Nam Thần! Kế Hoạch Của Anh Toang Rồi!
Đồ Ăn Cần Phải...
Chu Nhất Khẩu Điểu
2024-11-21 23:22:50
Sau khi tìm hiểu kỹ về Tô Tình, thầy cố vấn liên tục gật đầu hài lòng. Và Tô Tình cũng không phụ lòng mong đợi của mọi người, cô đã trở thành lớp trưởng, hơn nữa còn sắp xếp mọi việc cực kỳ ngăn nắp, đâu vào đấy.
Tại thời điểm này, cô nàng đang mặc một chiếc áo khoác màu cà phê, phối với quần jean màu xanh đậm, tết tóc đuôi ngựa vô cùng năng động, trực tiếp trở nên nổi bật nhất trong số các bạn nữ.
Buổi họp lớp vừa kết thúc, đã có nam sinh lân la đến xin phương thức liên lạc của Tô Tình. Thực ra, Trịnh Nghiên Nghiên rất ngưỡng mộ Tô Tình. Khi những bạn học khác vẫn còn giữ thái độ tôn kính với thầy cố vấn như giáo viên cấp ba, thì Tô Tình đã học được cách giao tiếp bình đẳng với đối phương, thậm chí cô ấy còn có thể hỗ trợ thầy giáo bằng cách bổ sung, điều chỉnh và hoàn thiện những nhiệm vụ do đối phương giao phó.
Ngay cả khi Tô Tình đứng trên bục giúp thầy giáo phổ biến nhiệm vụ, thì ở phía dưới, rất nhiều nam sinh vẫn đang bàn tán sôi nổi về cô ấy.
Từ nhỏ đến lớn, Trịnh Nghiên Nghiên vẫn luôn là "con nhà người ta" trong mắt mọi người. Hồi cấp ba có biết bao nhiêu nam sinh vây quanh cô. Bởi vậy khi đến Kim Lăng, Trịnh Nghiên Nghiên vẫn cho rằng những nam sinh ở đây sẽ coi cô như tiên nữ giáng trần, nào ngờ cô lại bị Tô Tình cướp hết cơ hội nổi bật như vậy.
Nói thật, rơi vào tình huống kiểu này, trong lòng Trịnh Nghiên Nghiên cũng không khỏi có chút ghen tị.
Nhưng vẫn còn một điều khác càng làm Trịnh Nghiên Nghiên kinh ngạc hơn…
Bởi vì khi có nam sinh trong lớp ngỏ ý muốn xin phương thức liên lạc, Tô Tình lại lập tức mỉm cười rồi tự nhiên đáp lại: “Tôi có bạn trai rồi, nếu có việc gì, cậu cứ gọi vào số điện thoại này cho tôi nhé."
"À ừ..." Câu nói này đã khiến bạn nam sinh kia bẽ mặt, nhưng lại khiến các bạn nữ trong lớp càng thêm yêu mến cô lớp trưởng xinh đẹp, giỏi giang, còn cực kỳ có nguyên tắc của mình.
Ấy vậy mà một cô gái ưu tú như thế lại "chết mê chết mệt" Chu Dục Văn đến mức muốn ngừng mà không được?
Rốt cuộc Chu Dục Văn kia là người như thế nào chứ?
Trịnh Nghiên Nghiên không nhịn được, lập tức hỏi Thường Hạo, rốt cuộc Chu Dục Văn và Tô Tình có quan hệ gì.
Thường Hạo nhếch miệng đáp: "Không có quan hệ gì cả, lão Chu không thích Tô Tình!"
"Không thích Tô Tình? Cậu biết Tô Tình ưu tú thế nào không? Cậu ta còn không thích?"
"Ưu tú thì có tác dụng gì? Hơn nữa, lão Chu phòng chúng tôi cũng rất ưu tú! Lão Chu cũng là lớp trưởng lớp chúng tôi, còn là tổng đại lý thẻ điện thoại của toàn trường đại học. Cậu ta xin được cho mỗi người trong lớp chúng tôi thêm 20G lưu lượng mỗi tháng, còn ưu đãi làm thẻ chỉ mất 130 tệ, mỗi tháng chỉ cần đóng 59 tệ là có đường truyền dữ liệu mạnh dùng cả ngày đó."
"Rẻ thế á?"
Đây là lần đầu tiên Trịnh Nghiên Nghiên nghe nói đến chuyện này. Vốn dĩ cô nàng không có hứng thú nói chuyện phiếm với Thường Hạo, nhưng nghe Thường Hạo nói thế, Trịnh Nghiên Nghiên lập tức có hứng thú hẳn lên.
Là con gái, khẳng định là Trịnh Nghiên Nghiên sẽ cần rất nhiều dữ liệu di động, cho nên con số 20G lưu lượng mỗi tháng tuyệt đối là thứ cực kỳ quan trọng với cô ấy. Đáng tiếc là cô ấy đã làm thẻ rồi, haizz!
"Sao cậu không nói sớm cho tôi?"
"Cậu có hỏi tôi đâu?" Thường Hạo cười toe toét nói.
Nghe vậy, Trịnh Nghiên Nghiên càng thêm tức giận, chỉ muốn đấm cho Thường Hạo một cái. Lúc trước, khi cô nàng làm thẻ, có một vị đàn anh đã "nổ" với cô ấy rằng anh ta làm thẻ sinh viên kiếm được bộn tiền, mỗi thẻ còn được hưởng hoa hồng tới năm mươi tệ.
Chu Dục Văn là tổng đại lý, khẳng định là tiền hoa hồng còn cao hơn thế.
Nghĩ vậy, Trịnh Nghiên Nghiên lại mở miệng hỏi: "Chu Dục Văn làm tổng đại lý như vậy, chắc có nhiều người làm thẻ ở chỗ cậu ấy lắm nhỉ?"
"Tôi không rõ lắm, chỉ biết cậu ấy khá là bận rộn, vừa nãy còn có rất nhiều người gọi điện cho cậu ấy, hình như bên Đại học Kim Lăng cũng có người của cậu ấy làm đại lý. Nghe nói có ba mươi người vừa đăng ký. Lớp chúng tôi cũng có mười người đăng ký làm thẻ. Còn nghe đồn lần này cậu ấy phải làm đến tận một nghìn cái thẻ. Nói chung là Nghiên Nghiên à, lão Chu không thiếu con gái theo đuổi đâu, vừa nãy còn có đến mấy cô bé cùng gọi điện thoại cho lão Chu nhé. Cậu nên khuyên Tô Tình từ bỏ hi vọng đi (cười toe toét)."
"Đưa WeChat của Chu Dục Văn cho tôi, tôi cũng muốn làm thẻ."
"Hả?"
"Nghiên Nghiên, làm thẻ ở chỗ tôi cũng được mà, bây giờ tôi cũng được coi là đại lý của lão Chu rồi (cười toe toét)."
"Nếu tôi có thể mua được thẻ với giá ưu đãi hơn, tại sao tôi phải làm ở chỗ cậu?"
"Ơ, giá tôi đưa cho cậu là ưu đãi nhất rồi, làm sao tôi nỡ lấy tiền của cậu chứ?”
"Bớt nói nhảm đi, đưa WeChat đây." Trịnh Nghiên Nghiên lười đôi co với Thường Hạo.
Thẳng thắn mà nói, cô ấy muốn xin WeChat của Chu Dục Văn. Nhưng bảo cô ấy thích Chu Dục Văn ư? Chắc chắn là không rồi. Vấn đề là đồ ăn cần phải tranh đoạt mới ngon.
Thêm nữa, cô ấy cực kỳ tò mò, vì sao một cô gái ưu tú như Tô Tình lại khăng khăng một mực với Chu Dục Văn như thế?
Rốt cuộc là Chu Dục Văn kia có đặc điểm gì lại có thể thu hút phái nữ đến vậy?
Trịnh Nghiên Nghiên khá là tò mò muốn biết.
Tại thời điểm này, cô nàng đang mặc một chiếc áo khoác màu cà phê, phối với quần jean màu xanh đậm, tết tóc đuôi ngựa vô cùng năng động, trực tiếp trở nên nổi bật nhất trong số các bạn nữ.
Buổi họp lớp vừa kết thúc, đã có nam sinh lân la đến xin phương thức liên lạc của Tô Tình. Thực ra, Trịnh Nghiên Nghiên rất ngưỡng mộ Tô Tình. Khi những bạn học khác vẫn còn giữ thái độ tôn kính với thầy cố vấn như giáo viên cấp ba, thì Tô Tình đã học được cách giao tiếp bình đẳng với đối phương, thậm chí cô ấy còn có thể hỗ trợ thầy giáo bằng cách bổ sung, điều chỉnh và hoàn thiện những nhiệm vụ do đối phương giao phó.
Ngay cả khi Tô Tình đứng trên bục giúp thầy giáo phổ biến nhiệm vụ, thì ở phía dưới, rất nhiều nam sinh vẫn đang bàn tán sôi nổi về cô ấy.
Từ nhỏ đến lớn, Trịnh Nghiên Nghiên vẫn luôn là "con nhà người ta" trong mắt mọi người. Hồi cấp ba có biết bao nhiêu nam sinh vây quanh cô. Bởi vậy khi đến Kim Lăng, Trịnh Nghiên Nghiên vẫn cho rằng những nam sinh ở đây sẽ coi cô như tiên nữ giáng trần, nào ngờ cô lại bị Tô Tình cướp hết cơ hội nổi bật như vậy.
Nói thật, rơi vào tình huống kiểu này, trong lòng Trịnh Nghiên Nghiên cũng không khỏi có chút ghen tị.
Nhưng vẫn còn một điều khác càng làm Trịnh Nghiên Nghiên kinh ngạc hơn…
Bởi vì khi có nam sinh trong lớp ngỏ ý muốn xin phương thức liên lạc, Tô Tình lại lập tức mỉm cười rồi tự nhiên đáp lại: “Tôi có bạn trai rồi, nếu có việc gì, cậu cứ gọi vào số điện thoại này cho tôi nhé."
"À ừ..." Câu nói này đã khiến bạn nam sinh kia bẽ mặt, nhưng lại khiến các bạn nữ trong lớp càng thêm yêu mến cô lớp trưởng xinh đẹp, giỏi giang, còn cực kỳ có nguyên tắc của mình.
Ấy vậy mà một cô gái ưu tú như thế lại "chết mê chết mệt" Chu Dục Văn đến mức muốn ngừng mà không được?
Rốt cuộc Chu Dục Văn kia là người như thế nào chứ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trịnh Nghiên Nghiên không nhịn được, lập tức hỏi Thường Hạo, rốt cuộc Chu Dục Văn và Tô Tình có quan hệ gì.
Thường Hạo nhếch miệng đáp: "Không có quan hệ gì cả, lão Chu không thích Tô Tình!"
"Không thích Tô Tình? Cậu biết Tô Tình ưu tú thế nào không? Cậu ta còn không thích?"
"Ưu tú thì có tác dụng gì? Hơn nữa, lão Chu phòng chúng tôi cũng rất ưu tú! Lão Chu cũng là lớp trưởng lớp chúng tôi, còn là tổng đại lý thẻ điện thoại của toàn trường đại học. Cậu ta xin được cho mỗi người trong lớp chúng tôi thêm 20G lưu lượng mỗi tháng, còn ưu đãi làm thẻ chỉ mất 130 tệ, mỗi tháng chỉ cần đóng 59 tệ là có đường truyền dữ liệu mạnh dùng cả ngày đó."
"Rẻ thế á?"
Đây là lần đầu tiên Trịnh Nghiên Nghiên nghe nói đến chuyện này. Vốn dĩ cô nàng không có hứng thú nói chuyện phiếm với Thường Hạo, nhưng nghe Thường Hạo nói thế, Trịnh Nghiên Nghiên lập tức có hứng thú hẳn lên.
Là con gái, khẳng định là Trịnh Nghiên Nghiên sẽ cần rất nhiều dữ liệu di động, cho nên con số 20G lưu lượng mỗi tháng tuyệt đối là thứ cực kỳ quan trọng với cô ấy. Đáng tiếc là cô ấy đã làm thẻ rồi, haizz!
"Sao cậu không nói sớm cho tôi?"
"Cậu có hỏi tôi đâu?" Thường Hạo cười toe toét nói.
Nghe vậy, Trịnh Nghiên Nghiên càng thêm tức giận, chỉ muốn đấm cho Thường Hạo một cái. Lúc trước, khi cô nàng làm thẻ, có một vị đàn anh đã "nổ" với cô ấy rằng anh ta làm thẻ sinh viên kiếm được bộn tiền, mỗi thẻ còn được hưởng hoa hồng tới năm mươi tệ.
Chu Dục Văn là tổng đại lý, khẳng định là tiền hoa hồng còn cao hơn thế.
Nghĩ vậy, Trịnh Nghiên Nghiên lại mở miệng hỏi: "Chu Dục Văn làm tổng đại lý như vậy, chắc có nhiều người làm thẻ ở chỗ cậu ấy lắm nhỉ?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tôi không rõ lắm, chỉ biết cậu ấy khá là bận rộn, vừa nãy còn có rất nhiều người gọi điện cho cậu ấy, hình như bên Đại học Kim Lăng cũng có người của cậu ấy làm đại lý. Nghe nói có ba mươi người vừa đăng ký. Lớp chúng tôi cũng có mười người đăng ký làm thẻ. Còn nghe đồn lần này cậu ấy phải làm đến tận một nghìn cái thẻ. Nói chung là Nghiên Nghiên à, lão Chu không thiếu con gái theo đuổi đâu, vừa nãy còn có đến mấy cô bé cùng gọi điện thoại cho lão Chu nhé. Cậu nên khuyên Tô Tình từ bỏ hi vọng đi (cười toe toét)."
"Đưa WeChat của Chu Dục Văn cho tôi, tôi cũng muốn làm thẻ."
"Hả?"
"Nghiên Nghiên, làm thẻ ở chỗ tôi cũng được mà, bây giờ tôi cũng được coi là đại lý của lão Chu rồi (cười toe toét)."
"Nếu tôi có thể mua được thẻ với giá ưu đãi hơn, tại sao tôi phải làm ở chỗ cậu?"
"Ơ, giá tôi đưa cho cậu là ưu đãi nhất rồi, làm sao tôi nỡ lấy tiền của cậu chứ?”
"Bớt nói nhảm đi, đưa WeChat đây." Trịnh Nghiên Nghiên lười đôi co với Thường Hạo.
Thẳng thắn mà nói, cô ấy muốn xin WeChat của Chu Dục Văn. Nhưng bảo cô ấy thích Chu Dục Văn ư? Chắc chắn là không rồi. Vấn đề là đồ ăn cần phải tranh đoạt mới ngon.
Thêm nữa, cô ấy cực kỳ tò mò, vì sao một cô gái ưu tú như Tô Tình lại khăng khăng một mực với Chu Dục Văn như thế?
Rốt cuộc là Chu Dục Văn kia có đặc điểm gì lại có thể thu hút phái nữ đến vậy?
Trịnh Nghiên Nghiên khá là tò mò muốn biết.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro