Giảng bài
Điểm Điểm Vạn
2024-05-03 06:15:49
Triển Thành Chu cách Lam Thiên gần hai tuổi. Nói đúng hơn, hắn nhỏ hơn người nhỏ tuổi nhất lớp tới một tuổi rưỡi.
Năm lớp ba, hắn thi chuyển cấp lên trung học, trúng tuyển vào trường trung học Hoa An. Hắn không vội học ngay mà ở nhà dưỡng sức một năm, tự đọc sách, về sau cũng không nhảy lớp nữa.
Hắn năm nay mười lăm, vóc dáng hơn 1m75, tuy không phải là cao nhất lớp nhưng hắn nói với thầy chủ nhiệm Ngô muốn ngồi hàng cuối cùng. Thầy Ngô đồng ý.
Ban đầu, bạn cùng bàn của hắn là một nam sinh trầm tính. Về sau cảm thấy bộ đôi trầm mặc này quá sức dọa người, thầy Ngô bèn xếp Lam Thiên ngồi cạnh hắn.
Chuyện này đương nhiên là Triển Thành Chu tự phỏng đoán thôi. Thầy Ngô chỉ thông báo đổi chỗ ngồi, Lam Thiên cũng không nói tại sao.
Triển Thành Chu lẽ ra phải biết Lam Thiên là một người tràn đầy năng lượng. Lúc tự giới thiệu cậu đã bộc lộ rõ ràng rồi, nhưng lúc đó hắn chỉ chú ý đến đôi tay kia.
Trắng trẻo, mảnh khảnh, thon dài;
Đặc biệt thành thật.
Lam Thiên nhiệt tình lải nhải, phá tan một hồi mơ mộng vốn đang êm đẹp của hắn.
Triển Thành Chu đành nhận định lại: “Người chẳng như tay.” Không có ác ý gì, chỉ là hơi thất vọng.
“Triển, đạo hàm cấp hai lớn hơn 0 nghĩa là sao?”
Lam Thiên một tay chống cằm, tay còn lại nhẹ nhàng xoay bút.
Ngày thu, ánh mặt trời buổi quá trưa nhảy nhót trên ngón tay, khiến lớp da thịt nhợt nhạt ánh lên lấp lánh.
“Đạo hàm cấp hai lớn hơn 0, đạo hàm cấp một bằng 0, hàm số gốc có giá trị nhỏ nhất.”
Lam Thiên cau mày, suy nghĩ một chút lại hỏi: “Tại sao?”
Thành tích của Lam Thiên khá ổn. Tuy toán học và vật lý chật vật ăn hành, nhưng cậu biết nguyên tắc cần cù bù thông minh, không biết thì hỏi, không hiểu thì đọc đi đọc lại, lúc thi cử không đến nỗi bất lợi.
Triển Thành Chu không hiểu sao cậu lại chọn ban tự nhiên trong khi thế mạnh là tiếng Anh và ngữ văn. Nhưng hắn không ghét việc giảng bài cho Lam Thiên. Dù sao giảng bài cũng tốt hơn là phải tiếp chuyện linh tinh với cậu, hơn nữa còn khiến cho người ta có cảm giác thành tựu.
Triển Thành Chu giải thích qua một lần, Lam Thiên lộ ra vẻ mặt nửa hiểu nửa không, thoạt nhìn có hơi phiền muộn. Cậu không xoay bút nữa mà nắm chặt, đầu ngón tay ửng hồng.
“Tôi nói hơi nhanh à?”
“Là quá nhanh!”
Triển Thành Chu nghẹn nửa ngày, không hiểu sao Lam Thiên có thể làm ra bộ dạng cây ngay không sợ chết đứng như thế. Nghe không hiểu còn không phải là vấn đề của anh sao, mắc gì chê hắn nói quá nhanh?
“Nói lại một lần nữa được không? Chậm chậm thôi.”
Lam Thiên dùng tay trái chọt chọt mu bàn tay phải của Triển Thành Chu, khiến hắn cảm thấy như có dòng điện xẹt qua, lông tơ dựng hết cả lên.
Hắn suýt nữa theo bản năng mà hất tay ra, nhưng rốt cuộc vẫn khắc chế được sự kích động này.
Hắn không muốn Lam Thiên phát hiện ra bệnh trạng của mình.
Triển Thành Chu giảm tốc độ, nói nửa câu lại hỏi một câu “Hiểu không”, vừa lặng lẽ thu tay phải về phía mình.
“Giờ đã hiểu chưa?” Hắn hỏi.
“Hiểu rồi.”
“Vậy nói lại xem.”
Hắn nghe Lam Thiên gian nan vất vả thuật lại một phen, cảm thấy cậu hiểu thật rồi liền không quan tâm nữa, cúi đầu làm bài tập của mình.
Sau đó, một viên kẹo dẻo Uha vị sữa chua xuất hiện trong tầm mắt, trên giấy gói kẹo vẽ một khuôn mặt cười cùng một chữ “thx“.
Triển Thành Chu nghiêng đầu, nhìn Lam Thiên nói: “Cảm ơn.”
Lam Thiên liền cong môi: “Không cần khách khí với tôi.”
Viên kẹo vẫn nằm yên một chỗ đến chiều, ở bên cạnh hộp bút của Triển Thành Chu.
“Cậu không thích ăn kẹo à?” Lam Thiên hỏi.
“Không phải.” Hắn đặt kẹo vào hộp bút.
Triển Thành Chu về đến nhà, ngồi trong phòng của mình rồi mới nhặt viên kẹo kia ra. Không phải hắn không thích ăn kẹo, đồ ngọt có thể khiến tâm trạng vui vẻ. Chỉ là hắn luôn muốn tránh dùng tay trái trước mặt người khác.
Triển Thành Chu nhét kẹo vào miệng, nếm được vị chua chua ngọt ngọt, mà lúc nhìn thấy ngón tay cái kẹp mảnh giấy gói kẹo, tâm tình hắn chẳng thoải mái chút nào.
Ngón cái tay trái của Triển Thành Chu bẩm sinh dị dạng.
Đôi tay hắn đều khó coi, đốt ngón tay thô, đệm thịt giữa các ngón tay dày. Hắn tra trên mạng, thấy người ta gọi tay kiểu này là tay thịt. Tay thịt không phải dị dạng, có người còn cảm thấy nó đáng yêu. Nhưng tay hắn thì không hề đáng yêu bởi vì ngón cái dẹt, bè ra xấu xí. Ngón tay ấy lớn hơn người bình thường, mà móng tay chỉ dài bằng một nửa người bình thường, bác sĩ nói đó là dị tật bẩm sinh.
Dị tật cũng là một loại bệnh.
Hiện tại Triển Thành Chu đã biết cách che giấu. Hắn thường nắm chặt tay trái, ngón cái đặt trong ngón trỏ, người ngoài nhìn qua chỉ thấy giống như một nắm tay hờ. Cứ như vậy sẽ trông giống người bình thường.
Triển Thành Chu biết mình có bệnh. Bệnh trên tay, đau đớn lại ở trong lòng.
Hắn như một kẻ tôn sùng bàn tay, luôn dán mắt vào những đôi tay không phải của mình.
Hắn nghĩ --
“Nếu mình có đôi tay như vậy thì thật tốt.”
Hắn toàn là thần hồn nát thần tính, cảm thấy tay mình thật xấu xí, vậy là không muốn ai chạm vào bất kỳ chỗ nào trên cơ thể. Hắn cho rằng người thông minh, thông qua tiếp xúc da thịt, sẽ biết được chỗ dị dạng của mình.
Năm lớp ba, hắn thi chuyển cấp lên trung học, trúng tuyển vào trường trung học Hoa An. Hắn không vội học ngay mà ở nhà dưỡng sức một năm, tự đọc sách, về sau cũng không nhảy lớp nữa.
Hắn năm nay mười lăm, vóc dáng hơn 1m75, tuy không phải là cao nhất lớp nhưng hắn nói với thầy chủ nhiệm Ngô muốn ngồi hàng cuối cùng. Thầy Ngô đồng ý.
Ban đầu, bạn cùng bàn của hắn là một nam sinh trầm tính. Về sau cảm thấy bộ đôi trầm mặc này quá sức dọa người, thầy Ngô bèn xếp Lam Thiên ngồi cạnh hắn.
Chuyện này đương nhiên là Triển Thành Chu tự phỏng đoán thôi. Thầy Ngô chỉ thông báo đổi chỗ ngồi, Lam Thiên cũng không nói tại sao.
Triển Thành Chu lẽ ra phải biết Lam Thiên là một người tràn đầy năng lượng. Lúc tự giới thiệu cậu đã bộc lộ rõ ràng rồi, nhưng lúc đó hắn chỉ chú ý đến đôi tay kia.
Trắng trẻo, mảnh khảnh, thon dài;
Đặc biệt thành thật.
Lam Thiên nhiệt tình lải nhải, phá tan một hồi mơ mộng vốn đang êm đẹp của hắn.
Triển Thành Chu đành nhận định lại: “Người chẳng như tay.” Không có ác ý gì, chỉ là hơi thất vọng.
“Triển, đạo hàm cấp hai lớn hơn 0 nghĩa là sao?”
Lam Thiên một tay chống cằm, tay còn lại nhẹ nhàng xoay bút.
Ngày thu, ánh mặt trời buổi quá trưa nhảy nhót trên ngón tay, khiến lớp da thịt nhợt nhạt ánh lên lấp lánh.
“Đạo hàm cấp hai lớn hơn 0, đạo hàm cấp một bằng 0, hàm số gốc có giá trị nhỏ nhất.”
Lam Thiên cau mày, suy nghĩ một chút lại hỏi: “Tại sao?”
Thành tích của Lam Thiên khá ổn. Tuy toán học và vật lý chật vật ăn hành, nhưng cậu biết nguyên tắc cần cù bù thông minh, không biết thì hỏi, không hiểu thì đọc đi đọc lại, lúc thi cử không đến nỗi bất lợi.
Triển Thành Chu không hiểu sao cậu lại chọn ban tự nhiên trong khi thế mạnh là tiếng Anh và ngữ văn. Nhưng hắn không ghét việc giảng bài cho Lam Thiên. Dù sao giảng bài cũng tốt hơn là phải tiếp chuyện linh tinh với cậu, hơn nữa còn khiến cho người ta có cảm giác thành tựu.
Triển Thành Chu giải thích qua một lần, Lam Thiên lộ ra vẻ mặt nửa hiểu nửa không, thoạt nhìn có hơi phiền muộn. Cậu không xoay bút nữa mà nắm chặt, đầu ngón tay ửng hồng.
“Tôi nói hơi nhanh à?”
“Là quá nhanh!”
Triển Thành Chu nghẹn nửa ngày, không hiểu sao Lam Thiên có thể làm ra bộ dạng cây ngay không sợ chết đứng như thế. Nghe không hiểu còn không phải là vấn đề của anh sao, mắc gì chê hắn nói quá nhanh?
“Nói lại một lần nữa được không? Chậm chậm thôi.”
Lam Thiên dùng tay trái chọt chọt mu bàn tay phải của Triển Thành Chu, khiến hắn cảm thấy như có dòng điện xẹt qua, lông tơ dựng hết cả lên.
Hắn suýt nữa theo bản năng mà hất tay ra, nhưng rốt cuộc vẫn khắc chế được sự kích động này.
Hắn không muốn Lam Thiên phát hiện ra bệnh trạng của mình.
Triển Thành Chu giảm tốc độ, nói nửa câu lại hỏi một câu “Hiểu không”, vừa lặng lẽ thu tay phải về phía mình.
“Giờ đã hiểu chưa?” Hắn hỏi.
“Hiểu rồi.”
“Vậy nói lại xem.”
Hắn nghe Lam Thiên gian nan vất vả thuật lại một phen, cảm thấy cậu hiểu thật rồi liền không quan tâm nữa, cúi đầu làm bài tập của mình.
Sau đó, một viên kẹo dẻo Uha vị sữa chua xuất hiện trong tầm mắt, trên giấy gói kẹo vẽ một khuôn mặt cười cùng một chữ “thx“.
Triển Thành Chu nghiêng đầu, nhìn Lam Thiên nói: “Cảm ơn.”
Lam Thiên liền cong môi: “Không cần khách khí với tôi.”
Viên kẹo vẫn nằm yên một chỗ đến chiều, ở bên cạnh hộp bút của Triển Thành Chu.
“Cậu không thích ăn kẹo à?” Lam Thiên hỏi.
“Không phải.” Hắn đặt kẹo vào hộp bút.
Triển Thành Chu về đến nhà, ngồi trong phòng của mình rồi mới nhặt viên kẹo kia ra. Không phải hắn không thích ăn kẹo, đồ ngọt có thể khiến tâm trạng vui vẻ. Chỉ là hắn luôn muốn tránh dùng tay trái trước mặt người khác.
Triển Thành Chu nhét kẹo vào miệng, nếm được vị chua chua ngọt ngọt, mà lúc nhìn thấy ngón tay cái kẹp mảnh giấy gói kẹo, tâm tình hắn chẳng thoải mái chút nào.
Ngón cái tay trái của Triển Thành Chu bẩm sinh dị dạng.
Đôi tay hắn đều khó coi, đốt ngón tay thô, đệm thịt giữa các ngón tay dày. Hắn tra trên mạng, thấy người ta gọi tay kiểu này là tay thịt. Tay thịt không phải dị dạng, có người còn cảm thấy nó đáng yêu. Nhưng tay hắn thì không hề đáng yêu bởi vì ngón cái dẹt, bè ra xấu xí. Ngón tay ấy lớn hơn người bình thường, mà móng tay chỉ dài bằng một nửa người bình thường, bác sĩ nói đó là dị tật bẩm sinh.
Dị tật cũng là một loại bệnh.
Hiện tại Triển Thành Chu đã biết cách che giấu. Hắn thường nắm chặt tay trái, ngón cái đặt trong ngón trỏ, người ngoài nhìn qua chỉ thấy giống như một nắm tay hờ. Cứ như vậy sẽ trông giống người bình thường.
Triển Thành Chu biết mình có bệnh. Bệnh trên tay, đau đớn lại ở trong lòng.
Hắn như một kẻ tôn sùng bàn tay, luôn dán mắt vào những đôi tay không phải của mình.
Hắn nghĩ --
“Nếu mình có đôi tay như vậy thì thật tốt.”
Hắn toàn là thần hồn nát thần tính, cảm thấy tay mình thật xấu xí, vậy là không muốn ai chạm vào bất kỳ chỗ nào trên cơ thể. Hắn cho rằng người thông minh, thông qua tiếp xúc da thịt, sẽ biết được chỗ dị dạng của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro