Nam Phụ Trà Xanh Chỉ Muốn Làm Cá Mặn
Chương 90
Đệ Ngũ Hi
2025-03-07 02:06:20
Kỳ thi cuối kỳ trôi qua rất nhanh. Thi xong cũng đồng nghĩa với việc học kỳ này kết thúc, chính thức bước vào kỳ nghỉ đông.Ngay ngày thi cuối cùng, Cố Chân còn đang tính toán xem kỳ nghỉ này nên tận hưởng thời gian ngọt ngào bên bạn trai như thế nào thì bỗng nhiên nhận được cuộc gọi từ Cố Vi.Cô ấy nói năm nay gia đình họ quyết định đón Tết ở nước ngoài, vé máy bay cũng đã đặt xong hết rồi.Cố Chân không muốn đi, nhưng vừa mới ngỏ ý từ chối một chút, liền bị Cố Vi gạt phắt đi với thái độ nghiêm túc.Cô ấy nói rằng quy tắc của nhà họ Cố là, khi chưa lập gia đình thì Tết nhất nhất định phải ở bên gia đình, cùng nhau đón năm mới hòa thuận vui vẻ thì năm sau mới gặp nhiều may mắn.Nếu cậu không đi, cô ấy sẽ cắt tiền sinh hoạt kỳ sau của cậu.Điều này quả thật đã đánh trúng điểm yếu của Cố Chân.Khi kể chuyện này với Kỷ Đình Duệ, Cố Chân không khỏi cảm thấy ấm ức: “Ở nước ngoài thì có không khí Tết gì chứ? Với cả cái quy tắc này chẳng phải rất vô lý à?”Dạo gần đây cậu chỉ lo ôn thi, không có thời gian bên bạn trai, cứ nghĩ thi xong là có thể bù đắp lại, vậy mà cuối cùng lại bị gia đình kéo ra nước ngoài. Đặt vào ai cũng sẽ khó chịu thôi!Trái ngược với thái độ bực bội của Cố Chân, Kỷ Đình Duệ vẫn bình tĩnh: “Đón Tết cùng gia đình cũng không có gì quá đáng.”“Anh, sao anh không đứng về phía em vậy?”Cố Chân tưởng rằng bạn trai sẽ ủng hộ mình chứ.“Anh chỉ nói sự thật thôi.” Kỷ Đình Duệ xoa đầu cậu, kiên nhẫn dỗ dành, “Em ở trường cả năm, nghỉ lễ dành thời gian cho gia đình cũng hợp lý mà.”Cố Chân bị nói đến mức không phản bác nổi, chỉ bĩu môi hỏi: “Vậy anh thì sao? Anh đón Tết ở đâu? Ở nhà à?”“Đa phần là ở nhà.”“Còn khả năng nhỏ thì sao?”“Mẹ anh có thể đột nhiên nổi hứng, kéo cả anh và ba anh đi chỗ khác đón Tết.”Nghe vậy, Cố Chân ỉu xìu: “Xem ra Tết đầu tiên sau khi yêu nhau không thể ở bên nhau rồi.”“Mình có thể gọi điện, gọi video.”Dù được dỗ dành, Cố Chân vẫn không vui lắm: “Anh chắc chắn sẽ bận rộn, làm gì có thời gian gọi cho em mỗi ngày?”“Dù bận thế nào anh cũng sẽ dành thời gian cho em.”“Thật không? Lỡ chênh lệch múi giờ thì sao?”“Múi giờ không thể cản trở chúng ta.”Nghe thế, Cố Chân mới yên tâm phần nào. Không thì chỉ cần nghĩ đến chuyện cả kỳ nghỉ đông không được chạm vào bạn trai, lại chẳng thể gọi điện hay video mỗi ngày, cậu cảm thấy mình sẽ “cạn pin” mất.“Thế thì trước khi xa nhau, phải tranh thủ nạp đầy năng lượng đã!”Nói rồi, Cố Chân lập tức luồn tay vào áo Kỷ Đình Duệ, sờ lên cơ bụng anh.Nhìn bộ dạng như sắp sinh ly tử biệt của cậu, Kỷ Đình Duệ bật cười, “Không nỡ xa anh đến thế à?”“Dĩ nhiên rồi!” Cố Chân không chút do dự đáp, “Anh nổi tiếng như vậy, em sợ qua Tết lại có cả đám bướm ong vây quanh anh!”“Câu này lẽ ra phải là anh nói mới đúng chứ?”Kỷ Đình Duệ khéo môi, ánh mắt vẫn mang theo nụ cười nhẹ.“Em làm sao có thể…”Cố Chân vừa định phản bác, bỗng nghĩ đến suốt những năm qua Kỷ Đình Duệ luôn giữ vẻ xa cách, lánh lùng với mọi người, còn chính cậu chủ thì trước đây lại quen với việc rải thính khắp nơi.Nghĩ đến điều đó, cậu thấy Kỷ Đình Duệ lo lắng cũng không phải là không có lý.Vậy nên cậu nhanh chóng đổi lời, nghiêm túc cam đoan: “Anh yên tâm, bây giờ trong mắt em chỉ có mỗi anh, dù có bao nhiêu bông bướm bay lượn thì cũng chẳng thể làm em lay động.”Kỷ Đình Duệ bị bộ dáng chân thành của Cố Chân làm cho phải phì cười.Vào khoảnh khắc ánh cười hiện lên trong đáy mắt vốn lúc nào cũng lạnh lùng đó, cứ như đang chứa đựng hến cả bầu trời đầy sao, vừa sâu thẳm vừa quyến rũ. Mỗi cử động nhè nhẹ của hàng mi đếu tăng thêm vô số lực hút.Mỗi lần nhìn vào đôi mắt đó, Cố Chân đều cảm thấy choáng ngợp, đồng thời trong lòng cũng thầm cảm thấy may mắn – may là bạn trai cậu bình thường ít khi cười, chứ nếu không thì lợi fan chắc chắn sẽ tăng đối.Chỉ còn hai ngày nữa là Cố Chân phải ra nước ngoài, hai ngày này họt như họ đang cố gắng bù lại những ngày không thể gần gũi trong thời gian tới. Họ trẻ trung, nhiệt huyết và cũng hoàn toàn không tiết chấp nhận sự buông thả.Nhưng dù vậy, Kỷ Đình Duệ vẫn cố gắng kiềm chế, sợ Cố Chân sẽ mệt mỏi trước chuyến bay, nên cuối cùng cũng chưa đến mức khiến Cố Chân không đi nổi.Vào ngày chia tay, Kỷ Đình Duệ đích thân lái xe đưa Cố Chân tới sân bay, sau đó còn đồng hành chờ cậu tới lúc lên máy bay. Cố Chân bước đi rồi mà cứ liên tục ngoái đầu lại nhìn, gương mặt viết rõ hai chữ “luyến tiếc”.Kỷ Đình Duệ sao nỡ bỏ được, chỉ là không thể tùy hứng như cậu.Cố Chân đi khuất rồi, anh mới lấy điện thoại ra nhận cuộc gọi của mẹ.Cuộc gọi là từ mẹ của Kỷ Đình Duệ. Vừa nghe con trai bắt máy, bà lập tức cất giọng:“Con trai, sao con vẫn chưa về nhà thế? Sinh viên năm tư chẳng phải đã nghỉ đông từ tuần trước rồi à?”“Hôm nay chiều con về.”“Thật không?”“Vâng.”“Tuyệt quá! Tối nay con muốn ăn gì? Mẹ sẽ tự tay nấu cho con.”Chỉ cần nghe giọng thôi cũng đủ để cảm nhận được sự phấn khích của mẹ Kỷ.Dù sao thì thời gian Kỷ Đình Duệ về quê ngày càng ít. Nếu không phải bà giục mãi, có khi cậu còn định đợi đến tận đêm Giao thừa mới chịu về.Tình huống của Cố Chân cũng không khác gì. Học kỳ này, cậu xuyên vào thế giới này, không còn giống nguyên chủ lúc nào cũng dựa dẫm vào các mối quan hệ gia đình. Để tránh bị lộ sơ hở, cậu cũng chưa từng về nhà lần nào. Vì thế, nhân dịp đoàn tụ ăn Tết ở nước ngoài lần này, mẹ Cố đã dồn hết tâm huyết nấu đủ món ngon cho cậu.Phải công nhận tay nghề của mẹ Cố rất tuyệt, chẳng kém gì đầu bếp khách sạn năm sao. Đồ ăn bà nấu thực sự rất ngon.Chỉ trong vòng hơn mười ngày, Cố Chân đã bị bà nuôi cho mũm mĩm lên một chút.Lúc gọi video với Kỷ Đình Duệ, cậu còn không nhịn được mà than thở:“Anh, có phải em mập lên rồi không? Trông có xấu đi không?”“Không, càng đẹp hơn đấy.”“Anh chỉ biết nói mấy câu dỗ dành em thôi.”“Anh nói thật mà.” Giọng Kỷ Đình Duệ vẫn nhàn nhạt như thường lệ. “Em nên tăng cân một chút, dạo này áp lực học tập lớn quá, gầy đi không ít đâu.”“Anh mới là người gầy đi đấy. Gần đây anh bận lắm à, có phải không ăn uống tử tế không?”Nhìn gương mặt điển trai đến không có góc chết trên màn hình điện thoại, Cố Chân không khỏi lo lắng hỏi han.“Hôm qua em cũng nói câu này rồi.”Trong giọng điệu của Kỷ Đình Duệ lộ ra chút bất đắc dĩ.“Vậy sao?”Cố Chân gãi đầu. Cậu rất muốn nói chuyện với Kỷ Đình Duệ thêm một lúc nữa, nhưng mỗi lần như vậy anh ấy đều không cho cậu thức khuya, chỉ gọi vào ban ngày theo giờ của cậu. Giờ này ở trong nước chắc cũng đã hơn hai giờ sáng rồi.“Ừm, em đang chuẩn bị ra ngoài à?”Có lẽ vì đêm đã khuya, giọng Kỷ Đình Duệ nghe khàn khàn hơn bình thường, qua điện thoại lại càng trở nên trầm thấp quyến rũ.Cố Chân gật đầu: “Mẹ với chị rủ đi mua sắm, bắt em đi xách đồ hộ.”“Thật là vất vả cho em rồi.”Kỷ Đình Duệ trước đây cũng thường xuyên bị mẹ lôi đi mua sắm, phải xách đồ giúp, nên rất hiểu cảm giác này.“Anh cũng vất vả không kém mà.”Cố Chân nói đầy thương xót.“Vất vả vì nhớ em đấy.”Lời này vừa buột ra, Cố Chân ngẩn ra mất một lúc mới phản ứng lại được. Mặt cậu lập tức đỏ lên.Cậu vội vàng nhìn trước nhìn sau, xác nhận không có ai ở gần rồi mới ghé sát màn hình điện thoại, hạ giọng nói:“Em cũng rất nhớ anh.”Kỷ Đình Duệ cảm thấy tim mình như bị ai bóp nghẹt một cái, nhưng anh không dám để tiểu học đệ nhận ra cảm xúc của mình, sợ cậu lại kích động đến mức bỏ hết mà bay về ngay.“Qua Tết là chúng ta sẽ gặp lại.”“Ừm.” Cố Chân thở dài một hơi rồi nở nụ cười: “Trước đây lúc nào cũng mong kỳ nghỉ đông dài ra, nhưng lần này thật lòng chỉ mong nó trôi qua nhanh một chút thôi.”Kỷ Đình Duệ nhìn cậu, định nói gì đó, nhưng lại nghe Cố Chân tiếp lời:“Anh mau ngủ đi, ở trong nước chắc sắp ba giờ sáng rồi nhỉ? Ngày nào cũng thức khuya gọi điện cho em thế này, cơ thể chịu sao nổi.”“Không sao đâu.”“Sao lại không sao được, ngủ ngay đi!”Thấy Cố Chân cứ liên tục giục mình, Kỷ Đình Duệ cũng không nói thêm gì nữa. Sau khi nói vài câu dặn dò, anh liền nghe lời mà cúp máy trước.Cố Chân nhìn màn hình WeChat hiển thị cuộc trò chuyện đã kết thúc, ngẩn người ra một lúc lâu.Ngay cả khi Cố Vi đi ra ban công gọi cậu, cậu cũng không nghe thấy. Mãi đến khi chị gái gọi lần thứ hai, cậu mới bừng tỉnh.“Chị?”“Em cầm điện thoại ngồi ngẩn ra làm gì thế?”Cố Chân ngơ ngác nhìn chị gái một lúc, sau đó mới lấy hết can đảm nói:“Chị, đây là lời cầu xin chân thành nhất trong đời em, cũng là quan trọng nhất… Chị có thể cho em về nước sớm không?”“Lại bày trò mè nheo hả?”Cố Vi không ngạc nhiên chút nào. Dù sao thì từ nhỏ đến lớn, thằng nhóc này vẫn luôn thích làm nũng thế này.Cứ tưởng nó lớn rồi sẽ bớt đi, ai ngờ đến lúc cần nũng nịu thì vẫn nũng nịu như thường!“Cứ xem như em tùy hứng đi, thật sự em sắp nhớ anh ấy đến phát ốm rồi.”“Gì cơ?”Cố Chân nói đến đây thì hơi ngừng lại, sau đó mới tiếp lời: “Bạn trai em nhớ em rồi, em phải về gặp anh ấy.”Cố Vi trong khoảnh khắc đó lập tức hiểu ra vấn đề: “Kỷ Đình Duệ?”“Đúng vậy.”Cố Chân dũng cảm thừa nhận.Cố Vi không quá bất ngờ, cô nhanh chóng suy nghĩ một lát, rồi cân nhắc trái phải một chút, sau đó mới gật đầu đồng ý: “Được rồi, lần này chị phá lệ một lần, em về đi.”“Thật sao?” Cố Chân không ngờ lại thuyết phục được chị mình nhanh như vậy, “Vậy còn ba mẹ thì sao…”“Cứ để chị giải thích cho, em đừng lo.”“Thật chứ?”“Chị đã bao giờ lừa em chưa?” Cố Vi nhìn cậu đầy nghiêm túc, “Mau đặt vé máy bay ngay đi, vẫn kịp về ăn tất niên với anh ấy đấy.”Nghe vậy, hai mắt Cố Chân lập tức sáng lên, không do dự gì nữa mà nhanh chóng lấy điện thoại ra đặt vé.Cố Vi còn nói thêm một câu: “Yên tâm đi, chị ủng hộ chuyện tình cảm của em.” Cố Chân vui sướng đến mức cười tít mắt: “Cảm ơn chị!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro