Thân Phận Thật
2024-10-09 00:03:43
Kiều Minh Vy tỉnh dậy thấy mình ở trong một căn phòng vô cùng rộng rãi. Xung quanh bốn bức tường lát gạch hoa, đính kèm đá quý nhìn rất lóa mắt. Căn phòng với một chiếc đèn chụp hình bông hoa sáng bừng cả căn phòng.
Ngay khi cô còn đang ngờ vực với một đống câu hỏi trong đầu thì từ bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập đang đi tới.
Kiều Minh Vy ngồi dậy, chuẩn bị đón chờ xem rốt cuộc là ai đã bắt cô đem tới đây.
Kết quả, mở cửa ra bước vào đầu tiên là một người đàn ông trung niên mặc áo vest đen, quần âu đen, dáng người to cao, mày rậm mặt vuông, trên khuôn mặt còn có một ít ria mép, nhìn rất chững chạc.
Đi theo ngay phía sau lưng ông ta là một vị bác sĩ rất trẻ, nếu để đánh giá bằng mắt thì thoạt nhìn anh ta khoảng tầm mới ngoài hai mươi tuổi. Đặc biệt nước da của anh ta rất trắng. Trên khuôn mặt đẹp trai, sáng sủa có kèm một cặp kính gọng trắng. Nhìn rất thư sinh.
Người đàn ông lớn tuổi ngay khi nhìn thấy cô cũng đang nhìn về hướng này, biểu hiện đầu tiên của ông ta là chững lại một chút, sau đó nhanh chóng bước tới chỗ cô.
Kiều Minh Vy vốn dĩ không quen biết người này, càng không biết ông ta là ai, tại sao lại muốn bắt mình. Cho nên theo phản xạ tự nhiên chính là lùi lại một hai bước.
Nhận thấy cô gái nhỏ có vẻ hơi sợ sệt, người đàn ông cũng dừng lại không dám tiến thêm một bước. Vẻ mặt ông ta có chút bối rối, lúng túng không biết làm thế nào. Chỉ biết nhìn lên khuôn mặt đang e ngại của cô mà cười gượng.
" Đừng sợ! Tôi...à không! Ba không làm hại con đâu! ".
Lời nói ra khiến cho Kiều Minh Vy cũng phải đơ người. Người đàn ông trước mặt này gọi cô là gì? Cô không khỏi có chút hoang mang.
Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô, Dương Mạc làm vẻ mặt từ tốn của một người cha hiền giải thích cho cô.
" Thực ra, con chính là con gái thất lạc của ba. Con tên là Dương Thanh Hòa. Năm con tám tuổi vì cha không có ở nhà nên đã để con bị người ta bắt cóc. Ba xin lỗi! Thanh Hòa! Từ giờ hãy để ba bù đắp cho con! ".
Nghe Dương Mạc nói một tràng những lời xúc động, Kiều Minh Vy chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, không rõ rốt cuộc mình đang mơ hay là thật nữa. Cô vậy mà không phải trẻ mồ côi! Cô cũng có người nhà! Nhưng, bản thân cô vẫn còn rất mơ hồ, không dám tin đây là sự thật.
Cho nên vẫn là cẩn thận dè dặt hỏi lại.
" Ông...ông là ba của tôi thật sao? ".
Dương Mạc khẳng định chắc chắn: " Là thật. Chính ba đã cho người mấy năm nay đi tìm tung tích của con ở khắp nơi nhưng không có kết quả. Cho đến hôm nay, khi có người nói trông thấy một cô gái có nét giống ảnh hồi nhỏ của con, ba đã ngay lập tức cho người đi đón con. Ba cũng đã lấy mẫu tóc của con để xét nghiệm ADN. Chúng ta có quan hệ huyết thống 99,9 %. Con à! Con chính là con gái ruột của ba! ".
Kiều Minh Vy hai mắt mở to, không dám tin, lại không thể không tin khi tờ giấy xét nghiệm ADN đã đưa tới trước mặt.
Cô từ rơi vào thất thần lại ngẩn người một lúc, xong lấy lại bình tĩnh mà nghiêm mặt hỏi người đàn ông là cha ruột của mình đó.
" Vậy cho nên...là ông đã cho người đánh thuốc mê tôi? ".
" Cái đó...lúc đó ba chỉ có thể làm như vậy ". Dương Mạc gượng cười trả lời. Rồi lại sực nhớ ra điều gì mà quay về phía sau nói với người đàn ông mặc áo blouse.
" Đúng rồi, bác sĩ Thượng, phiền cậu kiểm tra sức khỏe cho con gái tôi ".
Người đàn ông có mái tóc đen che phủ đi vầng trán rộng, cao hơn 1m7, khuôn mặt trẻ trung điển trai lúc này mới tiến lên. Trên nét mặt anh ta lộ ra nụ cười ôn nhu, nhẹ giọng trả lời.
" Được. Để tôi kiểm tra cho Dương tiểu thư ".
Thượng Hàng Du bước đến trước mặt Kiều Minh Vy, nhìn thấy cô vẻ mặt thất thần rơi vào trầm tư, hắn khẽ mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng trầm ổn hỏi khẽ.
" Cô Dương, cô thấy trong người có chỗ nào không khỏe không? ".
Kiều Minh Vy bị câu hỏi của người đàn ông làm giật mình sực tỉnh. Cô im ỉm một lúc mới khẽ lắc đầu biểu thị bản thân không có vấn đề gì.
" Tôi...không sao hết ".
Cô ngẩng đầu lên, hai mắt to tròn mở ra nhìn thẳng vào khuôn mặt nho nhã của người đàn ông cao lớn. Thượng Hàng Du hơi cúi thấp đầu nhìn cô chằm chằm. Lại không nhìn quá ba giây mà quay sang nói với Dương Mạc.
" Ngài Dương, Dương tiểu thư nói là không có vấn đề gì. Hẳn là không có gì đáng lo ngại ".
" Ừ ". Dương Mạc gật đầu, quay sang nhìn con gái thất lạc mới tìm lại được của mình mà dịu giọng nói chuyện, giọng điệu cực kì lấy lòng.
" Con gái! Con cứ yên tâm nghỉ ngơi. Từ giờ đây sẽ là nhà của con. Con cần gì cứ nói với ba. Ba đều sẽ đáp ứng cho con ".
Kiều Minh Vy mặc dù không rõ hoàn cảnh của mình lúc này, nhưng từ lúc quan sát mọi thứ trong căn phòng này cũng như cách nói chuyện của Dương Mạc, có thể thấy thân thế của cô cũng không tầm thường đi!
Ngay khi cô còn đang ngờ vực với một đống câu hỏi trong đầu thì từ bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập đang đi tới.
Kiều Minh Vy ngồi dậy, chuẩn bị đón chờ xem rốt cuộc là ai đã bắt cô đem tới đây.
Kết quả, mở cửa ra bước vào đầu tiên là một người đàn ông trung niên mặc áo vest đen, quần âu đen, dáng người to cao, mày rậm mặt vuông, trên khuôn mặt còn có một ít ria mép, nhìn rất chững chạc.
Đi theo ngay phía sau lưng ông ta là một vị bác sĩ rất trẻ, nếu để đánh giá bằng mắt thì thoạt nhìn anh ta khoảng tầm mới ngoài hai mươi tuổi. Đặc biệt nước da của anh ta rất trắng. Trên khuôn mặt đẹp trai, sáng sủa có kèm một cặp kính gọng trắng. Nhìn rất thư sinh.
Người đàn ông lớn tuổi ngay khi nhìn thấy cô cũng đang nhìn về hướng này, biểu hiện đầu tiên của ông ta là chững lại một chút, sau đó nhanh chóng bước tới chỗ cô.
Kiều Minh Vy vốn dĩ không quen biết người này, càng không biết ông ta là ai, tại sao lại muốn bắt mình. Cho nên theo phản xạ tự nhiên chính là lùi lại một hai bước.
Nhận thấy cô gái nhỏ có vẻ hơi sợ sệt, người đàn ông cũng dừng lại không dám tiến thêm một bước. Vẻ mặt ông ta có chút bối rối, lúng túng không biết làm thế nào. Chỉ biết nhìn lên khuôn mặt đang e ngại của cô mà cười gượng.
" Đừng sợ! Tôi...à không! Ba không làm hại con đâu! ".
Lời nói ra khiến cho Kiều Minh Vy cũng phải đơ người. Người đàn ông trước mặt này gọi cô là gì? Cô không khỏi có chút hoang mang.
Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô, Dương Mạc làm vẻ mặt từ tốn của một người cha hiền giải thích cho cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Thực ra, con chính là con gái thất lạc của ba. Con tên là Dương Thanh Hòa. Năm con tám tuổi vì cha không có ở nhà nên đã để con bị người ta bắt cóc. Ba xin lỗi! Thanh Hòa! Từ giờ hãy để ba bù đắp cho con! ".
Nghe Dương Mạc nói một tràng những lời xúc động, Kiều Minh Vy chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, không rõ rốt cuộc mình đang mơ hay là thật nữa. Cô vậy mà không phải trẻ mồ côi! Cô cũng có người nhà! Nhưng, bản thân cô vẫn còn rất mơ hồ, không dám tin đây là sự thật.
Cho nên vẫn là cẩn thận dè dặt hỏi lại.
" Ông...ông là ba của tôi thật sao? ".
Dương Mạc khẳng định chắc chắn: " Là thật. Chính ba đã cho người mấy năm nay đi tìm tung tích của con ở khắp nơi nhưng không có kết quả. Cho đến hôm nay, khi có người nói trông thấy một cô gái có nét giống ảnh hồi nhỏ của con, ba đã ngay lập tức cho người đi đón con. Ba cũng đã lấy mẫu tóc của con để xét nghiệm ADN. Chúng ta có quan hệ huyết thống 99,9 %. Con à! Con chính là con gái ruột của ba! ".
Kiều Minh Vy hai mắt mở to, không dám tin, lại không thể không tin khi tờ giấy xét nghiệm ADN đã đưa tới trước mặt.
Cô từ rơi vào thất thần lại ngẩn người một lúc, xong lấy lại bình tĩnh mà nghiêm mặt hỏi người đàn ông là cha ruột của mình đó.
" Vậy cho nên...là ông đã cho người đánh thuốc mê tôi? ".
" Cái đó...lúc đó ba chỉ có thể làm như vậy ". Dương Mạc gượng cười trả lời. Rồi lại sực nhớ ra điều gì mà quay về phía sau nói với người đàn ông mặc áo blouse.
" Đúng rồi, bác sĩ Thượng, phiền cậu kiểm tra sức khỏe cho con gái tôi ".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người đàn ông có mái tóc đen che phủ đi vầng trán rộng, cao hơn 1m7, khuôn mặt trẻ trung điển trai lúc này mới tiến lên. Trên nét mặt anh ta lộ ra nụ cười ôn nhu, nhẹ giọng trả lời.
" Được. Để tôi kiểm tra cho Dương tiểu thư ".
Thượng Hàng Du bước đến trước mặt Kiều Minh Vy, nhìn thấy cô vẻ mặt thất thần rơi vào trầm tư, hắn khẽ mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng trầm ổn hỏi khẽ.
" Cô Dương, cô thấy trong người có chỗ nào không khỏe không? ".
Kiều Minh Vy bị câu hỏi của người đàn ông làm giật mình sực tỉnh. Cô im ỉm một lúc mới khẽ lắc đầu biểu thị bản thân không có vấn đề gì.
" Tôi...không sao hết ".
Cô ngẩng đầu lên, hai mắt to tròn mở ra nhìn thẳng vào khuôn mặt nho nhã của người đàn ông cao lớn. Thượng Hàng Du hơi cúi thấp đầu nhìn cô chằm chằm. Lại không nhìn quá ba giây mà quay sang nói với Dương Mạc.
" Ngài Dương, Dương tiểu thư nói là không có vấn đề gì. Hẳn là không có gì đáng lo ngại ".
" Ừ ". Dương Mạc gật đầu, quay sang nhìn con gái thất lạc mới tìm lại được của mình mà dịu giọng nói chuyện, giọng điệu cực kì lấy lòng.
" Con gái! Con cứ yên tâm nghỉ ngơi. Từ giờ đây sẽ là nhà của con. Con cần gì cứ nói với ba. Ba đều sẽ đáp ứng cho con ".
Kiều Minh Vy mặc dù không rõ hoàn cảnh của mình lúc này, nhưng từ lúc quan sát mọi thứ trong căn phòng này cũng như cách nói chuyện của Dương Mạc, có thể thấy thân thế của cô cũng không tầm thường đi!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro