Nam Phụ Luôn Nhận Được Kịch Bản Si Tình
Hết thế giới 2
Chúc Lân
2024-09-25 10:35:38
Lục Khả hí hửng đi mua cá đù vàng.
Nửa tiếng sau xách về một đống cá, có cá nướng, cá rán, cá hấp. Quý Miên cực kỳ nghi ngờ anh đã mua hết cá đù vàng ở gần đây về rồi.
"Tần Diễm đâu?" Lục Khả nhìn quanh phòng bệnh.
Lúc anh đi ra, người kia còn đứng ở cửa phòng bệnh mà.
Quý Miên nói: "Tôi bảo cậu ấy về rồi."
Lục Khả khựng lại, trái tim thoáng cái bay lên, còn lải nhải bên tai Quý Miên: "Đại thiếu gia không cần Tần Diễm, giữ một người không quan trọng như tôi lại làm gì?"
... Không phải không quan trọng. Quý Miên nghĩ vậy nhưng không đáp, chỉ chậm rãi nhặt xương, lọc thịt.
Cá đù vàng rất rẻ, mười tệ rán được mấy con, mấy cái xương to cũng không khó nhặt.
Cậu tập trung nhặt xương bốn con cá dài bằng bàn tay.
Tuân theo nguyên tắc không lãng phí, Lục Khả đã cố gắng ăn hết phần cá còn lại, sau khi ăn xong, cả miệng đều nồng mùi cá.
Cá đù vàng... là loại cá ngon nhất anh từng ăn trong đời.
Quý Miên bắt đầu cố gắng ăn cơm, uống thuốc.
Không biết là do ăn uống hay thuốc có tác dụng mà trong mộtnnăm sau đó, sức khỏe cậu dần có dấu hiệu khả quan hơn, còn tăng cân nhẹ, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều.
Trong khoảng thời gian cân nặng của cậu đạt mức cao nhất, Lục Khả thường bật cười một cách khó hiểu.
Cho đến mùa đông năm thứ hai, vào một đêm khuya, Quý Miên ho một tiếng rồi sau đó không kiểm soát được mà ho cả đêm.
Ngày hôm sau, cậu bị sốt cao và được đưa vào bệnh viện. Các biến chứng do viêm phổi gây ra cũng lần lượt xuất hiện.
Cậu nằm viện bốn tháng, kết quả của một năm nỗ lực bị tiêu tan hết sạch, như một đòn giáng mạnh vào đầu Lục Khả đang cười đắc ý.
Tình trạng sức khỏe của Quý Miên xấu đi nhanh chóng.
Cậu ăn không vào, nhưng lại không muốn người bên cạnh lo lắng nên đành phải cố nhét vào.
Nhưng ăn xong, không được bao lâu lại nôn.
Sau vài lần, Lục Khả nhẹ nhàng vuốt lưng cho Quý Miên đang gập người nôn trong phòng vệ sinh.
Lòng bàn tay anh vuốt dọc theo xương sống nhô ra của Quý Miên từng tấc xuống dưới, cuối cùng anh chỉ cụp mắt xuống, nói: "Đừng làm khó mình."
Quý Miên không làm khó mình nữa. Nhưng hậu quả của sự thỏa hiệp là gì thì họ đều biết rõ trong lòng.
Quần áo mặc càng ngày càng dày, cho dù là mùa hè, cậu cũng phải mặc ít nhất hai cái áo khoác.
Không phải vì xấu nên xấu hổ, chỉ là vì Quý Miên luôn lo rằng cánh tay và xương cổ tay lộ ra của mình sẽ làm người khác sợ.
Tần suất Lục Khả đến nhà họ Hứa ngày càng cao, gần như cả hai ngày cuối tuần đều ở nhà họ Hứa. Về sau, thậm chí Y Lam còn dọn hẳn một phòng cho anh, coi như nơi ở vào cuối tuần.
Cuối tuần này, anh lại đến từ sáng sớm.
Lục Khả rất ít khi biểu lộ quá nhiều cảm xúc khác trước mặt Quý Miên, lúc đến, trên mặt anh vẫn mang nét cười, vẫn ngả ngớn như mọi khi.
Hôm nay Quý Miên dậy sớm khác thường, khi Lục Khả bước vào cửa, cậu đã ở tầng một rồi.
Cậu vừa định lên tiếng gọi thì cảm giác muốn ho lại ập tới, cậu cau mày cố gắng nhịn xuống.
"Hôm nay mặt trời mọc đằng tây à mà đại thiếu gia dậy sớm vậy?" Lục Khả rất bất ngờ.
Quý Miên cười.
Cậu cũng rất bất ngờ. Trong hai năm đến thế giới này, đây là lần đầu tiên cậu không ngủ nướng.
Cứ như một điềm báo vậy.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, Lục Khả đã đặt trước ngày hôm nay của Quý Miên từ hôm qua rồi.
Kể từ khi mất cơ hội cho Quý Miên ăn, dẫn cậu ra ngoài đi loanh quanh trở thành niềm vui thứ hai của Lục Khả. Trong mấy tháng sau khi Quý Miên xuất viện, Lục Khả đã dẫn cậu đi gần như khắp nơi quanh đây. Chỉ có thể đi xa đến vậy thôi, xa hơn nữa, anh sợ Quý Miên sẽ xảy ra chuyện.
"Đại thiếu gia muốn đi đâu?"
Dưới gầm bàn, một tay Quý Miên đang nắm lấy cổ tay xương xẩu còn lại của mình.
Quý Miên mơ hồ có linh cảm, linh cảm rằng đường sinh mệnh của cậu ở thế giới này sắp hết rồi.
Một lúc sau, cậu nói: "Tôi muốn, đến tiệm đồ gỗ kia."
...
Đã gần hai năm Lục Khả không đến tiệm đồ gỗ này rồi, nhưng lúc anh đến, bà chủ cửa hàng vẫn nhận ra ngay vị khách hàng hào hóng ngày trước, vui mừng đón tiếp.
Nhìn thanh niên được Lục Khả cẩn thận dắt ở phía sau, bà thoáng sửng sốt.
"Không cần phiền phức đâu." Lục Khả xua tay, từ chối sự nhiệt tình muốn theo sau giới thiệu hàng mới của đối phương.
Chiếc ghế của anh vẫn để ở trong góc. Chiếc ghế đó không rẻ, lại là đồ của Lục Khả nên ông chủ không dám đụng vào, qua hai năm trông cũng không bị cũ đi mấy.
Lại ngửi thấy mùi hương của gỗ, Quý Miên cụp mắt xuống, trong con ngươi đen láy được che khuất bởi lông mi chứa đầy lưu luyến.
Trái tim Lục Khả như bị thứ gì đó cứa vào.
Từ rất lâu trước đây anh đã mơ hồ cảm nhận được, không phải Tần Diễm mà có một người khác... một người mà anh chưa từng biết đến, được Quý Miên cất giấu trong tim như báu vật, ngay cả lấy ra ngắm nhìn cũng không nỡ.
Chung tình, lần đầu tiên Lục Khả nhận ra phẩm chất này khi gắn ở một người lại là một điều xấu.
Lục Khả không biết rằng, Quý Miên đến đây không phải vì không quên nổi tình cũ.
Cậu đến đây là để từ biệt.
Cậu đã dừng chân ở quá khứ quá lâu rồi, có lẽ phải tiến về phía trước thôi.
Quý Miên cười khẽ.
Anh à, em chuẩn bị bước tiếp đây.
Hai người ở lại cửa hàng không lâu lắm, vì Quý Miên lại bắt đầu ho.
Rời khỏi cửa hàng quay lại xe, Lục Khả hỏi người bên cạnh: "Mai muốn đến nữa không?"
Ngày mai là Chủ Nhật, anh vẫn được nghỉ.
"Không cần đâu." Quý Miên chậm rãi lắc đầu: "Đây là lần cuối rồi."
"Anh Lục." Quý Miên cất tiếng gọi Lục Khả.
Có một chuyện, cậu rất mong đối phương biết được.
"Anh rất quan trọng với tôi."
Lục Khả sững người trong giây lát rồi bỗng quay mặt đi, phải chống đầu lưỡi vào răng sau mới không để bản thân cười thành tiếng. Vành tai thoáng chốc đỏ bừng.
Một lúc lâu sau, anh mới quay đầu lại, mỉm cười nhìn vào đôi mắt của Quý Miên, ánh mắt sâu thẳm như đang thách thức một linh hồn khác từ xa: Nghe rõ chưa? Tôi rất quan trọng đối với em ấy đấy.
Chỉ là anh gặp Quý Miên không đúng thời điểm thôi.
Ai bảo trái tim của người trước mặt nhỏ như vậy chứ, cả đời chỉ chứa được một người.
Lục Khả vừa không cam lòng lại vừa hơi thỏa mãn.
Anh chỉ đến muộn một chút, không thì vị trí trong trái tim người này nhất định sẽ là của anh.
"Kiếp này thích anh ta... kiếp sau chắc cũng nên đến lượt tôi rồi nhỉ?"
Thoạt đầu Lục Khả chỉ lẩm bẩm như tự nói với bản thân.
Ngay sau đó lại như nắm bắt được điều gì mà bỗng nhiên nhìn thẳng vào Quý Miên, vẻ mặt cố chấp chưa từng có: "Này, đại thiếu gia..."
"Kiếp sau, em thích tôi được không?"
Bàn tay Quý Miên chậm rãi siết chặt.
Hồi lâu sau, cậu mỉm cười với Lục Khả.
Quý Miên nói dối.
"Được."
Nửa tiếng sau xách về một đống cá, có cá nướng, cá rán, cá hấp. Quý Miên cực kỳ nghi ngờ anh đã mua hết cá đù vàng ở gần đây về rồi.
"Tần Diễm đâu?" Lục Khả nhìn quanh phòng bệnh.
Lúc anh đi ra, người kia còn đứng ở cửa phòng bệnh mà.
Quý Miên nói: "Tôi bảo cậu ấy về rồi."
Lục Khả khựng lại, trái tim thoáng cái bay lên, còn lải nhải bên tai Quý Miên: "Đại thiếu gia không cần Tần Diễm, giữ một người không quan trọng như tôi lại làm gì?"
... Không phải không quan trọng. Quý Miên nghĩ vậy nhưng không đáp, chỉ chậm rãi nhặt xương, lọc thịt.
Cá đù vàng rất rẻ, mười tệ rán được mấy con, mấy cái xương to cũng không khó nhặt.
Cậu tập trung nhặt xương bốn con cá dài bằng bàn tay.
Tuân theo nguyên tắc không lãng phí, Lục Khả đã cố gắng ăn hết phần cá còn lại, sau khi ăn xong, cả miệng đều nồng mùi cá.
Cá đù vàng... là loại cá ngon nhất anh từng ăn trong đời.
Quý Miên bắt đầu cố gắng ăn cơm, uống thuốc.
Không biết là do ăn uống hay thuốc có tác dụng mà trong mộtnnăm sau đó, sức khỏe cậu dần có dấu hiệu khả quan hơn, còn tăng cân nhẹ, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều.
Trong khoảng thời gian cân nặng của cậu đạt mức cao nhất, Lục Khả thường bật cười một cách khó hiểu.
Cho đến mùa đông năm thứ hai, vào một đêm khuya, Quý Miên ho một tiếng rồi sau đó không kiểm soát được mà ho cả đêm.
Ngày hôm sau, cậu bị sốt cao và được đưa vào bệnh viện. Các biến chứng do viêm phổi gây ra cũng lần lượt xuất hiện.
Cậu nằm viện bốn tháng, kết quả của một năm nỗ lực bị tiêu tan hết sạch, như một đòn giáng mạnh vào đầu Lục Khả đang cười đắc ý.
Tình trạng sức khỏe của Quý Miên xấu đi nhanh chóng.
Cậu ăn không vào, nhưng lại không muốn người bên cạnh lo lắng nên đành phải cố nhét vào.
Nhưng ăn xong, không được bao lâu lại nôn.
Sau vài lần, Lục Khả nhẹ nhàng vuốt lưng cho Quý Miên đang gập người nôn trong phòng vệ sinh.
Lòng bàn tay anh vuốt dọc theo xương sống nhô ra của Quý Miên từng tấc xuống dưới, cuối cùng anh chỉ cụp mắt xuống, nói: "Đừng làm khó mình."
Quý Miên không làm khó mình nữa. Nhưng hậu quả của sự thỏa hiệp là gì thì họ đều biết rõ trong lòng.
Quần áo mặc càng ngày càng dày, cho dù là mùa hè, cậu cũng phải mặc ít nhất hai cái áo khoác.
Không phải vì xấu nên xấu hổ, chỉ là vì Quý Miên luôn lo rằng cánh tay và xương cổ tay lộ ra của mình sẽ làm người khác sợ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần suất Lục Khả đến nhà họ Hứa ngày càng cao, gần như cả hai ngày cuối tuần đều ở nhà họ Hứa. Về sau, thậm chí Y Lam còn dọn hẳn một phòng cho anh, coi như nơi ở vào cuối tuần.
Cuối tuần này, anh lại đến từ sáng sớm.
Lục Khả rất ít khi biểu lộ quá nhiều cảm xúc khác trước mặt Quý Miên, lúc đến, trên mặt anh vẫn mang nét cười, vẫn ngả ngớn như mọi khi.
Hôm nay Quý Miên dậy sớm khác thường, khi Lục Khả bước vào cửa, cậu đã ở tầng một rồi.
Cậu vừa định lên tiếng gọi thì cảm giác muốn ho lại ập tới, cậu cau mày cố gắng nhịn xuống.
"Hôm nay mặt trời mọc đằng tây à mà đại thiếu gia dậy sớm vậy?" Lục Khả rất bất ngờ.
Quý Miên cười.
Cậu cũng rất bất ngờ. Trong hai năm đến thế giới này, đây là lần đầu tiên cậu không ngủ nướng.
Cứ như một điềm báo vậy.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, Lục Khả đã đặt trước ngày hôm nay của Quý Miên từ hôm qua rồi.
Kể từ khi mất cơ hội cho Quý Miên ăn, dẫn cậu ra ngoài đi loanh quanh trở thành niềm vui thứ hai của Lục Khả. Trong mấy tháng sau khi Quý Miên xuất viện, Lục Khả đã dẫn cậu đi gần như khắp nơi quanh đây. Chỉ có thể đi xa đến vậy thôi, xa hơn nữa, anh sợ Quý Miên sẽ xảy ra chuyện.
"Đại thiếu gia muốn đi đâu?"
Dưới gầm bàn, một tay Quý Miên đang nắm lấy cổ tay xương xẩu còn lại của mình.
Quý Miên mơ hồ có linh cảm, linh cảm rằng đường sinh mệnh của cậu ở thế giới này sắp hết rồi.
Một lúc sau, cậu nói: "Tôi muốn, đến tiệm đồ gỗ kia."
...
Đã gần hai năm Lục Khả không đến tiệm đồ gỗ này rồi, nhưng lúc anh đến, bà chủ cửa hàng vẫn nhận ra ngay vị khách hàng hào hóng ngày trước, vui mừng đón tiếp.
Nhìn thanh niên được Lục Khả cẩn thận dắt ở phía sau, bà thoáng sửng sốt.
"Không cần phiền phức đâu." Lục Khả xua tay, từ chối sự nhiệt tình muốn theo sau giới thiệu hàng mới của đối phương.
Chiếc ghế của anh vẫn để ở trong góc. Chiếc ghế đó không rẻ, lại là đồ của Lục Khả nên ông chủ không dám đụng vào, qua hai năm trông cũng không bị cũ đi mấy.
Lại ngửi thấy mùi hương của gỗ, Quý Miên cụp mắt xuống, trong con ngươi đen láy được che khuất bởi lông mi chứa đầy lưu luyến.
Trái tim Lục Khả như bị thứ gì đó cứa vào.
Từ rất lâu trước đây anh đã mơ hồ cảm nhận được, không phải Tần Diễm mà có một người khác... một người mà anh chưa từng biết đến, được Quý Miên cất giấu trong tim như báu vật, ngay cả lấy ra ngắm nhìn cũng không nỡ.
Chung tình, lần đầu tiên Lục Khả nhận ra phẩm chất này khi gắn ở một người lại là một điều xấu.
Lục Khả không biết rằng, Quý Miên đến đây không phải vì không quên nổi tình cũ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu đến đây là để từ biệt.
Cậu đã dừng chân ở quá khứ quá lâu rồi, có lẽ phải tiến về phía trước thôi.
Quý Miên cười khẽ.
Anh à, em chuẩn bị bước tiếp đây.
Hai người ở lại cửa hàng không lâu lắm, vì Quý Miên lại bắt đầu ho.
Rời khỏi cửa hàng quay lại xe, Lục Khả hỏi người bên cạnh: "Mai muốn đến nữa không?"
Ngày mai là Chủ Nhật, anh vẫn được nghỉ.
"Không cần đâu." Quý Miên chậm rãi lắc đầu: "Đây là lần cuối rồi."
"Anh Lục." Quý Miên cất tiếng gọi Lục Khả.
Có một chuyện, cậu rất mong đối phương biết được.
"Anh rất quan trọng với tôi."
Lục Khả sững người trong giây lát rồi bỗng quay mặt đi, phải chống đầu lưỡi vào răng sau mới không để bản thân cười thành tiếng. Vành tai thoáng chốc đỏ bừng.
Một lúc lâu sau, anh mới quay đầu lại, mỉm cười nhìn vào đôi mắt của Quý Miên, ánh mắt sâu thẳm như đang thách thức một linh hồn khác từ xa: Nghe rõ chưa? Tôi rất quan trọng đối với em ấy đấy.
Chỉ là anh gặp Quý Miên không đúng thời điểm thôi.
Ai bảo trái tim của người trước mặt nhỏ như vậy chứ, cả đời chỉ chứa được một người.
Lục Khả vừa không cam lòng lại vừa hơi thỏa mãn.
Anh chỉ đến muộn một chút, không thì vị trí trong trái tim người này nhất định sẽ là của anh.
"Kiếp này thích anh ta... kiếp sau chắc cũng nên đến lượt tôi rồi nhỉ?"
Thoạt đầu Lục Khả chỉ lẩm bẩm như tự nói với bản thân.
Ngay sau đó lại như nắm bắt được điều gì mà bỗng nhiên nhìn thẳng vào Quý Miên, vẻ mặt cố chấp chưa từng có: "Này, đại thiếu gia..."
"Kiếp sau, em thích tôi được không?"
Bàn tay Quý Miên chậm rãi siết chặt.
Hồi lâu sau, cậu mỉm cười với Lục Khả.
Quý Miên nói dối.
"Được."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro