Nam Phụ Luôn Nhận Được Kịch Bản Si Tình

Nhỏ ăn trộm (15...

Chúc Lân

2024-09-25 10:35:38

Edit:Lune

Đoàn Chước lái chiếc xe ba bánh tiến vào một khu chung cư dành cho giới nhà giàu. Khi trông thấy chiếc xe cũ nát kia, ánh mắt của bảo vệ nhìn hai người họ trở nên khác lạ.

Có điều xưa nay Đoàn Chước chẳng bao giờ quan tâm đến ánh mắt của người khác, còn Quý Miên quay lưng về phía bảo vệ nên cũng không nhìn thấy vẻ mặt của ông ta.

Sau khi Đoàn Chước gọi điện cho vị khách kia, nhận được giấy phép ra vào và đăng ký ở cổng an ninh thì ông bảo vệ kia mới miễn cưỡng mở cổng cho họ.

Chiếc xe ba bánh cũ nát không hợp với khu chung cư cao tầng chút nào cứ thế chậm rãi tiến vào.

Vị khách này sống ở tầng rất cao, tầng 21. Trước khi Đoàn Chước đến, bà ấy còn nhắc anh rằng thang máy trong khu nhà của bọn họ đang gặp sự cố, vẫn đang sửa chữa.

Bê hai bức tranh điêu khắc gỗ vừa to vừa nặng lên tầng quả thực không phải là một công việc dễ dàng.

Hai bức tranh nặng gần 25kg, đã vậy còn phải cẩn thận không để nó bị va đập.

Đoàn Chước cõng hai bức tranh gỗ trên lưng, Quý Miên muốn cõng giúp một bức nhưng bị anh kiên quyết từ chối. Vì vậy cậu đành phải cẩn thận đỡ phần đuôi của hai bức tranh, vừa giúp Đoàn Chước giảm bớt sức nặng, vừa để tránh va đập vào đâu đó mà bị hư hại.

Lúc khiêng đến tầng 21, không chỉ Quý Miên mà cả Đoàn Chước cũng thở hổn hển, chỗ lưng áp vào phần bọc vải của bức tranh điêu khắc gỗ đã ướt đẫm mồ hôi.

Quý Miên vẫn đang thở phì phò, nhưng tay lại vội vàng đỡ lấy bức tranh để Đoàn Chước nghỉ ngơi một lúc.

Mãi đến khi nhịp thở của cả hai đã ổn định trở lại, Đoàn Chước mới gõ cửa nhà khách hàng bằng đốt ngón tay.

Chờ một phút không thấy ai lên tiếng.

Anh cau mày, lại gõ thêm mấy lần.

Vẫn không có ai ra mở cửa.

“Anh?”

Đoàn Chước tạm thời không để ý đến Quý Miên, lấy điện thoại ra gọi cho khách hàng nhưng lại không gọi được.

“Hay chúng ta bị lừa rồi?” Lúc này, ngay cả Quý Miên cũng nhận ra có gì đó không ổn.

“Đối phương đã cọc 30% rồi, chắc không đến mức đó đâu.” Sắc mặt Đoàn Chước hơi sầm xuống, không đoán được tình huống này rốt cuộc là sao.

Hơn nữa, mười mấy phút trước, người kia còn nghe điện thoại của anh rồi dặn bảo vệ cho bọn họ vào.

Anh giơ tay lên, tiếp tục gõ cửa.

Lần này, cửa được mở ra.

Quý Miên ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc đầu tiên. Tuy cậu không biết gì về nước hoa, nhưng cậu cảm thấy nước hoa người này sử dụng chắc hẳn rất đắt tiền, có điều xịt nhiều quá.

Ánh mắt cậu cũng theo đó nhìn qua.

Người mở cửa cho họ là một người phụ nữ ngoài bốn mươi tuổi, vừa nhìn đã biết là người nọ rất chăm chút cho vẻ ngoài.

Chẳng qua từ hàng mày cho đến ánh mắt của người phụ nữ này luôn ẩn hiện vết hằn sâu cay của sự oán hận, khiến khuôn mặt của bà ta có thêm mấy phần hung dữ làm người khác không thoải mái.

Quý Miên không chú ý tới, từ lúc người phụ nữ kia mở cửa, cơ thể người bên cạnh mình bỗng chốc cứng đờ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cậu nhìn người đi ra, hỏi với giọng điệu nhẹ nhàng: “Cô là cô Hạ phải không ạ? Hai bức tranh gỗ điêu khắc này đã làm xong rồi, cô xem trước xem có hài lòng không ạ.”

“Không cần xem.” Người phụ nữ nhếch mép trào mỉa mai: “Tôi không hài lòng.”

“…Dạ? Nhưng mà cô đã nhìn qua đâu.” Quý Miên ngơ ngác nói, tay chân luống cuống nhìn sang Đoàn Chước bên cạnh.

“Đi.” Đoàn Chước lạnh lùng nói đúng một chữ.

“Nhưng mà…”

Quý Miên vừa định nói gì thì đã bị Đoàn Chước ấn đầu xuống.

“Đi về.”

Nhưng lúc này người phụ nữ kia lại cất lời: “Cảm giác bò lên tầng 21 thế nào? Tôi tốt bụng nhắc nhở cho nhé, lúc xuống tầng đi thang máy được đấy.”

Nghe vậy, Quý Miên không khỏi quay đầu lại, trên trán còn lấm tấm mồ hôi.

“Nhưng không phải cô nói trong điện thoại là thang máy…”

“Xem ra cậu với thằng con của ả đàn bà ti tiện kia giống hệt nhau, cũng ngu như nhau.”

“…”

Quý Miên sững sờ, nhìn về phía Đoàn Chước, bấy giờ mới phát hiện vẻ mặt của đại ca mình u ám đến mức đáng sợ.

Cậu bỗng hiểu ra. Đây là nhà của cha ruột Đoàn Chước, người đã ngoại tình để rồi sinh ra Đoàn Chước, Y Chương.

Còn người phụ nữ trước mặt vừa lên tiếng hẳn là vợ của Y Chương, Hạ Hải Mị.

Trong phút chốc, cậu không biết phải phản ứng thế nào, chỉ biết ngây ra nhìn hai người.

Quý Miên rất khó chịu, cậu cùng lắm chỉ bị nói máy một câu, mà mục đích của Hạ Hải Mị cũng không phải là cậu. Bà ta muốn sỉ nhục Đoàn Chước, đứa con ngoài giá thú chưa từng dây gì vào bọn họ.

Cậu có thể hiểu được sự oán hận của Hạ Hải Mị với Đoàn Chước và Đoàn Cẩm Nhan, nhưng cậu không thể hiểu được, đã qua nhiều năm như thế rồi, Đoàn Chước cũng chưa từng xuất hiện trước mặt bọn họ, sao Hạ Hải Mị còn muốn dùng cách này để trả thù anh?

Từ góc nhìn của Quý Miên, người khiến Hạ Hải Mị đau khổ nhất lẽ ra phải là Y Chương, người chồng ngoại tình của bà ta mới đúng.

【Tại sao bà ấy không ly hôn với Y Chương nhỉ?】

【Ai biết. Con người ấy mà, cậu biết đấy, lúc nào chẳng kỳ quái khó hiểu.】Hệ thống nói xong, bỗng dưng nói một câu không liên quan:【Nhà họ có tivi nhỉ, vậy thì tốt rồi.】

【Sao cơ?】

【Vừa rồi tôi đã kết nối với hệ thống điện của nhà này, chờ đến nửa đêm hôm nay, tất cả màn hình trong nhà bọn họ sẽ bật phim ma, liên tục suốt một tuần.】

【… Cảm ơn anh.】Quý Miên biết hệ thống muốn trút giận thay mình vì hành động của Hạ Hải Mị.

“Y Chương đâu?” Đoàn Chước lạnh lùng hỏi: “Bảo ông ta ra đây.”

Hạ Hải Mị nhíu mày, đáp: “Ông ấy không có nhà.”

“Ồ?” Đoàn Chước cười, song ý cười chẳng hề lan đến đáy mắt.

“Hai tháng trước bà đặt hàng từ chỗ tôi, lại cố ý chọn hôm nay để chúng tôi giao hàng tới, chẳng lẽ không phải muốn cho ông ta chứng kiến hòng giết gà dọa khỉ à?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Mày ——”

“Y Chương lại có đàn bà ở ngoài rồi chứ gì? Xem ra, không có mẹ tôi, “ả đàn bà ti tiện” như bà vẫn không giữ được chồng mình.”

Sắc mặt Hạ Hải Mị lập tức tái mét, khuôn mặt xinh đẹp trở nên vô cùng dữ tợn đáng sợ. Bà ta giơ tay lên, định tát vào mặt Đoàn Chước, nhưng giữa chừng lại bị chặn đứng.

Đoàn Chước hất tay bà ta ra rồi bước vào nhà. Anh mặc kệ Hạ Hải Mị, đi thẳng vào trong.

“Mày định làm gì! Ai cho mày vào!?” Hạ Hải Mị hét to.

Thấy vậy, Quý Miên bỗng hoảng hốt vô cơ, vội vàng thả tay ra khỏi bức tranh gỗ, nói “xin lỗi ạ” với Hạ Hải Mị rồi cấp tốc vào theo.

“Mày!” Hạ Hải Mị tức đến độ không nói nên lời, cứ “mày” mãi mà không thêm được tiếng nào.

Lúc nãy đứng ở ngoài cửa, có một tấm bình phong bằng gỗ cản trở nên góc hẻo lánh bên trái trong phòng khách trở thành điểm mù. Đoàn Chước đi vào góc trái của phòng khách, sau đó nghe thấy một giọng nam xa lạ cất giọng đầy đau đớn ——

Chỉ mất hai giây, Đoàn Chước đã lôi một người đàn ông trung niên từ trong góc ra.

Quý Miên nhìn rõ kẻ chủ mưu hãm hại Đoàn Chước và hai người phụ nữ. Y Chương mặc bộ đồ ngủ màu đen, ngoại hình không khác lắm so với tưởng tượng của Quý Miên, chẳng qua dáng dấp gầy gò tái nhợt hơn rất nhiều.

Nhưng ông ta đã gần năm mươi, những dấu vết của thời gian hằn trên khuôn mặt khiến ông ta trông càng đê hèn tởm lợm.

Đoàn Chước bóp cổ Y Chương, bất thình lình thúc đầu gối vào bụng Y Chương. Sức lực chẳng hề nương tay chút nào, như muốn đánh nát lục phủ ngũ tạng của ông ta vậy.

Y Chương còn thể thốt ra được tiếng nào, ông ta há to miệng, dạ dày co thắt dữ dội.

Đoàn Chước thả tay ra, Y Chương oằn người ngã sõng soài ra đất, sau đó nôn thốc tháo.

Ông ta ngã vào bãi nôn mửa của mình, bẩn thịu không chịu nổi.

【Ngăn Đoàn Chước lại.】Hệ thống nhắc nhở:【Anh ta mất lý trí rồi, đừng để đánh chết người.】

Quý Miên hoàn hồn.

Trên mặt Đoàn Chước vẫn mang theo ý cười, không hề có ý định tha cho Y Chương. Anh nhấc chân lên, chuẩn bị đạp xuống.

“Anh ơi!” Quý Miên túm lấy cánh tay của anh: “Được rồi mà anh!”

Quý Miên cảm thấy chỉ bằng sức mình e là không thể ngăn cản Đoàn Chước được, nên cậu dứt khoát dùng nốt cánh tay còn lại nắm lấy vạt áo của anh, siết lại rồi kéo ra sau, không chịu buông tay.

“Bỏ tay ra.” Ánh mắt Đoàn Chước liếc qua, u ám khủng khiếp: “Nếu không anh đánh cả em đấy.”

“Em…” Giọng Quý Miên hơi run rẩy, nhưng tay vẫn nắm chặt cổ tay và vạt áo của Đoàn Chước.

Đoàn Chước nhìn cậu đăm đăm một hồi.

Ngay sau đó, cổ áo của Quý Miên bị xách ngược lên rồi quăng mạnh sang một bên.

“Rầm”, đầu Quý Miên va vào tường, từ cổ họng phát ra tiếng rên rỉ đau đớn, nhưng cậu vẫn tóm chặt lấy cổ tay Đoàn Chước.

Đoàn Chước khựng lại, song giọng điệu vẫn chẳng hề dịu đi: “Bỏ tay ra.”

【Nếu cậu cần thì tối nay tivi nhà anh ta cũng sẽ chiếu phim ma.】Hệ thống thản nhiên nói với Quý Miên.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nam Phụ Luôn Nhận Được Kịch Bản Si Tình

Số ký tự: 0