Năm Tháng Bình An

Chương 32

2024-09-18 19:32:19

Quần áo đã được thu dọn xong, Đồng Tuệ nhìn sang cây cung treo trên tường.

Tiêu Chẩn lên tiếng: "Muốn mang theo thì mang đi."

Đồng Tuệ có chút do dự: "Có dùng được không?" Linh Thủy thôn cách núi khá xa, nhà họ Tiêu chỉ có hai con la.

Tiêu Chẩn thản nhiên đáp: "Phòng bệnh hơn chữa bệnh."

Đồng Tuệ nghĩ cũng phải, cho dù ở nhà họ Tiêu không có cơ hội lên núi săn bắn, ai biết được thế đạo này ngày nào đó lại thay đổi.

Nói về đơn đả độc đấu, Đồng Tuệ tuyệt đối không đánh lại một nam nhân cường tráng, nhưng chỉ cần có thể kéo dài khoảng cách, cung tên chính là vũ khí tự vệ mạnh mẽ.

"Ta còn có một con dao găm."

Đồng Tuệ lấy con dao găm có vỏ bọc giấu dưới đáy tủ ra.

Tiêu Chẩn vẫn giữ tư thế ngồi thoải mái, rút dao găm ra xem xét, thấy lưỡi dao sắc bén vô cùng, hầu như không có vết xước, bèn hỏi: "Thứ này... đã từng thấy máu chưa?"

Đồng Tuệ lắc đầu: "Chưa, ngoại tổ phụ tặng ta để phòng thân, chưa từng dùng qua."

Tiêu Chẩn tra dao vào vỏ: "Tốt nhất là sau này cũng đừng dùng đến. Mang theo hết đi."

Đồng Tuệ im lặng nhét con dao găm vào trong một bọc quần áo.

Nàng dặn dò Tiêu Chẩn nghỉ ngơi, rồi ra ngoài phụ giúp mẫu thân làm việc nhà. Ngày mai đã phải về nhà phu quân, nàng muốn trân trọng khoảng thời gian ít ỏi còn lại bên gia đình.

Hoàng hôn buông xuống, hai mẹ con ở trong bếp chuẩn bị cơm tối, ba người Tiêu Chẩn thì nói chuyện phiếm ngoài sân.

Ngoài cổng lớn vang lên tiếng Đồng Thiện: "Tiên sinh, Tống đại ca, vậy ta về nhà nhé!"

"Đi đi."

Không lâu sau, Đồng Thiện đeo túi sách chạy vào nhà.

Đồng Hữu Dư lại kể cho con rể nghe về hai phụ tử Tống Lan, ông cảm khái nói: "Tống tiên sinh cũng là người tài hoa nhưng thời vận không tốt, bằng không đã là lưỡng bảng tiến sĩ, sao có thể lưu lạc đến nông thôn này."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Người có tài lớn, thời cơ đến ắt sẽ như cá gặp nước." Tiêu Chẩn đáp lời.

Đồng Hữu Dư gật gù: "Đúng, chính là đạo lý này."

Tiêu Chẩn nhìn về phía gian bếp, nơi thê tử đang chuyên tâm nấu nướng, hỏi: "Từ khi Tống tiên sinh chuyển đến, đều là nhạc mẫu giúp đỡ nấu cơm sao"

Đồng Hữu Dư gật đầu: "Đúng, phu nhân của Tống tiên sinh mất sớm, hai phụ tử không giỏi việc bếp núc, thêm vào đó còn phải đến tư thục dạy học, nên đã nhờ chúng ta cung cấp ba bữa cơm mỗi ngày. Tiền nong thì lúc mới chuyển đến họ đã đưa, dạy dỗ Tiểu Sơn cũng không nhận của chúng ta đồng thù lao nào."

Tiêu Chẩn gật đầu: "Láng giềng tương trợ, lẽ ra nên như vậy."

Đồng Hữu Dư đề nghị: "Ta thấy con học vấn cũng không tệ, hay là tối nay ta mời Tống tiên sinh cùng đến đây dùng bữa? Ta và A Quý đều là người thô kệch, chỉ biết nói chuyện trên rừng dưới biển."

Tiêu Chẩn khiêm tốn đáp: "Nhạc phụ khách khí rồi, con cũng là người thô kệch, có thể cùng Tống tiên sinh trò chuyện cũng là nhờ phúc của nhạc phụ nhạc mẫu."

Lời nói của con rể khiến người ta nghe sao mà thuận tai. Đồng Hữu Dư mỉm cười, liền dẫn con rể sang nhà bên cạnh mời hai phụ tử nhà họ Tống.

Nhìn theo hai người khuất bóng sau cánh cổng, Chu Thanh nghiến răng quay sang trách nữ nhi: “Phụ thân con đúng là khúc gỗ, chỉ biết kính trọng Tống tiên sinh, quên cả chuyện của con với tiểu Tống rồi sao? Thế này chẳng phải làm loạn lên à!”

Đồng Tuệ nhìn ngọn lửa bập bùng trong lò, nhỏ giọng đáp: “Con với huynh ấy chẳng có chuyện gì, cùng lắm chỉ là thanh mai trúc mã, tỷ đệ láng giềng mà thôi.”

Chu Thanh im lặng hồi lâu, thở dài: “Con nghĩ vậy thì nương yên tâm rồi. Hiền tế tuy học vấn không bằng các vị công tử đọc sách thánh hiền nhưng dung mạo tuấn tú, mọi điều khác đều tốt.”

Đồng Tuệ khẽ mỉm cười.

Bên nhà hàng xóm, Tống Lan đang khen ngợi Tiêu Chẩn với Đồng Hữu Dư: “Tiêu nhị gia anh vũ bất phàm, hiền đệ quả thật đã chọn được một hiền tế.”

Tiêu Chẩn đáp: “Tiêu mỗ chỉ là kẻ thô lỗ, thật không dám nhận lời khen ngợi của tiên sinh.”

Tống Tri Thời đứng bên cạnh bất giác hừ lạnh một tiếng.

Tiêu Chẩn liếc mắt nhìn hắn.

Tống Lan vuốt chòm râu ngắn, áy náy nói: “Tiểu tử nhà ta học thức nông cạn lại thường tự cao tự đại, khiến Tiêu nhị gia chê cười rồi.”

Tống Tri Thời: “…”

Đồng Hữu Dư không quen kiểu giao tiếp văn vẻ này, nhân tiện giải vây cho Tống Tri Thời: “Đi thôi, chúng ta qua bên kia, cơm nước chắc sắp xong rồi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tống Lan: “Vậy xin làm phiền.”

Hai vị trưởng bối đi trước, Tiêu Chẩn và Tống Tri Thời đi phía sau. Tống Tri Thời cao bảy thước sáu tấc, dáng người cao ráo, tuấn tú, nổi bật giữa đám đông, thế nhưng lúc này lại thấp hơn Tiêu Chẩn nửa cái đầu. Dù sắc mặt hắn lạnh lùng, cách xa người khác ngàn dặm, nhưng khí thế cũng không thể nào so bì được.

Đồng Tuệ đang bày bát đũa, nhìn thấy mấy người bước vào, nàng thản nhiên mỉm cười với Tống Lan: “Tiên sinh đã đến, mời ngồi bên này.”

Nàng biết rõ Tống Lan không ưng mình làm con dâu nhưng khí chất nho nhã của ông khiến người khác khó lòng chán ghét. Hơn nữa, Tống Lan từng dạy nàng mấy năm, có hỏi tất đáp, không giấu diếm điều gì, là một người thầy tốt.

Đồng Tuệ yêu mến sự ôn nhu, chu đáo của Tống Tri Thời, nếu nhà họ Tống đến cầu hôn trước khi nhà họ Tiêu xuất hiện, nàng tất nhiên bằng lòng gả đi.

Thế nhưng, nàng chưa bao giờ nghĩ mình nhất định phải gả cho Tống Tri Thời, nên khi Tống Lan giả vờ như không biết tình cảm của hai người, Đồng Tuệ cũng không quá thất vọng, đau khổ, càng không oán giận phụ tử Tống gia.

Thật ra đã lâu rồi Tống Lan không gặp Đồng Tuệ. Ông thường xuyên dạy học ở trường tư thục từ sáng sớm đến tối mịt, còn cô nương này sau khi đính hôn với Tiêu gia thì gần như chỉ ở nhà.

Ông đoán Đồng Tuệ vì không thể gả cho nhi tử mình nên bất đắc dĩ mới chọn nhà họ Tiêu, thậm chí còn nghĩ rằng tối nay Đồng Tuệ khi gặp nhi tử mình sẽ để lộ nỗi buồn phiền, u oán của nữ nhi gia.

Tống Lan đã chuẩn bị sẵn lời lẽ để ứng phó với tình huống này, nhưng rồi ông bắt gặp đôi mắt trong veo như nước của Đồng Tuệ.

Một cô nương lớn lên ở vùng núi non hẻo lánh, tính tình chất phác, đơn giản cũng không có gì lạ, nhưng sau khi trải qua sáu năm loạn lạc, lại vì tình cảm mà tổn thương, vậy mà vẫn giữ được đôi mắt trong sáng như vậy…

Tống Lan bỗng nhiên nhận ra, có lẽ ông đã đánh giá thấp cô nương Đồng Tuệ này rồi.

“A Mãn, lần này con về định ở lại mấy hôm?” Sau thoáng kinh ngạc, Tống Lan mỉm cười hỏi.

Đồng Tuệ nhìn Tiêu Chẩn, đáp: “Sáng mai chúng con sẽ đi.”

Tống Lan gật đầu, được Đồng Hữu Dư mời ngồi xuống.

Đồng Tuệ phớt lờ ánh mắt phức tạp của Tống Tri Thời, bưng ra đĩa bánh bao ngô nóng hổi.

Đám nam tử vừa uống rượu vừa trò chuyện rôm rả. Chu Thanh gọi Đồng Tuệ, Đồng Thiện vào trong nhà ăn cơm, tránh để Tống Tri Thời cứ nhìn chằm chằm nữ nhi mình khiến hiền tế sinh nghi.

Đồng Tuệ vừa ăn cháo, vừa cắn bánh bao, vừa chăm chú lắng nghe cuộc trò chuyện trong chính viện.

Nghe một lúc, Đồng Tuệ phát hiện Tiêu Chẩn ít khi lên tiếng hơn hẳn so với lúc chiều nay ở cùng phụ thân nàng, không biết là vì kính trọng Tống tiên sinh, hay là vì lý do nào khác.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Năm Tháng Bình An

Số ký tự: 0