Chương 39
Yokai Princess
2024-09-06 14:47:54
“•: Cậu nhóc, khai thật đi, bằng không tôi sẽ báo cáo rằng cậu đang đột nhập trái phép. [Cảnh sát FBI.img]”
“•: Cậu có thể cho fan biết không, đương nhiên đây chắc chắn sẽ giữ kín nó.”
“•: Chưa ai biết địa chỉ, cậu hãy làm sáng tỏ mọi việc ở đây luôn đi.”
“Mấy người đùa tôi hả? Tôi đã nói đó không phải là Echo, chỉ là người bạn lâu năm tới thăm thôi!”
Cậu đang trong tình thế tứ phương vô vọng, chỉ vì hai con báo đi vào phòng huấn luyện không báo trước một lời.
Bạn đầu cũng tính livestream chạy KPI cuối tháng như lúc kí trên hợp đồng với nền tảng trong phòng anh, nhưng cậu nghĩ đối phương sẽ không cho livestream tại đấy và xem như là đang vi phạm quyền riêng tư.
Điện thoại vẫn chưa cài ứng dụng vì lo toan cho mọi người ở đây, anh hiện tại đang tạm thời cho cậu khoảng thời gian một mình để nghỉ ngơi sau khoảng thời gian vui chơi nên mới dùng một góc trong phòng huấn luyện.
Còn tự mình cải trang lại góc đấy bằng ảnh nền trước khi bật cam, để họ không nhận ra.
Thế mà….
“Đứa nào tố cáo tôi lừa đảo về nơi ở, tôi sẽ tự khắc ghi vào danh sách hận thù, vào game gặp được tôi tẩn tới chết luôn mấy người!”
“•: Mời bạn ghi, tụi này cóc sợ ~.l”
“•: Con cứ ghim đi, ta sẽ ghim lại stream hôm nay cho toàn cộng đồng biết con đang ở gaming house của BKA.”
“Cứ việc nói, tôi không quản nữa, vào đánh hạng, ai thích xem thì ở lại còn không thì cửa đằng kia, không tiễn!”
Cậu không còn sức muốn phản bác với họ, cứ mặc kệ cho họ đồn đại gì thì cứ đồn luôn đi, cóc quan tâm tới miệng lưỡi thiên hạ nữa.
Vào trận đấu hạng, cậu chọn luôn Sakura - tướng AD mới ra mắt được ví như “súng galating anh đào”, còn lí do tại sao cậu lại chọn nó ư?
Vì nó cực dễ chơi và dùng Ulti sẽ tự động sử dụng chiêu 2, lúc đó việc còn lại chỉ là nhảy nhót trong phạm vi mà sấy địch như sấy tóc, có chiêu nào cứ xả chiêu đó.
Và cũng rất tốt để xả stress tiêu cực lên người ta, cậu bực bội thì người ta cũng phải cay cú vì không thể tiễn cậu lên bảng điểm số.
Phía Viễn Phong, anh chuyển qua xem livestream của cậu trên TV thì cảm thấy chân phải mình có gì đó, khẽ chuyển hướng để ý tới thì Mãn Hạnh và Bản Triều đang cúi lạy cầu xin anh.
Anh nghi ngờ hỏi: “Có làm gì với mấy người đâu mà hành lễ vậy?”
Mãn Hạnh khóc lóc: “Cậu không làm gì tụi này, nhưng Tiểu Nguyên thì có đấy, mau cứu tụi này đi.”
Bản Triều: “Mai đi xem Bán Kết, mà tụi này bị cắt đi phần cơm hộp ngon thì tụi này biết sống sao đây chứ….”
Anh lắc đầu một cách bất lực, đành phải lấy điện thoại ra nhắn vài câu, sau đó lại tắt máy đi, tiếp tục xem livestream như không có gì xảy ra cả.
Cũng vừa lúc Đào Nguyên đã hạ được Chin bên địch, bấm biến về liền đã thấy tin nhắn của anh, liền phản hồi ngay trong khoảng 7 giây sau đó tiếp tục trận đấu.
“•: Nhắn ai mà lẹ vậy? Có người yêu rồi hả, con vậy mà cũng có bồ nữa cơ.”
“Không quản, tự mấy người đi đoán đi.”
Thế là một sức mạnh siêu nhiên nào đấy đã khiến cậu cảm thấy bản thân được hỗ trợ gián tiếp, giành được chiến thắng với KDA là 25/1/20, lên được 100 hồn hỏa.
Còn hai người kia sau khi nhận được phản hồi từ điện thoại của Viễn Phong, họ ngay lập tức dang tay đưa thẻ coi như trả công cho anh khiến anh hầu như không hiểu nổi rốt cuộc họ đây là muốn làm gì.
…—————————…
Tới xế chiều ngày hôm sau, tất cả đều đã hoàn thành buổi huấn luyện trong thời gian tối thiểu, Đào Nguyên cũng làm xong điểm tâm là bánh mochi nhân dâu tây để làm giảm căng thẳng, ai ăn vào cũng đều khen ngợi.
Liên Nam nhìn vào nhân bánh của Viễn Phong: “Tiểu Nguyên, sao phần của cậu ấy có thêm vụn dâu tây vậy, tụi anh không có?”
Đào Nguyên: “Anh ấy có chút thiếu ngọt trong người, nên tớ nghĩ bỏ thêm một chút sẽ tốt hơn…”
Bản Triều tặc lưỡi: “Sướng nhất người ta rồi, nhưng ít nhất cậu ấy đã làm cho chúng ta ăn là còn mừng đấy, bằng không thì đâu ra chuyện hưởng điểm tâm sau khi huấn luyện?”
Viễn Phong nắm lấy tay cậu: “Về sau đừng làm thế này, hoặc là làm xong bảo họ tự xuống lấy mà ăn, như thế hợp lý hơn.”
Zino cũng bước vào theo sau khi tổng hợp hết toa liệu, bảo rằng mọi người mau chóng thay áo quần sau đó tới sân thi đấu để xem trận đấu bán kết giữa PYE và HEX.
Đào Nguyên vẫn chưa chính thức công khai thành viên dự bị cho cộng đồng nên theo lý là nên ở lại, nhưng Viễn Phong vốn không phải là người sẽ cam chịu nên không đề cập tới.
Đồ ăn đem tới sân thi đấu cũng được cậu làm sẵn trong lúc mọi người đang tập luyện cường độ cao, còn có thêm những thức uống giúp tỉnh táo.
Có thể nói, bây giờ mọi người nếu là lên tiền tuyến để chiến đấu, cậu sẽ là hậu phương nâng đỡ tinh thần cho cả chiến đội này.
“Tiểu Nguyên, em cứ lên tắm trước. Giờ mới là 4 giờ, còn 1 tiếng nữa mới bắt đầu nên cứ chậm rãi.”
“Được, vậy cảm phiền anh đem đồ ăn ra giúp em.”
Cậu nghe lời anh đi tắm rửa, anh và mọi người cũng phụ cậu một tay xem như là giúp cậu giảm bớt gánh nặng.
Mất 20 phút để tắm rửa kĩ càng, cậu lục lọi trong phòng anh xem có cái nào mặc vừa cỡ không, lại bất ngờ phát hiện ở một góc nhỏ trong tủ, một chiếc áo khoác cũ kĩ, được đóng bọc lại một cách kĩ càng.
Cậu mở ra xem, thoạt nhìn nó chẳng khác gì những chiếc áo khoác bình thường cả, nhưng dấu sao vàng nhỏ ở cánh tay trên đấy, lại được thêu bằng đường chỉ vàng….
“•: Cậu có thể cho fan biết không, đương nhiên đây chắc chắn sẽ giữ kín nó.”
“•: Chưa ai biết địa chỉ, cậu hãy làm sáng tỏ mọi việc ở đây luôn đi.”
“Mấy người đùa tôi hả? Tôi đã nói đó không phải là Echo, chỉ là người bạn lâu năm tới thăm thôi!”
Cậu đang trong tình thế tứ phương vô vọng, chỉ vì hai con báo đi vào phòng huấn luyện không báo trước một lời.
Bạn đầu cũng tính livestream chạy KPI cuối tháng như lúc kí trên hợp đồng với nền tảng trong phòng anh, nhưng cậu nghĩ đối phương sẽ không cho livestream tại đấy và xem như là đang vi phạm quyền riêng tư.
Điện thoại vẫn chưa cài ứng dụng vì lo toan cho mọi người ở đây, anh hiện tại đang tạm thời cho cậu khoảng thời gian một mình để nghỉ ngơi sau khoảng thời gian vui chơi nên mới dùng một góc trong phòng huấn luyện.
Còn tự mình cải trang lại góc đấy bằng ảnh nền trước khi bật cam, để họ không nhận ra.
Thế mà….
“Đứa nào tố cáo tôi lừa đảo về nơi ở, tôi sẽ tự khắc ghi vào danh sách hận thù, vào game gặp được tôi tẩn tới chết luôn mấy người!”
“•: Mời bạn ghi, tụi này cóc sợ ~.l”
“•: Con cứ ghim đi, ta sẽ ghim lại stream hôm nay cho toàn cộng đồng biết con đang ở gaming house của BKA.”
“Cứ việc nói, tôi không quản nữa, vào đánh hạng, ai thích xem thì ở lại còn không thì cửa đằng kia, không tiễn!”
Cậu không còn sức muốn phản bác với họ, cứ mặc kệ cho họ đồn đại gì thì cứ đồn luôn đi, cóc quan tâm tới miệng lưỡi thiên hạ nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vào trận đấu hạng, cậu chọn luôn Sakura - tướng AD mới ra mắt được ví như “súng galating anh đào”, còn lí do tại sao cậu lại chọn nó ư?
Vì nó cực dễ chơi và dùng Ulti sẽ tự động sử dụng chiêu 2, lúc đó việc còn lại chỉ là nhảy nhót trong phạm vi mà sấy địch như sấy tóc, có chiêu nào cứ xả chiêu đó.
Và cũng rất tốt để xả stress tiêu cực lên người ta, cậu bực bội thì người ta cũng phải cay cú vì không thể tiễn cậu lên bảng điểm số.
Phía Viễn Phong, anh chuyển qua xem livestream của cậu trên TV thì cảm thấy chân phải mình có gì đó, khẽ chuyển hướng để ý tới thì Mãn Hạnh và Bản Triều đang cúi lạy cầu xin anh.
Anh nghi ngờ hỏi: “Có làm gì với mấy người đâu mà hành lễ vậy?”
Mãn Hạnh khóc lóc: “Cậu không làm gì tụi này, nhưng Tiểu Nguyên thì có đấy, mau cứu tụi này đi.”
Bản Triều: “Mai đi xem Bán Kết, mà tụi này bị cắt đi phần cơm hộp ngon thì tụi này biết sống sao đây chứ….”
Anh lắc đầu một cách bất lực, đành phải lấy điện thoại ra nhắn vài câu, sau đó lại tắt máy đi, tiếp tục xem livestream như không có gì xảy ra cả.
Cũng vừa lúc Đào Nguyên đã hạ được Chin bên địch, bấm biến về liền đã thấy tin nhắn của anh, liền phản hồi ngay trong khoảng 7 giây sau đó tiếp tục trận đấu.
“•: Nhắn ai mà lẹ vậy? Có người yêu rồi hả, con vậy mà cũng có bồ nữa cơ.”
“Không quản, tự mấy người đi đoán đi.”
Thế là một sức mạnh siêu nhiên nào đấy đã khiến cậu cảm thấy bản thân được hỗ trợ gián tiếp, giành được chiến thắng với KDA là 25/1/20, lên được 100 hồn hỏa.
Còn hai người kia sau khi nhận được phản hồi từ điện thoại của Viễn Phong, họ ngay lập tức dang tay đưa thẻ coi như trả công cho anh khiến anh hầu như không hiểu nổi rốt cuộc họ đây là muốn làm gì.
…—————————…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tới xế chiều ngày hôm sau, tất cả đều đã hoàn thành buổi huấn luyện trong thời gian tối thiểu, Đào Nguyên cũng làm xong điểm tâm là bánh mochi nhân dâu tây để làm giảm căng thẳng, ai ăn vào cũng đều khen ngợi.
Liên Nam nhìn vào nhân bánh của Viễn Phong: “Tiểu Nguyên, sao phần của cậu ấy có thêm vụn dâu tây vậy, tụi anh không có?”
Đào Nguyên: “Anh ấy có chút thiếu ngọt trong người, nên tớ nghĩ bỏ thêm một chút sẽ tốt hơn…”
Bản Triều tặc lưỡi: “Sướng nhất người ta rồi, nhưng ít nhất cậu ấy đã làm cho chúng ta ăn là còn mừng đấy, bằng không thì đâu ra chuyện hưởng điểm tâm sau khi huấn luyện?”
Viễn Phong nắm lấy tay cậu: “Về sau đừng làm thế này, hoặc là làm xong bảo họ tự xuống lấy mà ăn, như thế hợp lý hơn.”
Zino cũng bước vào theo sau khi tổng hợp hết toa liệu, bảo rằng mọi người mau chóng thay áo quần sau đó tới sân thi đấu để xem trận đấu bán kết giữa PYE và HEX.
Đào Nguyên vẫn chưa chính thức công khai thành viên dự bị cho cộng đồng nên theo lý là nên ở lại, nhưng Viễn Phong vốn không phải là người sẽ cam chịu nên không đề cập tới.
Đồ ăn đem tới sân thi đấu cũng được cậu làm sẵn trong lúc mọi người đang tập luyện cường độ cao, còn có thêm những thức uống giúp tỉnh táo.
Có thể nói, bây giờ mọi người nếu là lên tiền tuyến để chiến đấu, cậu sẽ là hậu phương nâng đỡ tinh thần cho cả chiến đội này.
“Tiểu Nguyên, em cứ lên tắm trước. Giờ mới là 4 giờ, còn 1 tiếng nữa mới bắt đầu nên cứ chậm rãi.”
“Được, vậy cảm phiền anh đem đồ ăn ra giúp em.”
Cậu nghe lời anh đi tắm rửa, anh và mọi người cũng phụ cậu một tay xem như là giúp cậu giảm bớt gánh nặng.
Mất 20 phút để tắm rửa kĩ càng, cậu lục lọi trong phòng anh xem có cái nào mặc vừa cỡ không, lại bất ngờ phát hiện ở một góc nhỏ trong tủ, một chiếc áo khoác cũ kĩ, được đóng bọc lại một cách kĩ càng.
Cậu mở ra xem, thoạt nhìn nó chẳng khác gì những chiếc áo khoác bình thường cả, nhưng dấu sao vàng nhỏ ở cánh tay trên đấy, lại được thêu bằng đường chỉ vàng….
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro