Nam Phụ Luôn Nhận Được Kịch Bản Si Tình
Nhỏ ăn trộm (6)
Chúc Lân
2024-09-25 10:35:38
Edit: Lune
Quý Miên nhận lấy chén canh gà mà Mục Ngữ Mạn đưa cho. Canh gà thơm nức, thịt gà được chế biến khéo léo, vừa mềm vừa trơn.
Cậu uống một ngụm, canh nóng hổi chảy vào bụng, cậu mới nhận ra không biết từ lúc nào mình đã đói đến mức không chịu nổi.
Không đến mức đó chứ nhỉ... Trưa nay cậu có ăn một ít mà.
Hệ thống nói:【Nhìn đồng hồ trên tường.】
Quý Miên ngẩng đầu, theo hướng dẫn của hệ thống nhìn vào chiếc đồng hồ treo trên tường, ngày tháng hiển thị trên đó là "Ngày 20 tháng 8", thời gian vừa qua 10 giờ tối.
【Cậu hôn mê cả ngày, giờ đã là tối ngày hôm sau rồi.】
Quý Miên gật đầu, lại uống một ngụm canh nóng.
【Hôm nay là sinh nhật mười sáu tuổi của nguyên chủ.】Hệ thống nói tiếp.
【Thế à?】
【Cậu không có ký ức, nghiêm chỉnh mà nói thì cơ thể này cũng là sinh mạng mới của cậu. Cho nên sinh nhật của nguyên chủ cũng có thể coi là sinh nhật của cậu.】Hệ thống im lặng một lúc:【Chúc mừng sinh nhật.】
【Cảm ơn anh.】Quý Miên nói.
Có điều, thực ra cậu không hiểu rõ ý nghĩa cụ thể của sinh nhật. Sinh nhật có gì đặc biệt hơn những ngày khác à?
【Tiện thể nói luôn, theo cốt truyện ban đầu thì "Quý Miên" tỏ tình với Mục Ngữ Mạn vào năm cậu ấy mười tám tuổi. Tốt nhất cậu nên dựa theo mốc thời gian này để tránh cốt truyện bị sai lệch.】
Quý Miên gật đầu.
Một lúc sau, hệ thống nhắc nhở cậu:【Cậu có thể ước điều mình muốn vào ngày sinh nhật.】
Quý Miên hỏi:【Điều ước trong ngày sinh nhật đều có thể trở thành sự thật à?】
【Không biết, nhưng con người đều làm vậy.】
Quý Miên nghĩ một lúc, nhận ra mình dường như chẳng mong muốn điều gì cả, thế là cậu thầm ước:【Mong thế giới hòa bình.】
Hệ thống:【...】
Được rồi, tùy cậu vậy.
...
Quý Miên dưỡng thương ở nhà Mục Ngữ Mạn vài ngày.
Sau bốn ngày, cậu cảm thấy ngại quá nên sáng ngày thứ năm đã đề nghị với Mục Ngữ Mạn muốn rời đi.
"Em muốn về nhà hả?" Mục Ngữ Mạn dịu giọng hỏi.
"Nhà ạ?"
Quý Miên nghĩ một lúc rồi nói: "Không ạ, em muốn đi theo anh Đoàn."
"Sao không về nhà?"
"Em không biết về đâu."
Mục Ngữ Mạn im lặng, không hỏi thêm gì nữa.
Nhiều cậu bé ở độ tuổi này thường có tính nổi loạn, nhưng cô nghĩ đứa trẻ như Quý Miên nên về nhà. Cậu rất ngoan, có thể nhìn ra cậu đã được dạy dỗ rất tốt, cô không hiểu nổi tại sao một đứa trẻ như vậy lại đến nơi này.
Cô đứng dậy, nói: "Em đi theo chị."
Quý Miên không hỏi cô muốn làm gì, chỉ ngoan ngoãn đi theo.
Quý Miên theo Mục Ngữ Mạn ra khỏi nhà đến khu phố bên ngoài, đi bộ khoảng năm phút thì đến trước một cửa hàng điêu khắc đồ gỗ thủ công. Quý Miên nhớ lại, đây là chỗ Tôn Tề đỗ xe ngày hôm qua.
Nhưng hôm nay chiếc Volkswagen màu xám đã không còn ở đó, có lẽ là Đoàn Chước ra ngoài làm gì đó rồi.
"Hai ngôi nhà này đều là của em trai chị. Hầu hết các phòng đều cho thuê rồi."
Mục Ngữ Mạn nói xong lại giải thích thêm: "Em trai chị là Đoàn Chước. Nhiều người gọi nó là "Đại ca" nhưng thực ra nó chỉ được cái cao to với biết đánh nhau thôi."
"Nó trông vậy thôi nhưng thực ra tốt lắm."
Quý Miên đáp lời, ngẩng đầu nhìn hai ngôi nhà mà Mục Ngữ Mạn đang chỉ. Hai ngôi nhà không cao, tính cả tầng trệt thì chỉ có ba tầng. Ngôi nhà bên trái có diện tích nhỏ hơn một chút.
Quý Miên vẫn chưa hiểu rõ việc sở hữu được hai ngôi nhà cao tầng có ý nghĩa gì. Cậu chỉ thấy ao ước vì Đoàn Chước có nhiều chỗ ở thôi.
"Ngôi nhà bên trái là do ông ngoại của Đoàn Chước để lại cho nó, còn ngôi nhà bên phải là do nó đi làm tích góp tự mua được. Làm công việc nặng nhọc, càng ra sức làm thì càng kiếm được nhiều tiền. Vài năm trước giá nhà rẻ hơn bây giờ gần một nửa, hơn nữa khu này lại xa trung tâm nên làm cật lực năm sáu năm xong thì nó về đây mua lại."
Mục Ngữ Mạn khẽ thở dài: "Mặc dù Đoàn Chước không đi học được mấy năm, nhưng nó rất thông minh, thông minh hơn hầu hết những người chị từng gặp."
Tuy giá thuê nhà trong khu phố này không cao nhưng cũng không thể coi thường việc sở hữu hai ngôi nhà cao tầng được, hơn nữa chưa biết chừng đến lúc nào đó lại được quy hoạch xây dựng lại. Đoàn Chước đi làm vất vả vài năm, coi như đã kiếm đủ tiền cho cả đời.
Có điều, Đoàn Chước còn chưa đến tuổi chỉ sống dựa vào tiền thuê nhà. Anh chỉ cho thuê một ngôi nhà, chính là ngôi nhà bên phải tự mua được kia, mỗi tầng có hai phòng, một phòng ngủ và một phòng khách, thu nhập hàng tháng của ba tầng cộng lại cũng phải đến 10 nghìn tệ.
Còn ngôi nhà của ông ngoại để lại thì Đoàn Chước giữ lại để ở. Tầng một là cửa hàng điêu khắc đồ gỗ thủ công —— ông ngoại để cho anh. Đoàn Chước học được sáu bảy phần tay nghề của ông ngoại, thỉnh thoảng cũng thích đẽo gọt thứ gì đó, thế là dứt khoát mở cửa hàng. Mặc dù chẳng kiếm được bao nhiêu tiền nhưng anh thích dành thời gian trong đó.
Đoàn Chước ở một mình trên tầng hai, anh không thích xử lý những mối quan hệ lặt vặt với hàng xóm nên tầng ba vẫn chưa cho thuê.
Mục Ngữ Mạn đưa Quý Miên lên tầng ba, mở cửa — chìa khóa này do Đoàn Chước đánh thêm đưa cho cô lúc trước. Cô bước vào, quay đầu thấy Quý Miên vẫn đang đứng bên ngoài bèn nói: "Vào xem đi."
Quý Miên không hiểu tại sao mình lại phải vào xem chỗ ở của Đoàn Chước, nhưng cậu vẫn dạ một tiếng rồi đi vào.
Đây là căn hộ hai phòng ngủ, hai phòng khách. Nội thất khá đơn giản nhưng được sắp xếp gọn gàng, không có dấu hiệu của người ở, rất sạch sẽ.
Mục Ngữ Mạn nhìn cậu, nói: "Nếu thấy ổn thì ở đây đi."
Quý Miên ngẩn người. Cậu không ngờ Mục Ngữ Mạn dẫn mình đến đây là có ý như vậy.
Cậu khẽ mím môi, trong lòng đương nhiên là cảm động. Nhưng...
Cậu không nói vâng hay không mà chỉ hỏi: "Chị Ngữ Mạn, anh Đoàn đồng ý cho em ở lại đây ạ?"
Mục Ngữ Mạn cười: "Không sao đâu, chị nói với nó một tiếng là được, nó nghe lời chị mà."
"..." Quý Miên im lặng một lúc, cậu lắc đầu rồi lùi lại một bước ra ngoài cửa, bảo sao cũng không chịu đi vào bên trong.
Mục Ngữ Mạn không hiểu, hỏi: "Sao vậy?"
"Em nghĩ em nên tự nói với anh Đoàn. Nếu anh ấy đồng ý cho em ở lại, chỉ cần cho em một chỗ ngủ thôi thì bảo em làm gì cũng được."
Mục Ngữ Mạn hơi sững người: "Em không cần..."
"Em không muốn ở đây miễn phí, lại còn phiền chị lo liệu mọi thứ cho em nữa."
"..."
Mục Ngữ Mạn nói không nên lời, trong lòng thấy rõ ê ẩm.
... Thằng bé ngoan ngoãn đến vậy.
Nghĩ đến vết thương trên người Quý Miên, cô lại càng trách Đoàn Chước.
Lúc Tôn Tề đánh người, sao nó lại không ngăn cản chứ?
Hồi lâu sau, cô nói: "Chắc một lúc nữa là Đoàn Chước về thôi, em cứ chờ ở tầng hai nhé."
"Nếu nó không chịu cho em ở lại thì em đừng cứng đầu. Ở đây lời nói của chị vẫn có tác dụng lắm."
Quý Miên cười: "Em hiểu rồi ạ. Cảm ơn chị Ngữ Mạn."
Quý Miên nhận lấy chén canh gà mà Mục Ngữ Mạn đưa cho. Canh gà thơm nức, thịt gà được chế biến khéo léo, vừa mềm vừa trơn.
Cậu uống một ngụm, canh nóng hổi chảy vào bụng, cậu mới nhận ra không biết từ lúc nào mình đã đói đến mức không chịu nổi.
Không đến mức đó chứ nhỉ... Trưa nay cậu có ăn một ít mà.
Hệ thống nói:【Nhìn đồng hồ trên tường.】
Quý Miên ngẩng đầu, theo hướng dẫn của hệ thống nhìn vào chiếc đồng hồ treo trên tường, ngày tháng hiển thị trên đó là "Ngày 20 tháng 8", thời gian vừa qua 10 giờ tối.
【Cậu hôn mê cả ngày, giờ đã là tối ngày hôm sau rồi.】
Quý Miên gật đầu, lại uống một ngụm canh nóng.
【Hôm nay là sinh nhật mười sáu tuổi của nguyên chủ.】Hệ thống nói tiếp.
【Thế à?】
【Cậu không có ký ức, nghiêm chỉnh mà nói thì cơ thể này cũng là sinh mạng mới của cậu. Cho nên sinh nhật của nguyên chủ cũng có thể coi là sinh nhật của cậu.】Hệ thống im lặng một lúc:【Chúc mừng sinh nhật.】
【Cảm ơn anh.】Quý Miên nói.
Có điều, thực ra cậu không hiểu rõ ý nghĩa cụ thể của sinh nhật. Sinh nhật có gì đặc biệt hơn những ngày khác à?
【Tiện thể nói luôn, theo cốt truyện ban đầu thì "Quý Miên" tỏ tình với Mục Ngữ Mạn vào năm cậu ấy mười tám tuổi. Tốt nhất cậu nên dựa theo mốc thời gian này để tránh cốt truyện bị sai lệch.】
Quý Miên gật đầu.
Một lúc sau, hệ thống nhắc nhở cậu:【Cậu có thể ước điều mình muốn vào ngày sinh nhật.】
Quý Miên hỏi:【Điều ước trong ngày sinh nhật đều có thể trở thành sự thật à?】
【Không biết, nhưng con người đều làm vậy.】
Quý Miên nghĩ một lúc, nhận ra mình dường như chẳng mong muốn điều gì cả, thế là cậu thầm ước:【Mong thế giới hòa bình.】
Hệ thống:【...】
Được rồi, tùy cậu vậy.
...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quý Miên dưỡng thương ở nhà Mục Ngữ Mạn vài ngày.
Sau bốn ngày, cậu cảm thấy ngại quá nên sáng ngày thứ năm đã đề nghị với Mục Ngữ Mạn muốn rời đi.
"Em muốn về nhà hả?" Mục Ngữ Mạn dịu giọng hỏi.
"Nhà ạ?"
Quý Miên nghĩ một lúc rồi nói: "Không ạ, em muốn đi theo anh Đoàn."
"Sao không về nhà?"
"Em không biết về đâu."
Mục Ngữ Mạn im lặng, không hỏi thêm gì nữa.
Nhiều cậu bé ở độ tuổi này thường có tính nổi loạn, nhưng cô nghĩ đứa trẻ như Quý Miên nên về nhà. Cậu rất ngoan, có thể nhìn ra cậu đã được dạy dỗ rất tốt, cô không hiểu nổi tại sao một đứa trẻ như vậy lại đến nơi này.
Cô đứng dậy, nói: "Em đi theo chị."
Quý Miên không hỏi cô muốn làm gì, chỉ ngoan ngoãn đi theo.
Quý Miên theo Mục Ngữ Mạn ra khỏi nhà đến khu phố bên ngoài, đi bộ khoảng năm phút thì đến trước một cửa hàng điêu khắc đồ gỗ thủ công. Quý Miên nhớ lại, đây là chỗ Tôn Tề đỗ xe ngày hôm qua.
Nhưng hôm nay chiếc Volkswagen màu xám đã không còn ở đó, có lẽ là Đoàn Chước ra ngoài làm gì đó rồi.
"Hai ngôi nhà này đều là của em trai chị. Hầu hết các phòng đều cho thuê rồi."
Mục Ngữ Mạn nói xong lại giải thích thêm: "Em trai chị là Đoàn Chước. Nhiều người gọi nó là "Đại ca" nhưng thực ra nó chỉ được cái cao to với biết đánh nhau thôi."
"Nó trông vậy thôi nhưng thực ra tốt lắm."
Quý Miên đáp lời, ngẩng đầu nhìn hai ngôi nhà mà Mục Ngữ Mạn đang chỉ. Hai ngôi nhà không cao, tính cả tầng trệt thì chỉ có ba tầng. Ngôi nhà bên trái có diện tích nhỏ hơn một chút.
Quý Miên vẫn chưa hiểu rõ việc sở hữu được hai ngôi nhà cao tầng có ý nghĩa gì. Cậu chỉ thấy ao ước vì Đoàn Chước có nhiều chỗ ở thôi.
"Ngôi nhà bên trái là do ông ngoại của Đoàn Chước để lại cho nó, còn ngôi nhà bên phải là do nó đi làm tích góp tự mua được. Làm công việc nặng nhọc, càng ra sức làm thì càng kiếm được nhiều tiền. Vài năm trước giá nhà rẻ hơn bây giờ gần một nửa, hơn nữa khu này lại xa trung tâm nên làm cật lực năm sáu năm xong thì nó về đây mua lại."
Mục Ngữ Mạn khẽ thở dài: "Mặc dù Đoàn Chước không đi học được mấy năm, nhưng nó rất thông minh, thông minh hơn hầu hết những người chị từng gặp."
Tuy giá thuê nhà trong khu phố này không cao nhưng cũng không thể coi thường việc sở hữu hai ngôi nhà cao tầng được, hơn nữa chưa biết chừng đến lúc nào đó lại được quy hoạch xây dựng lại. Đoàn Chước đi làm vất vả vài năm, coi như đã kiếm đủ tiền cho cả đời.
Có điều, Đoàn Chước còn chưa đến tuổi chỉ sống dựa vào tiền thuê nhà. Anh chỉ cho thuê một ngôi nhà, chính là ngôi nhà bên phải tự mua được kia, mỗi tầng có hai phòng, một phòng ngủ và một phòng khách, thu nhập hàng tháng của ba tầng cộng lại cũng phải đến 10 nghìn tệ.
Còn ngôi nhà của ông ngoại để lại thì Đoàn Chước giữ lại để ở. Tầng một là cửa hàng điêu khắc đồ gỗ thủ công —— ông ngoại để cho anh. Đoàn Chước học được sáu bảy phần tay nghề của ông ngoại, thỉnh thoảng cũng thích đẽo gọt thứ gì đó, thế là dứt khoát mở cửa hàng. Mặc dù chẳng kiếm được bao nhiêu tiền nhưng anh thích dành thời gian trong đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đoàn Chước ở một mình trên tầng hai, anh không thích xử lý những mối quan hệ lặt vặt với hàng xóm nên tầng ba vẫn chưa cho thuê.
Mục Ngữ Mạn đưa Quý Miên lên tầng ba, mở cửa — chìa khóa này do Đoàn Chước đánh thêm đưa cho cô lúc trước. Cô bước vào, quay đầu thấy Quý Miên vẫn đang đứng bên ngoài bèn nói: "Vào xem đi."
Quý Miên không hiểu tại sao mình lại phải vào xem chỗ ở của Đoàn Chước, nhưng cậu vẫn dạ một tiếng rồi đi vào.
Đây là căn hộ hai phòng ngủ, hai phòng khách. Nội thất khá đơn giản nhưng được sắp xếp gọn gàng, không có dấu hiệu của người ở, rất sạch sẽ.
Mục Ngữ Mạn nhìn cậu, nói: "Nếu thấy ổn thì ở đây đi."
Quý Miên ngẩn người. Cậu không ngờ Mục Ngữ Mạn dẫn mình đến đây là có ý như vậy.
Cậu khẽ mím môi, trong lòng đương nhiên là cảm động. Nhưng...
Cậu không nói vâng hay không mà chỉ hỏi: "Chị Ngữ Mạn, anh Đoàn đồng ý cho em ở lại đây ạ?"
Mục Ngữ Mạn cười: "Không sao đâu, chị nói với nó một tiếng là được, nó nghe lời chị mà."
"..." Quý Miên im lặng một lúc, cậu lắc đầu rồi lùi lại một bước ra ngoài cửa, bảo sao cũng không chịu đi vào bên trong.
Mục Ngữ Mạn không hiểu, hỏi: "Sao vậy?"
"Em nghĩ em nên tự nói với anh Đoàn. Nếu anh ấy đồng ý cho em ở lại, chỉ cần cho em một chỗ ngủ thôi thì bảo em làm gì cũng được."
Mục Ngữ Mạn hơi sững người: "Em không cần..."
"Em không muốn ở đây miễn phí, lại còn phiền chị lo liệu mọi thứ cho em nữa."
"..."
Mục Ngữ Mạn nói không nên lời, trong lòng thấy rõ ê ẩm.
... Thằng bé ngoan ngoãn đến vậy.
Nghĩ đến vết thương trên người Quý Miên, cô lại càng trách Đoàn Chước.
Lúc Tôn Tề đánh người, sao nó lại không ngăn cản chứ?
Hồi lâu sau, cô nói: "Chắc một lúc nữa là Đoàn Chước về thôi, em cứ chờ ở tầng hai nhé."
"Nếu nó không chịu cho em ở lại thì em đừng cứng đầu. Ở đây lời nói của chị vẫn có tác dụng lắm."
Quý Miên cười: "Em hiểu rồi ạ. Cảm ơn chị Ngữ Mạn."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro