Chương 10
2024-09-18 19:32:19
Đoàn rước dâu đón tân nương đi rồi, nhưng dân làng bên nhà họ Đồng vẫn chưa giải tán, tụ tập lại một chỗ bàn tán sôi nổi về bốn huynh đệ nhà họ Tiêu.
Có người nhắc tới Tống Tri Thời.
“Từ lúc mở tiệc đã không thấy tiểu tử đó đâu, chắc trong lòng khó chịu lắm?”
“Nói khó chịu thì nhẹ quá, lúc Tiêu Sơn thử thách tỷ phu, ta thấy rõ ràng Tống Tri Thời chỉ mong tân lang mất mặt, ai ngờ người ta chẳng những võ công cao cường, học vấn cũng hơn người, bài thơ đầy ý tứ như vậy mà mở miệng là đọc ra ngay được, nhìn Tống Tri Thời há hốc mồm, mặt mũi xám xịt.”
“Quả thật là không sánh bằng, trừ phi Tống tiên sinh hồi kinh làm quan, bằng không ở cái đất này, tài hoa quả thật không bằng một thân thể cường tráng.”
“Hồi kinh? Triều đình toàn một lũ tham quan ô lại, Tống tiên sinh không muốn đồng lõa với bọn chúng nên mới ẩn cư nơi sơn dã này, trừ phi…”
Lời nói phía sau có chút nguy hiểm, mọi người lại chuyển sang bàn tán về hôn sự trước mắt.
…
Nhà họ Đồng kế bên, Tống Lan đẩy cửa Tây phòng, liền thấy nhi tử dang tay dang chân nằm ngửa trên giường đất, ánh mắt trống rỗng, sắc mặt vàng vọt, một bộ dạng chán nản thất vọng.
Tống Lan chỉ cảm thấy buồn cười, bước đến mép giường, nhìn nhi tử từ trên cao: “Chỉ là một Đồng Tuệ thôi, cũng đáng để con như vậy sao?”
Trước khi ẩn cư, hai phụ tử bọn họ sống ở chốn phồn hoa đô hội, nhi tử gặp qua không ít mỹ nhân, vì sao lại si mê Đồng Tuệ đến vậy?
Tống Lan thực sự không hiểu nổi.
Tống Tri Thời lật người, quay lưng về phía phụ thân.
Tống Lan biết tâm kết của nhi tử, bèn an ủi: “Phụ thân sẽ không ở ẩn mãi nơi này, chờ đến khi Tống gia ta khôi phục lại cảnh tượng huy hoàng như xưa, mỹ nữ nào mà chẳng có, con còn lo không cưới được thê tử đẹp nhà cao cửa rộng sao?”
Đồng Tuệ quả thật xinh đẹp, là cô nương nhà bên đáng yêu, đáng tiếc xuất thân quá thấp kém, không xứng với nhi tử ông, có thể gả cho nhi tử Tiêu gia đã là may mắn lắm rồi.
Tống Tri Thời nghe giọng điệu như nắm chắc mọi thứ trong lòng bàn tay của phụ thân, chậm rãi quay đầu lại, nhìn thẳng vào khuôn mặt nho nhã thanh tú kia, hỏi: “Chờ đến khi phụ thân bay cao, có phải cũng sẽ cưới một thê tử mới xuất thân cao quý hay không?”
Sắc mặt Tống Lan hơi thay đổi, nghĩ đến thê tử đã chết trong loạn thế.
Tống Tri Thời biết phụ thân có tình cảm với mẫu thân, hắn lại nằm xuống, nhắm mắt nói: “Mỹ nhân nhiều như vậy, chỉ có một người là đặc biệt, A Mãn đối với con chính là như vậy.”
Cả đời này hắn sẽ không bao giờ quên được lần đầu tiên gặp Đồng Tuệ.
Lúc đó hắn vừa theo phụ thân chuyển đến thôn xóm hẻo lánh này, chỉ cảm thấy nơi này toàn là những ngày tháng cơ cực, không còn hy vọng gì nữa, sau đó, một nữ hài tử mười một mười hai tuổi đột nhiên chạy tới từ xa, khuôn mặt trắng trẻo, đôi mắt đen láy sáng ngời, giống như tia nắng ấm áp đầu tiên xuyên qua tầng mây sau chuỗi ngày âm u, chiếu sáng mọi cảnh vật xung quanh.
Sáu năm thanh mai trúc mã, chỉ vì thành kiến môn đăng hộ đối của phụ thân, cuối cùng nàng vẫn gả cho người khác.
…
Đào Hoa Câu và Linh Thủy thôn cách nhau hai mươi dặm, người dân bình thường chỉ dựa vào đôi chân, phải đi mất một canh giờ rưỡi.
Lúc này trong đội ngũ rước dâu, huynh đệ Tiêu gia cưỡi la, bà mối Phương ngồi trên xe la mượn của Đồng Quý để chở của hồi môn, đều khá thoải mái, chỉ có bốn người phu kiệu khiêng kiệu hoa không đi nhanh được, thỉnh thoảng lại phải dừng lại nghỉ ngơi, tính ra cả quãng đường, vừa lúc có thể đến Tiêu gia vào lúc hoàng hôn.
Người phu kiệu có khiêng vững đến đâu thì kiệu hoa vẫn lắc lư, Đồng Tuệ ngồi bên trong, cảm thấy còn không bằng tự mình đi cho thoải mái.
Nỗi buồn chia xa nhà cửa mãnh liệt tạm thời bị đè nén xuống, Đồng Tuệ nhặt lấy chiếc bình đồng nhỏ mà bà mối Phương để trong kiệu, mở nắp ra, dùng khăn tay thấm chút nước, lặng lẽ lau mặt.
Biết mình nhất định sẽ khóc một trận, lúc trang điểm vào buổi sáng, nàng cố ý không dùng son phấn, dù sao mấy năm nay người dân làm việc vui đều qua loa sơ sài, rất nhiều tân nương muốn trang điểm cũng không có điều kiện, cứ thế mặt mộc mà gả đi.
Lau mặt xong, xác định dung nhan không có vấn đề gì nữa, Đồng Tuệ đột nhiên không biết nên làm gì.
Nàng tập trung lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Bước chân những người phu kiệu nặng nề, khiêng kiệu rất mệt, bọn họ không có hơi sức đâu mà tán gẫu, hai người thổi kèn cũng chỉ thổi khi đi ngang qua làng mạc.
Xe chở của hồi môn đi phía sau, bà mối Phương rất giỏi ăn nói, đang dò hỏi chuyện nhị ca nàng muốn cưới thê tử như thế nào.
Câu trả lời không mấy kiên nhẫn của nhị ca khiến Đồng Tuệ bật cười.
Còn về phần huynh đệ Tiêu gia…
Tân lang quan nhất định phải đi trước kiệu hoa, ba người đệ đệ của hắn thì lúc đi trước lúc lại chạy ra sau nói chuyện với nhị ca nàng, tiếng vó la vang lên đều đều.
Đường đi quá xa, lại là buổi trưa ấm áp, Đồng Tuệ buồn chán bèn dựa vào thành kiệu ngủ thiếp đi. Tối qua ngủ không ngon, hôm nay lại dậy sớm, nàng thật sự rất buồn ngủ.
Phía trước kiệu hoa, Tiêu Dã ghé sát vào bên cạnh huynh trưởng, nhỏ giọng xúi giục: “Nhị ca, đường dài thế này, huynh đi cùng nhị tẩu nói chuyện đi? Một mình nàng ấy ở trong đó chán lắm, vừa lúc làm quen trước với nhau.”
Tiêu Chẩn: “Không hợp lễ nghi.”
Tiêu Dã đảo mắt nhìn xung quanh, ngoài ngọn núi hoang vu phía xa thì chỉ có rừng cây hoang vắng gần đó: “Chỉ có mấy người chúng ta, huynh đừng câu nệ nữa, nhị tẩu chắc là lần đầu tiên đi xa, trong lòng đang lo lắng đấy, huynh mau qua an ủi nàng ấy đi.”
Tiêu Chẩn không hề lay chuyển.
Tiêu Dã giật dây cương, ra vẻ muốn quay đầu lại: “Huynh không đi ta đi đấy.”
Tiêu Chẩn liếc nhìn hắn một cái.
Tiêu Dã lập tức hết hơi, hắn chưa từng gặp vị nhị tẩu này, không biết tính tình nàng thế nào, cũng sợ sự nhiệt tình của mình bị hiểu lầm là tùy tiện.
Thấy bọn họ đang trò chuyện, Tiêu Diên, Tiêu Thiệp, hai huynh đệ họ hàng bên nhị phòng nhà họ Tiêu cũng đuổi theo từ phía sau.
Tiêu Diên hỏi: “Nói gì thế?”
Tiêu Dã hừ hừ: “Ta bảo nhị ca đi nói chuyện với nhị tẩu, huynh ấy cứ khăng khăng giữ lễ nghi.”
Tiêu Diên liếc nhìn Tiêu Chẩn, vuốt cằm cười nói: “Nhị ca là người như vậy, nếu huynh ấy thật sự không câu nệ tiểu tiết, người tam tẩu gả cho đã không phải là ta rồi.”
Mùa hè năm ngoái, huynh đệ bọn họ rời doanh trại về quê, tình cờ gặp một đoàn xe bị sơn tặc cướp bóc, cả nhà gần như bị giết sạch, chỉ còn lại một tiểu thư khuê các cùng nha hoàn suýt chút nữa thì bị làm nhục. Bốn huynh đệ bọn họ xông lên chém giết một trận, đuổi bọn sơn tặc đi, cứu tiểu thư cùng nha hoàn kia.
Vị tiểu thư kia dung mạo vô cùng xinh đẹp, không nhà để về, chỉ có thể nương tựa bọn họ, Tiêu Chẩn có ý muốn đưa hai người đến thôn trang gần đó an trí, Tiêu Diên không nỡ, sau khi hỏi ý kiến của vị tiểu thư kia, đêm đó liền trực tiếp ngủ với người ta, mang về nhà làm thê tử.
Trong bốn huynh đệ, Tiêu Chẩn là huynh trưởng, tính tình có thể trấn trụ được ba đệ đệ, nếu lúc đó hắn có ý đồ gì với vị tiểu thư xinh đẹp kia, căn bản sẽ không đến lượt Tiêu Diên đạt được chuyện tốt.
Tiêu Dã nghĩ đến tam tẩu ở nhà, lại nhìn kiệu hoa phía sau, thầm nghĩ nếu nhị tẩu không xinh đẹp bằng tam tẩu, chẳng phải nhị ca thiệt thòi sao?
“Nói ít đi vài câu.” Tiêu Chẩn ngăn cản ba đệ đệ tiếp tục bàn tán về chuyện cũ.
Tiêu Diên nhướn mày: “Nhị ca sợ nhị tẩu nghe thấy, trong lòng sẽ ghen sao?”
Tiêu Chẩn hỏi lại: “Vô môi mà hợp*, đệ cảm thấy rất vẻ vang sao?”
*Vô môi mà hợp: Không người mai mối mà vẫn đến với nhau.
Tiêu Diên: “…”
Có người nhắc tới Tống Tri Thời.
“Từ lúc mở tiệc đã không thấy tiểu tử đó đâu, chắc trong lòng khó chịu lắm?”
“Nói khó chịu thì nhẹ quá, lúc Tiêu Sơn thử thách tỷ phu, ta thấy rõ ràng Tống Tri Thời chỉ mong tân lang mất mặt, ai ngờ người ta chẳng những võ công cao cường, học vấn cũng hơn người, bài thơ đầy ý tứ như vậy mà mở miệng là đọc ra ngay được, nhìn Tống Tri Thời há hốc mồm, mặt mũi xám xịt.”
“Quả thật là không sánh bằng, trừ phi Tống tiên sinh hồi kinh làm quan, bằng không ở cái đất này, tài hoa quả thật không bằng một thân thể cường tráng.”
“Hồi kinh? Triều đình toàn một lũ tham quan ô lại, Tống tiên sinh không muốn đồng lõa với bọn chúng nên mới ẩn cư nơi sơn dã này, trừ phi…”
Lời nói phía sau có chút nguy hiểm, mọi người lại chuyển sang bàn tán về hôn sự trước mắt.
…
Nhà họ Đồng kế bên, Tống Lan đẩy cửa Tây phòng, liền thấy nhi tử dang tay dang chân nằm ngửa trên giường đất, ánh mắt trống rỗng, sắc mặt vàng vọt, một bộ dạng chán nản thất vọng.
Tống Lan chỉ cảm thấy buồn cười, bước đến mép giường, nhìn nhi tử từ trên cao: “Chỉ là một Đồng Tuệ thôi, cũng đáng để con như vậy sao?”
Trước khi ẩn cư, hai phụ tử bọn họ sống ở chốn phồn hoa đô hội, nhi tử gặp qua không ít mỹ nhân, vì sao lại si mê Đồng Tuệ đến vậy?
Tống Lan thực sự không hiểu nổi.
Tống Tri Thời lật người, quay lưng về phía phụ thân.
Tống Lan biết tâm kết của nhi tử, bèn an ủi: “Phụ thân sẽ không ở ẩn mãi nơi này, chờ đến khi Tống gia ta khôi phục lại cảnh tượng huy hoàng như xưa, mỹ nữ nào mà chẳng có, con còn lo không cưới được thê tử đẹp nhà cao cửa rộng sao?”
Đồng Tuệ quả thật xinh đẹp, là cô nương nhà bên đáng yêu, đáng tiếc xuất thân quá thấp kém, không xứng với nhi tử ông, có thể gả cho nhi tử Tiêu gia đã là may mắn lắm rồi.
Tống Tri Thời nghe giọng điệu như nắm chắc mọi thứ trong lòng bàn tay của phụ thân, chậm rãi quay đầu lại, nhìn thẳng vào khuôn mặt nho nhã thanh tú kia, hỏi: “Chờ đến khi phụ thân bay cao, có phải cũng sẽ cưới một thê tử mới xuất thân cao quý hay không?”
Sắc mặt Tống Lan hơi thay đổi, nghĩ đến thê tử đã chết trong loạn thế.
Tống Tri Thời biết phụ thân có tình cảm với mẫu thân, hắn lại nằm xuống, nhắm mắt nói: “Mỹ nhân nhiều như vậy, chỉ có một người là đặc biệt, A Mãn đối với con chính là như vậy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cả đời này hắn sẽ không bao giờ quên được lần đầu tiên gặp Đồng Tuệ.
Lúc đó hắn vừa theo phụ thân chuyển đến thôn xóm hẻo lánh này, chỉ cảm thấy nơi này toàn là những ngày tháng cơ cực, không còn hy vọng gì nữa, sau đó, một nữ hài tử mười một mười hai tuổi đột nhiên chạy tới từ xa, khuôn mặt trắng trẻo, đôi mắt đen láy sáng ngời, giống như tia nắng ấm áp đầu tiên xuyên qua tầng mây sau chuỗi ngày âm u, chiếu sáng mọi cảnh vật xung quanh.
Sáu năm thanh mai trúc mã, chỉ vì thành kiến môn đăng hộ đối của phụ thân, cuối cùng nàng vẫn gả cho người khác.
…
Đào Hoa Câu và Linh Thủy thôn cách nhau hai mươi dặm, người dân bình thường chỉ dựa vào đôi chân, phải đi mất một canh giờ rưỡi.
Lúc này trong đội ngũ rước dâu, huynh đệ Tiêu gia cưỡi la, bà mối Phương ngồi trên xe la mượn của Đồng Quý để chở của hồi môn, đều khá thoải mái, chỉ có bốn người phu kiệu khiêng kiệu hoa không đi nhanh được, thỉnh thoảng lại phải dừng lại nghỉ ngơi, tính ra cả quãng đường, vừa lúc có thể đến Tiêu gia vào lúc hoàng hôn.
Người phu kiệu có khiêng vững đến đâu thì kiệu hoa vẫn lắc lư, Đồng Tuệ ngồi bên trong, cảm thấy còn không bằng tự mình đi cho thoải mái.
Nỗi buồn chia xa nhà cửa mãnh liệt tạm thời bị đè nén xuống, Đồng Tuệ nhặt lấy chiếc bình đồng nhỏ mà bà mối Phương để trong kiệu, mở nắp ra, dùng khăn tay thấm chút nước, lặng lẽ lau mặt.
Biết mình nhất định sẽ khóc một trận, lúc trang điểm vào buổi sáng, nàng cố ý không dùng son phấn, dù sao mấy năm nay người dân làm việc vui đều qua loa sơ sài, rất nhiều tân nương muốn trang điểm cũng không có điều kiện, cứ thế mặt mộc mà gả đi.
Lau mặt xong, xác định dung nhan không có vấn đề gì nữa, Đồng Tuệ đột nhiên không biết nên làm gì.
Nàng tập trung lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Bước chân những người phu kiệu nặng nề, khiêng kiệu rất mệt, bọn họ không có hơi sức đâu mà tán gẫu, hai người thổi kèn cũng chỉ thổi khi đi ngang qua làng mạc.
Xe chở của hồi môn đi phía sau, bà mối Phương rất giỏi ăn nói, đang dò hỏi chuyện nhị ca nàng muốn cưới thê tử như thế nào.
Câu trả lời không mấy kiên nhẫn của nhị ca khiến Đồng Tuệ bật cười.
Còn về phần huynh đệ Tiêu gia…
Tân lang quan nhất định phải đi trước kiệu hoa, ba người đệ đệ của hắn thì lúc đi trước lúc lại chạy ra sau nói chuyện với nhị ca nàng, tiếng vó la vang lên đều đều.
Đường đi quá xa, lại là buổi trưa ấm áp, Đồng Tuệ buồn chán bèn dựa vào thành kiệu ngủ thiếp đi. Tối qua ngủ không ngon, hôm nay lại dậy sớm, nàng thật sự rất buồn ngủ.
Phía trước kiệu hoa, Tiêu Dã ghé sát vào bên cạnh huynh trưởng, nhỏ giọng xúi giục: “Nhị ca, đường dài thế này, huynh đi cùng nhị tẩu nói chuyện đi? Một mình nàng ấy ở trong đó chán lắm, vừa lúc làm quen trước với nhau.”
Tiêu Chẩn: “Không hợp lễ nghi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiêu Dã đảo mắt nhìn xung quanh, ngoài ngọn núi hoang vu phía xa thì chỉ có rừng cây hoang vắng gần đó: “Chỉ có mấy người chúng ta, huynh đừng câu nệ nữa, nhị tẩu chắc là lần đầu tiên đi xa, trong lòng đang lo lắng đấy, huynh mau qua an ủi nàng ấy đi.”
Tiêu Chẩn không hề lay chuyển.
Tiêu Dã giật dây cương, ra vẻ muốn quay đầu lại: “Huynh không đi ta đi đấy.”
Tiêu Chẩn liếc nhìn hắn một cái.
Tiêu Dã lập tức hết hơi, hắn chưa từng gặp vị nhị tẩu này, không biết tính tình nàng thế nào, cũng sợ sự nhiệt tình của mình bị hiểu lầm là tùy tiện.
Thấy bọn họ đang trò chuyện, Tiêu Diên, Tiêu Thiệp, hai huynh đệ họ hàng bên nhị phòng nhà họ Tiêu cũng đuổi theo từ phía sau.
Tiêu Diên hỏi: “Nói gì thế?”
Tiêu Dã hừ hừ: “Ta bảo nhị ca đi nói chuyện với nhị tẩu, huynh ấy cứ khăng khăng giữ lễ nghi.”
Tiêu Diên liếc nhìn Tiêu Chẩn, vuốt cằm cười nói: “Nhị ca là người như vậy, nếu huynh ấy thật sự không câu nệ tiểu tiết, người tam tẩu gả cho đã không phải là ta rồi.”
Mùa hè năm ngoái, huynh đệ bọn họ rời doanh trại về quê, tình cờ gặp một đoàn xe bị sơn tặc cướp bóc, cả nhà gần như bị giết sạch, chỉ còn lại một tiểu thư khuê các cùng nha hoàn suýt chút nữa thì bị làm nhục. Bốn huynh đệ bọn họ xông lên chém giết một trận, đuổi bọn sơn tặc đi, cứu tiểu thư cùng nha hoàn kia.
Vị tiểu thư kia dung mạo vô cùng xinh đẹp, không nhà để về, chỉ có thể nương tựa bọn họ, Tiêu Chẩn có ý muốn đưa hai người đến thôn trang gần đó an trí, Tiêu Diên không nỡ, sau khi hỏi ý kiến của vị tiểu thư kia, đêm đó liền trực tiếp ngủ với người ta, mang về nhà làm thê tử.
Trong bốn huynh đệ, Tiêu Chẩn là huynh trưởng, tính tình có thể trấn trụ được ba đệ đệ, nếu lúc đó hắn có ý đồ gì với vị tiểu thư xinh đẹp kia, căn bản sẽ không đến lượt Tiêu Diên đạt được chuyện tốt.
Tiêu Dã nghĩ đến tam tẩu ở nhà, lại nhìn kiệu hoa phía sau, thầm nghĩ nếu nhị tẩu không xinh đẹp bằng tam tẩu, chẳng phải nhị ca thiệt thòi sao?
“Nói ít đi vài câu.” Tiêu Chẩn ngăn cản ba đệ đệ tiếp tục bàn tán về chuyện cũ.
Tiêu Diên nhướn mày: “Nhị ca sợ nhị tẩu nghe thấy, trong lòng sẽ ghen sao?”
Tiêu Chẩn hỏi lại: “Vô môi mà hợp*, đệ cảm thấy rất vẻ vang sao?”
*Vô môi mà hợp: Không người mai mối mà vẫn đến với nhau.
Tiêu Diên: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro