Nam Phụ Trà Xanh Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 83

Đệ Ngũ Hi

2025-03-07 02:06:20

Bạch Thừa Duẫn mệt đến thở hổn hển, bèn xuống sân nghỉ ngơi. Ngồi trên băng ghế dài bên lề, anh lấy điện thoại ra, quay một đoạn video ngắn chừng mười mấy giây rồi đăng vào nhóm chat bốn người.Trong lúc đang học, Cố Chân phát hiện điện thoại rung lên một cái, không nhịn được lấy ra xem.Thấy Bạch Thừa Duẫn gửi một đoạn video ngắn, cậu liền mở ra xem, sau đó liền nhìn thấy bạn trai mình trên sân bóng, dáng vẻ lướt đi cực kỳ phong độ.Thưởng thức xong hình ảnh trong video, cậu mới nhìn thấy tin nhắn Bạch Thừa Duẫn gửi đến—[608 Duẫn ca]: Chân Tử, chồng cậu hành anh thảm quá, anh cần được an ủi.[Cố Chân]: Đợi lát nữa em qua mua đồ uống cho anh.[608 Duẫn ca]: Vẫn là Chân Tử tốt nhất, chồng em xấu quá đi, cực kỳ thích bắt nạt người khác.[Cố Chân]: [Tôi không tin đâu.jpg][Quái vật ngáy Trần thị]: Duẫn ca, có khi nào anh lại tự tìm đường chết đi chọc tức Duệ ca không? Bình thường anh ấy không chơi bóng như vậy đâu, trừ khi bị k.ích thí.ch lòng hiếu thắng.[608 Duẫn ca]: Trần Khởi, em cũng là dân FA như anh, có thể đứng về phía anh một lần không?[Quái vật ngáy Trần thị]: Không thể, em quyết định phải nỗ lực thoát ế rồi.[608 Duẫn ca]: …[608 Duẫn ca]: Trần Khởi, ai thoát ế trước thì là chó!Tan học xong, Cố Chân và Trần Khởi đi cùng nhau, hai người họ đến siêu thị gần nhà thi đấu nhất mua hẳn một thùng nước khoáng, còn đặc biệt mua thêm nước uống thể thao và trà Phổ Nhĩ cam xanh.Trần Khởi không nhịn được hỏi: “Dạo này Duệ ca thích uống trà Phổ Nhĩ này à?”Cố Chân gật đầu: “Ừa, anh ấy thích uống trà.”“Cảm giác trà cam xanh Phổ Nhĩ này hợp với khí chất của anh ấy ghê, lạnh lùng, điềm tĩnh.” Trần Khởi cảm thán, “Trước đây anh ấy thích uống trà ô long đào trắng, tôi thấy vị hơi ngọt, không hợp với kiểu lạnh lùng của anh ấy lắm.”“Chắc cậu uống loại có đường rồi? Anh ấy toàn uống loại không đường.”Cố Chân một câu nói trúng trọng điểm.Trần Khởi sửng sốt: “Bảo sao! Đúng là Duệ ca, anh ấy lúc nào cũng chú ý đến lượng đường hấp thụ, đi ăn với bọn mình cũng không bao giờ đụng vào đồ ngọt. Nhìn vóc dáng của anh ấy kìa, cơ bụng tám múi chắc chắn luôn, Chân Tử à, cậu có phúc thật đấy.”Cố Chân nghe vậy, bỗng dưng thấy nóng cả mặt, vội chuyển đề tài: “Anh ấy vẫn uống trà sữa tôi mua cho.”“Lại khoe nữa rồi.” Trần Khởi tặc lưỡi, “Chuyện này bọn tui biết lâu rồi, trước đây anh ấy đánh bóng rổ, bên sân có cả đống đàn chị đàn em mua trà sữa với nước cho, nhưng anh ấy chưa bao giờ nhận của ai cả, chỉ nhận của cậu thôi.”Nói xong, cậu ta còn bổ sung một câu: “Duẫn ca lúc đó bảo Duệ ca vì cậu mà phá lệ không biết bao nhiêu lần, bọn tôi lúc ấy còn tưởng anh ấy chỉ đơn thuần quý cậu với tư cách đàn anh, không ngờ hai người lại thành thế này.”Cố Chân chỉ có thể cười khan hai tiếng.Sau khi tính tiền ra khỏi siêu thị, Trần Khởi nghĩ tiền là do Cố Chân bỏ ra, vậy thì mình phải góp công, liền vươn tay ra nói: “Cậu là thiếu gia, chưa từng làm việc nặng, thùng nước này để tôi xách cho.”Câu này vừa nói ra, lập tức kí.ch th.ích tinh thần không chịu thua của Cố Chân: “Đừng xem thường người khác, một thùng nước nhỏ xíu này sao tôi lại không mang nổi chứ.”“Tôi chỉ thấy da cậu trắng trẻo, mỏng manh thôi mà.”“Đó là thành kiến.”Cố Chân mặt mày nghiêm túc nói xong, liền tiếp tục hai tay ôm lấy thùng nước khoáng, hướng về phía nhà thi đấu mà đi.Đi được nửa đường, Kỷ Đình Duệ gọi điện WeChat đến.Hai tay Cố Chân đang bận, Trần Khởi bèn giúp cậu cầm điện thoại áp vào tai.“Tan học chưa?”Giọng trầm trầm của Kỷ Đình Duệ nhanh chóng truyền đến.“Tan rồi, bọn em vừa mua một thùng nước khoáng, đang trên đường đi đến nhà thi đấu.”“Đi từ đường Kinh Vĩ?”Cố Chân nhanh chóng liếc nhìn biển báo không xa, theo bản năng gật đầu: “Đúng vậy, bọn em đi đường này qua.”“Ừm, anh biết rồi.”Cúp máy chưa được bao lâu, hai người họ liền thấy một dáng người cao ráo mặc đồ thể thao, bên ngoài khoác thêm áo lông vũ đi về phía mình.“Anh?”Lúc mới nhìn thấy, Cố Chân còn tưởng mình nhìn nhầm, nhưng với chiều cao nổi bật và khí chất quá mức thu hút, dù còn cách khá xa cũng có thể nhận ra người kia bắt mắt cỡ nào, làm sao mà nhìn lầm cho được.“Trời lạnh thế này mà anh ấy còn cố tình ra đón cậu?”Trần Khởi cũng nhận ra Kỷ Đình Duệ, không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên.Dù sao thời tiết bây giờ cũng không đẹp gì cho cam, sáng sớm vừa có mưa tuyết, bây giờ vẫn còn mưa phùn, nhiệt độ hạ thấp rất nhiều, thỉnh thoảng có cơn gió thổi qua, lạnh đến thấu xương.Nghe thấy lời của Trần Khởi, Cố Chân theo bản năng bước nhanh hơn.Sợ mình đi chậm sẽ khiến Kỷ Đình Duệ phải đứng ngoài trời lạnh thêm một giây.Kỷ Đình Duệ đi tới, chìa tay ra nói: “Để anh xách.”“Có nặng đâu.” Cố Chân không lập tức đưa thùng nước khoáng cho anh, mà cười nói: “Anh để dành sức mà chơi bóng đi.”“Anh trông giống người cần để dành sức lắm sao?” Kỷ Đình Duệ dường như hơi nhướn mày.Cố Chân sững sờ, còn chưa kịp đáp lời thì Trần Khởi bên cạnh đã cười phá lên: “Chân Tử, cậu đừng đùa nữa, thể lực của Duệ ca siêu tốt, bọn tôi đánh bóng với anh ấy toàn bị hành lên bờ xuống ruộng.”Thấy Kỷ Đình Duệ kiên quyết muốn giúp mình xách thùng nước, Cố Chân cuối cùng đành giao vào tay anh.Đến nhà thi đấu, Cố Chân phát hiện số người chơi bóng trong sân đông hơn dự tính, trong lòng thầm may mắn vì mình có tầm nhìn xa, mua hẳn một thùng nước khoáng, nếu không chắc không đủ chia.Nhìn kỹ hơn, cậu bất ngờ thấy bóng dáng của Diệp Thành trong đám đông.“Anh, sao Diệp Thành cũng ở đây?”Nghe thấy câu hỏi của Cố Chân, Kỷ Đình Duệ—vốn luôn dán mắt vào cậu—mới theo ánh mắt cậu nhìn qua, quả nhiên thấy một gương mặt nổi bật trong đám đông.“Trước khi anh ra đón em, cậu ấy vẫn chưa có ở đây.”Kỷ Đình Duệ cũng hơi bất ngờ.Lúc này, Bạch Thừa Duẫn đi đến, chủ động giải đáp thắc mắc của họ: “Có mấy đàn em đến chơi, nói muốn tham gia cùng bọn mình, dù sao cũng là cùng một chuyên ngành, nên tôi cho họ vào, không sao chứ?”Kỷ Đình Duệ hơi gật đầu: “Ừ.”Cố Chân lúc này mới để ý thấy Đoàn Thanh Lâm cũng có mặt trong nhóm người đó. Nhìn bộ đồ thể thao cậu ta đang mặc, rõ ràng là đến để chơi bóng.Rất nhanh, cậu liền hiểu ra vì sao Diệp Thành lại xuất hiện ở nhà thi đấu.“Chân Tử, có mua gì cho anh uống không đấy?”“Dĩ nhiên là có.” Cố Chân lập tức lấy một chai nước uống thể thao từ túi mà Trần Khởi đang cầm, “Em cũng không biết anh Thừa Duẫn thích uống gì, nên lấy loại được ưa chuộng nhất.”Bạch Thừa Duẫn nhận lấy chai nước, cười hài lòng, “Em có lòng là được rồi, cảm ơn đàn em nhé.”“Không có gì đâu, anh Thừa Duẫn. Anh bảo mọi người qua đây lấy nước uống đi ạ.” Cố Chân mỉm cười đáp, sau đó quay sang Kỷ Đình Duệ, “Anh, của anh đây.”Nói xong, cậu lấy ra một chai trà phổ nhĩ tiểu thanh cam mà mình đã đặc biệt chọn lựa, đưa cho Kỷ Đình Duệ.Thấy đúng loại mình thích uống gần đây, khóe môi Kỷ Đình Duệ hơi cong lên, “Cảm ơn em.”Cố Chân gãi gãi đầu, “Với em mà cũng khách sáo thế?”Lúc này, Bạch Thừa Duẫn bỗng lớn tiếng hô lên thông báo bên này có nước suối, mọi người lập tức chạy tới lấy. Diệp Thành cũng vừa lúc trông thấy nhóm của Cố Chân, liền đi về phía cậu.Thế nhưng cậu ấy không lấy nước suối, mà chỉ nhìn Cố Chân, mỉm cười ôn hòa, “Không ngờ hai anh lại công khai nhanh vậy, thật sự chúc mừng nhé.”Nghe vậy, Cố Chân cũng không hề ngại ngùng, mà thoải mái đáp lại, “Cảm ơn cậu đã chúc mừng.”Chẳng mấy chốc, Kỷ Đình Duệ bị gọi vào sân để thi đấu. Trần Khởi cũng nhập hội theo. Cố Chân ở lại cạnh sân, đứng cùng Diệp Thành.Đúng lúc này, có người gọi tên cậu, “Cố Chân.”Cậu quay đầu lại, thấy Đoàn Thanh Lâm đang bước đến.Bình thường, Đoàn Thanh Lâm luôn tỏ thái độ cảnh giác với cậu. Lúc này khi gặp mặt, vẻ mặt cậu ta có chút lúng túng.“Bạn học Đoàn, lâu quá không gặp.”Cố Chân chủ động mỉm cười chào hỏi.Đoàn Thanh Lâm hắng giọng, sau đó mới lên tiếng, “Anh thực sự đang hẹn hò với đàn anh Kỷ à?”Cố Chân đã đoán trước cậu ta sẽ hỏi điều này, nên chỉ gật đầu, “Lẽ nào vừa rồi cậu vẫn chưa nhìn ra sao?”Đoàn Thanh Lâm khựng lại, ngập ngừng một chút rồi mới nói với vẻ lúng túng, “Những gì tôi từng nói trước đây… hy vọng cậu đừng để bụng.”Cố Chân vẫn mỉm cười, “Ừ, tôi nghĩ có lẽ chúng ta có thể trở thành bạn.”Đoàn Thanh Lâm gật gật đầu.Diệp Thành thấy cậu ta không còn tỏ thái độ đối địch với Cố Chân nữa, cũng bật cười, “Cuối cùng hai người cũng có thể hòa bình chung sống rồi, em thực sự vui đấy.”Đoàn Thanh Lâm vừa định nói gì đó, thì từ sân bóng có người gọi to, “Thanh Lâm, cậu lên sân đi, tôi mệt rồi!”“À, tới ngay!”Đoàn Thanh Lâm đáp lại, rồi quay sang Diệp Thành, “Nếu cậu chán quá thì xem phim đi, trong điện thoại tôi có tải bộ mà cậu muốn xem trước đó.”Diệp Thành bất đắc dĩ, “Cậu mau lên sân đánh bóng đi, bây giờ có Cố Chân ngồi đây với tôi, chả chán chút nào.”Nghe vậy, Đoàn Thanh Lâm nhíu mày theo phản xạ, nhưng nhanh chóng nhớ ra Cố Chân đã có chủ, hơn nữa bạn trai cậu ấy còn là đại soái ca của đại học S, thế nên sắc mặt mới thư giãn hơn, “Vậy hai cậu cứ trò chuyện đi.”Chờ cậu ta đi xa rồi, Diệp Thành mới cười bảo, “Thấy chưa, em đã nói cậu ta rất thích lo chuyện bao đồng mà, đánh bóng với cậu ấy thôi mà cũng lo em chán.”Cố Chân bật cười, “Sao tôi cứ thấy như cậu đang khoe khoang tình cảm vậy?”Diệp Thành hơi ngượng, “Đâu có, đây là cách chúng em ở bên nhau từ nhỏ đến lớn thôi.”“Thật tốt đấy chứ, cùng nhau lớn lên, rất hiểu đối phương, còn yêu nhau nữa thì chẳng cần lo lắng giai đoạn lúng túng khi mới hẹn hò.” Cố Chân cảm thán, “Tôi không dám tưởng tượng, nếu tôi và anh Duệ cùng nhau lớn lên, chắc chắn sẽ hạnh phúc lắm.”Diệp Thành bật cười, “Anh nói cứ như chắc chắn hai người sẽ thành đôi vậy.”Cố Chân đáp không chút do dự, “Tôi rất chắc chắn mà.”Diệp Thành càng cười, “Nhìn anh hiểu chuyện của em như lòng bàn tay thế này, chắc với đàn anh Kỷ cũng rành rẽ lắm nhỉ?”Cố Chân chớp mắt, “Hả?”Diệp Thành tiếp tục giải thích, “Ý em là… hai người tiến triển tới bước cuối cùng chưa?”Mặt Cố Chân đỏ lên, “Hả?”Diệp Thành vẫn giữ nguyên nụ cười vô hại, “Em chỉ hơi tò mò thôi.”Cố Chân càng đỏ mặt hơn, ngập ngừng mãi mới lí nhí, “Ừm… vẫn chưa.”Trong mắt Diệp Thành thoáng qua vẻ bất ngờ, nhưng rất nhanh liền cười nói, “Em cứ tưởng đàn anh Kỷ ra tay nhanh lắm… Không lẽ bạn trai anh không được à?”Cố Chân: “!!!”Cái quái gì thế này?! Hóa ra đây mới là bản chất thật của nhân vật chính à?! 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nam Phụ Trà Xanh Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Số ký tự: 0