Chương 61
Yokai Princess
2024-09-06 14:47:54
“Con trai, hôm nay mẹ có nấu món sườn chua ngọt cho con đây…”
“Mẹ hôm nay mua được nhiều, mấy dịp đặc biệt thế này nên bồi bổ cho con…”
Đào Nguyên đang lần theo tiếng nói trong giấc mơ, nhưng lại không thấy điểm cuối cùng của tiếng nói ấy…
Xung quanh đều chỉ là một mảng đen không lối đi rõ ràng, cậu mò mẫm mãi cũng chỉ là một không gian bao phủ lấy cậu không khẽ hở.
Cậu muốn khóc, nhưng tiếng nói ấy lại vang lên phía sau….
“Tiểu Nguyên, lại đây ăn thịt với cả nhà đi.”
Không gian xung quanh bất chợt thay đổi, cậu lại nhìn thấy cha mẹ đang ngồi trên bàn ăn ở ngôi nhà cũ, đang nhìn cậu với ánh mắt chan chứa tình yêu thương.
“Mẹ……”
Người mẹ vội chạy tới ôm cậu: “Tiểu Nguyên, con sao vậy, ở trường họ lại bắt nạt con nữa hả?”
“Con không có….”
Cậu lắc đầu phủ định việc này, đây chỉ là một giấc mơ mà thôi, nhưng tại sao….
Nó lại giống thật đến như vậy….
Bố cậu cũng vội lên tiếng: “Cũng không sao, nay con tốt nghiệp tiểu học rồi, chắc chắn lên cấp hai sẽ không chuyện thế này nữa đâu.”
“Tiểu Nguyên, mau lại ăn đi, đồ ăn sắp nguội rồi…”
Cậu vô thức đi theo mẹ ngồi trên ghế bàn ăn, gắp lấy một miếng sườn đầu tiên, khoảnh khắc cậu cho vào miệng thì hương vị quen thuộc này thực sự không khiến cậu nhớ mong.
Đây là hương vị do chính tay mẹ cậu làm, dù bên ngoài ngon cỡ nhiêu cũng không thể nào so sánh được……
“Ngon không con?”
Cậu ngước lên, nhìn mẹ đang mong chờ lời khen của cậu, nó không chỉ rất ngon, nó còn chứa đầy những gì chỉ có ở một người mẹ…
“Nó rất ngon, ngon lắm mẹ….”
“Đã lâu rồi con chưa từng ăn lại món này….”
Nhà ba người quây quanh bên bàn ăn, cậu chỉ mong bản thân mình có thể mơ như thế này lâu hơn một chút cũng không sao cả….
Ăn xong trời lúc này còn sáng, cả gia đình cùng ghé qua một tiệm quần áo, cha mẹ muốn cho cậu một chiếc áo đẹp nhất để tặng nhân dịp cậu đã tốt nghiệp tiểu học.
Họ biết gu ăn mặc của cậu thế nào, nên cũng không quá lâu để chọn cho cậu một chiếc áo khoác có hình ngôi sao trên cánh tay áo.
“Tiểu Nguyên, đẹp không? Mẹ vất vả lựa cho con đấy, con khoác thử đi.”
“Không cần thử đâu mẹ, mẹ chọn cho con, nhất định nó sẽ rất vừa.”
Không đắn đo hay mè nheo áo khoác nào khác, cậu nhất quyết chọn cho mình chiếc áo khoác này; lúc cậu cầm lên nó, cảm giác như có một sợi dây liên kết vô hình đã kết nối với nhau.
Không biết là gì, nhưng để sau cũng được.
Lúc bước ra cửa hàng, cậu yên lặng đi sau cha mẹ, lại đụng phải người ta khiến chiếc áo rơi xuống, cậu vội nhặt nó lên thì tay hai người lại khẽ chạm nhau.
“Anh là….ai?”
Người đàn ông đối diện đáp: “Tôi xin lỗi, cậu không sao chứ?”
Cậu hoài nghi người ấy, đáp lại một câu: “Không sao, nhưng chúng ta…có từng quen biết không?”
“……Tôi nghĩ là không.”
Anh ấy chỉ đáp lại một cách nhẹ bẫng, sau đó lại quay người bỏ đi như cuộc nói chuyện giữa hai người chưa từng tồn tại vậy.
Nhưng cảm giác đập thình thịch trong lồng ngực này, lại rõ ràng đến mức không thể nào đó chỉ là….
“Tiểu Nguyên, con sao vậy, chúng ta đi tới nơi này nào.”
“Dạ được, con tới ngay đây.”
Cậu ngoảnh đầu chạy về phía cha mẹ, không chú ý tới bóng đêm phía sau đang từ từ nuốt chửng cả thành phố này…
…----------------…
[Chuyến tàu mã số 2750 chuẩn bị khởi hành đến địa điểm cuối cùng……]
Cậu nhìn cha mẹ đang đứng cách kẻ vàng khá gần, nhưng lại tò mò rốt cuộc chuyến tàu này sẽ đưa họ tới đâu….
Chỉ chờ khi tàu lửa đã đến, ai cũng vội vã lên tàu, cha mẹ cũng yên lặng theo gót theo, cậu cũng muốn bước lên tàu, nhưng đường kẻ vàng lại giống như một màng kính cô lập cậu và đoàn tàu ra hai phía khác nhau.
Cậu hốt hoảng đập không khí: “Chuyện gì vậy? Mẹ, cha, con không vào được!”
Người mẹ nói vọng từ phía tàu ra: “Con trai, chuyến tàu này…con không thể đi được đâu…”
“Ý mẹ là thế nào, con không hiểu, tại sao con không thể nào lên được chuyến tàu này!”
“Con trai, hãy nghe cha, nhìn vào điểm cuối của bến tàu đi.”
Cậu nghe theo cha nhìn vào tấm biển được treo trên cao, chú ý được điểm cuối của chuyến tàu này là: “Heaven”.
Cậu vẫn còn nhớ từ này lúc còn học tiểu học, đó là thiên đàng….
Không phải….
Hãy nói đây không phải là sự thật đi….
Đây không phải là chuyến tàu như cậu nghĩ tới!
“MAU DỪNG CHUYẾN TÀU NÀY CHO TAO! KHỐN KIẾP, MAU DỪNG LẠI ĐI!”
“CHUYẾN TÀU NÀY TUYỆT ĐỐI KHÔNG ĐƯỢC KHỞI HÀNH!”
Cậu càng ra sức đập vào không khí, nhưng hoàn toàn không thể nào lay chuyển được tình hình này.
Bóng tối từ phía xa cũng đang chậm rãi nuốt chửng cảnh vật, cậu bất lực gục xuống mà khóc lên.
Cậu đã trải qua cảm giác bị bỏ rơi một lần rồi, không muốn nữa đâu….
Cậu cũng muốn đi với cha mẹ mà….
“Đào Nguyên, bấy lâu nay con đã lớn thế này rồi…”
“Tiểu Nguyên, con phải sống…”
“Cha mẹ…”
Cậu ngước lên nhìn lần cuối, cha mẹ cậu vẫn giữ mãi một nụ cười. Nhưng đau lòng thay, cậu chưa thể trả ơn cho cha mẹ.
*Tu….*
“Đừng bỏ lại con mà!”
Mặc cho cậu khóc nhiêu, đoàn tàu vẫn chậm rãi lăn bánh xe, tiến về phía trước đi tới điểm cuối của chuyến tàu.
Cậu cũng muốn chạy theo, nhưng chân cậu lại không nhích được, bóng tối từ lúc nào cũng sắp tới nuốt lấy chỗ của cậu.
“Con nhất định phải sống thay cho phần của cha mẹ, cha mẹ sẽ luôn ủng hộ về tình yêu của con.”
Tiếng nói của người mẹ cất lên lần cuối trong không trung, đoàn tàu đã tiến về phía bầu trời cao vút một lần và mãi mãi.
Cậu cũng dần bị bóng tối nuốt chửng, ánh mắt đương như đen lại toàn bộ tầm nhìn…
…----------------…
“Hộc!”
“Là…mơ?”
Cậu choàng tỉnh lại từ trong mơ, mất một lúc khá lâu mới tiếp nhận được ánh sáng từ đèn huỳnh quang.
Nhìn đồng hồ bên đầu tủ giường, đã là 9h30 tối…
Ngửi thấy mùi sát trùng, cậu đoán bản thân đang ở bệnh viện…
Nhưng, có ai ở đây không?
[Không tin nổi! BKA đã lấy được điểm thứ hai, chiến đội PYE đang có tình trạng tụt dốc lẫn áp lực nặng nề….]
TV ai đó quên tắt vẫn đang chiếu trực tiếp trận đấu Chung Kết OAS, máy quay cũng vừa vặn chiếu tới khuôn mặt anh, cậu thấy anh đang cố gắng dốc hết sức giành chiến thắng, nước mắt không tự chủ được mà rơi thành dòng.
“Viễn Phong….Em đã chiến thắng rồi…”
“Em muốn sớm được thấy anh….ngay bây giờ….”
“Mẹ hôm nay mua được nhiều, mấy dịp đặc biệt thế này nên bồi bổ cho con…”
Đào Nguyên đang lần theo tiếng nói trong giấc mơ, nhưng lại không thấy điểm cuối cùng của tiếng nói ấy…
Xung quanh đều chỉ là một mảng đen không lối đi rõ ràng, cậu mò mẫm mãi cũng chỉ là một không gian bao phủ lấy cậu không khẽ hở.
Cậu muốn khóc, nhưng tiếng nói ấy lại vang lên phía sau….
“Tiểu Nguyên, lại đây ăn thịt với cả nhà đi.”
Không gian xung quanh bất chợt thay đổi, cậu lại nhìn thấy cha mẹ đang ngồi trên bàn ăn ở ngôi nhà cũ, đang nhìn cậu với ánh mắt chan chứa tình yêu thương.
“Mẹ……”
Người mẹ vội chạy tới ôm cậu: “Tiểu Nguyên, con sao vậy, ở trường họ lại bắt nạt con nữa hả?”
“Con không có….”
Cậu lắc đầu phủ định việc này, đây chỉ là một giấc mơ mà thôi, nhưng tại sao….
Nó lại giống thật đến như vậy….
Bố cậu cũng vội lên tiếng: “Cũng không sao, nay con tốt nghiệp tiểu học rồi, chắc chắn lên cấp hai sẽ không chuyện thế này nữa đâu.”
“Tiểu Nguyên, mau lại ăn đi, đồ ăn sắp nguội rồi…”
Cậu vô thức đi theo mẹ ngồi trên ghế bàn ăn, gắp lấy một miếng sườn đầu tiên, khoảnh khắc cậu cho vào miệng thì hương vị quen thuộc này thực sự không khiến cậu nhớ mong.
Đây là hương vị do chính tay mẹ cậu làm, dù bên ngoài ngon cỡ nhiêu cũng không thể nào so sánh được……
“Ngon không con?”
Cậu ngước lên, nhìn mẹ đang mong chờ lời khen của cậu, nó không chỉ rất ngon, nó còn chứa đầy những gì chỉ có ở một người mẹ…
“Nó rất ngon, ngon lắm mẹ….”
“Đã lâu rồi con chưa từng ăn lại món này….”
Nhà ba người quây quanh bên bàn ăn, cậu chỉ mong bản thân mình có thể mơ như thế này lâu hơn một chút cũng không sao cả….
Ăn xong trời lúc này còn sáng, cả gia đình cùng ghé qua một tiệm quần áo, cha mẹ muốn cho cậu một chiếc áo đẹp nhất để tặng nhân dịp cậu đã tốt nghiệp tiểu học.
Họ biết gu ăn mặc của cậu thế nào, nên cũng không quá lâu để chọn cho cậu một chiếc áo khoác có hình ngôi sao trên cánh tay áo.
“Tiểu Nguyên, đẹp không? Mẹ vất vả lựa cho con đấy, con khoác thử đi.”
“Không cần thử đâu mẹ, mẹ chọn cho con, nhất định nó sẽ rất vừa.”
Không đắn đo hay mè nheo áo khoác nào khác, cậu nhất quyết chọn cho mình chiếc áo khoác này; lúc cậu cầm lên nó, cảm giác như có một sợi dây liên kết vô hình đã kết nối với nhau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không biết là gì, nhưng để sau cũng được.
Lúc bước ra cửa hàng, cậu yên lặng đi sau cha mẹ, lại đụng phải người ta khiến chiếc áo rơi xuống, cậu vội nhặt nó lên thì tay hai người lại khẽ chạm nhau.
“Anh là….ai?”
Người đàn ông đối diện đáp: “Tôi xin lỗi, cậu không sao chứ?”
Cậu hoài nghi người ấy, đáp lại một câu: “Không sao, nhưng chúng ta…có từng quen biết không?”
“……Tôi nghĩ là không.”
Anh ấy chỉ đáp lại một cách nhẹ bẫng, sau đó lại quay người bỏ đi như cuộc nói chuyện giữa hai người chưa từng tồn tại vậy.
Nhưng cảm giác đập thình thịch trong lồng ngực này, lại rõ ràng đến mức không thể nào đó chỉ là….
“Tiểu Nguyên, con sao vậy, chúng ta đi tới nơi này nào.”
“Dạ được, con tới ngay đây.”
Cậu ngoảnh đầu chạy về phía cha mẹ, không chú ý tới bóng đêm phía sau đang từ từ nuốt chửng cả thành phố này…
…----------------…
[Chuyến tàu mã số 2750 chuẩn bị khởi hành đến địa điểm cuối cùng……]
Cậu nhìn cha mẹ đang đứng cách kẻ vàng khá gần, nhưng lại tò mò rốt cuộc chuyến tàu này sẽ đưa họ tới đâu….
Chỉ chờ khi tàu lửa đã đến, ai cũng vội vã lên tàu, cha mẹ cũng yên lặng theo gót theo, cậu cũng muốn bước lên tàu, nhưng đường kẻ vàng lại giống như một màng kính cô lập cậu và đoàn tàu ra hai phía khác nhau.
Cậu hốt hoảng đập không khí: “Chuyện gì vậy? Mẹ, cha, con không vào được!”
Người mẹ nói vọng từ phía tàu ra: “Con trai, chuyến tàu này…con không thể đi được đâu…”
“Ý mẹ là thế nào, con không hiểu, tại sao con không thể nào lên được chuyến tàu này!”
“Con trai, hãy nghe cha, nhìn vào điểm cuối của bến tàu đi.”
Cậu nghe theo cha nhìn vào tấm biển được treo trên cao, chú ý được điểm cuối của chuyến tàu này là: “Heaven”.
Cậu vẫn còn nhớ từ này lúc còn học tiểu học, đó là thiên đàng….
Không phải….
Hãy nói đây không phải là sự thật đi….
Đây không phải là chuyến tàu như cậu nghĩ tới!
“MAU DỪNG CHUYẾN TÀU NÀY CHO TAO! KHỐN KIẾP, MAU DỪNG LẠI ĐI!”
“CHUYẾN TÀU NÀY TUYỆT ĐỐI KHÔNG ĐƯỢC KHỞI HÀNH!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu càng ra sức đập vào không khí, nhưng hoàn toàn không thể nào lay chuyển được tình hình này.
Bóng tối từ phía xa cũng đang chậm rãi nuốt chửng cảnh vật, cậu bất lực gục xuống mà khóc lên.
Cậu đã trải qua cảm giác bị bỏ rơi một lần rồi, không muốn nữa đâu….
Cậu cũng muốn đi với cha mẹ mà….
“Đào Nguyên, bấy lâu nay con đã lớn thế này rồi…”
“Tiểu Nguyên, con phải sống…”
“Cha mẹ…”
Cậu ngước lên nhìn lần cuối, cha mẹ cậu vẫn giữ mãi một nụ cười. Nhưng đau lòng thay, cậu chưa thể trả ơn cho cha mẹ.
*Tu….*
“Đừng bỏ lại con mà!”
Mặc cho cậu khóc nhiêu, đoàn tàu vẫn chậm rãi lăn bánh xe, tiến về phía trước đi tới điểm cuối của chuyến tàu.
Cậu cũng muốn chạy theo, nhưng chân cậu lại không nhích được, bóng tối từ lúc nào cũng sắp tới nuốt lấy chỗ của cậu.
“Con nhất định phải sống thay cho phần của cha mẹ, cha mẹ sẽ luôn ủng hộ về tình yêu của con.”
Tiếng nói của người mẹ cất lên lần cuối trong không trung, đoàn tàu đã tiến về phía bầu trời cao vút một lần và mãi mãi.
Cậu cũng dần bị bóng tối nuốt chửng, ánh mắt đương như đen lại toàn bộ tầm nhìn…
…----------------…
“Hộc!”
“Là…mơ?”
Cậu choàng tỉnh lại từ trong mơ, mất một lúc khá lâu mới tiếp nhận được ánh sáng từ đèn huỳnh quang.
Nhìn đồng hồ bên đầu tủ giường, đã là 9h30 tối…
Ngửi thấy mùi sát trùng, cậu đoán bản thân đang ở bệnh viện…
Nhưng, có ai ở đây không?
[Không tin nổi! BKA đã lấy được điểm thứ hai, chiến đội PYE đang có tình trạng tụt dốc lẫn áp lực nặng nề….]
TV ai đó quên tắt vẫn đang chiếu trực tiếp trận đấu Chung Kết OAS, máy quay cũng vừa vặn chiếu tới khuôn mặt anh, cậu thấy anh đang cố gắng dốc hết sức giành chiến thắng, nước mắt không tự chủ được mà rơi thành dòng.
“Viễn Phong….Em đã chiến thắng rồi…”
“Em muốn sớm được thấy anh….ngay bây giờ….”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro