Nam Thần! Kế Hoạch Của Anh Toang Rồi!
Chồng Cô Tốt Vớ...
Chu Nhất Khẩu Điểu
2024-11-21 23:22:50
Tuy tính cách của Tô Tình hơi tệ một chút, nhưng lòng chung thủy với hôn nhân lại là thứ thực sự không biết nên diễn tả như thế nào, dù đã ly hôn thì nhẫn cưới trong tay cô vẫn chưa từng tháo xuống.
Cô thật sự cho rằng, một khi đã trao thân cho Chu Dục Văn thì cả đời này cô sẽ sống với hắn.
Hơn nữa, Tô Tình cũng không cảm thấy, trên thế giới này có người đàn ông nào đối xử tốt với mình như Chu Dục Văn.
Vốn dĩ ly hôn chỉ là một thử thách cô dành cho Chu Dục Văn, ai mà ngờ được hắn lại phất lên nhanh như vậy? Không chỉ thăng chức tăng lương, còn trở thành tác giả tiểu thuyết bán chạy chứ?
Lúc ấy, Tô Tình thật sự hối hận rồi, nhất là khi cô nhìn thấy Chu Dục Văn dẫn những người phụ nữ khác theo bên mình, rồi làm loạn trên chiếc giường cưới của hai người bọn họ.
Lúc ấy, phòng tuyến tâm lý trong lòng Tô Tình trực tiếp sụp đổ, cô lao lên chất vấn Chu Dục Văn, hỏi hắn đang làm cái gì vậy hả? Chẳng lẽ hắn không biết đây là giường cưới của bọn họ hay sao?
"Chị gái à, chúng ta ly hôn rồi đấy!"
Cũng chính vì lần đó, Tô Tình chợt phát hiện, bản thân vốn không thể nắm chắc Chu Dục Văn trong tay như những gì mình từng tưởng tượng, cô thét lên rằng, mình nhất định phải tái hôn với Chu Dục Văn!
Nhưng vấn đề là, Chu Dục Văn đã nếm trải thế giới tự do sau khi ly hôn, làm sao có thể nói tái hôn là tái hôn được?
Chu Dục Văn càng không muốn tái hôn, Tô Tình càng sốt ruột!
Sau đó, cô bắt đầu nhớ lại từng chút từng chút một kỉ niệm trước kia khi còn ở bên cạnh Chu Dục Văn!
Sáu năm, bao gồm cả những năm tháng đại học, còn có hai năm chập chững bước vào đời, Chu Dục Văn vẫn luôn chăm sóc cô chu đáo. Có thể nói rằng, ngoại trừ công việc, học tập, cuộc sống, hắn không để cô phải lo lắng về bất cứ điều gì.
Ly hôn chưa được hai ngày, Tô Tình đã bị đau dạ dày. Bởi vì dạ dày của cô đã quen với những món ăn ngon do Chu Dục Văn nấu, để đến hiện giờ, ngay cả đồ bên ngoài cũng không ăn được.
Hơn nữa… có đôi khi ông trời cũng thật sự thích trêu ngươi người khác.
Khi kết hôn với Chu Dục Văn, bên tai cô toàn là những lời bàn tán về chồng của ai đó, bạn trai của ai đó lại thăng chức tăng lương, còn được cử đi nước ngoài!
Muốn tìm bạn trai thì phải tìm người có chí tiến thủ!
"Ôi trời, Tình Tình à, chồng cô sướng thật đấy, có người vợ như cô."
"Đúng vậy! Tôi không dám tưởng tượng mình sẽ tìm một người bạn trai lương tháng năm ngàn tệ đâu!"
"Đàn ông ít nhất cũng phải cố gắng có mức lương trăm ngàn tệ chứ, nếu không thì lấy đâu ra tiền nuôi vợ?"
"Đàn ông không thể không có chí tiến thủ được."
Trong hoàn cảnh như vậy, Tô Tình không kiên định, cuối cùng đã đưa ra một sự lựa chọn sai lầm.
Ai có thể ngờ sau khi ly hôn, cô lại nghe thấy mọi người xung quanh bàn tán.
"Những người đàn ông đó thật quá đáng, kiếm được chút tiền là nghĩ mình ghê lắm lắm, chút tiền ấy thì ai mà chẳng kiếm được?"
"Đúng đấy, thật không hiểu nổi trong lòng bọn đàn ông kia đang nghĩ cái gì, ăn một bữa cơm, tặng một món quà là muốn xác định mối quan hệ với mình rồi. Thứ trị giá mấy ngàn tệ, tôi đây không thiếu, nhưng thứ mấy chục ngàn tệ, bọn họ lại chẳng nỡ bỏ ra."
"Haizzz, thật ra phụ nữ chúng ta không cần tiền, thứ chúng ta cần chính là giá trị cảm xúc!"
"Bây giờ muốn tìm một người đàn ông bình thường, tình cảm ổn định khó quá."
"Chuẩn luôn! Nếu như tình cảm trong lòng anh ấy luôn ổn định, tốt nhất là biết nấu ăn, không hút thuốc, không uống rượu, thì đừng nói là lương tháng năm ngàn, dù không có lương, mình cũng nguyện ý nuôi anh ấy!"
"A! Tôi nhớ hình như chồng cũ của Tình Tình không hút thuốc, không uống rượu, mà còn đẹp trai nữa."
"Đúng rồi, tôi thấy anh rể nấu ăn rất ngon!"
"Mà này, chị Tình à, sao hồi đó chị lại ly hôn với anh rể vậy? Anh ấy tốt như thế!"
Buổi trưa lúc ăn cơm, một đám phụ nữ trong công ty đều tụ tập lại nói chuyện phiếm. Lúc đầu, chủ đề của bọn họ vốn không phải là Tô Tình, nhưng nói một hồi, chủ đề lại hướng đến cô, Tô Tình nghe chỉ muốn khóc, bỗng nhiên lại nói: "Không phải hồi đó mấy người luôn bảo đàn ông lương tháng năm ngàn là không có năng lực sao?"
"Ấy! Tô Tình, mấy chuyện này không thể nói lung tung được đâu!"
"Tôi có nói thế bao giờ đâu!"
Một câu nói của Tô Tình khiến mấy cô đồng nghiệp xung quanh bị dọa sợ đến bỏ chạy cả rồi.
Tô Tình và Chu Dục Văn kết hôn khá sớm, sau khi hai người ly hôn, những người xung quanh cũng lần lượt kết hôn. Tới lúc này, Tô Tình mới nhận ra, hôn nhân của cô và Chu Dục Văn thật sự là hạnh phúc. Bởi không nói đến những chuyện khác, chỉ riêng chuyện kết hôn, tiền thách cưới đã khiến không ít cặp đôi tan vỡ rồi.
Nhìn theo góc độ của nhà gái, tiền thách cưới chỉ đơn thuần là để xem thái độ của nhà trai mà thôi.
"Tôi năm nay 26 tuổi rồi! Không phải con gái mới lớn nữa, tôi phải tìm cho mình một chút đảm bảo chứ?"
Còn đứng dưới góc độ của nhà trai, mẹ kiếp, bà cô 26 tuổi đầu rồi, còn không phải gái tân, mà đòi hỏi những hai trăm ngàn tiền thách cưới! (Khoảng 700 triệu đồng)
Nói đến đây, lại có người hỏi Tô Tình: "Hồi đó, khi cậu kết hôn, nhà chồng cho cậu bao nhiêu?"
"300." Tô Tình đáp.
"Ba trăm ngàn á! Nhiều vậy sao? Chồng cô tốt với cô như vậy, tại sao cô lại ly hôn?"
Lại một lần nữa, Tô Tình bị tổn thương.
Cô thật sự cho rằng, một khi đã trao thân cho Chu Dục Văn thì cả đời này cô sẽ sống với hắn.
Hơn nữa, Tô Tình cũng không cảm thấy, trên thế giới này có người đàn ông nào đối xử tốt với mình như Chu Dục Văn.
Vốn dĩ ly hôn chỉ là một thử thách cô dành cho Chu Dục Văn, ai mà ngờ được hắn lại phất lên nhanh như vậy? Không chỉ thăng chức tăng lương, còn trở thành tác giả tiểu thuyết bán chạy chứ?
Lúc ấy, Tô Tình thật sự hối hận rồi, nhất là khi cô nhìn thấy Chu Dục Văn dẫn những người phụ nữ khác theo bên mình, rồi làm loạn trên chiếc giường cưới của hai người bọn họ.
Lúc ấy, phòng tuyến tâm lý trong lòng Tô Tình trực tiếp sụp đổ, cô lao lên chất vấn Chu Dục Văn, hỏi hắn đang làm cái gì vậy hả? Chẳng lẽ hắn không biết đây là giường cưới của bọn họ hay sao?
"Chị gái à, chúng ta ly hôn rồi đấy!"
Cũng chính vì lần đó, Tô Tình chợt phát hiện, bản thân vốn không thể nắm chắc Chu Dục Văn trong tay như những gì mình từng tưởng tượng, cô thét lên rằng, mình nhất định phải tái hôn với Chu Dục Văn!
Nhưng vấn đề là, Chu Dục Văn đã nếm trải thế giới tự do sau khi ly hôn, làm sao có thể nói tái hôn là tái hôn được?
Chu Dục Văn càng không muốn tái hôn, Tô Tình càng sốt ruột!
Sau đó, cô bắt đầu nhớ lại từng chút từng chút một kỉ niệm trước kia khi còn ở bên cạnh Chu Dục Văn!
Sáu năm, bao gồm cả những năm tháng đại học, còn có hai năm chập chững bước vào đời, Chu Dục Văn vẫn luôn chăm sóc cô chu đáo. Có thể nói rằng, ngoại trừ công việc, học tập, cuộc sống, hắn không để cô phải lo lắng về bất cứ điều gì.
Ly hôn chưa được hai ngày, Tô Tình đã bị đau dạ dày. Bởi vì dạ dày của cô đã quen với những món ăn ngon do Chu Dục Văn nấu, để đến hiện giờ, ngay cả đồ bên ngoài cũng không ăn được.
Hơn nữa… có đôi khi ông trời cũng thật sự thích trêu ngươi người khác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi kết hôn với Chu Dục Văn, bên tai cô toàn là những lời bàn tán về chồng của ai đó, bạn trai của ai đó lại thăng chức tăng lương, còn được cử đi nước ngoài!
Muốn tìm bạn trai thì phải tìm người có chí tiến thủ!
"Ôi trời, Tình Tình à, chồng cô sướng thật đấy, có người vợ như cô."
"Đúng vậy! Tôi không dám tưởng tượng mình sẽ tìm một người bạn trai lương tháng năm ngàn tệ đâu!"
"Đàn ông ít nhất cũng phải cố gắng có mức lương trăm ngàn tệ chứ, nếu không thì lấy đâu ra tiền nuôi vợ?"
"Đàn ông không thể không có chí tiến thủ được."
Trong hoàn cảnh như vậy, Tô Tình không kiên định, cuối cùng đã đưa ra một sự lựa chọn sai lầm.
Ai có thể ngờ sau khi ly hôn, cô lại nghe thấy mọi người xung quanh bàn tán.
"Những người đàn ông đó thật quá đáng, kiếm được chút tiền là nghĩ mình ghê lắm lắm, chút tiền ấy thì ai mà chẳng kiếm được?"
"Đúng đấy, thật không hiểu nổi trong lòng bọn đàn ông kia đang nghĩ cái gì, ăn một bữa cơm, tặng một món quà là muốn xác định mối quan hệ với mình rồi. Thứ trị giá mấy ngàn tệ, tôi đây không thiếu, nhưng thứ mấy chục ngàn tệ, bọn họ lại chẳng nỡ bỏ ra."
"Haizzz, thật ra phụ nữ chúng ta không cần tiền, thứ chúng ta cần chính là giá trị cảm xúc!"
"Bây giờ muốn tìm một người đàn ông bình thường, tình cảm ổn định khó quá."
"Chuẩn luôn! Nếu như tình cảm trong lòng anh ấy luôn ổn định, tốt nhất là biết nấu ăn, không hút thuốc, không uống rượu, thì đừng nói là lương tháng năm ngàn, dù không có lương, mình cũng nguyện ý nuôi anh ấy!"
"A! Tôi nhớ hình như chồng cũ của Tình Tình không hút thuốc, không uống rượu, mà còn đẹp trai nữa."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đúng rồi, tôi thấy anh rể nấu ăn rất ngon!"
"Mà này, chị Tình à, sao hồi đó chị lại ly hôn với anh rể vậy? Anh ấy tốt như thế!"
Buổi trưa lúc ăn cơm, một đám phụ nữ trong công ty đều tụ tập lại nói chuyện phiếm. Lúc đầu, chủ đề của bọn họ vốn không phải là Tô Tình, nhưng nói một hồi, chủ đề lại hướng đến cô, Tô Tình nghe chỉ muốn khóc, bỗng nhiên lại nói: "Không phải hồi đó mấy người luôn bảo đàn ông lương tháng năm ngàn là không có năng lực sao?"
"Ấy! Tô Tình, mấy chuyện này không thể nói lung tung được đâu!"
"Tôi có nói thế bao giờ đâu!"
Một câu nói của Tô Tình khiến mấy cô đồng nghiệp xung quanh bị dọa sợ đến bỏ chạy cả rồi.
Tô Tình và Chu Dục Văn kết hôn khá sớm, sau khi hai người ly hôn, những người xung quanh cũng lần lượt kết hôn. Tới lúc này, Tô Tình mới nhận ra, hôn nhân của cô và Chu Dục Văn thật sự là hạnh phúc. Bởi không nói đến những chuyện khác, chỉ riêng chuyện kết hôn, tiền thách cưới đã khiến không ít cặp đôi tan vỡ rồi.
Nhìn theo góc độ của nhà gái, tiền thách cưới chỉ đơn thuần là để xem thái độ của nhà trai mà thôi.
"Tôi năm nay 26 tuổi rồi! Không phải con gái mới lớn nữa, tôi phải tìm cho mình một chút đảm bảo chứ?"
Còn đứng dưới góc độ của nhà trai, mẹ kiếp, bà cô 26 tuổi đầu rồi, còn không phải gái tân, mà đòi hỏi những hai trăm ngàn tiền thách cưới! (Khoảng 700 triệu đồng)
Nói đến đây, lại có người hỏi Tô Tình: "Hồi đó, khi cậu kết hôn, nhà chồng cho cậu bao nhiêu?"
"300." Tô Tình đáp.
"Ba trăm ngàn á! Nhiều vậy sao? Chồng cô tốt với cô như vậy, tại sao cô lại ly hôn?"
Lại một lần nữa, Tô Tình bị tổn thương.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro