Nam Thần! Kế Hoạch Của Anh Toang Rồi!
Chu Dục Văn, An...
Chu Nhất Khẩu Điểu
2024-11-21 23:22:50
Nếu bạn bè của cô tìm một người bạn trai kém hơn chừng hai - ba tuổi, Tô Tình cảm thấy cũng được, ít nhất là giữa hai bên sẽ không mang đến cảm giác kỳ quái.
Nhưng nếu bạn trai nhỏ hơn bạn gái năm tuổi, hai người đứng trước mặt Tô Tình, Tô Tình sẽ thấy vô cùng kỳ quái, thậm chí cô còn có cảm giác cô gái kia hơi có chút vấn đề về tâm lý rồi.
Chắc chắn là trước kia đối phương đã từng bị đàn ông lớn tuổi đùa giỡn nên mới có suy nghĩ lệch lạc như vậy.
Bởi vì trong nhận thức của Tô Tình, đã yêu đương thì tất nhiên phải hướng đến hôn nhân, tìm một người đàn ông nhỏ tuổi hơn, chưa trưởng thành, thì làm sao mà sống chung được?
Hai người vốn chỉ là chơi qua đường mà thôi.
Tóm lại, có nói như thế nào chăng nữa thì Tô Tình cũng không thể chấp nhận được kiểu quan hệ như vậy, Tô Tình cho rằng phụ nữ nên chung thủy một lòng, một chiếc chìa khóa chỉ có thể kết hợp với một cái ổ khóa, hơn nữa Chu Dục Văn chính là chiếc chìa khóa mà Tô Tình vô cùng yêu thích.
Tô Tình mang trong mình tư tưởng truyền thống như vậy, nên sau khi sống lại, chuyện chọn bạn đời thực sự là một vấn đề lớn đối với cô.
Bởi vì Tô Tình ôm theo tâm lý của người phụ nữ trưởng thành hai mươi chín tuổi, nên những chàng trai mười tám, mười chín tuổi trong trường đều không lọt nổi vào mắt cô.
Còn với những người đàn ông hai tám, hai chín tuổi kia, Tô Tình lại suy nghĩ, mình là một cô gái mười tám đôi mươi trẻ trung xinh đẹp, sao có thể tìm một ông chú trung niên để yêu chứ?
Cho nên đối tượng phù hợp nhất chỉ có thể là người chồng kiếp trước của cô thôi!
Chu Dục Văn mười chín tuổi!
Mà nếu Tô Tình biết, trong đầu Chu Dục Văn mười chín tuổi trước mắt lại toàn là hình bóng của cô, chắc chắn Tô Tình sẽ vui mừng muốn chết! Thậm chí cô sẽ càng thêm kiên định cho rằng đây là duyên phận trời ban! Là ý trời đã định sẵn!
Nghĩ thử mà xem, nếu Tô Tình biết được Chu Dục Văn cũng sống lại thì cô ấy sẽ vui sướng đến nhường nào?
Bởi vì tình huống này có nghĩa là, tất cả những suy nghĩ, dự định của Tô Tình sau khi sống lại đều có thể tâm sự hết với Chu Dục Văn.
Hơn nữa, bọn họ sẽ trở thành cặp đôi tâm đầu ý hợp nhất trên thế giới này.
Chu Dục Văn hiểu quá rõ Tô Tình, cho nên hắn nhất định phải giữ kín, không thể tiết lộ cho Tô Tình biết mình cũng là người sống lại được!
Chu Dục Văn hiểu, một khi để cho Tô Tình biết được chuyện này, thì hắn có chạy đằng trời cũng không thoát!
Nghĩ mà xem, Tô Tình hai mươi chín tuổi còn có thể làm loạn hôn lễ của người ta, vậy thì Tô Tình mười tám tuổi sẽ làm gì?
Hắn thật sự không dám tưởng tượng cô ấy có thể làm ra những chuyện gì.
Không cần biết như thế nào cũng không thể tiết lộ cho Tô Tình biết hắn cũng là người sống lại được!
Thế nhưng vấn đề là bản thân hắn đã bắt đầu đi kinh doanh thẻ điện thoại rồi, làm sao Tô Tình có thể không nghi ngờ chứ?
Haizz, đã đến nước này, chỉ có thể đi một bước tính một bước mà thôi.
Chu Dục Văn biết, chuyện mình là người sống lại có thể giấu được người khác, nhưng chắc chắn là không thể qua mắt được Tô Tình, bị tiết lộ chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Trong lòng cứ mải nghĩ đến chuyện của Tô Tình, bất tri bất giác hắn đã trở về ký túc xá rồi. Khi ấy trời đã tối, bảy giờ tối hắn còn phải đến giảng đường tham gia buổi họp lớp đầu tiên.
"Chu Dục Văn!" Ngay khi Chu Dục Văn đi đến cửa ký túc xá, đột nhiên một giọng nữ gọi hắn lại.
Chu Dục Văn ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng chợt phát hiện có những chuyện không phải cứ muốn trốn là có thể trốn được.
Sau khi Tô Tình sống lại trở về thời đại học, ý nghĩ đầu tiên nảy sinh trong đầu cô là cực kỳ khó tin, nhưng rất nhanh sau đó, cô đã bắt đầu nghĩ theo một hướng khác, nếu cô thật sự được quay lại thời đại học thì chẳng phải cô và Chu Dục Văn cũng có thể bắt đầu lại từ đầu hay sao?
Lần này, cô nhất định sẽ không ngang ngược vô lý giống như trước kia!
Cô phải ngoan ngoãn nghe lời, phải khuyến khích anh ấy viết tiểu thuyết!
Chu Dục Văn không hề vô dụng như vẻ bề ngoài. Anh ấy rất có thiên phú viết tiểu thuyết! Chỉ cần anh ấy chuyên tâm viết lách, nhất định sẽ trở thành một vị tiểu thuyết gia nổi tiếng.
Đến lúc đó, khi anh ấy nhận phỏng vấn sẽ nói, may mắn lớn nhất đời tôi chính là gặp được vợ mình - cũng chính là cô!
"Chính nhờ sự cổ vũ và đồng hành của vợ tôi, mới có tôi của ngày hôm nay!"
Chỉ cần nghĩ đến khung cảnh đó thôi, Tô Tình đã cảm thấy vô cùng phấn khích rồi.
Lần này, cô nhất định sẽ không chia tay với Chu Dục Văn nữa!
Chu Dục Văn, anh đừng hòng thoát khỏi tay em!
Nghĩ thông suốt điểm này, Tô Tình đã thản nhiên tiếp nhận sự thật là mình vừa được sống lại. Cô không cần phải làm gì cả, mà thực ra, cô cũng không biết phải làm gì.
Trước khi sống lại, ngoài thiết kế và vẽ vời, Tô Tình vốn không để tâm đến bất cứ chuyện gì khác nữa, cho nên sau khi sống lại tuy cô có thể thấy trước một phần nào đó của tương lai, nhưng rất tiếc là phần đó quá ít.
Về phương diện thiết kế, tuy trong đầu Tô Tình có những kiến thức vượt trội hơn người tới tận mười năm, nhưng hiện tại, cô chỉ là một cô sinh viên năm nhất, chưa có cơ hội để phát huy chúng ra.
Cho nên, Tô Tình quyết định sẽ bình thản trải qua cuộc sống thời đại học.
Nhưng nếu bạn trai nhỏ hơn bạn gái năm tuổi, hai người đứng trước mặt Tô Tình, Tô Tình sẽ thấy vô cùng kỳ quái, thậm chí cô còn có cảm giác cô gái kia hơi có chút vấn đề về tâm lý rồi.
Chắc chắn là trước kia đối phương đã từng bị đàn ông lớn tuổi đùa giỡn nên mới có suy nghĩ lệch lạc như vậy.
Bởi vì trong nhận thức của Tô Tình, đã yêu đương thì tất nhiên phải hướng đến hôn nhân, tìm một người đàn ông nhỏ tuổi hơn, chưa trưởng thành, thì làm sao mà sống chung được?
Hai người vốn chỉ là chơi qua đường mà thôi.
Tóm lại, có nói như thế nào chăng nữa thì Tô Tình cũng không thể chấp nhận được kiểu quan hệ như vậy, Tô Tình cho rằng phụ nữ nên chung thủy một lòng, một chiếc chìa khóa chỉ có thể kết hợp với một cái ổ khóa, hơn nữa Chu Dục Văn chính là chiếc chìa khóa mà Tô Tình vô cùng yêu thích.
Tô Tình mang trong mình tư tưởng truyền thống như vậy, nên sau khi sống lại, chuyện chọn bạn đời thực sự là một vấn đề lớn đối với cô.
Bởi vì Tô Tình ôm theo tâm lý của người phụ nữ trưởng thành hai mươi chín tuổi, nên những chàng trai mười tám, mười chín tuổi trong trường đều không lọt nổi vào mắt cô.
Còn với những người đàn ông hai tám, hai chín tuổi kia, Tô Tình lại suy nghĩ, mình là một cô gái mười tám đôi mươi trẻ trung xinh đẹp, sao có thể tìm một ông chú trung niên để yêu chứ?
Cho nên đối tượng phù hợp nhất chỉ có thể là người chồng kiếp trước của cô thôi!
Chu Dục Văn mười chín tuổi!
Mà nếu Tô Tình biết, trong đầu Chu Dục Văn mười chín tuổi trước mắt lại toàn là hình bóng của cô, chắc chắn Tô Tình sẽ vui mừng muốn chết! Thậm chí cô sẽ càng thêm kiên định cho rằng đây là duyên phận trời ban! Là ý trời đã định sẵn!
Nghĩ thử mà xem, nếu Tô Tình biết được Chu Dục Văn cũng sống lại thì cô ấy sẽ vui sướng đến nhường nào?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bởi vì tình huống này có nghĩa là, tất cả những suy nghĩ, dự định của Tô Tình sau khi sống lại đều có thể tâm sự hết với Chu Dục Văn.
Hơn nữa, bọn họ sẽ trở thành cặp đôi tâm đầu ý hợp nhất trên thế giới này.
Chu Dục Văn hiểu quá rõ Tô Tình, cho nên hắn nhất định phải giữ kín, không thể tiết lộ cho Tô Tình biết mình cũng là người sống lại được!
Chu Dục Văn hiểu, một khi để cho Tô Tình biết được chuyện này, thì hắn có chạy đằng trời cũng không thoát!
Nghĩ mà xem, Tô Tình hai mươi chín tuổi còn có thể làm loạn hôn lễ của người ta, vậy thì Tô Tình mười tám tuổi sẽ làm gì?
Hắn thật sự không dám tưởng tượng cô ấy có thể làm ra những chuyện gì.
Không cần biết như thế nào cũng không thể tiết lộ cho Tô Tình biết hắn cũng là người sống lại được!
Thế nhưng vấn đề là bản thân hắn đã bắt đầu đi kinh doanh thẻ điện thoại rồi, làm sao Tô Tình có thể không nghi ngờ chứ?
Haizz, đã đến nước này, chỉ có thể đi một bước tính một bước mà thôi.
Chu Dục Văn biết, chuyện mình là người sống lại có thể giấu được người khác, nhưng chắc chắn là không thể qua mắt được Tô Tình, bị tiết lộ chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Trong lòng cứ mải nghĩ đến chuyện của Tô Tình, bất tri bất giác hắn đã trở về ký túc xá rồi. Khi ấy trời đã tối, bảy giờ tối hắn còn phải đến giảng đường tham gia buổi họp lớp đầu tiên.
"Chu Dục Văn!" Ngay khi Chu Dục Văn đi đến cửa ký túc xá, đột nhiên một giọng nữ gọi hắn lại.
Chu Dục Văn ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng chợt phát hiện có những chuyện không phải cứ muốn trốn là có thể trốn được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi Tô Tình sống lại trở về thời đại học, ý nghĩ đầu tiên nảy sinh trong đầu cô là cực kỳ khó tin, nhưng rất nhanh sau đó, cô đã bắt đầu nghĩ theo một hướng khác, nếu cô thật sự được quay lại thời đại học thì chẳng phải cô và Chu Dục Văn cũng có thể bắt đầu lại từ đầu hay sao?
Lần này, cô nhất định sẽ không ngang ngược vô lý giống như trước kia!
Cô phải ngoan ngoãn nghe lời, phải khuyến khích anh ấy viết tiểu thuyết!
Chu Dục Văn không hề vô dụng như vẻ bề ngoài. Anh ấy rất có thiên phú viết tiểu thuyết! Chỉ cần anh ấy chuyên tâm viết lách, nhất định sẽ trở thành một vị tiểu thuyết gia nổi tiếng.
Đến lúc đó, khi anh ấy nhận phỏng vấn sẽ nói, may mắn lớn nhất đời tôi chính là gặp được vợ mình - cũng chính là cô!
"Chính nhờ sự cổ vũ và đồng hành của vợ tôi, mới có tôi của ngày hôm nay!"
Chỉ cần nghĩ đến khung cảnh đó thôi, Tô Tình đã cảm thấy vô cùng phấn khích rồi.
Lần này, cô nhất định sẽ không chia tay với Chu Dục Văn nữa!
Chu Dục Văn, anh đừng hòng thoát khỏi tay em!
Nghĩ thông suốt điểm này, Tô Tình đã thản nhiên tiếp nhận sự thật là mình vừa được sống lại. Cô không cần phải làm gì cả, mà thực ra, cô cũng không biết phải làm gì.
Trước khi sống lại, ngoài thiết kế và vẽ vời, Tô Tình vốn không để tâm đến bất cứ chuyện gì khác nữa, cho nên sau khi sống lại tuy cô có thể thấy trước một phần nào đó của tương lai, nhưng rất tiếc là phần đó quá ít.
Về phương diện thiết kế, tuy trong đầu Tô Tình có những kiến thức vượt trội hơn người tới tận mười năm, nhưng hiện tại, cô chỉ là một cô sinh viên năm nhất, chưa có cơ hội để phát huy chúng ra.
Cho nên, Tô Tình quyết định sẽ bình thản trải qua cuộc sống thời đại học.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro