Nam Thần! Kế Hoạch Của Anh Toang Rồi!
Đàn Chị Trần Uy...
Chu Nhất Khẩu Điểu
2024-11-21 23:22:50
Nghĩ tới đây, đột nhiên Chu Dục Văn lại nghĩ đến thời đại học của mình. Thật ra trong quá trình yêu đương với Tô Tình, hắn đã từng rất nhiều lần muốn “làm” cô ấy.
Nhưng Tô Tình vẫn luôn canh phòng vô cùng nghiêm ngặt, mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học, đi vào sảnh đám cưới, Chu Dục Văn mới có lần đầu tiên với Tô Tình, là lần đầu tiên theo nghĩa đen đó.
Nhưng Chu Dục Văn của lúc đó, đã sớm không còn cường tráng như trâu giống năm mười tám tuổi.
Cũng không biết khi mười tám tuổi hắn lợi hại đến cỡ nào?
Nghĩ đến bản thân thời ba mươi tuổi, ở cùng với nhóm bạn gái nhỏ, đều có chút lực bất tòng tâm, Chu Dục Văn lại cảm thấy mình trùng sinh trở về cũng không hẳn là không có chỗ tốt.
Ít nhất là lần này, hắn phải tận tình phóng túng hơn.
Không được, hắn chính là một ông chú ba mươi tuổi rồi, hắn nhất định phải giữ vững hình tượng của bản thân!
Được rồi, không cần biết về sau thế nào, chỉ có một điều Chu Dục Văn hắn tuyệt đối không thể phạm sai lầm thêm nữa, đó là yêu đương với Tô Tình.
Hồi tưởng lại quá khứ, Chu Dục Văn cảm thấy đúng là mình bị mù rồi, sao trong trường đại học có nhiều mỹ nữ như vậy, hắn lại chọn trúng mỹ nữ rắn rết như Tô Tình này?
Thôi, chuyện cũ bỏ qua, hắn chỉ biết rằng lần này, mình tuyệt đối sẽ không có chút dính dáng gì đến Tô Tình kia nữa.
"Đến rồi!"
Ngay khi Chu Dục Văn đang suy nghĩ về sau mình nên phát triển như thế nào, thì đột nhiên một giọng nói đã kéo hắn quay về với hiện thực, cánh cổng trường đại học vừa xuất hiện trước mắt, hắn đến nơi rồi.
Chu Dục Văn đưa cho tài xế năm mươi tệ, mà trước khi rời khỏi, hắn còn tranh luận với tài xế một phen: “Chúng ta cùng trải qua chặng đường sương gió như vậy, tình cảm đã trở nên sâu đậm hơn rồi, vậy anh trai à, lấy rẻ hơn hai đồng có được hay không?”
Câu này nói lập tức làm tài xế trợn trắng mắt lườm qua, gã cũng nổi hứng đối đáp một phen: “Núi xanh lầu các kéo dài liên miên không dứt, chi bằng anh đây trực tiếp cho không chú luôn, chú thấy thế nào?” [1]
"Vậy thì tốt quá!"
"Tốt cái rắm á!" Tài xết trực tiếp rút năm mươi tệ từ trong tay Chu Dục Văn ra, sau đó đầu cũng không thèm ngoảnh lại, đã hung hăng giẫm chân ga, “vèo” một cái, lao vút đi rồi.
Nhìn tài xế rời đi, Chu Dục Văn âm thầm ngẫm nghĩ, lão đại ca ở Kim Lăng vẫn táo bạo như vậy…
Sau một chuyến taxi, hai ngàn tệ ban đầu đã giảm đi năm mươi tệ, tiền vốn còn lại trước mắt: 1950 tệ.
Nên kiếm tiền thế nào đây?
Chu Dục Văn ngậm điếu thuốc lá trên môi, đứng một bên cúi đầu suy nghĩ.
"Bạn học, cậu tới báo danh sao?" Ngay khi Chu Dục Văn đang miên man suy tư, đột nhiên có giọng nữ sinh nhẹ nhàng truyền tới từ bên cạnh.
Chu Dục Văn ngẩng đầu, đã thấy một nữ sinh với tóc dài buông xõa, mặc áo tình nguyện trên người.
Là đàn chị Trần Uyển?
"Chị có thấy tôi giống người tới báo danh không?" Lại gặp người quen, Chu Dục Văn khẽ mỉm cười hỏi.
Đàn chị Trần Uyển vừa mới lên năm hai vẫn còn chút ngây ngô, mặt mộc ngửa lên trời. Cô ấy mặc trên người một chiếc áo phông màu trắng phối hợp với quần jean, bên ngoài mặc một chiếc áo gile của tình nguyện viên màu đỏ.
Hắn còn nhớ, sau năm ba đại học, đàn chị Trần Uyển này đã thành công trở thành hội trưởng hội học sinh.
Kiếp trước, Trần Uyển đã nhiệt tình giúp đỡ, đưa Chu Dục Văn đến ký túc xá.
Lúc ấy, Chu Dục Văn lần đầu tiên đến thành phố lớn, nên rất có hảo cảm với đàn chị hòa ái dễ gần này.
Sau đó, đàn chị hỏi hắn: “Có làm thẻ điện thoại không?”
Chu Dục Văn nói: “Tôi có thẻ điện thoại rồi.”
"Không giống đâu, thẻ điện thoại cậu có là của nhà cậu ở bên kia, nhưng về sau cậu sẽ sinh sống ở Kim Lăng này, thì đương nhiên là phải làm một cái thẻ điện thoại bản địa, hơn nữa lưu lượng trong di động của cậu có đủ dùng không?" Trần Uyển từng bước dụ dỗ.
Lúc ấy, đúng là Chu Dục Văn có nhu cầu thật, hơn nữa không chỉ một mình Chu Dục Văn, cả mấy đứa bạn ở cùng phòng ký túc xá với hắn nữa, vừa nghe làm thẻ điện thoại có khuyến mãi lớn, trong đầu đã chắc mẩm mình thực sự cần một cái thẻ điện thoại mới rồi.
Vậy là một phòng ký túc xá có đến ba người làm thẻ, trong khi trên thực tế, một phòng ký túc xá chỉ cần làm một cái thẻ điện thoại là được.
Sau đó, khi Chu Dục Văn gia nhập vào hội học sinh, cũng coi như quen biết với Trần Uyển, Trần Uyển mới tìm cơ hội nói chuyện này với hắn, trong lòng cô ấy rất xấu hổ, vì ngày đó mình đã gạt hắn rồi.
-----------------
[1] : Đoạn hội thoại trên tác giả có dùng hai câu khá quen thuộc để đối đáp.
Câu trên “Vạn thủy thiên sơn tổng thị tình” vốn là tên của một bộ phim sản xuất năm 1982 với tựa tiếng Anh là Love And Passion.
Câu dưới “Sơn ngoại thanh sơn lâu ngoại lâu” xuất xứ từ bài “Đề Lâm An Để” của thi nhân đời Tống Lâm Thăng.
Ý nghĩa khái quát như trên.
Nhưng Tô Tình vẫn luôn canh phòng vô cùng nghiêm ngặt, mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học, đi vào sảnh đám cưới, Chu Dục Văn mới có lần đầu tiên với Tô Tình, là lần đầu tiên theo nghĩa đen đó.
Nhưng Chu Dục Văn của lúc đó, đã sớm không còn cường tráng như trâu giống năm mười tám tuổi.
Cũng không biết khi mười tám tuổi hắn lợi hại đến cỡ nào?
Nghĩ đến bản thân thời ba mươi tuổi, ở cùng với nhóm bạn gái nhỏ, đều có chút lực bất tòng tâm, Chu Dục Văn lại cảm thấy mình trùng sinh trở về cũng không hẳn là không có chỗ tốt.
Ít nhất là lần này, hắn phải tận tình phóng túng hơn.
Không được, hắn chính là một ông chú ba mươi tuổi rồi, hắn nhất định phải giữ vững hình tượng của bản thân!
Được rồi, không cần biết về sau thế nào, chỉ có một điều Chu Dục Văn hắn tuyệt đối không thể phạm sai lầm thêm nữa, đó là yêu đương với Tô Tình.
Hồi tưởng lại quá khứ, Chu Dục Văn cảm thấy đúng là mình bị mù rồi, sao trong trường đại học có nhiều mỹ nữ như vậy, hắn lại chọn trúng mỹ nữ rắn rết như Tô Tình này?
Thôi, chuyện cũ bỏ qua, hắn chỉ biết rằng lần này, mình tuyệt đối sẽ không có chút dính dáng gì đến Tô Tình kia nữa.
"Đến rồi!"
Ngay khi Chu Dục Văn đang suy nghĩ về sau mình nên phát triển như thế nào, thì đột nhiên một giọng nói đã kéo hắn quay về với hiện thực, cánh cổng trường đại học vừa xuất hiện trước mắt, hắn đến nơi rồi.
Chu Dục Văn đưa cho tài xế năm mươi tệ, mà trước khi rời khỏi, hắn còn tranh luận với tài xế một phen: “Chúng ta cùng trải qua chặng đường sương gió như vậy, tình cảm đã trở nên sâu đậm hơn rồi, vậy anh trai à, lấy rẻ hơn hai đồng có được hay không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Câu này nói lập tức làm tài xế trợn trắng mắt lườm qua, gã cũng nổi hứng đối đáp một phen: “Núi xanh lầu các kéo dài liên miên không dứt, chi bằng anh đây trực tiếp cho không chú luôn, chú thấy thế nào?” [1]
"Vậy thì tốt quá!"
"Tốt cái rắm á!" Tài xết trực tiếp rút năm mươi tệ từ trong tay Chu Dục Văn ra, sau đó đầu cũng không thèm ngoảnh lại, đã hung hăng giẫm chân ga, “vèo” một cái, lao vút đi rồi.
Nhìn tài xế rời đi, Chu Dục Văn âm thầm ngẫm nghĩ, lão đại ca ở Kim Lăng vẫn táo bạo như vậy…
Sau một chuyến taxi, hai ngàn tệ ban đầu đã giảm đi năm mươi tệ, tiền vốn còn lại trước mắt: 1950 tệ.
Nên kiếm tiền thế nào đây?
Chu Dục Văn ngậm điếu thuốc lá trên môi, đứng một bên cúi đầu suy nghĩ.
"Bạn học, cậu tới báo danh sao?" Ngay khi Chu Dục Văn đang miên man suy tư, đột nhiên có giọng nữ sinh nhẹ nhàng truyền tới từ bên cạnh.
Chu Dục Văn ngẩng đầu, đã thấy một nữ sinh với tóc dài buông xõa, mặc áo tình nguyện trên người.
Là đàn chị Trần Uyển?
"Chị có thấy tôi giống người tới báo danh không?" Lại gặp người quen, Chu Dục Văn khẽ mỉm cười hỏi.
Đàn chị Trần Uyển vừa mới lên năm hai vẫn còn chút ngây ngô, mặt mộc ngửa lên trời. Cô ấy mặc trên người một chiếc áo phông màu trắng phối hợp với quần jean, bên ngoài mặc một chiếc áo gile của tình nguyện viên màu đỏ.
Hắn còn nhớ, sau năm ba đại học, đàn chị Trần Uyển này đã thành công trở thành hội trưởng hội học sinh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiếp trước, Trần Uyển đã nhiệt tình giúp đỡ, đưa Chu Dục Văn đến ký túc xá.
Lúc ấy, Chu Dục Văn lần đầu tiên đến thành phố lớn, nên rất có hảo cảm với đàn chị hòa ái dễ gần này.
Sau đó, đàn chị hỏi hắn: “Có làm thẻ điện thoại không?”
Chu Dục Văn nói: “Tôi có thẻ điện thoại rồi.”
"Không giống đâu, thẻ điện thoại cậu có là của nhà cậu ở bên kia, nhưng về sau cậu sẽ sinh sống ở Kim Lăng này, thì đương nhiên là phải làm một cái thẻ điện thoại bản địa, hơn nữa lưu lượng trong di động của cậu có đủ dùng không?" Trần Uyển từng bước dụ dỗ.
Lúc ấy, đúng là Chu Dục Văn có nhu cầu thật, hơn nữa không chỉ một mình Chu Dục Văn, cả mấy đứa bạn ở cùng phòng ký túc xá với hắn nữa, vừa nghe làm thẻ điện thoại có khuyến mãi lớn, trong đầu đã chắc mẩm mình thực sự cần một cái thẻ điện thoại mới rồi.
Vậy là một phòng ký túc xá có đến ba người làm thẻ, trong khi trên thực tế, một phòng ký túc xá chỉ cần làm một cái thẻ điện thoại là được.
Sau đó, khi Chu Dục Văn gia nhập vào hội học sinh, cũng coi như quen biết với Trần Uyển, Trần Uyển mới tìm cơ hội nói chuyện này với hắn, trong lòng cô ấy rất xấu hổ, vì ngày đó mình đã gạt hắn rồi.
-----------------
[1] : Đoạn hội thoại trên tác giả có dùng hai câu khá quen thuộc để đối đáp.
Câu trên “Vạn thủy thiên sơn tổng thị tình” vốn là tên của một bộ phim sản xuất năm 1982 với tựa tiếng Anh là Love And Passion.
Câu dưới “Sơn ngoại thanh sơn lâu ngoại lâu” xuất xứ từ bài “Đề Lâm An Để” của thi nhân đời Tống Lâm Thăng.
Ý nghĩa khái quát như trên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro