Máy bay chiến đấu
Điểm Điểm Vạn
2024-05-03 06:15:49
Triển Thành Chu nói lời giữ lời, hứa giúp đỡ thì liền giúp đỡ.
Nghỉ đông, Lam Thiên muốn Triển Thành Chu đến nhà mình làm bài. Triển Thành Chu mang sách vật lý lớp 11 đến đó.
Hắn không thấy ba Lam Thiên, nhưng thấy rất nhiều huy chương.
Lam Thiên nói ba cậu từng làm phi công hải quân, sau một vụ tai nạn thì xuất ngũ, chuyển sang ngành vận tải biển.
Triển Thành Chu rốt cuộc cũng hiểu vì sao tên cậu là Lam Thiên, cũng vì sao khi cúi người ngón tay cậu duỗi ra thẳng tắp.
“Máy bay rơi, ba tôi nhờ nhảy dù mà thoát chết. Vốn được phép tiếp tục bay, nhưng tâm lý ổng không chịu nổi nên chủ động xin giải ngũ.”
Lam Thiên đặc biệt chuẩn bị cho Triển Thành Chu một ly sữa bò, hoa văn trên ly cùng một bộ với cái ly của cậu, sữa trong ly giống nhau, thơm ngào ngạt.
Hai ly tựa vào nhau, hoa văn thành hình, hoàn chỉnh.
Triển Thành Chu im lặng nhìn ly sữa nguội dần. Lam Thiên nói tiếp: “Tôi cũng muốn làm phi công, lái máy bay chiến đấu nhất định rất ngầu, kể cả khi đổ xăng nhìn cũng ngầu... Mà ba mẹ không cho, nói là quá nguy hiểm. Cậu có thấy nguy hiểm không?”
“Thời đại hòa bình,“ Triển Thành Chu ngẫm nghĩ, “Vẫn nguy hiểm.”
Nguy hiểm đến mức nào thì Triển Thành Chu cũng không rõ lắm, hắn chỉ không tưởng tượng bộ dáng Lam Thiên lái máy bay sẽ như thế nào. Trong ấn tượng của hắn, bất luận là phi công không quân hay hải quân đều có vẻ mặt cương nghị, da dẻ rám nắng, đeo kính mát to bản. Da Lam Thiên như sữa, mặt có da thịt hơi phúng phính kiểu trẻ con, Triển Thành Chu cảm thấy còn lâu mới giống phi công.
Lam Thiên vui buồn gì cũng hiện trên mặt, ánh mắt hơi thất vọng: “Thật sự nguy hiểm vậy sao?”
“Ba anh không phải bỏ nghề vì tai nạn đó sao? Khó tránh khỏi...”
Lam Thiên chán chường, Triển Thành Chu đành chuyển đề tài: “Thiết kế máy bay cũng rất tốt.”
“Tôi không giỏi toán, cũng không giỏi lý. Quá dốt luôn á.”
“Không dốt chút nào.”
Thành tích toán và vật lý không nói lên trí thông minh của một người. Điều này Triển Thành Chu học được từ chính Lam Thiên.
Triển Thành Chu dùng toàn bộ kỳ nghỉ đông giảng giải trước nội dung vật lý cho Lam Thiên, đồng thời đào sâu hơn kiến thức đã học.
Lam Thiên nghe đến khổ sở, có chút sốt ruột, ngoài miệng không nói ra nhưng vẻ chán nản lộ hết trên mặt.
Triển Thành Chu cũng có lúc bị Lam Thiên ảnh hưởng cảm xúc. Lam Thiên càng chật vật, hắn càng nóng nảy, tốc độ nói càng nhanh hơn.
Vô số lần ngẩng đầu, hắn nhìn thấy loạt mô hình máy bay chiến đấu bày trên kệ sách của Lam Thiên.
Triển Thành Chu rốt cuộc nói: “Lái máy bay dân dụng cũng được đó.”
Lam Thiên cũng nói: “Đã nói tôi không học thiết kế máy bay nổi mà.”
Cậu uất ức lâu rồi.
Ba Lam Thiên một năm có sáu tháng không ở nhà, lần nào về nhà cũng nhìn kết quả học tập của cậu, hận rèn sắt không thành thép, chê cậu dốt nát.
Thành tích của Lam Thiên không tệ, chỉ là yêu cầu của ngành thiết kế máy bay quá cao.
Lam Thiên hâm mộ ba mình, lúc ông chưa xuất ngũ đã đưa cậu đến xưởng lắp ráp, còn dẫn cậu đến sân huấn luyện xem máy bay.
Không có ba, cậu cũng sẽ không khát khao buồng lái với lớp kính dày, không mơ tưởng đến một thân quân trang.
Ba cho cậu một lý tưởng lớn lao, lại rất thực tế mà nói: “Con không thể lái máy bay, con nên theo nghiệp thiết kế máy bay.”
Mẹ cậu cũng phối hợp gật đầu.
Ở trong nhà này, “phi công” còn không có địa vị bằng “đồng tính“.
Hai ngày trước khi kỳ nghỉ đông kết thúc là Lễ tình nhân. Lam Thiên nướng cho Triển Thành Chu một hộp bánh quy sô cô la, nói hắn mang về nhà ăn, còn dặn dò: “Ngày mai đừng đến, tôi có việc quan trọng phải làm.”
Triển Thành Chu cẩn thận cầm hộp bánh bằng tay phải, sợ tay trái bất cẩn làm nát bánh quy.
Hắn rất thích ăn đồ Lam Thiên làm. Toán học vật lý cậu không bằng ai, nhưng tay nghề làm bánh thì không ai bằng.
Hắn cùng Lam Thiên ngày ngày kề cận, cũng không thấy cậu phát sinh việc gì, đột nhiên cậu không cho đến nữa khiến hắn có hơi mất mát.
Người không có bạn bè là vậy đó, cực khổ quen biết một người sẽ sinh ra tính chiếm hữu cao hơn bất kỳ ai.
Lam Thiên đưa Triển Thành Chu xuống lầu, thấy cậu bạn nhỏ cứ chần chừ muốn nói lại thôi, cười hỏi: “Sao vậy?”
“Ngày mai có việc gì?”
“Tối nay ba tôi về, ngày mai phải vì lý tưởng của mình mà đấu khẩu một phen.”
Triển Thành Chu đạp xe về đến nhà, ngơ ngác nghĩ Lam Thiên sẽ cãi nhau với gia đình ư?
Hắn chưa bao giờ cãi lời ba mẹ, nhưng hắn cảm thấy “đấu khẩu” của Lam Thiên hẳn sẽ dẫn đến xung đột.
Lam Thiên thắng nổi không đây?
Thắng rồi sẽ theo nghiệp lái máy bay chiến đấu sao?
Triển Thành Chu về để nhà lật báo, thấy có bài đưa tin về việc một máy bay tuần tra rơi ngoài biển.
Hắn thở dài, hy vọng Lam Thiên sẽ không thuyết phục được ba mẹ cậu.
Nghỉ đông, Lam Thiên muốn Triển Thành Chu đến nhà mình làm bài. Triển Thành Chu mang sách vật lý lớp 11 đến đó.
Hắn không thấy ba Lam Thiên, nhưng thấy rất nhiều huy chương.
Lam Thiên nói ba cậu từng làm phi công hải quân, sau một vụ tai nạn thì xuất ngũ, chuyển sang ngành vận tải biển.
Triển Thành Chu rốt cuộc cũng hiểu vì sao tên cậu là Lam Thiên, cũng vì sao khi cúi người ngón tay cậu duỗi ra thẳng tắp.
“Máy bay rơi, ba tôi nhờ nhảy dù mà thoát chết. Vốn được phép tiếp tục bay, nhưng tâm lý ổng không chịu nổi nên chủ động xin giải ngũ.”
Lam Thiên đặc biệt chuẩn bị cho Triển Thành Chu một ly sữa bò, hoa văn trên ly cùng một bộ với cái ly của cậu, sữa trong ly giống nhau, thơm ngào ngạt.
Hai ly tựa vào nhau, hoa văn thành hình, hoàn chỉnh.
Triển Thành Chu im lặng nhìn ly sữa nguội dần. Lam Thiên nói tiếp: “Tôi cũng muốn làm phi công, lái máy bay chiến đấu nhất định rất ngầu, kể cả khi đổ xăng nhìn cũng ngầu... Mà ba mẹ không cho, nói là quá nguy hiểm. Cậu có thấy nguy hiểm không?”
“Thời đại hòa bình,“ Triển Thành Chu ngẫm nghĩ, “Vẫn nguy hiểm.”
Nguy hiểm đến mức nào thì Triển Thành Chu cũng không rõ lắm, hắn chỉ không tưởng tượng bộ dáng Lam Thiên lái máy bay sẽ như thế nào. Trong ấn tượng của hắn, bất luận là phi công không quân hay hải quân đều có vẻ mặt cương nghị, da dẻ rám nắng, đeo kính mát to bản. Da Lam Thiên như sữa, mặt có da thịt hơi phúng phính kiểu trẻ con, Triển Thành Chu cảm thấy còn lâu mới giống phi công.
Lam Thiên vui buồn gì cũng hiện trên mặt, ánh mắt hơi thất vọng: “Thật sự nguy hiểm vậy sao?”
“Ba anh không phải bỏ nghề vì tai nạn đó sao? Khó tránh khỏi...”
Lam Thiên chán chường, Triển Thành Chu đành chuyển đề tài: “Thiết kế máy bay cũng rất tốt.”
“Tôi không giỏi toán, cũng không giỏi lý. Quá dốt luôn á.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không dốt chút nào.”
Thành tích toán và vật lý không nói lên trí thông minh của một người. Điều này Triển Thành Chu học được từ chính Lam Thiên.
Triển Thành Chu dùng toàn bộ kỳ nghỉ đông giảng giải trước nội dung vật lý cho Lam Thiên, đồng thời đào sâu hơn kiến thức đã học.
Lam Thiên nghe đến khổ sở, có chút sốt ruột, ngoài miệng không nói ra nhưng vẻ chán nản lộ hết trên mặt.
Triển Thành Chu cũng có lúc bị Lam Thiên ảnh hưởng cảm xúc. Lam Thiên càng chật vật, hắn càng nóng nảy, tốc độ nói càng nhanh hơn.
Vô số lần ngẩng đầu, hắn nhìn thấy loạt mô hình máy bay chiến đấu bày trên kệ sách của Lam Thiên.
Triển Thành Chu rốt cuộc nói: “Lái máy bay dân dụng cũng được đó.”
Lam Thiên cũng nói: “Đã nói tôi không học thiết kế máy bay nổi mà.”
Cậu uất ức lâu rồi.
Ba Lam Thiên một năm có sáu tháng không ở nhà, lần nào về nhà cũng nhìn kết quả học tập của cậu, hận rèn sắt không thành thép, chê cậu dốt nát.
Thành tích của Lam Thiên không tệ, chỉ là yêu cầu của ngành thiết kế máy bay quá cao.
Lam Thiên hâm mộ ba mình, lúc ông chưa xuất ngũ đã đưa cậu đến xưởng lắp ráp, còn dẫn cậu đến sân huấn luyện xem máy bay.
Không có ba, cậu cũng sẽ không khát khao buồng lái với lớp kính dày, không mơ tưởng đến một thân quân trang.
Ba cho cậu một lý tưởng lớn lao, lại rất thực tế mà nói: “Con không thể lái máy bay, con nên theo nghiệp thiết kế máy bay.”
Mẹ cậu cũng phối hợp gật đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ở trong nhà này, “phi công” còn không có địa vị bằng “đồng tính“.
Hai ngày trước khi kỳ nghỉ đông kết thúc là Lễ tình nhân. Lam Thiên nướng cho Triển Thành Chu một hộp bánh quy sô cô la, nói hắn mang về nhà ăn, còn dặn dò: “Ngày mai đừng đến, tôi có việc quan trọng phải làm.”
Triển Thành Chu cẩn thận cầm hộp bánh bằng tay phải, sợ tay trái bất cẩn làm nát bánh quy.
Hắn rất thích ăn đồ Lam Thiên làm. Toán học vật lý cậu không bằng ai, nhưng tay nghề làm bánh thì không ai bằng.
Hắn cùng Lam Thiên ngày ngày kề cận, cũng không thấy cậu phát sinh việc gì, đột nhiên cậu không cho đến nữa khiến hắn có hơi mất mát.
Người không có bạn bè là vậy đó, cực khổ quen biết một người sẽ sinh ra tính chiếm hữu cao hơn bất kỳ ai.
Lam Thiên đưa Triển Thành Chu xuống lầu, thấy cậu bạn nhỏ cứ chần chừ muốn nói lại thôi, cười hỏi: “Sao vậy?”
“Ngày mai có việc gì?”
“Tối nay ba tôi về, ngày mai phải vì lý tưởng của mình mà đấu khẩu một phen.”
Triển Thành Chu đạp xe về đến nhà, ngơ ngác nghĩ Lam Thiên sẽ cãi nhau với gia đình ư?
Hắn chưa bao giờ cãi lời ba mẹ, nhưng hắn cảm thấy “đấu khẩu” của Lam Thiên hẳn sẽ dẫn đến xung đột.
Lam Thiên thắng nổi không đây?
Thắng rồi sẽ theo nghiệp lái máy bay chiến đấu sao?
Triển Thành Chu về để nhà lật báo, thấy có bài đưa tin về việc một máy bay tuần tra rơi ngoài biển.
Hắn thở dài, hy vọng Lam Thiên sẽ không thuyết phục được ba mẹ cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro