nhát thì lúc này Đoàn Chước vẫn có thể cười được.
Mục Ngữ Mạn đang giận, nghe câu đó thì sững sờ trong chốc lát, lửa giận cũng bị gián đoạn vì câu nói này, sau đó không thể trở lại đỉnh điểm như trước được nữa.
Thấy Đoàn Chước đang cười, ánh mắt cô trừng hắn sắc lẹm như dao, nói: “Em ra đây cho chị.” Nói đoạn, xoay người đi ra cửa định nói chuyện nghiêm túc với Đoàn Chước ở bên ngoài.
Đoàn Chước vẫn đứng tại chỗ, còn không biết sợ mà nhéo má Quý Miên một cái, hệt như con công đực xòe đuôi không màng sống chết.
“Chờ anh nhé.”
Một chân vừa bước cửa lập tức rụt về, Mục Ngữ Mạn lạnh lùng quay người đi vào lấy chổi lông gà.
Đoàn Chước:...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro