Năm Tháng Bình An

Chương 13

2024-09-18 19:32:19

Bên ngoài vẫn còn tối đen, Đồng Tuệ đã sớm tỉnh giấc.

Vợ chồng son ngủ ở đầu kháng cạnh phòng bếp, Đồng Tuệ nằm bên trong, đối diện với bức tường.

*Kháng: Giường đất truyền thống của Trung Quốc, thường được xây bằng gạch hoặc đất, bên trong rỗng để có thể đốt lửa hoặc dẫn nhiệt từ bếp lò vào sưởi ấm.

Phía sau là hơi thở đều đặn của nam tử, sợ đánh thức hắn, Đồng Tuệ vẫn giữ nguyên tư thế, chỉ lặng lẽ quan sát bức tường cách đó gang tấc.

Dưới ánh nến hỉ còn le lói, Đồng Tuệ có thể nhìn rõ, gian phòng này mới được xây dựng, bề mặt tường được trát một lớp bùn mịn, bên trong có lẫn những cọng rơm được ép dẹt, điểm xuyết trên nền tường phẳng phiu, giống như những chiếc thuyền nan đang trôi dạt trên mặt hồ.

Cái gì mới cũng khiến người ta yêu thích, bức tường này lại được quét vôi đẹp đẽ tinh xảo như vậy, Đồng Tuệ là nữ chủ nhân, trong lòng tràn đầy vui mừng.

Ngay lúc nàng lặng lẽ đưa tay muốn chạm vào bức tường, phu quân phía sau đột nhiên áp sát lại.

Đồng Tuệ còn tưởng rằng hắn chỉ là hành động vô thức trong lúc ngủ mơ, nhưng ngay sau đó, bàn tay to lớn dò xét khiến hơi thở nàng lại trở nên rối loạn.

Tiết trời đã sang xuân, chăn hỉ được cố ý may mỏng hơn, mặc dù vậy, lúc nóng nhất, Tiêu Chẩn vẫn hất tung cả chiếc chăn sang một bên.

Gió lay cành hoa, lúc ẩn lúc hiện.

Đồng Tuệ chưa bao giờ ngờ tới đêm tân hôn lại như vậy, buổi sáng tân hôn lại càng như vậy.

Sức lực của nàng vốn đã không nhỏ, nhưng lại không thể lay động Tiêu Chẩn dù chỉ một chút.

Mãi cho đến khi chiếc gối bị đẩy rơi xuống đất, nửa đầu nàng cũng bị kéo ra khỏi mép giường, Tiêu Chẩn mới kéo nàng trở về.

Đồng Tuệ rốt cuộc cũng nhìn rõ gương mặt hắn, lông mày như kiếm, mắt phượng hẹp dài, đuôi mắt hơi xếch lên vô cớ mang theo vẻ uy nghiêm, khinh thường của kẻ bề trên.

Nàng vội vàng quay mặt đi, kết thúc màn chạm mắt ngắn ngọn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Không biết qua bao lâu, Tiêu Chẩn rốt cuộc cũng thỏa mãn, một tay ôm nàng nằm xuống giữa giường, một tay kéo chăn qua loa đắp lên người hai người.

Đồng Tuệ vẫn còn thở dốc, hai má đỏ ửng, những giọt mồ hôi trên trán lăn dài xuống.

Cằm Tiêu Chẩn tựa lên mái tóc rối bời của nàng, hơi thở phả lên đỉnh đầu nàng.

Tay hắn vẫn nắm lấy tay nàng, xoa nắn, như thể vẫn còn đang hồi vị.

Chờ nàng không còn thở dốc nữa, Tiêu Chẩn mới hỏi: "Thấy cũng đã thấy, làm cũng đã làm, nàng có hài lòng ta không?"

Màn gặp gỡ của đôi phu phụ động phòng hoa chúc, vừa nhìn mặt lại nhìn đến thân hình, hắn đều đã để nàng kiểm tra cả rồi.

Khuôn mặt Đồng Tuệ nóng bừng, ngập ngừng một lát mới gật gật đầu.

"Tối hôm qua nàng đã gặp nhị thẩm và cô mẫu bọn họ, lát nữa gặp lại, có còn nhớ mặt không?"

Đồng Tuệ nhớ lại một phen, về phía trưởng bối, Hạ thị da dẻ trắng trẻo, là người kiêu căng hơi xem thường người khác, khác xa với Tiêu cô mẫu tính tình hảo sảng rộng lượng. Ba người tiểu bối, đại tẩu Liễu Sơ nhìn có vẻ thân thiết, tam đệ muội Lâm Ngưng Phương mỹ mạo lại quý phái, tiểu cô Tiêu Ngọc Thiền giống một đóa tường vi kiều diễm ương ngạnh, tính cách mỗi người đều làm nàng ấn tượng sâu sắc.

Nàng gật gật đầu: “Hẳn là có thể.”

Tiêu Chẩn: “Được, đến lúc đó ta sẽ giới thiệu lại cho nàng một lần nữa. Đại tẩu có một nữ nhi, tên là Miên Miên, Ngoc Thiên bên kia có một nhi tử, họ Tề, tên là Diệu Ca Nhi. Hai đứa một đứa tám tuổi một đứa bốn tuổi, đều là tiểu hài tử, nàng không cần phải bận tâm xã giao, biết có chúng là được rồi.”

Đồng Tuệ thầm ghi nhớ trong lòng: Chất nữ Miên Miên, ngoại sinh Tề Diệu.

Tiêu Chẩn: “Tuổi tác của tổ phụ và nhị thúc dễ nhớ, chỉ có ba đệ đệ phía dưới ta e rằng nàng dễ nhầm lẫn.”

Đồng Tuệ: “Không sao, hôm qua đi cùng một đường, ta đã có thể phân biệt được giọng nói của bọn họ rồi, tam đệ trầm khàn, tứ đệ thanh thoát, ngũ đệ nói chuyện có chút ồm ồm. Sau đó tứ đệ là thân đệ đệ của chàng, tam đệ, ngũ đệ đều là đường đệ bên nhị thúc.”

Số lẻ, số chẵn, nhị tứ một nhà, tam ngũ một nhà.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tiêu Chẩn có chút bất ngờ: “Tai nàng cũng thật thính.”

Đồng Tuệ mỉm cười, từ nhỏ nàng đã theo ngoại tổ phụ học săn bắn, tai mắt đều được rèn luyện cả rồi.

Không biết gà trống nhà ai đang gáy, bên ngoài dần dần cũng lộ ra một tia sáng.

Đồng Tuệ: “Dậy thôi, ta còn phải dọn dẹp phòng ốc.”

Tiêu Chẩn ừ một tiếng.

Kết quả phu thê hai người đều không động.

Đồng Tuệ dùng khuỷu tay đẩy hắn: “Chàng mặc trước đi.”

Tiêu Chẩn lúc này mới ngồi dậy, Đồng Tuệ len lén nghiêng đầu, bắt gặp tấm lưng trần chắc khỏe của hắn, theo động tác của hắn, những múi cơ bên trong cũng giãn ra co lại.

Đồng Tuệ kịp thời thu hồi tầm mắt, âm thầm cắn cắn môi, gả cho hắn chính là vì hắn tập võ có thể bảo vệ người, không ngờ sự cường tráng này lại dùng trên người nàng trước.

Tiêu Chẩn mặc rất nhanh, đứng xuống đất, nói với tân nương tử vẫn trùm kín mít trong chăn: “Ta ra ngoài dọn dẹp sân trước, nàng cứ từ từ, có việc thì gọi ta.”

Đồng Tuệ: “Được.”

Tiêu Chẩn mở chốt cửa, sải bước đi ra ngoài.

Đồng Tuệ nghe tiếng bước chân đó đi thẳng ra sân, mới ôm chăn ngồi thẳng dậy, đưa mắt nhìn quanh, tìm thấy yếm, lật đật mặc vào.

Cánh tay và chân có chút nhũn ra, Đồng Tuệ chậm rãi một lúc mới bắt đầu gấp chăn.

Chiếc chăn này được đặt ở đầu giường, đầu kia còn bày biện của hồi môn nàng mang đến.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Năm Tháng Bình An

Số ký tự: 0