Nam Thần! Kế Hoạch Của Anh Toang Rồi!
Mời Cơm!
Chu Nhất Khẩu Điểu
2024-11-21 23:22:50
Lý Tĩnh cười khanh khách, cô ấy cũng nói Chu Dục Văn đẹp trai thật.
"Đúng là rất xứng đôi với Dao Dao của chúng ta."
"Đúng vậy, Dao Dao, cậu mau nói xem, có phải cậu cũng cảm thấy hứng thú với Chu Dục Văn hay không? Cậu cũng đưa thẻ căn cước cho cậu ấy rồi đó!" Một cô gái có chút thấp bé khác tên là Mã Điềm, có thể coi là một trạch nữ với sở trường cũng như sở thích là ghép đôi. Cô ấy cực kỳ thích giá trị nhan sắc của Cố Dao Dao và Chu Dục Văn, còn nói muốn viết tiểu thuyết đồng nhân cho Chu Dục Văn và Cố Dao Dao cơ.
Đứng trước câu hỏi của bạn cùng phòng, Cố Dao Dao chỉ cười nhạt một tiếng: "Cái gì vậy? Cũng chỉ đơn thuần là đưa thẻ căn cước cho cậu ấy mà thôi, cậu ấy là lớp trưởng, tôi là lớp phó, cũng phải có sự tin tưởng cơ bản nhất chứ?"
"Ồ! Nói thì nói như vậy, nhưng chẳng phải làm như thế thì tấm ảnh xấu của cậu sắp bị Chu Dục Văn nhìn thấy rồi sao?"
"Hừ, Dao Dao của chúng ta lúc nào cũng rất xinh đẹp cả."
Mã Điềm và Lý Tĩnh cứ cậu một câu, tôi một câu, cùng vây quanh Cố Dao Dao nói chuyện phiếm.
Cố Dao Dao được coi là cô gái cao nhất trong phòng ký túc xá này, chiều cao phải đạt tới 170cm, một đôi đùi đẹp trắng nõn, thẳng tắp, thon dài, một cô gái như cô ấy luôn có thể trở nên nổi bật trong đám đông.
Đối mặt với sự tâng bốc của Mã Điềm và Lý Tĩnh, Lưu Duyệt lộ ra vẻ khinh thường. Hừ, chẳng phải Cố Dao Dao chỉ xinh đẹp một chút thôi sao, có cái gì đâu, Mã Điềm và Lý Tĩnh này đúng là người chẳng có tư duy độc lập gì cả.
Vì Chu Dục Văn muốn giúp các bạn học khác thống kê danh sách, nên đã rời đi muộn hơn nhóm bạn bè khác một chút, nhưng Thường Hạo, Lý Cường và Lục Vũ Hàng vẫn chờ đợi Chu Dục Văn, thậm chí khi hắn bận rộn tới mức không làm kịp, Thường Hạo còn chủ động tiến lên hỗ trợ.
Chu Dục Văn cũng không khách khí, đợi cho đến khi nhóm bạn học đã rời đi hết, trong phòng học chỉ còn lại bốn nam sinh bọn họ, Chu Dục Văn lập tức ngỏ lời mời bọn họ ăn cơm.
"Ây da, chỉ là một chuyện nhỏ thôi, không đến mức đó đâu. Lão Chu, tôi cũng làm thẻ ở chỗ cậu mà." Thường Hạo cười nói.
"Không cần đâu, tấm thẻ này của tôi là thẻ nội bộ, cũng là thẻ vô hạn, lúc nào cần, chúng ta cứ dùng tấm thẻ này là được." Chu Dục Văn nói.
"Tấm thẻ này dù có tốt đến mấy cũng là của bản thân cậu, bọn tôi không thể suốt ngày tới hỏi cậu mật khẩu được." Thường Hạo không thiếu tiền, chủ yếu là sau khi biết Chu Dục Văn là tổng đại lý, Thường Hạo lập tức cho rằng cậu bạn chung phòng này rất lợi hại, có lòng muốn nhào vô góp vui, hơn nữa lưu lượng của cậu ấy đúng là không đủ dùng, làm một tấm thẻ trường học để sử dụng lưu lượng cũng rất có lời.
Chu Dục Văn thấy Thường Hạo đã chuẩn bị tiền xong, mới dở khóc dở cười nói: "Vậy tôi làm cho cậu một combo 29 tệ nhé, lưu lượng thì cậu cứ dùng thoải mái là được."
"29 tệ thì được bao nhiêu lưu lượng vậy?"
"Cứ dùng thoải mái, là tôi chăm sóc đặc biệt cho cậu đấy." Chu Dục Văn cười nói.
"He! Lão Chu, cậu đúng là bạn chí cốt nha!"
Lục Vũ Hàng cũng lên tiếng: "Anh Dục Văn à, tôi cũng làm một tấm thẻ."
Chu Dục Văn không khỏi bật cười: "Không phải chứ? Vậy là ký túc xá của chúng ta có bốn người mà tận ba người làm thẻ rồi? Quá mức lãng phí."
"Không có việc gì, lưu lượng của tôi cũng không đủ dùng, Hơn nữa, tôi cũng muốn làm một tấm thẻ Kim Lăng."
"Hắc, lão Chu, hay là tôi cũng làm một tấm đi. Cậu xem ký túc xá chúng ta có bốn người thì ai cũng làm cả, có thể cho cái giá mua tập thể hay không, 9.9 chẳng hạn?" Lý Cường vốn không muốn làm thẻ, nhưng thấy những người khác đều làm, chỉ có một mình mình không làm, lại có chút lạc đàn, không thích hợp, mới nhếch miệng nói đùa.
Thường Hạo nhíu mày: "Cậu tưởng tượng quá đà rồi đấy, 9.9? Thế mà cậu cũng nói ra được!"
"Sợ cái gì! Anh Chu nhà ta là tổng đại lý mà!" Lý Cường nói, nhìn như đùa giỡn, nhưng thật ra lại rất giống đang cực kỳ nghiêm túc.
"Tránh ra tránh ra, cậu qua chỗ người khác làm đi, da mặt của Cường Tử cậu dày thật đấy!" Thường Hạo sợ Chu Dục Văn khó xử, dứt khoát lên tiếng nói.
Lý Cường thấy Chu Dục Văn không phản ứng với mình, cũng chỉ có thể xấu hổ cười cười. Đối với chuyện Thường Hạo xen vào việc của người khác, cậu ta thực sự không biết nên nói gì, chỉ nghĩ thầm trong lòng, tôi có lòng tốt giúp cậu tiết kiệm tiền, cậu còn không vui sao?
Lúc trở về ký túc xá, Chu Dục Văn mời mọi người đi nhà ăn để ăn cơm tối, lúc đi vừa vặn gặp được cả phòng kí túc xá của Lưu Duyệt đang ăn cơm, mấy nữ sinh đi tới chào Chu Dục Văn một tiếng, nói chuyện xã giao vài câu.
"Bây giờ còn chưa ăn cơm sao?" Lưu Duyệt là nữ sinh hướng ngoại, cô ấy cũng thoải mái tới chào hỏi.
"Ừm, vẫn luôn bận rộn đến giờ này."
Lưu Duyệt cười khanh khách: "Chúng tôi đi trước nhé?"
Chu Dục Văn gật đầu chào cô ấy, cũng khẽ gật đầu với Mã Điềm và Lý Tĩnh dù chưa từng nói chuyện với bọn họ một câu nào, đến cuối cùng hắn mới chuyển ánh mắt nhìn sang Cố Dao Dao rồi cười cười.
Thường Hạo cảm thấy khá hâm mộ Chu Dục Văn, chỉ mới ngày đầu tiên khai giảng mà hắn đã quen biết với mấy cô nữ sinh trong lớp đến loại trình độ này rồi.
"Đúng là rất xứng đôi với Dao Dao của chúng ta."
"Đúng vậy, Dao Dao, cậu mau nói xem, có phải cậu cũng cảm thấy hứng thú với Chu Dục Văn hay không? Cậu cũng đưa thẻ căn cước cho cậu ấy rồi đó!" Một cô gái có chút thấp bé khác tên là Mã Điềm, có thể coi là một trạch nữ với sở trường cũng như sở thích là ghép đôi. Cô ấy cực kỳ thích giá trị nhan sắc của Cố Dao Dao và Chu Dục Văn, còn nói muốn viết tiểu thuyết đồng nhân cho Chu Dục Văn và Cố Dao Dao cơ.
Đứng trước câu hỏi của bạn cùng phòng, Cố Dao Dao chỉ cười nhạt một tiếng: "Cái gì vậy? Cũng chỉ đơn thuần là đưa thẻ căn cước cho cậu ấy mà thôi, cậu ấy là lớp trưởng, tôi là lớp phó, cũng phải có sự tin tưởng cơ bản nhất chứ?"
"Ồ! Nói thì nói như vậy, nhưng chẳng phải làm như thế thì tấm ảnh xấu của cậu sắp bị Chu Dục Văn nhìn thấy rồi sao?"
"Hừ, Dao Dao của chúng ta lúc nào cũng rất xinh đẹp cả."
Mã Điềm và Lý Tĩnh cứ cậu một câu, tôi một câu, cùng vây quanh Cố Dao Dao nói chuyện phiếm.
Cố Dao Dao được coi là cô gái cao nhất trong phòng ký túc xá này, chiều cao phải đạt tới 170cm, một đôi đùi đẹp trắng nõn, thẳng tắp, thon dài, một cô gái như cô ấy luôn có thể trở nên nổi bật trong đám đông.
Đối mặt với sự tâng bốc của Mã Điềm và Lý Tĩnh, Lưu Duyệt lộ ra vẻ khinh thường. Hừ, chẳng phải Cố Dao Dao chỉ xinh đẹp một chút thôi sao, có cái gì đâu, Mã Điềm và Lý Tĩnh này đúng là người chẳng có tư duy độc lập gì cả.
Vì Chu Dục Văn muốn giúp các bạn học khác thống kê danh sách, nên đã rời đi muộn hơn nhóm bạn bè khác một chút, nhưng Thường Hạo, Lý Cường và Lục Vũ Hàng vẫn chờ đợi Chu Dục Văn, thậm chí khi hắn bận rộn tới mức không làm kịp, Thường Hạo còn chủ động tiến lên hỗ trợ.
Chu Dục Văn cũng không khách khí, đợi cho đến khi nhóm bạn học đã rời đi hết, trong phòng học chỉ còn lại bốn nam sinh bọn họ, Chu Dục Văn lập tức ngỏ lời mời bọn họ ăn cơm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ây da, chỉ là một chuyện nhỏ thôi, không đến mức đó đâu. Lão Chu, tôi cũng làm thẻ ở chỗ cậu mà." Thường Hạo cười nói.
"Không cần đâu, tấm thẻ này của tôi là thẻ nội bộ, cũng là thẻ vô hạn, lúc nào cần, chúng ta cứ dùng tấm thẻ này là được." Chu Dục Văn nói.
"Tấm thẻ này dù có tốt đến mấy cũng là của bản thân cậu, bọn tôi không thể suốt ngày tới hỏi cậu mật khẩu được." Thường Hạo không thiếu tiền, chủ yếu là sau khi biết Chu Dục Văn là tổng đại lý, Thường Hạo lập tức cho rằng cậu bạn chung phòng này rất lợi hại, có lòng muốn nhào vô góp vui, hơn nữa lưu lượng của cậu ấy đúng là không đủ dùng, làm một tấm thẻ trường học để sử dụng lưu lượng cũng rất có lời.
Chu Dục Văn thấy Thường Hạo đã chuẩn bị tiền xong, mới dở khóc dở cười nói: "Vậy tôi làm cho cậu một combo 29 tệ nhé, lưu lượng thì cậu cứ dùng thoải mái là được."
"29 tệ thì được bao nhiêu lưu lượng vậy?"
"Cứ dùng thoải mái, là tôi chăm sóc đặc biệt cho cậu đấy." Chu Dục Văn cười nói.
"He! Lão Chu, cậu đúng là bạn chí cốt nha!"
Lục Vũ Hàng cũng lên tiếng: "Anh Dục Văn à, tôi cũng làm một tấm thẻ."
Chu Dục Văn không khỏi bật cười: "Không phải chứ? Vậy là ký túc xá của chúng ta có bốn người mà tận ba người làm thẻ rồi? Quá mức lãng phí."
"Không có việc gì, lưu lượng của tôi cũng không đủ dùng, Hơn nữa, tôi cũng muốn làm một tấm thẻ Kim Lăng."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Hắc, lão Chu, hay là tôi cũng làm một tấm đi. Cậu xem ký túc xá chúng ta có bốn người thì ai cũng làm cả, có thể cho cái giá mua tập thể hay không, 9.9 chẳng hạn?" Lý Cường vốn không muốn làm thẻ, nhưng thấy những người khác đều làm, chỉ có một mình mình không làm, lại có chút lạc đàn, không thích hợp, mới nhếch miệng nói đùa.
Thường Hạo nhíu mày: "Cậu tưởng tượng quá đà rồi đấy, 9.9? Thế mà cậu cũng nói ra được!"
"Sợ cái gì! Anh Chu nhà ta là tổng đại lý mà!" Lý Cường nói, nhìn như đùa giỡn, nhưng thật ra lại rất giống đang cực kỳ nghiêm túc.
"Tránh ra tránh ra, cậu qua chỗ người khác làm đi, da mặt của Cường Tử cậu dày thật đấy!" Thường Hạo sợ Chu Dục Văn khó xử, dứt khoát lên tiếng nói.
Lý Cường thấy Chu Dục Văn không phản ứng với mình, cũng chỉ có thể xấu hổ cười cười. Đối với chuyện Thường Hạo xen vào việc của người khác, cậu ta thực sự không biết nên nói gì, chỉ nghĩ thầm trong lòng, tôi có lòng tốt giúp cậu tiết kiệm tiền, cậu còn không vui sao?
Lúc trở về ký túc xá, Chu Dục Văn mời mọi người đi nhà ăn để ăn cơm tối, lúc đi vừa vặn gặp được cả phòng kí túc xá của Lưu Duyệt đang ăn cơm, mấy nữ sinh đi tới chào Chu Dục Văn một tiếng, nói chuyện xã giao vài câu.
"Bây giờ còn chưa ăn cơm sao?" Lưu Duyệt là nữ sinh hướng ngoại, cô ấy cũng thoải mái tới chào hỏi.
"Ừm, vẫn luôn bận rộn đến giờ này."
Lưu Duyệt cười khanh khách: "Chúng tôi đi trước nhé?"
Chu Dục Văn gật đầu chào cô ấy, cũng khẽ gật đầu với Mã Điềm và Lý Tĩnh dù chưa từng nói chuyện với bọn họ một câu nào, đến cuối cùng hắn mới chuyển ánh mắt nhìn sang Cố Dao Dao rồi cười cười.
Thường Hạo cảm thấy khá hâm mộ Chu Dục Văn, chỉ mới ngày đầu tiên khai giảng mà hắn đã quen biết với mấy cô nữ sinh trong lớp đến loại trình độ này rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro