Nam Phụ Trà Xanh Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 6

Đệ Ngũ Hi

2025-03-07 02:06:20

Vừa mới trở về ký túc xá, Bạch Thừa Duẫn đã thấy Kỷ Đình Duệ đang vùi đầu vào đống mã lập trình.Mấy hôm trước, cậu nhận một dự án phát triển phần mềm từ giáo sư hướng dẫn, nên mấy ngày nay đều điên cuồng viết code. Rảnh lúc nào là lôi Bạch Thừa Duẫn ra làm kiểm thử và điều chỉnh hệ thống.“Cậu ăn tối xong mới về đấy à?”Bạch Thừa Duẫn chủ động bắt chuyện.Kỷ Đình Duệ chẳng buồn ngẩng đầu, ánh mắt vẫn dán chặt vào màn hình, chỉ nhàn nhạt đáp lại một tiếng, “Ừ.”Bạch Thừa Duẫn cảm thấy hơi khát nước, bèn đi đến chỗ máy lọc nước. Nhưng vừa nhìn sang bên cạnh, cậu lập tức nhíu mày—bên đó chất đầy một thùng trà ô long vị đào trắng.“Lão Kỷ, cậu đúng là nghiện cái này thật rồi hả?”“Ừ.”Kỷ Đình Duệ lại đáp một tiếng, nhưng ngón tay vẫn liên tục gõ lạch cạch trên bàn phím, không có ý định dừng lại.Bạch Thừa Duẫn biết rõ một khi tên này đã tập trung làm việc thì chẳng thèm để tâm đến ai nữa, nên cũng lười nói thêm. Cậu uống một ngụm nước rồi cầm đồ đi vào nhà vệ sinh tắm rửa.Sau khi tắm xong, cậu vừa bước ra đã thấy Kỷ Đình Duệ cuối cùng cũng ngừng gõ bàn phím, nhưng lại đang cầm điện thoại nhắn tin.Thế là cậu thuận miệng hỏi, “Đừng bảo là đang nhắn tin với Diệp Thành đấy nhé?”“Không phải.”Kỷ Đình Duệ liếc nhìn cậu một cái.“Thế thì gì?”Bạch Thừa Duẫn vừa lau mái tóc còn ướt, vừa tò mò hỏi.“Sạc của cậu hỏng rồi.” Kỷ Đình Duệ nhắc nhở.“Hả?”Bạch Thừa Duẫn lập tức đi tới, cầm lấy dây sạc của mình thử c.ắm vào điện thoại. Quả nhiên, chẳng có tín hiệu sạc nào hiện lên.“Thế cậu sạc điện thoại kiểu gì? Dùng máy tính à?”“Mượn người phòng bên cạnh.”“Phòng bên? 609 á?”“Ừ.”“Vậy là cậu gặp cái ông bạn cùng phòng mà Trần Khởi hay nhắc tới rồi?”Bạch Thừa Duẫn lập tức hứng thú hẳn lên.“Ừ.”Kỷ Đình Duệ vẫn chỉ đáp gọn lỏn, chẳng có chút nhiệt tình nào.“Người thế nào?”Kỷ Đình Duệ suy nghĩ một chút trước câu hỏi của Bạch Thừa Duẫn, rồi mới đáp: “Cũng được.”“Cũng được là thế nào?” Bạch Thừa Duẫn vội truy hỏi, “Tôi nghe Trần Khởi bảo, cậu ta trông cũng khá ổn đấy.”“Ừ, đúng là trông cũng ổn.”“Thế cậu ta không có ý định tán tỉnh cậu à?”Bạch Thừa Duẫn không nhịn được mà hỏi tiếp. Nhìn thấy vẻ mặt có phần mất kiên nhẫn của Kỷ Đình Duệ, cậu lại bổ sung, “Cậu quên lời Trần Khởi nói rồi sao? Cậu ta bảo rằng bạn cùng phòng mình cứ gặp người nào đẹp trai là sẽ chủ động tiếp cận. Nếu đã nhìn thấy cậu, chẳng lẽ không chủ động làm quen à?”“Không.” Kỷ Đình Duệ không hề phớt lờ câu hỏi của cậu ta, “Cậu ta không chủ động tiếp cận tôi. Hết chuyện chưa?”Bạch Thừa Duẫn biết rõ tính khí của bạn mình, với những thứ không quan tâm, hắn lười giải thích dài dòng. Vậy nên cậu cũng không cố chấp xoáy vào chủ đề này nữa.Lúc này, thấy Kỷ Đình Duệ đưa tay lấy chìa khóa xe trên bàn, Bạch Thừa Duẫn liền hỏi, “Cậu định đi đâu đấy? Không phải tối nay chúng ta phải chạy thử hệ thống sao?”“Có việc.”“Tối rồi còn có việc gì? Đừng bảo là cậu lén lút có người yêu rồi, giờ ra ngoài hẹn hò chứ?”Kỷ Đình Duệ chỉ liếc cậu ta một cái, lười biếng chẳng buồn phản bác.Thấy hắn thực sự định đi, Bạch Thừa Duẫn mới nghiêm túc lại, “Tối nay không kiểm tra hệ thống thì kịp tiến độ không?”“Nên cậu đừng có lười.” Kỷ Đình Duệ ngay lập tức dặn dò, “Tôi đã xử lý xong hai giao diện HTTP và POST rồi, luồng dữ liệu giữa hai hệ thống cậu đừng làm sai. Bộ dữ liệu thử nghiệm tôi cũng gửi cho cậu rồi, làm xong thì gửi báo cáo lại cho tôi. Mai tôi sẽ qua kiểm tra tiếp.”“Thật luôn? Cậu định bỏ hết đống dữ liệu này lại cho tôi một mình xử lý à?”Bạch Thừa Duẫn còn chưa kịp than xong, liền nghe thấy giọng Kỷ Đình Duệ nhạt đi mấy phần, “Ai bảo cậu tối nay trốn đi chơi?”“…”Không cãi lại được.“Tôi đi đây.”Kỷ Đình Duệ cũng không nói thêm.Bạch Thừa Duẫn thấy vậy, vẫn chưa từ bỏ, bày ra vẻ mặt đáng thương, “Vừa phải làm trâu làm ngựa, lại còn bị đối xử lạnh lùng như thế. Cậu thật vô tình, sao mà nhẫn tâm vậy hả?”Kỷ Đình Duệ đã quen với cái miệng lắm lời của cậu ta, chỉ thản nhiên đáp lại một chữ, “Cút.”Bạch Thừa Duẫn lập tức phá lên cười.Kỷ Đình Duệ lười lằng nhằng thêm với cậu ta, cầm chìa khóa xe rồi rời khỏi ký túc xá.Lúc đi ngang qua phòng 609, hắn bất giác nhớ đến chuyện vừa rồi mình sang mượn sạc điện thoại, bèn liếc nhìn cánh cửa phòng một chút.Nhưng cũng chỉ là nhìn thoáng qua, rồi lập tức thu ánh mắt lại.Mà lúc này, Cố Chân đã sớm ngủ say, thậm chí còn xui xẻo mơ thấy cảnh bản thân phải vất vả gõ code. Trên mặt cậu lộ rõ vẻ đau khổ và bất lực, nếu ai không biết còn tưởng cậu đang gặp ác mộng kinh hoàng nào đó.—Hôm sau là thứ Bảy.Trần Khởi lại dậy sớm đi chơi, trong khi Cố Chân thì bị cơn ác mộng lập trình ám ảnh cả đêm, khiến cho sáng thức dậy càng thêm quyết tâm—thề có trời đất chứng giám, cậu tuyệt đối không cúi đầu trước môn khoa học tự nhiên này!Thực ra, cậu cũng từng nghĩ đến chuyện chuyển ngành, nhưng sau khi xem điều kiện của trường, cảm thấy khó khăn quá. Hơn nữa, nếu đột ngột đổi ngành mà bị gia đình nguyên chủ phát hiện, có khi họ sẽ tìm đến tận nơi để hỏi chuyện. Chỉ nghĩ đến khả năng đó thôi đã thấy đau đầu rồi.Thế nên, Cố Chân lại nghiến răng nghiến lợi ôm sách vở đi thư viện tự học.Vì không muốn bị ai chú ý hay làm phiền, vừa đến thư viện từ sớm, cậu đã chủ động chọn một góc khuất để ngồi xuống.Không ngờ chẳng bao lâu sau, Diệp Thành cũng đến thư viện để tự học. Hơn nữa, khi phát hiện ra Cố Chân, cậu ta còn chủ động ngồi xuống đối diện cậu.Cố Chân thấy vậy, lập tức rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.Nếu thấy Diệp Thành đến mà mình lập tức đứng dậy rời đi, thì trông quá rõ là đang né tránh. Nhỡ đâu làm cậu ta tổn thương, lại dẫn đến hàng loạt rắc rối thì mệt.Dù gì thì cũng là một mỹ nhân có cả đống người theo đuổi, cậu thật sự không muốn đắc tội.Nhưng nếu tiếp tục ngồi đây, cậu lại sợ càng dính líu nhiều hơn đến Diệp Thành.Cố Chân thật sự không muốn trở thành một nhân vật phụ bị đá bay.Sau một hồi suy đi tính lại, cậu quyết định đợi một lát rồi mới đi, ít nhất cũng phải giữ chút thể diện cho đối phương.“Không ngờ lại gặp anh ở đây.”Diệp Thành chủ động chào cậu bằng giọng nhỏ nhẹ.“Ừm, cũng trùng hợp thật.”Bề ngoài, Cố Chân đáp lại rất khách sáo, nhưng trong lòng thì không khỏi than thở: sao mà càng trốn lại càng dễ đụng phải thế này!Lúc Diệp Thành mở sách ra, Cố Chân vô tình nhìn thoáng qua, phát hiện đó chính là một cuốn sách ngoại văn mà cậu từng rất thích ở thế giới trước, cũng là quyển giáo sư đại học từng đề xuất cho sinh viên đọc.Thấy nó, cậu không khỏi nhớ đến những ngày tháng miệt mài đọc sách của mình trước kia, rồi lỡ miệng thốt lên, “Cuốn này muốn đọc hiểu hết cũng khá khó đấy.”Diệp Thành ngẩn ra, sau khi hiểu được ý của cậu, trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc, “Anh từng đọc cuốn này à?”Cố Chân đáp bừa, “Tình cờ lật qua thôi.”“Hóa ra là vậy… Cũng đúng, dân học khối tự nhiên như các cậu chắc ít khi đọc thể loại này nhỉ?”Diệp Thành dường như đã hiểu ra, khẽ cười nói.“Ừm.”Để tránh lỡ lời gây nghi ngờ, Cố Chân không nói gì thêm, tiếp tục tập trung vào sách vở của mình.Kết quả, một khi đã chìm vào việc học, cậu liền quên béng mất thời gian. Mãi đến khi đến giờ ăn trưa, cậu mới giật mình nhận ra thời gian trôi qua nhanh đến vậy.Lúc này, Diệp Thành ngồi đối diện từ bao giờ đã rời đi, khiến Cố Chân không khỏi thở phào nhẹ nhõm.Sau khi ăn qua loa ở căng tin để lấp đầy bụng, cậu lại quay về thư viện, định tìm đọc thêm vài cuốn sách liên quan đến lập trình.Đến khu vực đặt sách chuyên ngành máy tính, cậu bất ngờ trông thấy một bóng lưng cao ráo, thẳng tắp.Đối phương vẫn mặc một bộ đồ thể thao rộng rãi, dưới chân là đôi giày bóng rổ trông cực kỳ ngầu, rõ ràng là hàng hiệu đắt tiền.Trên vai còn đeo chéo một chiếc ba lô thể thao màu đen, bên trong căng phồng, nhìn qua có vẻ như đang đựng một quả bóng rổ.Cố Chân bước lại gần, nhìn thấy gương mặt góc cạnh đầy cuốn hút của người kia, lập tức nhớ ra đây chính là đàn anh tối qua đã qua phòng cậu mượn sạc điện thoại.Cậu nghĩ rằng trời nóng thế này, chắc chắn tập luyện xong sẽ đổ mồ hôi, mà đã có mồ hôi thì thường sẽ có mùi… Ai ngờ trên người anh chàng này chẳng có tí mùi khó chịu nào, ngược lại còn thoang thoảng hương thơm nhàn nhạt.Cố Chân không nhịn được mà thầm cảm thán trong lòng: đúng là trai đẹp có khác, đến cả mùi trên người cũng thơm hơn người thường.Vừa nghĩ xong, cậu chợt giật thót, nhận ra mình có vẻ hơi giống một tên bi.ến th.ái…Ngay lúc này, chàng trai kia đã tìm được cuốn sách mình cần giữa hàng loạt đầu sách, liền vươn tay lấy xuống.Cố Chân thấy những ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng của đối phương chạm vào cuốn sách, bỗng nhiên nhận ra đó là một quyển sách chuyên ngành máy tính bằng ngoại ngữ. Trong lòng cậu không khỏi bất ngờ: đàn anh này chẳng những đẹp trai, mà còn là học bá à? Đọc luôn cả mấy quyển khó nhằn thế này sao?Có lẽ do cảm nhận được ánh mắt không chút che giấu của cậu, đối phương bỗng xoay đầu lại, trong khoảnh khắc liền chạm mắt với Cố Chân.Gặp lại đôi mắt ấy ở khoảng cách gần, Cố Chân vẫn không kiềm được mà thầm tán thưởng—đàn anh này thật sự rất đẹp trai.“Trùng hợp ghê.”Đối phương chủ động lên tiếng trước, rõ ràng là cũng nhận ra cậu.“Ừ, đúng là trùng hợp thật.”Cố Chân vội vàng thu ánh mắt lại, chỉ cảm thấy có hơi ngượng ngùng.Dù có ít va chạm xã hội đến đâu thì cũng không thể cứ nhìn chằm chằm vào người ta như vậy được.Hơn nữa, đây đã là lần thứ hai rồi.May mà đối phương dường như không để tâm, chỉ đơn giản chào một câu rồi cũng không nói gì thêm.Cố Chân cũng chẳng tiện nói nhiều, cầm lấy cuốn sách mình cần rồi nhanh chóng quay về vị trí cũ từ sáng nay.Ai ngờ chưa được bao lâu, cậu đã phát hiện ra vị đàn anh đẹp trai kia cũng bước đến chỗ này, sau đó thản nhiên ngồi xuống đúng vị trí sáng nay của Diệp Thành.Cố Chân ngạc nhiên hết sức.Hôm nay cậu ăn ở gì mà vào thư viện cũng có trai đẹp đi cùng vậy?Có lẽ nhận ra suy nghĩ trong đầu cậu, đối phương nhẹ giọng giải thích, “Ngồi chỗ này ít bị làm phiền hơn.”Nhận ra đàn anh đang nói chuyện với mình, Cố Chân bối rối đáp lại, “Hả?… À, ừ.”Rõ ràng không cần phải giải thích với cậu như vậy mà…Nhưng thấy người đối diện không nói thêm gì nữa, chỉ lật sách ra tập trung đọc, Cố Chân cũng không tiện làm phiền, liền quay lại với quyển sách của mình.Cứ thế, hai người yên lặng ngồi học, trong khoảng thời gian đó, điện thoại của đàn anh đẹp trai rung lên mấy lần nhưng anh ta đều không nghe máy.Cố Chân hơi tò mò, suýt chút nữa đã buột miệng hỏi sao không nghe điện thoại, nhưng nghĩ lại cảm thấy mình xen vào chuyện của người ta thì hơi bất lịch sự, nên cuối cùng vẫn nhịn xuống.Có lẽ cũng nhận ra tiếng rung của điện thoại có thể ảnh hưởng đến người khác, chưa đầy nửa tiếng sau, đàn anh đã đứng dậy rời đi.Trước khi đi, anh ta còn lấy từ trong ba lô thể thao ra một chai trà ô long vị đào chưa mở nắp, rồi đặt xuống trước mặt Cố Chân.Cố Chân đầy thắc mắc ngẩng đầu nhìn anh ta.“Làm phiền cậu học bài, xin lỗi nhé.” Đàn anh vẫn rất lịch sự, giọng nói tuy lạnh nhạt nhưng không mất đi vẻ nhã nhặn. “Coi như quà bù đắp.”Nói xong, anh ta không đợi Cố Chân phản ứng, nhanh chóng rời đi.Cố Chân ngơ ngác nhìn theo bóng lưng cao ráo của người kia khuất dần, một lúc lâu sau mới thu lại ánh mắt, nhìn xuống chai trà đặt bên cạnh mình.“…”Rốt cuộc đàn anh đó thích trà ô long vị đào đến mức nào vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nam Phụ Trà Xanh Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Số ký tự: 0