Nam Thần! Kế Hoạch Của Anh Toang Rồi!
Tại Sao Kiếp Tr...
Chu Nhất Khẩu Điểu
2024-11-21 23:22:50
Đương nhiên là qua cuộc điện thoại vừa rồi, Tô Tình đã khẳng định được lúc này Chu Dục Văn còn chưa làm thẻ điện thoại, nên hoặc ít hoặc nhiều trong lòng cô cũng có chút bất an.
Bởi vì theo như những gì xảy ra ở kiếp trước thì đáng lẽ ra Chu Dục Văn sẽ phải quen biết cô ở căn tin mới đúng.
Tại sao anh lại không đến?
Chẳng lẽ do hiệu ứng cánh bướm gây ra ư?
Tô Tình nghĩ mãi mà không hiểu, nhưng suy cho cùng, cô cũng là người vừa mới sống lại từ kiếp trước, tố chất cần có vẫn phải có, thấy Thường Hạo đã lên tiếng rủ mọi người cùng chơi bài, Tô Tình cũng ngồi xuống, định bụng chơi một lát, chút nữa sẽ gọi lại sau.
Nói thật, tuy là một cô gái vừa sống lại một đời, nhưng xét về độ tuổi tâm lý, cũng chưa chắc Tô Tình đã hơn đám nhóc trước mặt mình là bao, vấn đề là hết lần này đến lần khác, cô lại thích tỏ ra là mình già dặn. Trong lòng thầm nghĩ bản thân là người trưởng thành rồi, sao lại đi đánh bài với đám nhóc này chứ? Chẳng có gì thú vị cả.
Trên thực tế, trình độ chơi bài của cô, có thể nói là kém đến mức không thể kém hơn được.
Tại sao kiếp trước cô lại thích Chu Dục Văn?
Là bởi vì từ nhỏ Chu Dục Văn đã học hành không giỏi, nhưng bù lại, hắn đánh bài rất cừ, mới học cấp hai đã có thể đánh ngang ngửa với mấy người lớn trong nhà, rồi lên cấp ba, là ngày nào cũng lén lút trốn chủ nhiệm lớp đi chơi bài với bạn.
Thậm chí ngày đầu tiên hắn lên đến đại học, cũng đi đánh bài.
Hôm nay cũng là lần đầu tiên Thường Hạo và Trịnh Nghiên Nghiên gặp mặt. Có thể nói, Thường Hạo đã yêu Trịnh Nghiên Nghiên ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi, bởi vì việc đầu tiên mà phần lớn đám con trai sẽ làm khi bước chân vào giảng đường đại học, chính là tìm bạn gái.
Mà trước đó, trong buổi tiệc chia tay tốt nghiệp cấp ba, Thường Hạo từng bị đám bạn thân trêu chọc. Bọn họ nói, lần này A Hạo chuẩn bị xuống nông thôn rồi, mà ở nông thôn tìm được bạn gái kiểu gì cũng là một cô nông dân luôn.
Là một thằng con trai, sao Thường Hạo có thể chịu đựng được chuyện mất mặt như vậy? Vừa hay trong group chat của nhóm sinh viên mới, chuẩn bị cùng nhau đến Kim Lăng theo học, cậu ấy đã quen biết với Trịnh Nghiên Nghiên - một cô gái cũng là người bản địa Bắc Kinh.
Thường Hạo không chút do dự đã trực tiếp “theo đuổi” cô nàng, nhưng đương nhiên trong lòng cậu ấy vẫn còn chút kiêng dè. Cậu ấy sợ bức ảnh trên mạng của Trịnh Nghiên Nghiên là ảnh “photoshop”, cũng sợ cô ấy vốn không xinh đẹp như những gì mình nhìn thấy trên này.
Mãi cho đến khi được nhìn thấy người thật, Thường Hạo đã không còn một chút lo lắng nào nữa!
Một cô gái Bắc Kinh da trắng mặt xinh, chân dài thế này! Nếu trở thành bạn gái của cậu ấy, chắc chắn sẽ khiến cho đám bạn xấu kia phải ghen tị muốn chết!
Vì vậy, vào khoảnh khắc gặp mặt đó, bản chất của một tên “simp có số có má” trong lòng Thường Hạo đã được bộc lộ ra hoàn toàn. Khi chơi bài, cậu ấy liên tục nhường bài cho Trịnh Nghiên Nghiên, hoàn toàn không quan tâm đến sự sống chết của đồng đội.
Mà Trịnh Nghiên Nghiên lại là kiểu con gái rất thích trêu chọc người khác, vừa nhìn thấy hành động này của Thường Hạo, cô nàng lập tức muốn trêu chọc cậu ấy một phen: “Này, không phải lúc trước cậu từng nói tiêu chuẩn chọn bạn gái của cậu rất cao sao? Thế tôi có đạt yêu cầu hay không?”
“Đạt chứ! Nhất định là đạt rồi!”
Từ sau khi gặp được Trịnh Nghiên Nghiên, Thường Hạo như biến thành một con người khác.
Ở kiếp trước, trong lúc đánh bài, Tô Tình đánh sai một lá, Trịnh Nghiên Nghiên cho rằng cô ngốc, bèn cười khanh khách không ngừng, còn Thường Hạo lại không chút liêm sỉ, trực tiếp cười theo cô nàng.
Chuyện này đã làm tổn thương đến lòng tự ái của Tô Tình.
May mà lúc ấy có Chu Dục Văn bên cạnh, anh luôn nhường bài cho cô, vì vậy Tô Tình cũng không đến mức thua quá thảm hại. Đồng thời, điều này cũng làm Tô Tình có ấn tượng tốt về anh.
Nhưng lần đánh bài ở kiếp sau này, không có Chu Dục Văn bên cạnh, Tô Tình lập tức rơi vào thế khó. Người không biết đánh bài, dù có sống lại mấy trăm lần thì vẫn không biết đánh bài thôi. Hơn nữa, tâm trí Tô Tình vốn không đặt vào ván bài, nên theo một lẽ thường tình, cô liên tục phạm lỗi đến vài lần.
Ngược lại, Trịnh Nghiên Nghiên và Thường Hạo bên kia lại rất ăn ý.
Sau một ván bài, Trịnh Nghiên Nghiên rất vui, nhìn thấy cô nàng vui vẻ, Thường Hạo cũng vui lây.
Tâm tư của Tô Tình không đặt vào ván bài, đương nhiên cô chẳng cảm thấy gì cả.
Bởi vậy, người buồn bực nhất trong cuộc hẹn lần này chính là Lý Cường. Vừa tiến vào đã bị một câu “Sao lại là cậu?” chọc thẳng vào lòng, rồi tiếp đó, trong quá trình đánh bài lại liên tục bị nước đi sai lầm của Tô Tình làm liên lụy.
Đánh được mấy ván, cuối cùng Lý Cường cũng không nhịn được nữa: “Không phải chứ! Bên kia chỉ còn một lá bài cuối cùng, sao cô lại đánh bài lẻ ra vậy?”
“Tôi không để ý.” Tô Tình đáp.
“Cái gì mà không để ý?” Lý Cường vừa định nổi giận.
“Ấy, A Cường!” Thường Hạo đã lên tiếng ngăn cậu ta lại: “Bạn bè chơi đánh bài với nhau là để giải trí, cậu nghiêm túc như vậy làm gì? Tô Tình người ta không biết đánh bài thì cậu dạy cho cô ấy là được mà.”
“Hừ! Tôi không dạy được!” Lý Cường lạnh lùng nói, mà trong lòng lại thầm nghĩ người ta rõ ràng là bạn gái của Chu Dục Văn, tôi dạy thế quái nào được?
Bởi vì theo như những gì xảy ra ở kiếp trước thì đáng lẽ ra Chu Dục Văn sẽ phải quen biết cô ở căn tin mới đúng.
Tại sao anh lại không đến?
Chẳng lẽ do hiệu ứng cánh bướm gây ra ư?
Tô Tình nghĩ mãi mà không hiểu, nhưng suy cho cùng, cô cũng là người vừa mới sống lại từ kiếp trước, tố chất cần có vẫn phải có, thấy Thường Hạo đã lên tiếng rủ mọi người cùng chơi bài, Tô Tình cũng ngồi xuống, định bụng chơi một lát, chút nữa sẽ gọi lại sau.
Nói thật, tuy là một cô gái vừa sống lại một đời, nhưng xét về độ tuổi tâm lý, cũng chưa chắc Tô Tình đã hơn đám nhóc trước mặt mình là bao, vấn đề là hết lần này đến lần khác, cô lại thích tỏ ra là mình già dặn. Trong lòng thầm nghĩ bản thân là người trưởng thành rồi, sao lại đi đánh bài với đám nhóc này chứ? Chẳng có gì thú vị cả.
Trên thực tế, trình độ chơi bài của cô, có thể nói là kém đến mức không thể kém hơn được.
Tại sao kiếp trước cô lại thích Chu Dục Văn?
Là bởi vì từ nhỏ Chu Dục Văn đã học hành không giỏi, nhưng bù lại, hắn đánh bài rất cừ, mới học cấp hai đã có thể đánh ngang ngửa với mấy người lớn trong nhà, rồi lên cấp ba, là ngày nào cũng lén lút trốn chủ nhiệm lớp đi chơi bài với bạn.
Thậm chí ngày đầu tiên hắn lên đến đại học, cũng đi đánh bài.
Hôm nay cũng là lần đầu tiên Thường Hạo và Trịnh Nghiên Nghiên gặp mặt. Có thể nói, Thường Hạo đã yêu Trịnh Nghiên Nghiên ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi, bởi vì việc đầu tiên mà phần lớn đám con trai sẽ làm khi bước chân vào giảng đường đại học, chính là tìm bạn gái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà trước đó, trong buổi tiệc chia tay tốt nghiệp cấp ba, Thường Hạo từng bị đám bạn thân trêu chọc. Bọn họ nói, lần này A Hạo chuẩn bị xuống nông thôn rồi, mà ở nông thôn tìm được bạn gái kiểu gì cũng là một cô nông dân luôn.
Là một thằng con trai, sao Thường Hạo có thể chịu đựng được chuyện mất mặt như vậy? Vừa hay trong group chat của nhóm sinh viên mới, chuẩn bị cùng nhau đến Kim Lăng theo học, cậu ấy đã quen biết với Trịnh Nghiên Nghiên - một cô gái cũng là người bản địa Bắc Kinh.
Thường Hạo không chút do dự đã trực tiếp “theo đuổi” cô nàng, nhưng đương nhiên trong lòng cậu ấy vẫn còn chút kiêng dè. Cậu ấy sợ bức ảnh trên mạng của Trịnh Nghiên Nghiên là ảnh “photoshop”, cũng sợ cô ấy vốn không xinh đẹp như những gì mình nhìn thấy trên này.
Mãi cho đến khi được nhìn thấy người thật, Thường Hạo đã không còn một chút lo lắng nào nữa!
Một cô gái Bắc Kinh da trắng mặt xinh, chân dài thế này! Nếu trở thành bạn gái của cậu ấy, chắc chắn sẽ khiến cho đám bạn xấu kia phải ghen tị muốn chết!
Vì vậy, vào khoảnh khắc gặp mặt đó, bản chất của một tên “simp có số có má” trong lòng Thường Hạo đã được bộc lộ ra hoàn toàn. Khi chơi bài, cậu ấy liên tục nhường bài cho Trịnh Nghiên Nghiên, hoàn toàn không quan tâm đến sự sống chết của đồng đội.
Mà Trịnh Nghiên Nghiên lại là kiểu con gái rất thích trêu chọc người khác, vừa nhìn thấy hành động này của Thường Hạo, cô nàng lập tức muốn trêu chọc cậu ấy một phen: “Này, không phải lúc trước cậu từng nói tiêu chuẩn chọn bạn gái của cậu rất cao sao? Thế tôi có đạt yêu cầu hay không?”
“Đạt chứ! Nhất định là đạt rồi!”
Từ sau khi gặp được Trịnh Nghiên Nghiên, Thường Hạo như biến thành một con người khác.
Ở kiếp trước, trong lúc đánh bài, Tô Tình đánh sai một lá, Trịnh Nghiên Nghiên cho rằng cô ngốc, bèn cười khanh khách không ngừng, còn Thường Hạo lại không chút liêm sỉ, trực tiếp cười theo cô nàng.
Chuyện này đã làm tổn thương đến lòng tự ái của Tô Tình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
May mà lúc ấy có Chu Dục Văn bên cạnh, anh luôn nhường bài cho cô, vì vậy Tô Tình cũng không đến mức thua quá thảm hại. Đồng thời, điều này cũng làm Tô Tình có ấn tượng tốt về anh.
Nhưng lần đánh bài ở kiếp sau này, không có Chu Dục Văn bên cạnh, Tô Tình lập tức rơi vào thế khó. Người không biết đánh bài, dù có sống lại mấy trăm lần thì vẫn không biết đánh bài thôi. Hơn nữa, tâm trí Tô Tình vốn không đặt vào ván bài, nên theo một lẽ thường tình, cô liên tục phạm lỗi đến vài lần.
Ngược lại, Trịnh Nghiên Nghiên và Thường Hạo bên kia lại rất ăn ý.
Sau một ván bài, Trịnh Nghiên Nghiên rất vui, nhìn thấy cô nàng vui vẻ, Thường Hạo cũng vui lây.
Tâm tư của Tô Tình không đặt vào ván bài, đương nhiên cô chẳng cảm thấy gì cả.
Bởi vậy, người buồn bực nhất trong cuộc hẹn lần này chính là Lý Cường. Vừa tiến vào đã bị một câu “Sao lại là cậu?” chọc thẳng vào lòng, rồi tiếp đó, trong quá trình đánh bài lại liên tục bị nước đi sai lầm của Tô Tình làm liên lụy.
Đánh được mấy ván, cuối cùng Lý Cường cũng không nhịn được nữa: “Không phải chứ! Bên kia chỉ còn một lá bài cuối cùng, sao cô lại đánh bài lẻ ra vậy?”
“Tôi không để ý.” Tô Tình đáp.
“Cái gì mà không để ý?” Lý Cường vừa định nổi giận.
“Ấy, A Cường!” Thường Hạo đã lên tiếng ngăn cậu ta lại: “Bạn bè chơi đánh bài với nhau là để giải trí, cậu nghiêm túc như vậy làm gì? Tô Tình người ta không biết đánh bài thì cậu dạy cho cô ấy là được mà.”
“Hừ! Tôi không dạy được!” Lý Cường lạnh lùng nói, mà trong lòng lại thầm nghĩ người ta rõ ràng là bạn gái của Chu Dục Văn, tôi dạy thế quái nào được?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro